Cuối tuần Đoạn Tranh mời Diệp Miêu đến nhà làm khách: “Xem, ta mua sô pha mới, không tồi đi?”

Sô pha màu đỏ vải nhung, xúc cảm co dãn tương đối hảo, ngoài sô pha dài còn có một cái tiểu sô pha, Diệp Miêu ngồi lên trên ấn ấn: “Hảo nhuyễn a.”

“Ngươi thích là tốt rồi, nằm ở trên này đọc sách và vân vân …sẽ thực thoải mái nga, ” Đoạn Tranh cũng leo lên ngồi: “Đương nhiên ngủ càng thoải mái.”

Diệp Miêu do dự một hồi, nói: “Đoạn Tranh, ta hôm nay tới nhà ngươi, là có điều muốn nói với ngươi.”

Đoạn Tranh ngẩng đầu: “Không dễ nghe thì không cần nói nga.” Nói xong vừa cười: “Ta chỉ nói giỡn thôi, bất quá ngươi không nên làm ta sợ, lá gan ta rất nhỏ.”

Diệp Miêu nghĩ nghĩ: “Thực xin lỗi…”

“Đừng nói nữa.” Đoạn Tranh vươn ngón trỏ làm cái thủ thế chớ có lên tiếng: “Ta hiểu được ngươi muốn nói gì.”

Diệp Miêu nhìn hắn, Đoạn Tranh nói tiếp: “Người không phải chỉ sống trong quá khứ, ngươi mới hai mươi tuổi, nhân sinh dài như vậy, nên nhìn về phía trước a.Trên cái thế giới này người tốt rất nhiều rất nhiều, có thể yêu ngươi cũng rất nhiều rất nhiều, cũng không nhất định chỉ nhìn về một người, ta biết quên chuyện đã qua, một lần nữa bắt đầu sẽ rất khó. ” Hắn ngừng một chút, chậm rãi nói: “Ta cùng ngươi cùng nhau, được không?”

“Ta không tính quên chuyện đã qua, sáu năm qua là những ngày ta vui sướng nhất. ” Diệp Miêu thản nhiên cười rộ lên: “Có ba ba, mụ mụ, còn có… ca ca, tuy rằng ca ca sau lại… không thấy nữa … Rốt cuộc không tìm về được …”

“Hắn không phải sau lại không thấy, hắn vốn chính là người như vậy.” Đoạn Tranh không tính toán giấu diếm nữa: “Hắn tâm cơ quá sâu, làm việc quá ác, tỷ như đối với ta. Ta không có trêu chọc hắn cái gì, hắn lại lấy số liệu trong công ty ta muốn phá hủy ta. Ha hả, tuy rằng cũng coi như hắn có bản lĩnh, có thể lấy được tư liệu cơ mật như vậy. Nhưng là người như vậy không có cách nào để làm người yêu, hắn chỉ biết lần lượt thương tổn ngươi…”

“Ba ba của ta cũng nói qua, hắn nói Vu Nhất Xuyên không đơn giản như vậy, ta cùng hắn ở một chỗ sẽ chịu thiệt… Kỳ thật các ngươi nói rất đúng, chính là … ta chính là ngốc. Nếu ba ba của ta còn sống, hắn lại nói với ta như vậy, vô luận bao nhiêu lần, ta cũng sẽ cùng hắn một chỗ, nhưng ba ba mất, ta cùng hắn là không thể.”

“Ngươi đã biết không thể vì cái gì còn không chịu buông…”

“Bởi vì ta thích hắn. ” Diệp Miêu nâng lên ánh mắt: “Ta thương hắn.”

Đoạn Tranh không còn lời nào để nói.

Yêu một người là không có lý do.

Đoạn Tranh đứng lên ý đồ giảm bớt không khí: “Ta đi đun một chút nước ấm, ta pha cà phê cho ngươi uống.” Hắn đi đến phòng bếp giữa phòng khách, lấy một ít nước sau đó đun lên.

Lửa màu lam nhạt cháy lên.

Phòng khách và phòng bếp là thiết kế cùng một chỗ, Đoạn Tranh xoay người đi trở về: “Nước một hồi sôi, ta pha cà phê cho ngươi uống, cà phê ta pha phi thường tốt uống nga, người bình thường ta không pha cho hắn đâu.”

Diệp Miêu nhìn mặt hắn cười đến ngốc: “Kỳ thật ngươi không cần làm cho ta…”

Hắn đột nhiên ngửi được một chút hương vị kỳ quái, hơi hơi lạnh. Sau đó hắn thấy ngọn lửa màu lam theo khí than xông lên, hắn mạnh phác qua: “Cẩn thận!”

Đoạn Tranh bị mạnh mẽ đổ lên một bên, đồng thời hắn nghe thấy một tiếng nổ đinh tai nhức óc.

Thiên địa lay động.

—————————————————–

Gió theo cửa kính xe mở xuống thổi vào, đem thanh âm radio trên xe bị thổi trúng hỗn độn, Vu Nhất Xuyên lái xe, tay phải tùy ý chuyển đài.

“… Cho tới bây giờ hỏa hoạn ở Lục Ý tiểu khu vẫn không được khống chế, dẫn phát hoả hoạn là biệt thự 3-1, người bị nhốt trong lửa vẫn chưa được cứu viện…”

Tay Vu Nhất Xuyên dừng lại, hắn nghe thanh âm nữ phóng viên, khóe miệng hiện ra một cái mỉm cười không dễ dàng thấy.

“Bị đại hỏa hoạn vây khốn tổng cộng có hai người, hiện trường nhân viên cứu hỏa luôn nghĩ cách cứu viện, theo nhân viên báo,người bị nhốt là hai nam nhân, trong đó một gã là sinh viên…”

Vu Nhất Xuyên đột nhiên cảm thấy được tay chân lạnh như băng.

Hắn dùng lực đạp chân ga, xe bay nhanh về phía trước, hắn một giây đồng hồ đều không thể dừng lại.

—————————————

Lục Ý tiểu khu ở vùng ngoại thành, thuộc khu biệt thự sa hoa, hoàn cảnh xung quanh hữu sơn hữu thủy, cảnh sắc mê người, mà hiện tại khói đặc cuồn cuộn mang theo ngọn lửa cuốn lại đây, giống như nhân gian địa ngục.

Vu Nhất Xuyên xe còn chưa dừng hẳn liền lao ra, hỏa hoạn còn không có khống chế được, vài cột nước màu trắng thẳng hướng đại hỏa, mấy xe cứu hỏa xe cứu thương hỗn độn đứng ở một bên, một nhân viên cứu hỏa màu cam cầm bộ đàm chỉ huy, Vu Nhất Xuyên đi qua: “Người bên trong cứu ra chưa!”

Nhân viên cứu hỏa nhìn hắn lắc đầu một cái: “Hiện ở trong này rất nguy hiểm, ngươi đi mau!”

Sóng nhiệt đập vào mặt, Vu Nhất Xuyên đã gấp đến độ đầu đầy mồ hôi: “Chính là còn không có cứu ra? Sao lại thế này! Các ngươi như thế nào còn không tiến vào cứu người!”

Phòng cháy viên không kiên nhẫn đẩy hắn ra: “Ngươi biết cái gì, chúng ta đã muốn đi cứu, đứng một bên, đừng gây thêm phiền toái!”

Đang nói, hai người trong khói dày đặc chạy ra, lập tức có bác sĩ và y tá chạy qua đem người bị thương khiêng đến trên cáng, Vu Nhất Xuyên không cần phải nghĩ ngợi chạy qua theo, hắn liếc mắt một cái liền nhận ra đó là Đoạn Tranh.

Hắn một phen nắm áo Đoạn Tranh: “Ở bên trong có phải đệ đệ của ta hay không?!”

Trên người Đoạn Tranh có rất nhiều huyết,bụi khói màu đen dính toàn thân hắn, hắn ngợp đến thở không nổi, mà nước mắt không ngừng theo trong mắt tràn ra.

Vu Nhất Xuyên cái gì cũng hiểu được.

Phòng cháy viên cứu Đoạn Tranh ra là một nam nhân trẻ tuổi, hắn nhìn phía Vu Nhất Xuyên: “Người cứu không được kia chính là đệ đệ ngươi?”

“Vì cái gì cứu không được??.” Vu Nhất Xuyên nhìn hắn: “Ngươi nói vì cái gì cứu không được?.”

Hắn không phát hiện thanh âm bình tỉnh của mình gần như lãnh khốc, phòng cháy viên có chút giật mình nhìn hắn, nói: “Bởi vì nổ mạnh, chặt đứt một cây xà ngang, chính là đệ đệ của ngươi, hắn đi không được, hỏa ngay bên cạnh hắn, ta cố gắng nhiều lần cũng không đi vào được ….”

Vu Nhất Xuyên cúi đầu nhìn về phía Đoạn Tranh đang được kiểm tra, lạnh lùng nói: “Vì cái gì người cứu không được không phải là ngươi!.”

“Sao nói như thế!” Bác sĩ bên cạnh ngẩng đầu: “Bên trong cứu không được đệ đệ ngươi là một mạng, cứu ra sẽ không là một mạng sao!”

Vu Nhất Xuyên không có phản bác, hắn đột nhiên đoạt lấy mặt nạ bảo hộ của nhân viên cứu hỏa bên cạnh, xoay người hướng hỏa hoạn chạy vào, nhân viên cứu hỏa một phen giữ chặt hắn lại nhưng chỉ kéo được khoảng không, hắn gấp đến độ dậm chân: “Đừng có đi vào, quá nguy hiểm!”

Vu Nhất Xuyên đã muốn vọt vào trong lửa, hắn cái gì cũng nghe không được.

Hắn không nghĩ mình là người tốt, hắn biết mình ích kỷ hung ác, vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn. Nhưng nếu như có thể dùng mạng mình đổi Miêu Miêu, hắn sẽ không chút do dự đáp ứng.

Bốn phía đều là khói lửa, hắn dùng lực mở to mắt đi tìm, sau ngọn lửa màu đỏ, loáng thoáng có một người.

“Miêu Miêu!” Hắn gọi lên: “Ta tới cứu ngươi.”

Diệp Miêu sớm đã không phát ra thanh âm, khói xông vào cổ họng hắn, hắn nói không được. Sức nặng trên lưng hắn, nhiệt độ ngọn lửa cơ hồ làm cho hắn hoàn toàn hôn mê.

Sắp chết đi!! Diệp Miêu mơ hồ nghĩ, có thể đi gặp ba ba … còn có mụ mụ… Ba ba nói đúng, không nên nói dối, không nên tranh luận, không nên không nghe lời, nhưng hắn thực thích ca ca, thực xin lỗi, ba ba…

Thật tốt Đoạn Tranh không có việc gì, thật tốt vì đẩy hắn ra … Diệp Miêu chậm rãi nhắm mắt lại.Chính là…. còn không muốn chết, luyến tiếc ca ca… Nếu như có thể một lần nữa bắt đầu, thì tốt rồi…

Sau đó hắn đột nhiên nghe thấy một thanh âm quen thuộc.

Hắn nghe thấy Vu Nhất Xuyên nói: “Miêu Miêu! Ta tới cứu ngươi.”

Diệp Miêu cố gắng mở to mắt, nhiệt độ lửa tựa hồ hong khô hốc mắt hắn, hắn cảm thấy được ánh mắt khô khốc giống như dung vào máu, thế giới tất cả đều là màu đỏ, hắn kiệt lực hô: “Đừng tới đây…”

Rõ ràng dùng hết khí lực, lại chỉ có thể phát ra thanh âm nhỏ bé, thanh âm phòng bị cháy đã che lấp hết thảy. Nhưng Vu Nhất Xuyên lại nghe thấy, hắn không chút suy nghĩ chạy qua, xuyên qua giữa đám lửa, hắn thấy quần áo mình bị cháy.

Hắn bắt được tay Diệp Miêu, sau đó hắn lập lại một lần: “Ta tới cứu ngươi.”

Diệp Miêu gắt gao bắt lấy tay ca ca, Diệp Miêu cảm thấy được chính là kiếp này một lần cuối cùng, hắn khàn khàn cổ họng cố gắng nói: “Ngươi đi mau…”

“Không, ta mang ngươi đi.” Vu Nhất Xuyên nở nụ cười một chút, hắn buông tay đang nắm ra, bắt lấy khối cột nhỏ đang ngăn chặn thân thủ đệ đệ dùng sức nâng lên.

Xi măng cốt thép quá nặng, hơn nữa bị lửa thiêu hết sức nóng, mỗi một giây đồng hồ cũng giống như dài một vạn năm, trên tay Vu Nhất Xuyên lập tức nổi lên đại khỏa bọt nước, nháy mắt bị cực nóng đốt, máu chảy ra.

“Ca…” Diệp Miêu khóc lên: “Ngươi đừng lo ta …”

Vu Nhất Xuyên cắn chặt răng nâng lên, hắn không thể trả lời đệ đệ, nhưng hắn rất muốn nói “không có việc gì, cùng lắm thì chúng ta cùng chết… Không, ngươi phải sống sót, phải chết thì một mình ta là đủ rồi, ta là người xấu, ngươi không giống …”

Chỉ cần ta lại nghe ngươi gọi ta một tiếng thì tốt rồi, chỉ sợ ngươi không bao giờ … nữa nhận thức ta …

Diệp Miêu cảm thấy được thân thể được nâng lên.

Vu Nhất Xuyên ôm lấy đệ đệ: “Sống sót.”

Hắn không có nhiều ngôn ngữ hơn, hắn cố gắng ném Diệp Miêu ra ngoài, cùng lúc đó ngọn lửa mạnh cao lên.

Diệp Miêu nặng nề ngã trên mặt đất, đã có nhiều nhân viên cứu hỏa chạy lại đây dìu hắn: “Đi mau! Nhà ở sắp sụp!”

Hắn cái gì cũng không nghe được, hắn chỉ nhìn thấy mặt ca ca sau ngọn lửa,khuôn mặt tuấn lãng quen thuộc, sắp phải rời khỏi hắn, vĩnh viễn nhìn không thấy …

Toàn bộ thế giới là màu đen.

END 62.