Hôm nay là 30 Tết, thành phố Việt Châu còn có tuyết rơi, suốt cả buổi chiều trên đường vắng tanh người, dường như đang chờ đến tối mới náo nhiệt.

Đây là năm thứ nhất Tiết Diệu Dẫn gả vào nhà họ Thẩm, dù chỉ có ba người nhưng Thẩm Đốc quân vẫn rất vui vẻ, lâu lắm rồi mới thay đổi toàn bộ phòng bếp, những thứ cần đều mua, vô cùng phong phú và đầy đủ.

Thẩm Đốc quân còn cho người mua hai lũy pháo hoa pháo ném, đặt ở bên cạnh nhà kho chờ đến tối sẽ đốt.

Trước kia có mỗi hai cha con họ nên chỉ đốt đôi cây cho có không khí, ăn xong bữa cơm tất niên là thôi.

Bây giờ có thêm Tiết Diệu Dẫn, Thẩm Đốc quân tự thấy trong nhà náo nhiệt hẳn lên, qua biết bao nhiêu năm mới có lại bầu không khí của gia đình.

Buổi tối đến rất nhanh, Tiết Diệu Dẫn đi cùng Thẩm Đốc quân đốt nhang cho mẹ chồng xong thì bên ngoài trời đã không còn sớm nữa, lúc muốn gọi điện thoại cho Thẩm Đạc hỏi anh khi nào mới về, thì người ngoài đứng bên cạnh đã nói: “Cậu chủ vừa về, đã lên lầu rồi ạ.”

“Về mà sao không chào một tiếng thế?” Tiết Diệu Dẫn thì thầm, cất bước lên lầu.

Lúc Tiết Diệu Dẫn mở cửa phòng ngủ ra thì thấy Thẩm Đạc đặt thứ gì đấy lên bàn trà, vừa nhìn thấy cô liền thuận thế vẫy tay.

Tiết Diệu Dẫn đi đến ôm lấy cánh tay anh, nhìn chiếc hộp trên bàn trà, khó hiểu, “Đây là gì vậy?”

“Tặng em.”

Tiết Diệu Dẫn vừa nghe đã biết anh vẫn còn nhớ ‘quà tặng’ mà cô đã nói, có chút hưng phấn mở dải lụa bên trên.

Mở hộp ra, bên trong ngập tràn mùi quýt thơm ngào ngạt.

Tiết Diệu Dẫn bật cười, trong lòng ngập tràn vui mừng vì món quà này, không hề cảm thấy Thẩm Đạc tặng cô có mỗi một hộp là keo kiệt.

“Anh muốn để em sâu răng đó à!” Tiết Diệu Dẫn cười khẽ, một lát sau mới thấy bên dưới còn lót một tờ giấy có viết chữ, những tưởng là tấm card mà Thẩm Đạc viết lời chúc, nhưng khi lấy ra thì mới sửng sốt, “Đây là… hợp đồng cổ phần?”

Thẩm Đạc đặt bên dưới, tựa như sợ cô sẽ không thích phần quà này vậy, ánh mắt chỉ dừng trên mặt cô không dời.

Trên hợp đồng cổ phần là của một một xưởng sản xuất kẹo mà Thẩm Đạc mới mua lại và tu sửa, đứng tên Tiết Diệu Dẫn.

Người khác không tặng kim cương thì là nhà ở, Thẩm Đạc lại đi tặng cô một xưởng kẹo, còn lại là xưởng kẹo chuyên sản xuất các loại kẹo vị quýt.

Tiết Diệu Dẫn nhìn hợp đồng cổ phần này, hai mắt cười híp lại.

Cô ôm Thẩm Đạc hôn mạnh lên môi anh, nhảy tưng lên như thể rất vui mừng, “Thiếu soái ơi, em yêu anh lắm lắm!”

Món quà mà phụ nữ muốn chắc hẳn chính là sự lãng mạn và bất ngờ, Tiết Diệu Dẫn tự bản thân đã chiếm được cả hai, cô thật không ngờ Thẩm Đạc sẽ tặng cô một món quà như thế, dù là vật chất hay tinh thần đều đáng để bàn luận.

Thẩm Đạc thấy cô vui vẻ, chút căng thẳng cất chứa nơi đáy lòng cuối cùng cũng tan đi, ôm lấy thắt lưng cô đón nhận nhiệt tình trên đôi môi đỏ mọng ấy.

Chuyện Thẩm Đạc tặng Tiết Diệu Dẫn xưởng kẹo không ai không biết, thậm chí sau này còn xuất hiện một câu đối—-trước có Cửu gia đập quan thịnh nộ vì hồng nhan, sau có Thiếu soái vung tiền như rác lấy lòng mỹ nhân, trích đoạn: cuồng vợ vô độ.

Tưởng Cửu gia hai tay ôm con gái đương nhiên không có gì là không dám thừa nhận, vốn chuyện cưng vợ nào có mất mặt, có người muốn cưng còn không có đối tượng mà cưng à.

Thế là anh ta cố ý cho người viết câu đối ấy đem đến nhà, treo trên cửa phòng sách, bị Phù Đại nhìn thấy đã véo tay từ chối.

Mà vai chính thuộc về vế sau-Thẩm Thiếu soái lại không có cảm tưởng gì lớn, anh còn đang buồn bực đây này, tặng mỗi cái xưởng kẹo đã là cưng? Cũng vì thế, con đường cuồng mê vợ thênh thang không những không có lối về mà còn đi ngày một xa không hay biết, có thể nói là diệt sạch mọi ao ước của nam nữ si tình trong thành phố Việt Châu.

Tháng Giêng phải về nhà mẹ đẻ ăn cơm, nhóm vợ lẽ trong nhà vô cùng hăng hái tám về chuyện này.

“Thiếu soái đúng là cây bút lớn mà, Diệu Diệu, em buôn bán hời thật đấy!” Bà Tư cất lời, trong mắt còn lấp lánh ánh sáng, tựa như Tiết Diệu Dẫn là một thỏi vàng di động vậy.

Bà Năm đến giờ hãy còn buồn bực, “Trước kia nghe đồn Thẩm Thiếu soái là một cục đá không vui hờn buồn giận, bây giờ nhìn mà xem, gì mà không biết vui buồn, chẳng qua là tình cảm sâu nặng giấu quá kỹ thôi.”

Bà Tư huơ tay, lại nói, “Ôi chao, đấy không phải là vì gặp Tiết Diệu Dẫn mới được cảm hóa à!”

Bà Cả cười chen: “Nói thế cũng có lý, dẫu thế nào thì duyên này cũng đã được định sẵn rồi, cụ nhà mình chắc hẳn đã dự kiến từ trước.”

Tiết Diệu Dẫn âm thầm đồng ý, ngẫm lại thì trước kia bản thân cứ lòng vòng qua lại nhưng rồi vẫn không từ chối hôn sự này, có chăng là được định mệnh ràng buộc.

Chị dâu em chồng nói chuyện phiếm một hồi, chờ ăn xong bữa cơm trưa thì cùng đi đến phòng khách mở hai bàn mạt chược.

Bà Tư vuốt mạt chược, ra chiều cảm khái: “Đợi đến ngần ấy năm, cuối cùng cũng đủ người mở hai bàn mạt chược rồi!”

Xưa kia chỉ có bốn người chơi, thỉnh thoảng lại đổi hai ra hai vào, ngồi còn chưa nóng mông, chẳng qua là chơi cho đỡ nghiện mà thôi.

Bây giờ ngay cả lúc cào bài bà Tư cũng hưng phấn hơn không ít, cứ như sắp đi đại chiến ba trăm hiệp vậy.

Bà Tư và mấy người Tiết Diệu Dẫn cùng một bàn, bà Cả cùng mấy bà vợ lẽ còn lại thì lập bàn khác, có điều hiển nhiên không mấy ai đặt tâm tư vào chơi mạt chược cả, mà chỉ có hứng thú với Thẩm Thiếu soái đang cào bài thôi.

Tiết Diệu Dẫn và Tiết Chính Dương thường xuyên bị kéo lên sòng chơi cho đủ nhân số, đương nhiên đã quen tay, chỉ có chút lo lắng Thẩm Đạc không biết chơi, vì quá khứ không hề thấy anh từng tiếp xúc với nó bao giờ, thậm chí Poker còn rất hiếm.

Có điều nhìn dáng vẻ thành thạo xếp bài, hiển nhiên không phải tay mơ rồi, Tiết Chính Dương không còn cố kỵ gì nữa.

Tiết Diệu Dẫn là nhà trên của Thẩm Đạc, nhà tiếp theo là Tiết Chính Dương.

Mỗi lần Thẩm Đạc ra bài, Tiết Diệu Dẫn không ù thì là giang, Tiết Chính Dương cả buổi trời không được sờ đến bài, không khỏi ảo não: “Cậu ăn trúc rồi mà vẫn không ù sao?”

“Có bài mà không ù là nhường đấy à.”

Tiết Chính Dương nhìn vẻ vui cười đẩy bài xuống của cô, lặng lẽ nhìn thoáng qua Thẩm Đạc, thầm nghĩ ù đến độ này thì không biết ai đang nhường à.

Có điều Thẩm Đạc cũng không thấy bài của Tiết Diệu Dẫn, càng không có tầm nhìn lập thể hay khả năng dự đoán trước, để mà thả cho Tiết Diệu Dẫn ù được.

Chẳng có nhẽ là hai vợ nhà này ngầm trao đổi? Tiết Chính Dương híp mắt suy nghĩ, nhân cơ hội trộn bài thì lén lút cúi đầu xuống dưới bàn nhìn, nhưng thấy cả hai ngồi rất quy củ, thì lại thấy bản thân chuyện bé xé to.

“Mau đi mau đi! Rề rề gì thế? Anh giấu bài dưới giày ư?” Tiết Diệu Dẫn nói xong thì cũng nhìn xuống.

“Dẹp dẹp dẹp! Đánh với người nhà mà cũng đáng để anh làm thế ư!” Tiết Chính Dương dứt lời, cũng thấy cái suy nghĩ vừa nãy của mình quái đản và nhạt nhẽo thế nào.

Đánh thêm mấy ván, Tiết Diệu Dẫn chính là người thắng đậm nhất ở đây, rồi đến bà Tư, mà Tiết Chính Dương và Thẩm Đạc thì nằm chót, thua nát.

Tiết Chính Dương kéo cái ngăn kéo đã trống rỗng của mình ra, bực bội không thôi: “Vận may của anh không tốt thì thôi đi, sao Thẩm Thiếu soái cũng thua thảm thế? Cậu ta không phải không biết chơi đấy chứ?”

Tiết Diệu Dẫn cũng có chút khó tin, theo sự thông minh của Thẩm Đạc thì chơi mạt chược đâu đến nỗi thua chừng ấy? Hay vì thời vận không tốt?

Nhân cơ hội Thẩm Đạc ra ngoài, bà Tư vội đẩy bài anh xuống rồi nhìn thoáng qua, ánh mắt trợn tròn vì ngạc nhiên, “Chậc, bài này mà thắng thì mới làm lạ!”

Bọn họ đánh mạt chược Tứ Xuyên, nhưng Thẩm Đạc vẫn còn ba lá, mỗi lá đều so le và chưa hoàn chỉnh, bảo nhắm mắt chơi bài cũng không ngoa với anh nữa là.

Tiết Diệu Dẫn cũng sợ ngây người, hốt tiền mình thắng được về, ngượng ngùng nói, “Xem ra là không biết chơi rồi? Em là tay không thắng được đó.”

Tiết Chính Dương duỗi cổ nhìn quả bài lộn xộn của Thẩm Đạc, lay lay bài vài cái, rồi lại lật ba quân khác lên, bỗng nghiến răng nghiến lợi nói bằng một thứ tiếng không biết học được ở đâu: “Haha, tên này thật sự tính bài!”

“Hả?” Tiết Diệu Dẫn nhìn những quân bài lộn xộn không đâu ra đâu của Thẩm Đạc, vô cùng khó tin, có điều ngẫm lại thì nào ai có chuyện muốn bính muốn giang đều có bính có giang như cô chứ, một hai lần thì là vận may, chứ từ đầu đến đuôi thì không thể nào rồi.

“Có điều, người ta thì tính bài cho họ, tên này hay rồi, toàn tính cho người nào kia!” Tiết Chính Dương nói xong thì cầm xúc xắc lên ném nhẹ về phía Tiết Diệu Dẫn.

Tiết Diệu Dẫn nghe xong chợt thấy trong lòng xôn xao, người thương của mình ngầu như thế, trên mặt cô ngày một tươi tắn, trái tim cũng dần mở rộng cánh cửa hơn!

Nhóm vợ lẽ biết chuyện, ai nấy đều cười tươi ôi chu ôi choa cả lên.

“Thiếu soái này của nhà chúng ta đúng là săn sóc quá tinh tế, đốt đèn lồng đi tìm có khi còn chẳng ra được người thứ hai à, bảo ‘vung tiền như rác mua lòng mỹ nhân’ quả không sai” Bà Tư bưng má, dáng vẻ như một thiếu nữ hoài xuân.

Thẩm Đạc vốn muốn làm cho Tiết Diệu Dẫn vui, chút việc cỏn con động tí não thế này cũng chẳng mất công sức gì, có điều mọi người cũng vì thế mà hết hứng thú, vậy nên lúc sau chỉ đánh cho có, thắng nửa thua nửa.

Sau khi Tiết Chính Dương biết anh biết tính bài, lòng chỉ hướng Phật, thầm than chơi kiểu thắng thì thắng, thua kệ thua như này, có khi sẽ chọc mấy tên mê cờ bạc tức chết mất.

Trời sầm tối thì mọi người mới ngừng chơi.

Tiết Chính Dương thấy giữ họ lại cả ngày trời, hẳn là một mình Thẩm Đốc quân ở nhà sẽ cô đơn lắm, nên không mời họ ăn cơm chiều nữa đã vội đuổi đi.

Trên đường về, Tiết Diệu Dẫn ôm cánh tay anh như một cái túi sưởi, mềm nhũn dính người, cả đường không chịu buông ra.

Thẩm Đạc nhìn lúm đồng tiền trước mắt, khóe môi cũng cong lên, “Vui lắm sao?”

Tiết Diệu Dẫn gật đầu, lại siết chặt tay anh, chớp mắt, nói: “Thiếu soái, chỉ cần anh không chê em, thì em sẽ bên anh cả đời, được không?”

Trong lòng Tiết Diệu Dẫn như có chú nai con chạy loạn, còn hưng phấn hơn cả lúc yêu đương.

Thẩm Đạc nghe cô nói, nhíu mày lại, ra là vẫn còn suy nghĩ nửa đường bỏ chạy như trước kia à? Anh bỗng dưng nhớ đến lúc trước khi hai gia đình muốn thương lượng chuyện hôn nhân, Tiết Diệu Dẫn nhanh chân lẹ mắt chạy ra nước ngoài du học, bây giờ nghĩ lại mà lòng cứ thấy kỳ quái, có chút bận lòng.

Thẩm Đạc giang tay ra ôm cô vào lòng, rủ mi nói: “Trốn không thoát đâu.”

Tiết Diệu Dẫn nhìn đôi mắt thâm thúy của anh, tựa như sao trời được hái xuống, làm ai mê đến váng vất, nào còn có suy nghĩ chạy trốn nữa chứ? Chỉ sợ rằng chạy trời không khỏi nắng mà thôi.