- Sợ rằng đoạn đường cuối cùng này không dễ đi. Thứ ta chuẩn bị hẳn cũng nên phát huy tác dụng.
Phương Lâm xoa cằm, thầm nói.
Mọi người nghỉ ngơi một hồi, lại bắt đầu bàn bạc lộ trình tiếp theo nên đi như thế nào.
Lên đỉnh không là chuyện dễ dàng gì. Mỗi lần người lên đỉnh đều phải trải qua chém giết tàn khốc cùng yêu thú mới đi tới tới cuối cùng.
Trong mọi người ở đây, chỉ có Phương Lâm có thực lực lên đỉnh. Những người khác có thể đi đến nơi đây, đã coi như đốt hương thơm.
Tất nhiên bọn họ có thể tiếp tục đi theo Phương Lâm, nhưng sẽ phải đối mặt với yêu thú càng hung ác hơn, cũng sẽ trở thành gánh nặng cho Phương Lâm.
Về điểm này, mọi người bao gồm cả Hứa Sơn Cao đều hiểu rất rõ ràng.
Thật ra sau khi qua giữa sườn núi, bọn họ đã trở thành gánh nặng cho Phương Lâm.
Tuy rằng Phương Lâm không nói gì, nhưng đám người Hứa Sơn Cao cũng tự hiểu lấy mình, cũng đến lúc bọn họ biết khó mà lui không làm gánh nặng nữa.
- Phương sư huynh, đoạn đường tiếp theo, chúng ta không đi theo sư huynh nữa, để tránh vướng chân vướng tay.
Hứa Sơn Cao cười nói với Phương Lâm.
Phương Lâm khẽ nhíu mày, nói:
- Ta có thể dẫn các ngươi cùng đi lên trên.
Hứa Sơn Cao còn chưa nói chuyện, một thanh niên khác đã mở miệng nói:
- Chúng ta cũng muốn cùng Phương sư huynh đi lên đỉnh. Nhưng chúng ta chỉ có chút bản lĩnh này, lại đi theo Phương sư huynh nữa, sợ rằng sẽ liên lụy tới Phương sư huynh.
Lại một người nói:
- Chúng ta đi theo Phương sư huynh đến nơi này, đã thấy quá đủ rồi. Sau này nhìn Phương sư huynh lên đỉnh cũng lại thỏa mãn.
Tất cả mọi người đều lựa chọn dừng lại. Cho dù trong bọn họ cũng có người muốn lên đỉnh, nhưng con người quý ở tự biết mình. Đối với bọn họ, đối với Phương Lâm, lúc này dừng lại chính là thích hợp nhất.
Phương Lâm không nói gì nữa, nặng nề gật đầu.
Hứa Sơn Cao cười nói:
- Tuy rằng chúng ta lựa chọn rời đi, nhưng còn muốn làm chút chuyện cho Phương sư huynh.
Mọi người lên đường, hộ tống Phương Lâm một canh giờ, sau đó tất cả đám người Hứa Sơn Cao lựa chọn rời đi Tầm Dược phong.
Đội ngũ vốn mười mấy người, ở trên đoạn lộ trình cuối cùng chỉ còn lại có một mình Phương Lâm.
Tâm tình Phương Lâm cũng hơi phức tạp. Ban đầu, hắn dẫn theo những người này, trong lòng không mấy tình nguyện. Chỉ có mấy ngày ngắn ngủi đi cùng nhau, lại khiến cho Phương Lâm trở thành người tâm phúc của bọn họ.
Mà bây giờ, Phương Lâm mang theo chờ mong của đám người Hứa Sơn Cao, muốn đi tới đỉnh của Tầm Dược phong.
Hắn phải lên đỉnh!
- Đề phòng nếu chẳng may, nhất định phải dùng.
Phương Lâm nhìn ngọn núi phía trên, hít sâu một hơi, sờ túi Cửu Cung một cái. Một viên đan dược màu xám xuất hiện. Phương Lâm cũng không nhìn, trực tiếp bỏ vào trong miệng nuốt xuống.
Ăn đan dược màu xám này vào, trong mắt Phương Lâm có một tia ánh sáng màu hồng hiện lên, toàn thân tràn ngập yêu khí nồng đậm.
Dường như giờ phút này, Phương Lâm không còn là võ giả, mà là một con yêu thú hóa thành hình người.
Phương Lâm cảm nhận yêu khí nồng đậm trên người mình một hồi, nhếch miệng cười. Hắn lại lấy từ bên trong túi Cửu Cung ra một thứ.
Vật ấy chính là một đoạn xương cốt trắng ởn, lớn vô cùng. Đó không phải là xương người, mà là xương thú.
Một đoạn xương của yêu thú!
Phương Lâm nhìn một đoạn xương yêu thú này, thần sắc lộ vẻ xúc động. Hắn có thể cảm nhận được một tia khí tức cực kỳ đáng sợ từ trong một đoạn xương yêu thú này.
“Tuy rằng xương yêu thú này gần thối nát, nhưng bên trong vẫn còn một tia yêu khí cường thịnh như vậy. Khi còn sống tất nhiên phải là yêu thú từ tam biến trở lên.”Trong lòng Phương Lâm thầm nói.
Đoạn xương yêu thú này, chính là chỗ dựa lớn nhất của Phương Lâm trong hành trình Tầm Dược phong lần này.
Chỉ thấy Phương Lâm mang xương yêu thú này theo bên người, khiến cho yêu khí quanh người hắn trở nên càng nồng đậm kinh người hơn.
Trong lúc Phương Lâm hít thở, yêu khí càng sôi trào. Cho dù là con hổ trắng gặp phải trước đây cũng còn xa mới bằng Phương Lâm giờ phút này.
Phương Lâm này chỉ đứng ở nơi đó, một thân yêu khí đã có mười phần lực chấn động.
“Mức độ yêu khí của ta hiện tại đủ để sánh ngang với yêu thú tam biến, ở Tầm Dược phong này chắc hẳn có thể ngang ngược không cần e ngại.”Trong lòng Phương Lâm thầm nghĩ, cất bước đi về phía đỉnh núi.
Đi được nửa đường, một con mãng xà màu vàng xé gió lao ra. Sau khi cảm nhận được yêu khí đáng sợ của Phương Lâm, nó lập tức hốt hoảng bỏ chạy.
Một con Hùng yêu cao hơn ba người rít gào nhào tới, nhưng khi còn cách Phương Lâm mười bước, thoáng cái co quắp trên mặt đất, run rẩy.
Một con chồn bạc nhất biến cửu trọng đỉnh phong muốn bất ngờ tập kích Phương Lâm, nhưng khi thấy Phương Lâm, liền run rẩy chạy mất.
Toàn bộ Tầm Dược phong trong lúc nhất thời gà bay chó sủa, yêu thú các đường bất kể cảnh giới cao thấp, đều khiếp sợ đến mức nằm trên mặt đất.
Cuối cùng, tồn tại cường đại nhất bên trong Tầm Dược phong này, một con mãng xà bốn chân sắp hóa thành giao long xuất hiện, giống như nô bộc nằm ở trước người của Phương Lâm, từ trong miệng phun ra một viên hạt châu màu trắng.
Mặt Phương Lâm không đổi sắc, nhận lấy hạt châu màu trắng này.
Hạt châu màu trắng này không phải yêu đan, mà là một loại thiên tài địa bảo, tên là Nguyệt Linh châu, chính là bảo vật ngưng tụ tinh hoa của trăng.
Một viên Nguyệt Linh châu này là bảo vật mãng xà bốn chân coi trọng nhất, đã nuôi dưỡng mấy trăm năm, chuẩn bị chờ tới lúc mình hóa thành giao long sẽ nuốt vào, trở thành một phần của mình.
Nhưng lúc này, con mãng xà bốn chân này lại rất cung kính đưa bảo vật mình coi trọng nhất cho Phương Lâm, có thể thấy được nó e ngại Phương Lâm đến mức độ nào?
Trong mắt của những con yêu thú này, Phương Lâm toàn thân yêu khí chính là đồng loại. Hơn nữa Phương Lâm có yêu khí mạnh mẽ, khiến cho tất cả yêu thú Tầm Dược phong không thể không thần phục.
Một đường không trở ngại!
Phương pháp của Phương Lâm, có thể nói là chưa ai từng có. Trước kia, những đệ tử Đan tông này xông lên Tầm Dược phong, người cuối cùng có thể lên đỉnh, không chỉ có thực lực đủ cường hãn, cũng có một phần vận khí ở bên trong.
Phương Lâm lại hoàn toàn là lừa dối, lợi dụng yêu khí tới chấn áp tất cả yêu thú bên trong Tầm Dược phong.
Phương Lâm đã sớm dự đoán được điều này.
Đan dược hắn dùng trước đó chính là lấy hơn mười viên yêu đan chế luyện ra, có thể làm cho toàn thân Phương Lâm đầy yêu khí trong khoảng thời gian nhất định.
Phương Lâm nhận được hơn mười viên yêu đan này từ chỗ của đệ tử Võ tông. Tất cả cũng chỉ có thế, trên cơ bản đều dùng để chế luyện viên đan dược này.
Đương nhiên, chỉ một viên đan dược này còn chưa đủ để Phương Lâm không hề e ngại. Một đoạn xương yêu thú này mới là điểm mấu chốt nhất.
Xương yêu thú này hắn cũng nhận được từ chỗ một đệ tử Võ tông. Đệ tử Võ tông này không nhìn ra được giá trị của xương yêu thú này, nhưng Phương Lâm lại nhìn ra được. Hắn ung dung thản nhiên thu vào trong túi của mình.
Hiện tại, xương yêu thú này cũng thực sự phát huy tác dụng.
Có xương yêu thú lại thêm đan dược này giúp đỡ, Phương Lâm ngụy trang bản thân thành yêu thú cảnh giới tam biến, chấn áp toàn bộ Tầm Dược phong.
Lên đỉnh, chỉ còn có một bước xa!
Khi Phương Lâm lên gần tới đỉnh, ở trên Tầm Dược phong thứ hai, một nữ tử người đầy những vết thương đứng ở trên đỉnh núi, trên gương mặt tái nhợt đầy vẻ kích động.
- Đệ tử trung đẳng Cố Lưu Ly, thành công lên đỉnh!
Một tiếng hét to vang vọng toàn bộ Đan tông. Nhất thời từng ánh mắt kinh ngạc, hâm mộ, kính nể nhìn về phía bóng người nhỏ bé yếu ớt trên đỉnh núi này.
Gần như cùng lúc, trên Tầm Dược phong thứ ba, một nam tử áo trắng mặt không đổi sắc đứng ở trên đỉnh núi. Ở phía dưới hắn mơ hồ có ba bóng người cô đơn.
- Đệ tử thượng đẳng Mạnh Triều Dương, thành công lên đỉnh!
Lại một tiếng hét to vang lên, tuyên bố người cuối cùng lên được đỉnh tòa Tầm Dược phong thứ ba.
Mạnh Triều Dương, một trong Đan Tông Tứ Tú, đồng thời chính là một người có danh tiếng vang dội nhất trong Đan Tông Tứ Tú hiện nay.