Năm người dồn Phương Lâm vào trong góc. Tất cả đều dùng ánh mắt đùa cợt, khinh thường quan sát Phương Lâm.

- Tiểu tử, ngươi tên gì?

Người thanh niên cao lớn lại hỏi.

Phương Lâm chớp chớp mắt, hoàn toàn không e ngại, nói:

- Tên của ta nói ra sợ khiến sẽ làm ngươi sợ. Ta đó là Đinh Tuyền Cơ.

Năm người nghe vậy đều sửng sốt. Ngay lập tức, người thanh niên cao lớn cười ha ha.

- Ông trời của ta, ngươi cho rằng chúng ta ngốc sao? Đinh Tuyền Cơ là Đan Tông Tứ Tú, làm sao có thể tới nơi này được?

Người thanh niên cao lớn khinh thường nói.

- Không sai. Ta đã từng nhìn thấy Đinh Tuyền Cơ. Ngươi căn bản không phải là Đinh Tuyền Cơ.

Một người thanh niên khác cười lạnh, nói.

- Tiểu tử này đang đùa giỡn chúng ta!

Lại một người khác nói.

Nhất thời, ánh mắt năm người hung ác nhìn chằm chằm vào Phương Lâm. Người thanh niên cao lớn này không hề e ngại, khoác một tay lên vai Phương Lâm.

- Tiểu tử, ngươi đã đến nơi này phải chuẩn bị tâm lý thật tốt. Ở đây không có khả năng giống bên ngoài. Không ai sẽ quan tâm tới ngươi. Chỉ cần không gây ra tai nạn chết người, chúng ta muốn xử ngươi thế nào thì xử như thế. Nếu như ngươi không thức thời, sợ rằng khó tránh khỏi nỗi khổ da thịt.

Người thanh niên cao lớn nói lời sâu sắc với Phương Lâm, bộ dạng giống như muốn tốt cho Phương Lâm.

Hai nam tử gầy yếu nằm cuộn mình ở cách đó không xa liếc mắt nhìn Phương Lâm, trong mắt chỉ có sự lạnh lùng.

Vẻ mặt Phương Lâm hoàn toàn vô hại, nhìn năm người đang vây quanh mình, nói:

- Các ngươi muốn thế nào?

Người thanh niên cao lớn cười một tiếng đầy dữ tợn, bàn tay đang nắm vai Phương Lâm bỗng nhiên phát lực.

Phương Lâm thờ ơ, vẫn đầy hiếu kỳ nhìn hắn.

Người thanh niên cao lớn nhíu mày. Lực lượng chiêu thức ấy của hắn không phải là trò đùa giỡn. Võ giả Nhân Nguyên lục trọng bị bóp, cũng sẽ đau đớn khó nhịn được.

Tại sao tiểu tử này thoạt nhìn chỉ có Nhân Nguyên ngũ trọng, lại hoàn toàn không có phản ứng gì?

Trong lòng hắn nghi ngờ, trên tay tăng thêm vài phần lực lượng. Chỉ có điều, hắn cũng khống chế tốt lực đạo, để tránh bóp nát xương của Phương Lâm.

Chỉ có điều, sắc mặt hắn nhanh chóng biến đổi. Phương Lâm vẫn không có bất kỳ phản ứng nào. Thậm chí ngay cả chân mày người này cũng không động đậy.

Cuối cùng hắn cuối cùng đã phát hiện ra, vai Phương Lâm cứng rắn khác thường, thật giống như nắm lấy một miếng da trâu cũ. Bất kể hắn bóp thế nào, trước sau vẫn không có tác dụng gì.

- Sao có thể như vậy được?

Hắn kinh ngạc thu tay về. Khi lại nhìn nhìn về phía Phương Lâm, trong mắt hắn xuất hiện thêm một sự kiêng kỵ và nghi ngờ.

Bốn người khác nhận thấy có điểm không bình thường, lui về phía sau một bước. Chỉ có điều bọn họ vẫn không quá coi trọng Phương Lâm.

Dù sao, ở trong phòng giam đá này, bọn họ mới là vua. Bất kỳ người mới nào tiến vào đều không ngoại lệ, đều bị bọn họ trừng trị.

Mặc dù người trước mắt này có hơi cổ quái, nhưng đám người bọn họ vẫn cho rằng phía mình chiếm ưu thế áp đảo.

Phương Lâm nghiền ngẫm nhìn bọn họ, nói:

- Ta cho các ngươi một cơ hội, hiện tại quỳ xuống đất dập đầu nhận sai, ta có thể bỏ qua, sau này cũng sẽ không làm khó các ngươi.

Nghe hắn nói như thế, năm người kia thoáng ngẩn người ra, sau đó lập tức cười ha hả.

- Có phải tiểu tử này điên rồi không?

- Ông trời của ta, hắn chẳng lẽ cho rằng mấy người chúng ta chỉ là để trang trí sao?

- Thực sự không biết trời cao đất rộng. Đến nơi này, không quan tâm ngươi là ai, cho dù là Đan Tông Tứ Tú cũng phải cúi đầu.

···

Năm người giống như nhìn Phương Lâm giống như nhìn kẻ ngốc. Bọn họ đều là người cũ ở trong nhà giam Trấn Yêu động này. Những người trước kia vừa bị giam giữ đều có kiêu ngạo, nhưng tất cả đều bị trừng trị rất thảm.

Nhưng người giống như Phương Lâm, vừa bắt đầu đã muốn bọn họ dập đầu nhận sai, bọn họ vẫn chỉ gặp qua lần đầu. Đây quả thực không phải là kiêu ngạo, mà là cuồng vọng.

Sau khi cười xong, trong lòng người thanh niên cao lớn cũng nổi giận. Bộ dạng của Phương Lâm khiến cho hắn vô cùng khó chịu, bất ngờ một quyền đánh về phía mặt Phương Lâm.

- Ai bảo tiểu tử ngươi kiêu ngạo. Ở chỗ này, Vương Đại Long ta mới là trời!

Người thanh niên cao lớn tên là Vương Đại Long này gầm thét giận dữ, một quyền này có khí thế không tầm thường. Võ giả dưới Nhân Nguyên lục trọng bị đánh trúng, sợ rằng sẽ lập tức ngất đi.

Một quyền này cực nhanh, gần như trong chớp mắt đã đến trước mặt Phương Lâm.

Bước chân Phương Lâm lóe lên, tránh khỏi. Vương Đại Long không kịp thu quyền, ầm một tiếng, nắm đấm hung hăng nện ở trên vách của gian phòng đá này.

Bốn người thanh niên nhìn thấy Vương Đại Long đánh một quyền ở trên tường đá, đều không nhịn được nhắm mắt lại, theo bản năng xoa xoa nắm đấm của mình.

Sắc mặt Vương Đại Long khẽ vặn vẹo, ôm nắm đấm gào lớn.

Phương Lâm liếc mắt nhìn Vương Đại Long. Trên nắm đấm hắn có máu tươi đầm đìa. Hiển nhiên một quyền này đánh không nhẹ.

- Ta phải giết chết ngươi!

Vương Đại Long đã bao giờ bị thua thiệt lớn như vậy? Hắn tức giận gào thét xông về phía Phương Lâm.

Phương Lâm lại không có tâm tư tiếp tục dây dưa cùng những người này. Trên mặt hắn lập tức lạnh xuống. Khi Vương Đại Long vọt tới, trong giây lát hắn đưa một tay ra, trực tiếp nắm lấy cổ của Vương Đại Long.

Vương Đại Long đang nói chợt dừng lại. Thân hình cao lớn của hắn đã bị Phương Lâm một tay nhấc lên.

Vương Đại Long giẫy dụa tay chân, muốn công kích Phương Lâm, nhưng băn bản không làm gì được. Cổ họng hắn bị khóa, ngay cả hít thở cũng khó khăn, tất nhiên không làm được gì.

Khóe miệng Phương Lâm cong lên, lộ vẻ tươi cười. Tay hắn hơi dùng sức. Nhất thời Vương Đại Long bị nghẹn, sắc mặt đỏ bừng, đôi mắt trợn tròn, ngay cả nói cũng không nói ra được.

Bốn người thanh niên nhìn thấy cảnh tượng như vậy, tất cả đều khiếp sợ đến mức mặt không còn chút máu. Bọn họ lui về phía sau, ánh mắt hoảng sợ.

Nhưng hai người thanh niên gầy yếu đang cuộn mình trong góc vẫn không nhúc nhích nhìn thấy vậy, đều lộ vẻ chấn động.

- Ngươi tên là Vương Đại Long sao? Hiện tại ngươi cảm thấy ta bảo ngươi quỳ xuống nhận sai, có phải lớn lối hay không?

Phương Lâm cười híp mắt nói.

Chỉ có điều, ở trong mắt Vương Đại Long và bốn người thanh niên, nụ cười này của hắn lại khủng khiếp như vậy.

Vương Đại Long muốn khóc, chính là khóc không được. Hắn cảm giác sức sống trong cơ thể mình đang trôi qua từng chút một, tầm mắt dần dần tối lại

Giờ phút này, Vương Đại Long mới hiểu được hóa ra khi sắp chết có cảm giác như vậy.

Hắn vô cùng hối hận, cũng vô cùng phiền muộn. Nếu sớm biết rằng người này lợi hại như vậy, hắn đáng lẽ không nên đi trêu chọc.

Cho dù quỳ xuống nhận sai, cũng không có gì, không thiếu đi miếng thịt nào.

Bốn người thanh niên này nhìn thấy sắc mặt Vương Đại Long lúc trắng lúc tím, tất cả đều luống cuống. Nhìn bộ dạng như vậy, Vương Đại Long hẳn sẽ bị người kia bóp chết trong giây lát.

- Sư huynh tha mạng! Sư huynh tha mạng!

Bốn người vội vàng quỳ xuống, cầu xin Phương Lâm.

Trong mắt Vương Đại Long đầy vẻ tuyệt vọng. Hắn cảm thấy mình sau một khắc mình sẽ chết.

Chỉ có điều, Phương Lâm đã nới lỏng tay, ném mạnh Vương Đại Long xuống đất.

Ở thời khắc tuyệt vọng, Vương Đại Long khôi phục lại khả năng hít thở, nhất thời tỉnh táo lại. Hắn không nhịn được ho mạnh, ho tới nước mắt nước mũi đều chảy ra.

Phương Lâm lại không liếc mắt nhìn Vương Đại Long, tìm một góc tương đối sạch sẽ, ngồi xuống khoanh chân, nhắm mắt dưỡng thần.

Trong chốc lát có tiếng bước chân vang lên. Vương Đại Long sắc mặt vẫn còn tái nhợt cùng bốn người thanh niên quỳ gối ở trước mặt Phương Lâm, thần sắc sợ hãi, thấp thỏm.