Mấy đệ tử nơm nớp lo sợ đi vào trong đại điện. Tất cả đều là người lúc trước đi theo Khang Lộc ở bên trong Tầm Dược phong. Chỉ có điều lúc này bọn họ vô cùng khẩn trương, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.

- Bái kiến thủ tọa, các vị trưởng lão.

Sau khi năm người này đi vào liền cung kính hành lễ với mọi người, sau đó lập tức đứng tại chỗ, chân tay có phần luống cuống.

Cao trưởng lão nhìn năm người, dùng ánh mắt ra hiệu bọn họ không cần khẩn trương.

- Các ngươi nói ra hết những gì ngày đó đã nhìn thấy.

Cao trưởng lão lạnh lùng nói.

Năm người kia nghe vậy, không ngờ lại do dự, liếc mắt nhìn Phương Lâm.

Cao trưởng lão thấy vậy, chân mày khẽ nhíu lại.

Chỉ có điều rất nhanh năm người này lại giống như Khang Lộc vừa rồi, đều lên án Phương Lâm ở bên trong Tầm Dược phong tàn hại đồng môn.

- Thủ tọa, các vị trưởng lão, các ngươi cũng đã nghe được, những người này đều chứng kiến chuyện ngày đó. Lời của bọn họ, đủ có thể làm chứng cứ.

Cao trưởng lão lạnh lùng liếc mắt nhìn Phương Lâm, sau đó lập tức cao giọng nói với mọi người.

Khang Lộc quỳ ở một bên hung tợn nhìn Phương Lâm, trong mắt có sự điên cuồng và oán độc.

Ngược lại, năm đệ tử đứng ra làm chứng có vẻ lo sợ bất an, hình như tới đại điện lên án Phương Lâm không phải ý của bọn họ.

Từ đầu tới cuối, Phương Lâm đều rất bình tĩnh. Cho dù năm người này lên án hắn, trên mặt hắn vẫn không có dao động gì.

Phương Lâm đã sớm dự đoán được cảnh tượng này. Cho dù lúc trước ở Tầm Dược phong, mình sử dụng danh hiệu của Hàn Ngâm Nguyệt chấn áp một hồi, nhưng nhất định vẫn có người đứng ra làm chứng chống lại mình.

Dù sao phần lớn đám người kia đều là người của Vu Thu Phàm. Vu Thu Phàm bày mưu đặt kế, cho dù trong lòng bọn họ không muốn, vẫn phải đứng ra làm chứng buộc tội Phương Lâm.

Nếu như phía sau Khang Lộc không có Vu Thu Phàm, sợ rằng sẽ không có người nào đứng ra ra làm chứng tố cáo Phương Lâm.

Cổ Đạo Phong nhìn chằm chằm vào Phương Lâm, quát hỏi:

- Phương Lâm, ngươi còn có gì muốn nói không?

Phương Lâm mỉm cười, nói:

- Đệ tử có một vấn đề. Nếu bọn họ luôn miệng nói ta cho Khang Lộc dùng đan độc, vậy các vị trưởng lão ở đây đều là tiền bối trong đan đạo, lẽ nào lại không có người nào kiểm tra xem trong cơ thể Khang Lộc rốt cuộc có đan độc hay không sao?

Lời này vừa nói ra, rất nhiều trưởng lão ở đây đều thoáng ngẩn người ra. Sau đó bọn họ lập tức nhìn về phía Khang Lộc.

Trong lòng Cao trưởng lão nhất thời kinh sợ. Hắn đã sớm kiểm tra thân thể Khang Lộc, nhưng căn bản không phát hiện ra bất kỳ dấu hiệu trúng độc nào.

Đây là một chỗ sơ hở rất lớn, nhưng không phải không có cách nào né tránh.

Cao trưởng lão lập tức nói:

- Khởi bẩm thủ tọa, mặc dù trong cơ thể Khang Lộc không có dấu hiệu trúng độc, nhưng dựa theo chứng cứ chính xác của mấy đệ tử này, đan độc kia không lập tức phát tác, mà chờ một tháng sau mới phát tác. Hiện tại không điều tra ra được, cũng không thể đại biểu Khang Lộc không trúng độc. Hơn nữa có chứng cứ chính xác từ mấy người này, đủ để xác định tội của Phương Lâm.

Mộc Yến bỗng nhiên cười lạnh, đứng ra nói:

- Thực đúng là vô lý. Ngay cả dấu hiệu trúng độc cũng không có, đã nói Phương Lâm cho Khang Lộc dùng đan độc? Điều này cũng quá hoang đường.

Thần sắc Cao trưởng lão không đổi, nói:

- Rất nhiều đan độc đều có đặc điểm ẩn không phát. Nếu như đợi đến khi đan độc trong cơ thể Khang Lộc phát tác, mới trở lại thẩm vấn Phương Lâm, vậy chẳng phải là hại Khang Lộc mất mạng vô ích sao?

Gương mặt Mộc Yến hoàn toàn lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào Cao trưởng lão, lớn tiếng hỏi:

- Vậy nếu như Khang Lộc không trúng độc, chẳng phải là oan uổng cho Phương Lâm sao? Chẳng lẽ theo Cao trưởng lão thấy, oan uổng cho Phương Lâm thì được, oan uổng cho Khang Lộc lại không được sao? Cao trưởng lão ngươi rốt cuộc là trưởng lão của Đan tông ta, hay là trưởng lão của một mình Khang Lộc hắn? Ngươi bụng dạ khó lường, mưu toan cùng Khang Lộc liên thủ hãm hại thiên tài Đan tông ta, thật sự là tội ác tày trời!

Mộc Yến nói một hồi, lời lẽ cực kỳ sắc bén. Cao trưởng lão tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, trong mắt có lửa giận hừng hực thiêu đốt.

Bầu không khí trong đại điện có phần cổ quái. Không ít người đều nhìn Cao trưởng lão, thầm cười trộm.

Cũng có người bội phục Mộc Yến. Trong đại điện này, ngang nhiên chỉ trích một trưởng lão có địa vị không thấp, điều này không chỉ có nội tình, còn cần có quyết đoán mới được.

- Mộc Yến, ngươi lại dám nói xấu bản tọa!

Cao trưởng lão nổi giận đùng đùng nói, ánh mắt cực kỳ thâm trầm.

Trên mặt Mộc Yến lộ ra xem thường, nói:

- Có đúng nói xấu hay không, chỉ có trong lòng Cao trưởng lão ngươi hiểu rõ nhất. Ta từng nghe nói, ngươi hình như ngầm có quan hệ cá nhân thân thiết với Khang Lộc.

Nghe nàng nói như thế, sắc mặt Cao trưởng lão cuối cùng biến đổi, lập tức phản bác:

- Mộc Yến, ở bên trong đại điện Đan tông này, ngươi vu khống nói xấu bản tọa, rốt cuộc là có ý gì?

Mộc Yến không để ý tới hắn, chỉ cười lạnh vài tiếng.

Trong lòng Cao trưởng lão thầm mắng không thôi. Hắn tiếp tục nhìn đám người xung quanh. Ai nấy đều có thần sắc cổ quái. Hiển nhiên lời Mộc Yến nói khiến cho không ít trưởng lão quả thật phát sinh nghi ngờ đối với dụng ý của Cao trưởng lão.

- Thủ tọa, Mộc Yến càn quấy, đơn giản là đang bao che cho Phương Lâm. Nhưng hắn phạm tội là sự thật. Khẩn cầu thủ tọa trừng phạt nghiêm khắc, quét sạch làn gió bất chính trong Đan tông ta.

Cao trưởng lão trầm giọng nói, tạm thời ép lửa giận trong lồng ngực đè xuống.

Trưởng lão Đan các cũng mở miệng nói:

- Phương Lâm người này tự bán đan dược, bởi vậy có thể nhìn ra hắn là người coi trời bằng vung, làm ra chuyện tàn hại đồng môn cũng không có gì kỳ lạ. Lão phu cho rằng hai tội hắn phạm phải, đều phải xử nặng.

Mạnh Vô Ưu và Mộc Yến cùng với một ít trưởng lão khác nhất thời biến sắc. Đây là muốn một gậy hoàn toàn đánh chết Phương Lâm. Nếu như hai tội cũng phạt, vậy thật đúng là vĩnh viễn cũng không lật người được.

Mạnh Vô Ưu và Mộc Yến liếc mắt nhìn nhau, lại muốn đứng ra biện bạch cho Phương Lâm.

- Thủ tọa, đệ tử oan uổng.

Phương Lâm bỗng nhiên lên tiếng, thần sắc có vẻ đặc biệt ủy khuất.

Cổ Đạo Phong nhíu mày hỏi:

- Lúc này có người làm chứng tố cáo ngươi, ngươi còn có gì oan uổng?

Gương mặt Phương Lâm đau khổ, nói:

- Hồi bẩm thủ tọa, đệ tử chỉ có cảnh giới Nhân Nguyên ngũ trọng, làm sao có thể cho Khang Lộc ăn đan độc? Vị này không tránh được quá coi trọng đệ tử đi?

Lời này vừa nói ra, Cao trưởng lão thoáng ngẩn người. Khang Lộc cũng ngẩn người. Năm đệ tử đứng ra làm chứng cũng đứng sững sờ tại chỗ.

Trên mặt Phương Lâm đầy vẻ vô tội, phóng ra nội kình của bản thân. Quả thật chỉ là cảnh giới Nhân Nguyên ngũ trọng. Hơn nữa ở trong Nhân Nguyên ngũ trọng cũng xem như là trình độ bình thường nhất.

Khang Lộc nhất thời điên rồi. Hắn chỉ vào Phương Lâm thê lương kêu:

- Không có khả năng! Hắn là Nhân Nguyên bát trọng! Tuyệt đối không phải là Nhân Nguyên ngũ trọng! Hắn đang nói dối, hắn đang lừa gạt chúng ta!

Tuy rằng trong lòng Cao trưởng lão rất nghi ngờ, nhưng thấy bộ dạng Khang Lộc thất thố như vậy, hắn tức giận, một chưởng đánh cho Khang Lộc ngã trên mặt đất.

Khang Lộc bị đánh một chưởng, lúc này mới tỉnh táo một chút, nhưng ánh mắt vẫn mờ mịt.

Mặt Cao trưởng lão trầm xuống, muốn ra tay dứt khoát điều tra cảnh giới của Phương Lâm. Nhưng Phương Lâm lại vội vàng tỏ ra hoảng sợ nói:

- Cao trưởng lão, ngươi muốn làm gì? Đệ tử chưa từng đắc tội ngươi, chẳng lẽ ngươi muốn ở trước mặt thủ tọa và các vị trưởng lão, động thủ giết ta sao?

Thần sắc Cao trưởng lão cứng đờ, bước chân dừng lại. Hắn thực sự hận không thể đè Phương Lâm xuống đất hành hung một trận.

Nghiêm Chính Phong đi ra, nói:

- Hay là để ta tới đi.

Nói xong, hắn liền đi tới bên cạnh Phương Lâm. Đôi mắt già nua lộ ra ánh sáng, nhìn chăm chú vào Phương Lâm.

- Ngươi không nên cử động. Lão phu sẽ không hại ngươi.

Nghiêm Chính Phong ngoài cười nhưng trong không cười, nói một câu. Hắn lập tức nhẹ nhàng đặt một tay ở trên vai Phương Lâm.