Tuyệt Đối Phục Tòng

Chương 39: Tuyệt đối phục tòng 39

Anh Lạc Ngưng tiếp quản Dạ Sắc cũng đã qua một tháng.

Hôm nay, Hàn Tử Hằng vì cảm thấy tâm tình phiền toái, đột nhiên rất muốn đi uống rượu, cũng muốn tìm ai đó bồi, thế là tới Dạ Sắc, dù sao nơi đó mặc kệ là rượu hay mỹ nhân đều có rất nhiều.

“Tử Hằng ca? Sao anh lại đến đây?” Anh Lạc Ngưng nhìn người tới là Hàn Tử Hằng có điểm kinh ngạc, bởi vì ở bên canh không có đại ca.

“Lạc Ngưng, cho tôi một chai rượu.” Hàn Tử Hằng cùng cậu đánh tiếng chào hỏi, trực tiếp bước tới một chỗ trống xuống.

Anh Lạc Ngưng tự mình chọn một chai rượu cho y.

“Tử Hằng ca, sao chỉ có mình anh, đại ca em đâu?” Anh Lạc Ngưng hỏi y, thuận tiện giúp y rót rượu.

“Em hỏi thế thật buồn cười, anh có tất yếu đi đâu cũng mang đại ca theo sao?” Hàn Tử Hằng tiếp nhận rượu, một ngụm uống cạn.

Anh Lạc Ngưng nhìn y uống rượu uống đến mãnh liệt như thế, nghĩ thầm đại khái tâm tình y thật không tốt đi?

“Không, ngẫu nhiên một mình thả lỏng cũng tốt lắm.” Anh Lạc Ngưng thuận lời đáp lại.

“Lạc Ngưng, anh nghĩ em hẳn có thể làm được đi? Hai thằng anh kia của em thật sự là...” Hàn Tử Hằng vốn muốn nói, hai tên kia rất biến thá, nhưng ngẫm lại vẫn nên quên đi.

“Đúng vậy, em hiểu, cho nên em mới muốn tự độc lập.” Anh Lạc Ngưng thật cũng thẳng thắn nói ra.

“Độc lập ác? Hẳn là rất khó đi...” Hàn Tử Hằng cười. Anh Lạc Ngưng rất không biết hai người kia xem cậu là bảo bối đi?

“Tử Hằng ca, không phải tâm tình không tốt?” Anh Lạc Ngưng hỏi.

“Cũng không, chỉ có chút mệt, đến thả lỏng một chút, Lạc Ngưng, tìm cho ta mỹ nhân xinh đẹp theo giúp ta đi?” Hàn Tử Hằng đùa.

“Thật sự? Vậy Tử Hằng ca thích loại hình gì?” Anh Lạc Ngưng đáp lại y. Cậu dường như cho tới bây giờ cũng chưa nghe qua Hàn Tử Hằng nói thích loại nữ nhân nào.

“Ân... Ít nhất phải giống Lạc Ngưng rất xinh đẹp a.” Hàn Tử Hằng đùa đùa cậu.

“Tử Hằng ca...” Anh Lạc Ngưng mặt cười đỏ lên. Ai, bọn họ thật sự rất thích giễu cợt cậu.

“Anh hay nói giỡn, có cậu theo giúp tôi là đủ rồi.” Hàn Tử Hằng cười. Anh Lạc Ngưng chính là da mặt quá mỏng, Anh Mị Sí mới có thể thích khi dễ cậu như thế.

Hai người hữu thuyết hữu tiếu hàn huyên một trận, lại có một tên khách không mời mà đến hướng bọn họ tới gần.

“Đây không phải tam thiếu gia xinh đẹp sao? Sao lại rót rượu cho người ta?” Một khách nhân uống đến say ngà đột nhiên đánh gãy bọn họ.

“Mày là ai? Tại sao lại nói chuyện với tam thiếu gia như vậy?” Hàn Tử Hằng nhìn hắn, trực giác của y cho thấy người này muốn đến quậy phá.

“Vậy mày là ai? Tại sao để cho đại mỹ nhân chúng ta giúp mày rót rượu?” Nam nhân đặt mông hướng bên cạnh Anh Lạc Ngưng ngồi xuống.

“Ngài uống quá rồi, tôi kêu người đưa ngài về đi?” Anh Lạc Ngưng biết, người uống rượu là rất khó câu thông, liền muốn ngoắc người lại mang hắn đi.

“Không cần, đại mỹ nhân, cậu cũng giúp ta rót rượu đi...” Nam nhân đột nhiên bắt được tay Anh Lạc Ngưng, muốn cậu hắn giúp hắn rót rượu.

Hàn Tử Hằng nhìn không vừa mắt, đứng lên, chén rượu trong tay hắt vào người đối phương.

“Đã say khướt rồi thì về cho tao!” Hàn Tử Hằng nói.

Nam nhân bị hắt rượu đầy người, nhất thời sinh khí, nắm lấy cổ bình rượu đập xuống bàn, trong tay nắm một nửa bị vỡ còn lại đối Hàn Tử Hằng thét.

“Con mẹ mày, mày có biết lão tử là ai không? Cư nhiên dám nói với tao như vậy?” Nam nhân hướng  y rống giận.

“Vậy mày có biết tao là ai không?” Đùa gì chứ, dám dùng loại khẩu khí này cùng y nói chuyện?

Anh Thiên Ngạo luôn có một người đi theo kêu Hàn Tử Hằng, trên đạo thượng mọi người biết đến, chính là nam nhân say rượu nên căn bản nhận không ra người trước mắt là ai.

“Hảo, xem tao phải giáo huấn mày!”

Nam nhân cầm lấy nữa chai rượu vỡ vọt qua, nhưng hắn còn chưa đụng tới Hàn Tử Hằng đã bị y đá văng, nam nhân chưa từ bỏ ý định, lại múa máy bình rượu đi tới gần y, Anh Lạc Ngưng ở một bên thấy vậy liền khẩn trương, theo bản năng muốn cướp chai rượu trong tay nam nhân trong tay, lại bị chai rượu cắt vào tay chảy máu.

Hàn Tử Hằng vừa thấy bị dọa đến ngây người, nam nhân rốt cuộc đang làm cái gì? Cư nhiên tổn thương Anh Lạc Ngưng, hắn là muốn chết sao?!

Hàn Tử Hằng nghĩ nếu không ngăn cản hắn sẽ càng phiền toái, thế là dũng mãnh một phen cầm lấy tay đối phương, lại không chú ý tới tay kia của hắn đang thuận thế lại lấy một chai rượu từ trên bàn tính toán đập vào đầu y, Hàn Tử Hằng nhất thời nóng vội, trực tiếp dùng tay tiếp được chai rượu, kia lại vì va chạm lực đạo quá mạnh làm cho chai rượu vỡ, những mảnh thủy tinh trực tiếp cắt vào lòng bàn tay, nhưng y không có thời gian quản nhiều như thế, lập tức đem nam nhân đạp lăn trên đất, kêu người lại đem hắn mang đi, thuận tiện công đạo sau này không cho phép hắn vào Dạ Sắc.

“Tử Hằng ca... Anh chảy máu...” Anh Lạc Ngưng thấy tay phải Hàn Tử Hằng đầy máu, trong tay còn dính lại vài mảnh thủy tinh nhỏ.

“Anh không sao, Lạc Ngưng, em có sao không?” Nhưng ý niệm thứ nhất trong đầu của Hàn Tử Hằng không phải thương thế bản thân, mà là Anh Lạc Ngưng, y bắt lấy tay Anh Lạc Ngưng nhìn một chút, hoàn hảo, chỉ là vết cắt nhỏ mà thôi, hoàn hảo...

“Tử Hằng ca...Mau tới bệnh viện... Anh chảy rất nhiều máu...” Anh Lạc Ngưng vội muốn chết, đến lúc nào y còn quan tâm tới cậu? Rõ ràng vết thương của y còn nghiêm trọng hơn.

Hàn Tử Hằng vừa nãy còn không cảm thấy được đau, nhìn Anh Lạc Ngưng không bị thương, y buông tâm, lúc này mới phát hiện tay phải dính toàn thủy tinh, máu chảy đầm đìa nghiêm trọng.

*-*-*-*-*-*

Anh Lạc Ngưng bị thương, tuy rằng vết thương rất nhỏ, cũng đủ để cho Anh Thiên Ngạo cùng Anh Mị Sí phát hỏa.

“Hàn Tử Hằng, ngươi làm sao vậy, sao lại làm Lạc Ngưng bị thương?!” Anh Mị Sí không thể lý giải, có Hàn Tử Hằng bên cạnh, sao còn có thể làm cho Lạc Ngưng bị thương?

“Nhị ca, anh đừng như vậy, không liên quan tới Tử Hằng ca.” Anh Lạc Ngưng muốn chậm rãi từ từ nói.

“Hàn Tử Hằng, người ở trước mặt cậu, cậu còn có thể để Lạc Ngưng bị thương?” Anh Thiên Ngạo cũng lạnh lùng ra mặt, ngữ khí lạnh lẽo.

“Đại ca...” Anh Lạc Ngưng thật sự không biết nên làm sao mới tốt, rõ ràng là lỗi của cậu, nhưng hai ca ca lại nghe không vào, vẫn đối Tử Hằng ca phát hỏa.

“Lạc ngưng, em lui ra.” Anh Thiên Ngạo không nghĩ lại nghe Anh Lạc Ngưng giúp Hàn Tử Hằng cầu tình, muốn cậu rời khỏi.

“Đi thôi, Lạc Ngưng.” Anh Mị Sí kéo Anh Lạc Ngưng ra ngoài, sự tình giao cho đại ca xử lý là tốt rồi, Hàn Tử Hằng thật sự rất khiếm đánh!

Hàn Tử Hằng ngay từ lúc mới bắt đầu, chỉ ngồi tại chỗ, cái gì cũng chưa phản bác.

Làm cho Anh Lạc Ngưng bị thương là lỗi của y, cho nên y không lời nào để nói.

“Hàn Tử Hằng, cậu không có gì muốn nói?” Anh Thiên Ngạo hỏi lại y, muốn cho y một cái cớ vì chính mình biện giải.

“Không có.” Nhưng Hàn Tử Hằng hiển nhiên không muốn tìm lý do giải vây cho bản thân.

“Như vậy, cậu thừa nhận Lạc Ngưng bị thương đều là sai lầm của cậu?!” Anh Thiên Ngạo cảm thấy được, Hàn Tử Hằng như vậy làm cho hắn cực kỳ giận dữ.

“Phải” Hàn Tử Hằng cùi thấp đầu.

“Hàn Tử Hằng!!”