Kiếm này thật ra có thân kiếm bình thường không có gì khác lạ, ngược lại chỗ chuôi kiếm kia, lại là có một cái đầu hổ.

Đầu hổ này thoạt nhìn rất sống động, miệng hổ mở lớn, dường như đang gầm thét với tất cả mọi người. 

Thân là thiên tài trẻ tuổi cao cấp nhất thế hệ này của Lý gia, trên người Lý Quan Tâm tất nhiên có rất nhiều bảo vật, dù sao hi vọng thế hệ này của Lý gia đều ký thác vào trên người của hắn.

Lý Quan Tâm lấy thanh kiếm này ra, khí thế toàn thân hắn dường như tăng lên rất nhiều, mơ hồ có thể nghe được trong trường kiếm kia truyền đến tiếng hổ gầm.

- Có thể ép ta phải sử dụng thanh kiếm này, ngươi chính là người thứ ba. 

Lý Quan Tâm nói, khuôn mặt hắn không dao động, vô cùng bình tĩnh nhìn Phương Lâm.

Phương Lâm nhếch miệng, mình là người thứ ba, vậy hai người trước đó hẳn là Dương Huyền Phong và Hàn Hiểu Tinh.

Ở bên ngoài sân tập võ, Dương Huyền Phong nhìn thấy Lý Quan Tâm lấy ra thanh kiếm này, chân mày của hắn hơi nhíu lại, trong miệng nói: 

- Lý Quan Tâm muốn vận dụng tới bản lĩnh thật sự.

Nghe vậy, không ít thành viên hoàng thất đều có phần kinh ngạc, hỏi:

- Lẽ nào trước đó hắn vẫn chưa thật sự động thủ sao? 

Dương Huyền Phong lắc đầu:

- Thực lực của hắn gần như đều ở trên một thanh kiếm này, cho dù là ta khí đối mặt với thanh kiếm này cũng phải cẩn thận một chút.

Nghe hắn nói như thế, mọi người càng giật mình. Dương Huyền Phong cho ra đánh giá không thể nói là không cao. Mà như vậy, Phương Lâm này chẳng phải sẽ có chút nguy hiểm sao? 

Đám người Lý gia nhìn thấy Lý Quan Tâm lấy ra thanh trường kiếm đầu hổ này, tất cả đều lộ ra vẻ phấn chấn vui mừng.

- Dùng tới thanh kiếm này, Quan Tâm đại ca đã thắng chắc rồi.

- Kiếm này vừa ra, ai dám cùng tranh phong chứ? 

- Chính là một Phương Lâm, một kiếm đủ để chém chết.

...

Đám người Lý gia đều nói vậy. Rõ ràng lúc này bọn họ có lòng tin cực lớn vào Lý Quan Tâm, tất cả đều cho rằng Lý Quan Tâm dùng ra thanh kiếm này có thể thắng chắc được Phương Lâm. 

Phương Lâm lại cười lạnh:

- Ngươi không dùng cây quạt nát, lại lấy ra một thanh kiếm nát lại cảm thấy có thể thắng được ta sao?

Thần sắc Lý Quan Tâm ung dung, nhìn Phương Lâm: 

- Ngươi không biết uy lực của thanh kiếm này sao? Xem ra Hàn Hiểu Tinh cũng không có nói cho ngươi biết.

Phương Lâm nghe vậy, thần sắc vẫn thoải mái, chỉ là trong lòng đã càng thêm cảnh giác.

Lý Quan Tâm không có nhiều lời nói thừa, vung trường kiếm đầu hổ lên, khẽ chém một cái về phía của Phương Lâm. 

Ầm ầm!!!

Kiếm khí cuồng bạo mãnh liệt lao đến, toàn thân Phương Lâm bị đánh bay ra ngoài, trên mặt cùng với trên hai cánh tay đều là vết máu.

Còn chưa xong, ở trong kiếm khí cuồng bạo này dường như có một con mãnh hổ đang lao nhanh tới, trực tiếp lao về phía Phương Lâm. 

Uy lực của một kiếm này thật sự quá lớn, vượt ra ngoài dự đoán của Phương Lâm, lúc này con mãnh hổ này theo kiếm khí lao đến, Phương Lâm nổi giận gầm lên một tiếng, lực của Phá Nhạc được hắn thi triển ra đến mức tận cùng, trong giây lát hắn đánh ra một quyền.

- Không biết tự lượng sức mình!

Lý Quan Tâm cười lạnh, chỉ thấy mãnh hổ này hung hăng va chạm vào Phương Lâm, Phương Lâm không hề nhúc nhích, mà con mãnh hổ này lại ầm ầm tán loạn, kiếm khí cuốn ngược lại, không ngờ đập về phía Lý Quan Tâm. 

Phản kích!

Lực của Phá Nhạc, thiên phú thần thông!

Phản kích hoàn toàn không giữ lại một lần công kích của đối thủ, đây là năng lực của cổ yêu Phá Nhạc, lúc này đã bị Phương Lâm thi triển ra. 

Đối mặt với mãnh hổ cùng với kiếm khí mãnh liệt nhào đến, Phương Lâm tất nhiên sẽ không liều mạng, hắn lựa chọn lấy thiên phú thần thông của Phá Nhạc tới ứng phó.

Lý Quan Tâm khẽ nhíu mày, hình như hắn không nghĩ tới Phương Lâm sẽ có chiêu thức này, chỉ có điều hắn lập tức chém ra kiếm thứ hai, kiếm khí tuôn ra, cùng kiếm khí cuốn trở lại đã triệt tiêu lẫn nhau.

- Không tệ. 

Lý Quan Tâm tán thưởng một câu, nhưng sau đó hắn lại chém ra một kiếm.

Phương Lâm âm thầm cắn răng, lẽ nào người này có thể sử dụng trường kiếm đầu hổ này mà không hề e ngại sao? Như vậy cũng có chút biến thái.

Sau khi mình thi triển ra thần thông Phá Nhạc, cần phải mất một khoảng thời gian khôi phục, không có cách nào sử dụng tùy ý được. 

Chỉ có điều Phương Lâm vẫn còn có hậu chiêu, hắn cũng không có lộ ra tất cả thủ đoạn của mình, lúc này hắn lạnh lùng nhìn Lý Quan Tâm này, khóe miệng cong lên, lộ vẻ tươi cười.

Trong phút chốc, bóng dáng của Phương Lâm biến mất, hơn nữa còn hoàn toàn biến mất khỏi sân luyện võ, cho dù là người bên ngoài sân cũng không nhìn thấy được Phương Lâm.

Kiếm khí do trường kiếm đầu hổ này phát ra đã rơi vào khoảng không, Lý Quan Tâm thoáng ngẩn người, ngay lập tức hắn nhìn lướt qua xung quanh, đồng thuật phát động đến mức tận cùng. 

Nhưng hắn vẫn không tìm được Phương Lâm, hắn lại giống như đột nhiên biến mất vậy.

- Chuyện gì xảy ra?

- Phương Lâm đang ở đâu? Thế nào không thấy nữa? 

- Chẳng lẽ là chạy trốn rồi?

- Không thể nào, nhiều người nhìn như vậy, hắn lại giống như bốc hơi ở trong không trung vậy?

...

Bên ngoài sân luyện võ, tất cả mọi người đều kinh ngạc kêu lên và mờ mịt, ai cũng không nhìn thấy Phương Lâm rốt cuộc là biến mất thế nào.

Ngay cả Hàn Lạc Vân, Lý Chấn Đông cùng với Dương Kiến Nghiệp đều có phần kinh ngạc, bọn họ ngược lại nhìn ra được môn đạo của Phương Lâm, chỉ là lúc này bọn họ đều không nói gì.

Lúc này, chấn động kinh ngạc nhất vẫn phải tính tới Lý Quan Tâm ở trong sân luyện võ, hắn có chút cảnh giác nhìn xung quanh, tuy rằng cũng không thấy bóng dáng của Phương Lâm, nhưng hắn luôn cảm thấy Phương Lâm còn đang ở trong sân luyện võ, chỉ là dùng loại phương pháp đặc biệt nào đó khiến cho mình biến mất không thấy được. 

Ầm!

Bỗng nhiên trong lúc đó, một quyền đột nhiên xuất hiện, hung hăng nện ở trên đầu vai của Lý Quan Tâm, đập đến mức hắn lảo đảo một cái.

Lý Quan Tâm bỗng nhiên xoay người lại đánh ra một kiếm, vừa vặn phía sau không có một bóng người, một đòn vừa nãy dường như từ trong không trung đánh đến vậy. 

- Đáng chết!

Lý Quan Tâm thầm mắng, hắn hi vọng Phương Lâm và mình đường đường chính chính liều mạng, nhưng Phương Lâm hiện tại lại giống như quỷ mị, ngay cả mọi người cũng nhìn không thấy, vậy còn đánh như thế nào? Lẽ nào bảo mình vung trường kiếm đầu hổ lên bổ loạn khắp nơi sao?

Trên thực tế, Phương Lâm cũng không đột nhiên biến mất, mà hắn đang vận dụng một loại phương pháp vô cùng đặc biệt, tới che mờ ánh mắt của Lý Quan Tâm. 

Phương pháp này tương tự với kiếm chiêu Vô Ngân do Thanh Kiếm Tử thi triển ra lúc trước, không thể nào tìm ra được tung tích.

Sau khi Phương Lâm cùng Thanh Kiếm Tử giao thủ, chính là thỉnh giáo hắn một hồi, biết được huyền bí của không dấu vết ở chỗ nào.

Phương Lâm không chuyên dùng kiếm, bởi vậy hắn vận dụng huyền bí của không dấu vết ở trên thân pháp, tiến hành sửa đổi, lại biến thành như bây giờ. 

Thật ra thân pháp Vô Ngân này có chỗ tai hại cực lớn, bởi vì người cũng không thật sự biến mất, khí tức vẫn còn, chỉ cần là người cực kỳ nhạy bén đối với khí tức phân biệt cẩn thận giống như Hàn Hiểu Tinh, thân pháp Vô Ngân này căn bản sẽ không có nửa điểm tác dụng.

Chỉ có điều, Lý Quan Tâm lại không thuộc về loại người này, hắn dựa vào chính là hai mắt của mình, đồng thuật của mình.

Hơn nữa Phương Lâm có ý định thu lại khí tức của bản thân, khiến cho Lý Quan Tâm căn bản khó có thể đoán được Phương Lâm rốt cuộc ở nơi nào, bởi vậy cũng rơi vào cục diện vô cùng bị động. 

Đầu của Lý Quan Tâm thực sự muốn lớn lên gấp đôi, nếu như quạt Ngũ Hành còn có khả năng vận dụng, như vậy cho dù Phương Lâm biến mất, mình vẫn có thể ép hắn đi ra.

Mấu chốt là bây giờ hắn căn bản không sử dụng được quạt Ngũ Hành, lúc này hắn căn bản không có biện pháp gì tốt để ứng phó với Phương Lâm biến mất lúc này.

Ầm! 

Lại là một quyền vô cùng xảo quyệt đập xuống, tất nhiên thời điểm một quyền này xuất hiện, Lý Quan Tâm đã có phản ứng, nhưng ở trong thoáng chốc đó, hắn muốn tránh đơn giản là người si nói mộng.

Thân hình của Lý Quan Tâm lảo đảo, sắc mặt cực kỳ khó coi, hắn phải mất rất lâu mới bình tĩnh lại được, cho dù có lợi kiếm ở trong tay, lại có một loại cảm giác không có sức thực hiện.