“Cậu dâm phụ này!”

Chu Duy Duy rên rỉ một tiếng, sau đó ngã mình lên sô pha.

“Tớ thề! Tớ vô tội!”

“Văn Tuệ Linh đã muốn bẩm báo với Đường mẹ ở nơi nào đấy, nói con trai bà ta bắt cá hai tay, tóm lại bọn họ trong lúc đó xác định rồi, mà đầu sỏ gây nên chính là cậu.” Tri Nhã ở đầu kia quả thực là cao hứng phấn chấn.

Con nhỏ đáng giận, căn bản là bỏ qua xem kịch vui!

“Tớ thề, tớ thật sự không hiểu là chuyện gì xảy ra! Từ lúc tốt nghiệp đại học đến giờ tớ chưa có gặp qua Đường Kiện lần nào. Thậm trí trước kia còn học đại học, tớ đều rất ít khi gặp qua anh ta!”

Chu Duy Duy thật sự là khóc không ra nước mắt. Vì sao? Vì sao cô lại vì một người đàn ông gần như xa lạ làm một chuyện không thể hiểu được mà làm hỏng danh dự của mình?

“Làm ơn, hôn cũng bị người ta hôn, ôm cũng bị người ta ôm, hiện tại giải thích như thế ai người ta tin?” Tri Nhã quả thực là muốn bật cười.

“Đâu có hôn?” Chu Duy Duy ngồi thẳng người kháng nghị.

“Sao lại không? Anh ta ngày đó hôn lên đỉnh đầu của cậu rất nhiều nha.”

“Sao lại tính như thế…… Quên đi, không nói với cậu nữa.” Chu Duy Duy buồn bực cắt điện thoại.

Vì sao? Vì sao lại phát sinh chuyện kì quái như vậy a?

Từ lúc cô bỏ chạy khỏi phòng bệnh đã được một khoảng thời gian rồi, Chu Duy Duy vẫn như cũ nghĩ không ra.

Hơn nữa ngày đó khi chạy trốn, cũng là một trận rối loạn. Đường đại công tử căn bản không chịu buông cô ra, Văn Tuệ Linh ở bên cạnh “Oa” một tiếng liền khóc ra, Tri Nhã cùng Duy Duy nghĩ đến đoạn đối thoại của đôi tình lữ lúc trước khi các cô tiến vào, mặt đầy hắc tuyến. Duy Duy còn băn khoăn xương sườn anh còn đang bị thương, không dám đẩy ra, Tri Nhã cũng là nghĩ vậy, mà duy nhất có thể khiến anh buông tay chính là bạn gái chính quy lại đang khóc thảm thiết ở bên cạnh, hai cô gái ở tại chỗ không biết nên làm gì cho tốt.

May mắn sau đó Đường mẹ đưa điểm tâm đến, y tá cũng tiến vào muốn tiêm thuốc, thừa dịp lực chú ý của Đường Kiện bị dời đi, Duy Duy nhanh chóng vặn bung tay anh ra, lôi kéo Tri Nhã quay đầu liền chạy.

Tri Nhã đúng là đứa không có nghĩa khí, đã chạy rồi còn ồn ào khách hàng của cô vẫn chưa ký hợp đồng! Duy Duy ảo não thiếu chút nữa đem cô tử hình ngay tại chỗ.

Về phần vị Đường đại công tử kia, nghe nói cách đây vài ngày anh ta lại bắt đầu phát sốt, nặng tới mức suýt nữa phải quay về phòng bảo hộ. Nhưng cô đã muốn nhắm mắt không muốn biết tin tức liên quan gì về người đàn ông kì quái đó, về phần Văn Tuệ Linh cáo trạng như thế nào cùng Đường mẹ, cô lại không muốn biết.

Tóm lại, ngay từ đầu! Vị “Bạn học cũ” khó hiểu kia đã phát sinh chuyện khó hiểu gì đều không liên quan đến cô!

Thật sự là không thể hiểu được!

Nhưng mà…… Tuy nói chính mình không được suy nghĩ về người nọ, Duy Duy không tự chủ được lại nghĩ về ngày đó, cùng lời anh nói.

Thật tốt quá, em không có việc gì……

Đây là có ý gì?

Cái gì thật tốt quá? Cô sẽ có chuyện gì?

Cô thế nhưng trong cái ôm mãnh liệt của anh không muốn rời xa, hoàn toàn làm cho người ta không thể lý giải. Bọn họ rõ ràng là người xa lạ, không phải sao?

Người đàn ông này, thật sự là một câu đố.

Leng keng! Chuông cửa vang lên, pizza cô đặt đã đến.

Duy Duy thở dài, không nghĩ, đứng lên mở cửa.

Hôm nay là thứ năm, lại đến ngày cô xin nghỉ. Cô lười đi ra ngoài, cho nên vừa rồi kêu pizza, chuẩn bị hôm nay cứ như vậy giải quyết dân sinh đại kế cả một ngày.

Leng keng!

“Chờ một chút, lập tức đến.” Cô ở trước cửa tủ tìm ví tiền của mình, mở cửa ra.“Tổng cộng bao nhiêu tiền?”

Cửa còn chưa mở hết, một cỗ vị thuốc mạnh mẽ xông vào mũi, Duy Duy lập tức cảm thấy không thích hợp.

“Oái!” Một con quái vật lớn ngã sụp xuống trước mặt cô.

Duy Duy luống cuống tay chân đỡ được, cả người bị đụng phải lui từng bước, khó khăn đứng vững mới đỡ được cái thân thể đang phóng nhiệt cao này.

“Hi.” Đường Kiện từ trên vai cô ngẩng đầu, nặn ra một nụ cười với cô.

“Anh!” Duy Duy á khẩu không trả lời được.

Anh ta làm sao biết cô ở nơi này? Lại xuất hiện ở trong này làm cái gì?

“Anh không thể được ngồi xuống trước sao?” Không đợi cô lên tiếng, Đường Kiện mở miệng trước, cái trán vô lực lại dựa vào đầu vai cô.

“Anh……” Vẫn là chỉ nói ra được một từ “Anh”, cô vô lực thở dài một tiếng. “Quên đi, vào đi!”

Tuy gầy thì gầy thật, nhưng rốt cục vẫn là đàn ông, anh gần như đem một nửa sức nặng của mình dồn lên cô, Duy Duy nửa khiêng nửa đỡ chống đỡ anh, cả người mệt thở hồng hộc.

“Anh trước nằm xuống đi!” Cô đi qua chỗ sô pha dài trong phòng khách, một đường đỡ anh đến giường của mình.

Cái sô pha kia khẳng định không thể cất chứa vóc dáng của anh, đến lúc đó lại làm gãy chỗ nào đó, cô làm sao đền người ta một đứa con được?

Đáng giận! Nhất định là Tri Nhã bán đứng cô, bằng không anh ta làm sao có thể biết cô ở nơi này?

“Hô……” Nằm xuống chiếc giường mềm mại của cô, người đàn ông gầy gò thở hắt ra, mi mắt buông xuống, sắc mặt trắng bệch biểu hiện anh một đường tới đây nhất định không thoải mái, lông mi cụp xuống tạo ra một mảnh bóng râm dưới mắt, làm cho hốc mắt màu xanh đen của anh thoạt nhìn càng rõ ràng.

Cô thở hồng hộc đứng ở bên giường, nhìn tên bệnh nhân đột nhiên nhảy ra này.

Hiện tại thế nào mới tốt đây?

Tri Nhã chết tiệt kia!

Cô một phen bốc hỏa, quay đầu nghĩ muốn đi tìm di động gọi người.

Leng keng! Chuông cửa lại vang. Làm ơn đừng phải cái gì ngoài ý muốn nữa.

May mắn, lần này là pizza của cô.

“Đây là pizza cô đặt từ cửa hàng, tổng cộng bốn trăm bảy mươi chín đồng, cám ơn.”

Có hoàn sao, cô đóng cửa sắt, đem pizza để lên bàn trà ở phòng khách. Bị lăn qua lăn lại như vậy, thèm ăn của cô cũng chạy hết rồi.

Cô lặng lẽ đi về bên giường, người đàn ông trên giường hô hấp vững vàng, đang mệt mỏi ngủ.

Dáng người của anh vẫn như cũ, rất gầy, cho dù đang ngủ mi tâm vẫn là nhíu lại, thân thể hẳn là rất không thoải mái.

Vậy cần gì phải đặc biệt đến nhà cô thế này? Duy Duy thật sự buồn bực.

Bệnh nhân có thể ăn pizza sao? Hình như không dễ tiêu hóa…… Vậy làm sao bây giờ? Tìm mẹ anh ta đem về được hơn.

Nhưng là cô không có số điện thoại của Đường gia.

“Thối Tri Nhã, cậu xong đời rồi!” Duy Duy quyết định gọi điện thoại cho đầu sỏ gây chuyện hỏi điện thoại, kiêm hỏi tội.

Kết quả Tri Nhã không nhận máy, có thể đang cùng khách hàng họp linh tinh.

Duy Duy vứt di động sang một bên, dùng âm thanh bị kiềm chế để không ảnh hưởng tới người khác, oán hận khẽ kêu vài tiếng.

A –

“Quên đi. Trước khi vị đại công tử này tỉnh lại, chả ai di chuyển được anh ta.” Cô buông tha.

Duy Duy trước mắt chợt lóe, còn chưa rõ chuyện gì phát sinh, trên môi liền có thêm hai phiến môi cứng rắn nóng rực.

“Anh……” Cô thở hốc vì kinh ngạc, ngắn ngủn một lát như vậy vừa vặn làm cho lưỡi anh chui vào giữa.

Vị thuốc, vị cháo, cùng một trận hơi thở nam tính vọt vào mũi, cô nhất thời ngây người, thế nhưng đã quên muốn đẩy anh ra.

Đường Kiện hơi hơi di động một cái, bả vai đem cô vây giữa sô pha cùng lồng ngực của mình, bàn tay to trượt sau đầu cô, đem môi cô ấn nhanh về hướng mình.

“Ưm……”

Lòng của cô đột nhiên gia tốc.

Cô không phải chưa từng bị đàn ông hôn qua, chính là nụ hôn này…… Nụ hôn này thế nhưng chết tiệt cảm giác đúng!

Lưỡi của anh trước liền tiến nhập vào miệng cô, không cho cô đào thoát đường sống. Hơi thở của cô dồn dập, thân thể khẽ run. Đầu lưỡi anh dụ dỗ đầu lưỡi cô, làm cho chính mình hút, tay trượt sau lưng cô, từ dưới áo T-shirt chui vào, ở trên tấm lưng mềm mại xinh đẹp trơn bóng của cô dao động.

Ông trời, kĩ thuật hôn của người đàn ông này rất lợi hại……

Tay cô đặt ở đầu vai anh vốn muốn đẩy ra, anh hiểu được ý đồ của cô, đôi vai gầy mà rộng lại càng áp đi lên, tay cô đành phải đặt ở đó, thoạt nhìn ngược lại biến thành ôm lấy anh.

Đường Kiện hôn không ngừng gia tăng, không ngừng ở miệng cô dao động, hút cô cũng bắt buộc cô hút chính mình. Duy Duy thở hồng hộc, trong đầu một mảnh ngu muội, cả người chỉ cảm thấy hơi thở nóng rực của anh, cùng một trận vị thuốc nhàn nhạt……

Không đúng! Như vậy không đúng!

“Buông ra…… Buông!” Cô đột nhiên quay đầu gián đoạn nụ hôn, dùng sức thở dốc.

Đường Kiện đôi mắt híp lại, hốc mắt sâu hơn so với người khác có điểm bức người, trong nháy mắt, Duy Duy nghĩ đến anh sẽ liều lĩnh đem cô kéo trở về, tiếp tục chuyện vừa rồi.

Cô vội vàng nhảy dựng lên, chạy xa ra chỗ vách ngăn tivi trốn, hai má đỏ bừng, hơi thở hơi hơi dồn dập, có chút mê hoặc nhìn theo anh.

Vẻ mặt bất lực này, tác động tới chỗ mềm mại nhất trong lòng Đường Kiện.

“Lại đây.” Anh nâng tay lên, nhẹ nhàng ra lệnh.

Duy Duy dùng sức lắc đầu, liều mạng nhìn anh, một chữ đều nói không được.

Này rốt cuộc là…… Sao lại thế này?

Cô chưa bao giờ là một cái tùy tiện nữ nhân, vì sao…… Vì sao cùng anh hôn môi lại có cảm giác như vậy?

Cô thậm trí không biết anh, hơn nữa anh còn có một người bạn gái!

“Ngoan, đừng sợ, lại đây.” Đường Kiện giọng nói vẫn như cũ mềm nhẹ, đôi con ngươi đen cơ hồ bị chân mày chặt khít phủ lên, làm người ta nhìn không rõ. Chỉ có một trận quang mang sáng quắc, cùng lời nói ôn nhu kia hoàn toàn là hai việc khác nhau.

Cô có một loại cảm giác giống như sẽ bị anh một ngụm nuốt sạch.

“Anh…… Anh mau trở về, gọi điện thoại cho mẹ hoặc bạn gái anh, hoặc là kêu ai tới đón đi, nhanh chút!” Hai tay cô ôm trước ngực, giống như muốn chống đỡ cái gì.

Đường Kiện thở hắt ra, cúi đầu vuốt vuốt mi tâm. Lại ngẩng đầu lên, cỗ quang mang bức người kia không còn thấy nữa, ánh mắt trở nên ôn nhu bình thản.

“Cô ta không phải bạn gái anh.”

Duy Duy ngừng lại một chút, mới phát hiện, anh là đang giải thích với cô.

“Không sao cả, không liên quan gì tới tôi.” Cô lắc đầu, vẻ mặt cảnh giác giống chim nhỏ nhìn cạm bẫy.

Anh nhìn cô, ôn nhu lặp lại. “Duy Duy, cô ta không phải bạn gái anh.”

Duy Duy trước đem ánh mắt dời đi.

Cô không biết nên nói gì để đối phó với người đàn ông này.

“Anh…… Rất thật khó hiểu, hơn nữa cũng không quan chuyện của tôi.”

Đường Kiện nghe xong lời của cô, cười khổ: “Em cảm thấy khó hiểu? Vậy không ngẫm lại tâm tình của anh.”

Tâm tình của anh? Tỉnh lại sau một trận đại nạn, thân thể tổn hại, não thương nghiêm trọng, trí nhớ lẫn lộn, quả thật so với bất luận kẻ nào đều thảm hơn.

Cô rốt cuộc động lòng trắc ẩn.

“Anh còn nhớ rõ cái gì?”

Anh nhớ rõ cái gì? Đường Kiện cũng tự hỏi.

Một trận cảnh vật đột nhiên xuất hiện từ trong đầu anh vụt qua, nhưng tốc độ quá nhanh, anh cái gì cũng không bắt được. Muốn tiếp tục nghĩ thêm chút nữa, lại làm thái dương ẩn ẩn đau.

Anh nhu nhu mi tâm, trên mặt xuất hiện vẻ đau đớn.

Bỗng dưng, một cái hình ảnh nhảy ra – là chính anh!

Anh ngẩng đầu nhìn phiến cửa thủy tinh bên cạnh tủ ti vi, bóng của anh chiếu rọi lên đó.

Hình ảnh trước mắt, cùng với hình ảnh duy nhất trong đầu kia có vẻ — Đường Kiện sờ sờ mặt mình, sau đó trượt lên đến đỉnh đầu, chạm vào mái tóc dài của mình.

“Làm sao vậy?” Duy Duy tinh tế theo dõi anh.

Anh vừa nhìn thấy cái kính thủy tinh liền bất động ra đấy, đang nhìn cái gì a?

Đường Kiện sờ soạng tóc mình vài lần, rốt cục gật gật đầu.

“Anh nhớ tới cái gì?” Cô thử hỏi.

Thâm mâu của anh chậm rãi dời lên khuôn mặt cô, cực kì nghiêm túc, cô không tự chủ được ngừng thở, chờ anh mở miệng.

“Anh nên đi cắt tóc.” Đường đại công tử nói.

“……”

Anh ta nghĩ, cắt tóc?

Chủ nhà đáng thương tức đến bốc khói, hoàn toàn á khẩu không trả lời được.

****

Vui vẻ. Vui sướng. Hạnh phúc. Thỏa mãn.

Chẳng qua là nhìn một cô gái mà thôi, thế nhưng lại có cảm tình mãnh liệt như vậy. Đường Kiện khoái trá ở trong phòng Duy Duy lúc ẩn lúc hiện, tâm tình tốt vô cùng.

Trêu chọc cô sẽ làm cho người ta nghiện, cô mỗi lần tức giận lên, ngược lại cái gì cũng nói không được, muốn mắng người thì lại không tìm được chữ, cuối cùng chỉ có thể thở phì phì tiêu sái đến phòng khác — bình thường là phòng bếp — không để ý tới anh.

Cô bình thường nhất định rất ít khi tức giận với người khác! Đường Kiện thỏa mãn nghĩ.

Kỳ quái là, anh nhớ rõ cá tính của cô không phải như thế.

Ấn tượng của cô trong anh là táo bạo một chút, giống viên tiểu đạn pháo bị chọc tức nhảy nhảy, nhưng mà như bây giờ cũng thực đáng yêu.

“Tiểu Kiện, con đột nhiên ra bệnh viện, ngay cả giải thích một tiếng cũng không có, có biết mẹ lo lắng thế nào không?” Mẹ anh vẫn còn ở bên kia lải nhải lầm bẩm.

“Đừng có gọi con như vậy.” Đường Kiện bị kéo hoàn hồn, nhíu nhíu mày bên tai đang nghe di động.

“Cái gì?” Đường mẹ đang càm ràm liền ngừng lại.

“Gọi con Đường Kiện là được rồi.” Cảm giác được chính mình khẩu khí rất lãnh đạm, anh ngừng lại một chút, khẩu khí có chút ôn hòa hơn: “Cũng đã ba mươi tuổi rồi.”

“Các con người trẻ tuổi chính là không cần tuổi, lại còn có thể tự mình làm tròn thế nữa, cả người mới có hai tám chỗ nào lại bảo ba mươi.” Đường mẹ ở một chỗ khác ai oán. “A xả xa! Nhanh chút nói con hiện tại ở đâu? Mẹ đi đón con về bệnh viện.”

Nhưng Đường Kiện lại bị lời nói của mẫu thân mà nhíu mày càng sâu.

Hai mươi tám. Con số này quả thật đánh mạnh vào trong lòng anh, làm anh che ngực lại, nghĩ muốn lau quệt đi cảm giác không khỏe này.

Anh mới hai mươi tám tuổi sao? Vì sao lại cảm giác tuổi của mình phải lớn hơn một chút?

Hơn nữa, hai mươi tám tuổi…… Con số này hình như gắn liền với một sự kiện, phi thường quan trọng, anh lại nghĩ không ra.

Trí nhớ của anh vẫn như cũ rất hỗn loạn, thỉnh thoảng anh nhìn thấy một chút hình ảnh, cùng với mọi thứ hiện tại hoàn toàn không đáp yết (?), giống như anh đồng thời sinh hoạt trong hai cái thế giới bất đồng.

Anh thở dài, đối mặt trước loại tình huống thế này phi thường không kiên nhẫn, lại không có cách nào thay đổi.

Trước khi đầu óc anh tự động chữa trị xong, anh sẽ phải chịu đựng một đoàn cảm giác tương hồ này.

“…… Tiểu Kiện? Tiểu Kiện?” Mẹ anh ở bên kia lại lần nữa la lên thất thanh.

Thần trí anh bị gọi trở về.

“Làm cái gì?” Anh cùng những đứa con trai khác trên thế giới này giống nhau, sau khi thô lỗ với cha mẹ đều có cảm giác tội ác. Nhưng bởi đối phương là cha mẹ, cho nên luôn có thể có chút không gian bốc đồng.

“Con hiện tại rốt cuộc ở đâu? Không phải là tìm cái vị Chu tiểu thư đó chứ? Tri Nhã nói, con hỏi con bé điện thoại của Chu tiểu thư, nhưng con bé nói không cho con biết, con sao lại tìm được cô ta?”

Tìm người một chút cũng không khó, cái khó chính là nhờ cậy ai, nhưng mà, cũng rất may cho anh lại thành công.

“Tóm lại, con hiện tại tốt lắm, mẹ không cần lo lắng.”

Mỗi lần nghĩ đến Duy Duy cố gắng tìm các loại lý do muốn đem anh đuổi đi, nhưng đều bị anh nhất nhất phá giải vẻ mặt bất đắc dĩ, anh sẽ cảm thấy tâm tình đặc biệt tốt.

Ai, cô làm sao có thể đáng yêu như vậy a? Đáng yêu đến mức làm cho anh muốn một ngụm nuốt vào.

Nhưng là không được. Đường Kiện ấn ấn xương sườn vẫn đau đớn như cũ, anh bây giờ còn không có điều kiện “Nuốt” cô, hơn nữa tiến triển quá nhanh sẽ dọa đến cô, chờ thương thế của anh tốt chút rồi nói sau.

Đến lúc đó, anh cam đoan có thể nuốt cô cam tâm tình nguyện, mềm mại nhu nhược.

Anh chưa từng có hoài nghi quá điểm ấy, giống như thiên kinh địa nghĩa[1]cô là của anh, ở dưới thân anh thừa nhận, làm cho anh khoái ý va chạm rong ruổi.

[1] điều hiển nhiên, lý lẽ chính đáng

Một trận nóng rực ở giữa hai chân anh tụ tập lại. Anh thống khổ thay đổi tư thế, cười khổ một chút.

Hoàn hảo Duy Duy đi làm, bằng không nhất định muốn mắng anh sắc lang, cầm thú.

Có trời mới biết, thân thể đàn ông ở buổi sáng 醚 醚 đến sẽ tự động thức tỉnh. Anh chính là bị thương, cũng không phải đã chết, mỗi ngày nhìn cô bộ dáng yêu kiều tỉnh giấc, lại không thể động chạm được, đã là đàn ông sao lại không thể không có phản ứng, cho nên buổi sáng anh đối với cô cương lên, thật sự không thể trách anh đi? (khục…= =|||)

“A Kiện, con và Văn Tuệ Linh đã xảy ra chuyện gì? Hai đứa thật sự chia tay sao? Con thích cái cô Chu tiểu thư kia sao? Hai đứa bắt đầu khi nào, sao mẹ một chút ấn tượng cũng không có?” Mẫu thân ở đầu bên kia liên tiếp dò hỏi.

“Con và Văn Tuệ Linh trước kia rất tốt sao?” Anh đột nhiên hỏi.

“Vẫn rất ổn định a! Chi tiết thế nào con bình thường cũng không hay nói, mẹ chỉ biết các con không nóng không lạnh đã nhiều năm, giữa đó thỉnh thoảng ầm ỹ vài lần đi. Nói đến Văn Tuệ Linh kia cũng có chút quá yếu ớt, nhà có con gái vậy cũng khó hầu hạ……” Đường mẹ lại bắt đầu lải nhải.

Nói đến cùng, con trai là của nhà mình, bạn gái là của nhà người khác, cho nên xảy ra vấn đề tình cảm, như thế nào cũng vẫn là che chở cho con mình.

Nghe xong nửa ngày, không có nghe được tin tức hữu dụng nào, Đường Kiện quyết đoán xuất ra “Thô lỗ tùy hứng quyền”, đánh gãy lời mẹ anh nhắc đi nhắc lại.

“Được rồi, con tắt máy đây, qua một thời gian con sẽ về nhà, gặp mẹ sau.” Anh cắt điện thoại.

Hôm nay là thứ Hai, Duy Duy đi đi làm, khi ra ngoài vẻ mặt đương nhiên là bất đắc dĩ.

Từng chút trực giác của anh đều bám vào trên người cô, Duy Duy đối với anh rất quan trọng, nhưng là anh cũng không biết vì sao cô lại quan trọng với anh đến vậy. Hiện tại cả nhà chỉ còn mình anh, anh quyết định hảo hảo đi quan sát tình hình quân địch một chút, hơn nữa hoàn toàn không có cảm giác tội ác khi làm trộm.

Sau khi lục lọi ngăn kéo của cô, anh biết cô thực rối loạn – quần áo mặc bên ngoài toàn là kiểu dáng bảo thủ, nhưng quần áo lót bên trong lại thực rực rỡ. Ngón tay dài của anh câu lên một chiếc quần lót chữ “T”, mày rậm nâng lên một chút, mơ màng tìm thời điểm bộ dáng của cô khi mặc chiếc quần chữ “T” này.

Chuyển sang lục lọi thư viện của cô, vẫn như cũ rối loạn – một hàng phần mềm phần cứng, từ điển, sách tham khảo các loại, những cái khác tất cả đều là tiểu thuyết lãng mạn hồng phấn. Anh rút ra mấy quyển lật lật một phen, trong đó có một số đoạn làm anh cảm thụ sâu sắc, cũng phải đợi cho thân thể anh khá hơn một chút, mới có thể thực tế thi hành trên người Duy Duy.

Laptop cô mang đến công ty, chỉ để lại một máy tính để bàn cũ, bên trong có một đống ảnh chụp. Đường Kiện đối với phần này rất có hứng thú, vì thế chọn một file mở ra.

Khoảng thời gian chụp ảnh bao gồm rất lớn, từ khi cô học cấp ba cho đến mãi cuộc sống gần đây đều có.

Mới bắt đầu vẻ mặt anh thoải mái, nhìn dung nhan ngây ngô xinh đẹp mỉm cười trong những bức hình. Theo ảnh chụp lần lượt lật từng tấm, thời gian từng bước tiến về phía trước, vẻ mặt thoải mái dần dần trôi đi.

Không có anh.

Làm sao có thể?

Trong cuộc sống của cô hoàn toàn không có anh!

Trung học, đại học, thậm trí cả sau khi đi làm, toàn bộ không có anh!

Làm sao có thể?

Anh nhớ rõ cô! Cho dù trong thời khắc đầu óc hỗn loạn nhất, những đoạn kí ức ngọt ngào thuộc về bọn họ thỉnh thoảng lại từ trong đám sương mù phá vòng vây mà ra, mang cho anh niềm an ủi vô hạn.

Anh nhớ rõ bộ dáng thanh tú xinh đẹp non nớt của cô khi học đại học năm nhất, anh nhớ rõ bọn họ cùng nhau từ cổng trường đi đến phòng học, lúc mưa dầm liên miên đến mùa ánh mặt trời rực rỡ sáng lạn đều vậy. Anh nhớ rõ cô nhướn mi cười ngọt ngào phong tình với anh, còn có khi tức giận thì nhảy vào trong lòng cắn cắn cổ anh.

Anh chuyển hình từng tấm từng tấm một, đột nhiên hé ra một tấm ảnh khiến anh dừng lại.

Đây là cô khi học năm thứ hai, khoa bọn họ tổ chức tiệc tối, ảnh chụp cô đêm hôm đó mặc trang phục diễn kịch. Anh đối với loại hoạt động này chưa bao giờ có hứng thú, bởi vì cô muốn lên đài diễn kịch, anh mới đi.

Tối hôm đó, cô cười đến thực vui vẻ, khoa nhiếp ảnh giúp bọn anh chụp ảnh rất nhiều. Sau khi về nhà, cô mềm mại ở trong lòng anh, thế là bọn họ cả đêm không ngừng nhiệt tình làm nóng sàn nhà.

Đó là đoạn năm tháng tình cảm nóng cháy lưu luyến nhất của hai người, anh không có khả năng quên.

Nhưng, trong ảnh chụp chỉ có mình cô.

Có mấy tấm ảnh là anh nhớ chụp chung cùng bạn học không nhớ rõ tên, cả trai lẫn gái đều có, cô đơn không có anh.

Không có anh.

Không đúng. Hết thảy đều không đúng.

Đường Kiện nóng nảy đi đến bên cửa sổ, đẩy cửa ra, hít vào một ngụm không khí nóng.

Anh rõ ràng ở trong cuộc đời của cô, là ai đem cô trộm đi?

Không! Là ai đem “Anh”, trộm đi?

Cửa sổ thủy tinh chiếu rọi chính khuôn mặt anh, lộ ra gương mặt quen thuộc lại xa lạ — anh vì sao cảm thấy hình ảnh này không giống với trong trí nhớ của mình?

Anh sờ sờ tóc, đột nhiên đối với mái tóc dài này xuất hiện sự chán ghét chưa từng có.

“Mẹ nó!”

Đường Kiện đột nhiên xoay người, ấn ẩn ẩn làm đau xương sườn, đi nhanh đến phía cửa.

Nếu như sinh mệnh tất cả cũng đều thoát khỏi nắm tay của anh, thì ít nhất chính bề ngoài này là anh có thể nắm trong tay, anh phải khôi phục bộ dáng chính mình như trong kí ức kia.

Cửa thang máy chậm rãi mở ra, trước mặt là một tấm gương, ánh sáng trên đầu theo gương phản xạ lại, trực tiếp đâm vào trong mắt anh.

Một trận đau đớn mãnh liệt đột nhiên từ huyệt thái dương của anh xuyên đến.

“A –” Đường Kiện đau đớn ngồi quỳ trên mặt đất.

Liên tiếp hình ảnh cuồn cuộn không dứt đánh tiến vào đầu của anh.

Toàn bộ là Duy Duy.

Có cắt từ báo chí, tin tức tivi, có xe, có núi, có nước, có rất nhiều người. Bóng người nhanh chậm thoảng qua, giọng nói chói tai giống như được phát ra từ băng ghi âm, zít zít tra tấn màng tai của anh. Có người đang khóc. Anh nhìn thấy cha mẹ cô, bạn bè của bọn họ, mặt cỏ sáng ngời, cách một tấm bia đá màu xám tro……

Cuối cùng, hình ảnh dừng ở một mảnh tiên diễm màu đỏ.

Sau màu đỏ là trắng. Hoàn toàn trắng. Tẩm màu xanh trắng, màu trắng chết chóc thê lương.

Hai tay anh nhiễm máu, trước mắt hiện lên một mảnh trắng chết chóc.

Đường Kiện ồ ồ thở phì phò, cố hết sức dựa vách tường đứng lên, sắc mặt của anh trắng bệch giống hệt với sắc thái trong đầu.

Anh nghĩ tới.

Anh nhớ tới cuộc họp hằng năm này hai mươi tám tuổi sẽ xảy ra chuyện gì.

Một năm này, cô gái anh yêu sẽ chết.

Anh phải cứu cô!