Ngân Đức Dung đối với nàng thù địch ngay cả ngu ngốc đều nhìn ra được, nhưng người ta là công chúa cao quý, cho dù nàng đối với chính mình không lễ phép, Đường Đức Trinh cũng chỉ có thể có một chữ ── nhịn!

Đây chính là vì Lí Dục, bằng không nàng căn bản muốn đá cô gái được nuông chiều này.

Nàng ở trong lòng không ngừng an ủi chính mình, dù sao công chúa cũng chỉ muốn ở vương phủ nghỉ ngơi một ngày thôi, một ngày rất nhanh sẽ trôi qua, chờ nàng rời đi, hết thảy đều thái bình .

Bởi vì ôm suy nghĩ này, cho nên Đường Đức Trinh tần tình mang Ngân Đức Dung đi dạo xunh quanh, sau đps tìm lý do tránh nàng đi tìm Lí Dục, dù sao đối mặt với trượng phu mình yêu thương vẫn tốt hơn nhìn sắc mặt khó coi của công chúa.

Nhưng nàng bất quá mới đi ra khỏi phòng ngủ, tính tự tay làm cho Lí Dục một ít điểm tâm, đã rất xa nhìn thấy Ngân Đức Dung đi tới, nàng theo bản năng muốn xoay người rời đi, nhưng lại nghĩ đến chính mình là chủ nhân, như vậy tựa hồ hơi quá đáng, cho nên đành phải mang theo Phù Dung tiếp đón.

“Công chúa.” Đường Đức Trinh mở miệng chào hỏi.

Ngân Đức Dung lạnh lùng liếc nhìn nàng một cái,“Vương phi.” Nàng không quá tình nguyện kêu to, nàng cũng không muốn cùng nàng ta đối đầu.

Nếu không bởi vì Đức phi nương nương nói rõ, hôn sự của nàng và Lí Dục còn chưa chiêu cáo thiên hạ, để tránh phức tạp, nàng vẫn phải gọi Đường Đức Trinh một tiếng vương phi.

Vốn chỉ là một Hán nữ bình thường nàng căn bản là không xem vào mắt, nhưng Đức phi nương nương muốn nàng trước khi vào cửa, tận khả năng đối đãi với Đường Đức Trinh, bởi vì nàng ở trong lòng Lí Dục trong chiếm vị trí hết sức quan trọng, nếu Đường Đức Trinh không vui, hôn sự của nàng và Lí Dục có khả năng sẽ thất bại.

Tuy rằng nàng thực không cho là đúng, nhưng bởi vì Đức phi nương nương đã nhắc đi nhắc lại, vì hôn sự có thể thuận lợi, nàng đành phải đối đãi qua loa với Đường Đức Trinh.

Dù sao nàng rất rõ tình huống nào đối với chính mình có lợi nhất, vì gả cho Lí Dục, cho nên nàng phải tạm thời cùng Đường Đức Trinh hòa bình ở chung.

“Thân thể Vương gia có khỏe không?” Ngân Đức Dung mở miệng hỏi.

“Hoàn hảo.” Đường Đức Trinh mỉm cười,“Cám ơn công chúa quan tâm.”

“Ta muốn gặp vương gia.” Nàng không khách khí đưa ra yêu cầu.

Đường Đức Trinh lộ ra vẻ mặt tiếc nuối,“Nhưng thân thể vương gia suy yếu, không thể xuống giường, mong công chúa thứ lỗi.”

Trên thực tế, tinh thần Lí Dục rất tốt, chẳng qua hắn kiên trì không gặp Ngân Đức Dung, cho nên Đường Đức Trinh vì phu quân, đành phải nói dối công chúa.

Nghe thấy thế, sắc mặt Ngân Đức Dung khẽ biến, nàng hít một hơi thật sâu mới nói thêm:“Nghe nói lúc trước vương phi là vì xung hỉ mà gả cho vương gia ?”

Đường Đức Trinh gật đầu, đây chẳng phải bí mật, cho nên cũng không có gì phải giấu diếm.

“Nhưng mà ta thấy thân thể vương gia giống như cũng không có vẻ tốt a!” Nàng gọn gàng dứt khoát nói: “Ít nhất đến hôm nay hắn còn chưa thể xuống giường gặp ta, cho nên xung hỉ không có hiệu quả, đúng không?”

Đường Đức Trinh hao hết khí lực mới nuốt lời phản bác vào trong bụng, lí do Lí Dục không muốn gặp Ngân Đức Dung nàng không biết, nhưng tuyệt đối không phải bởi vì thân thể không tốt!

“Công chúa muốn nói cái gì cứ việc nói thẳng đi!” Nàng có chút không vui nói, “Không cần quanh vo như vậy.”

“Chẳng qua là ta có lòng tốt muốn giúp thôi, ngươi cũng biết ngoài thành Nhạc Sơn có chùa Tây Ninh?”

Nàng khẽ lắc đầu, sau khi vào kinh nàng ít ra cửa, căn bản không biết ngoài thành có chùa núi gì.

“Trong chùa có thần nước canh giữ, truyền thuyết nói nếu có chút thành tâm từ cửa thành ba quỳ chín lạy cầu bái, cầu được một bình nước thần, nước này có thể trị bách bệnh, nếu không có bệnh cũng có thể kéo dài tuổi thọ.”

Nghe thế, Đường Đức Trinh mắt sáng lên,“Thật vậy chăng?”

Ngân Đức Dung khinh thường nhìn nàng,“Ngươi không tin thì đừng có nghe.”

Nàng lập tức lắc đầu,“Ta tin, ta tin, công chúa mời tiếp tục nói.”

“Nhưng đoạn đường này rất dài, ba quỳ chín lạy khả năng phải đi một ngày một đêm, cho nên trừ phi có ý chí rất kiên cường, bằng không người bình thường đi đến nửa đường sẽ từ bỏ!” Ngân Đức Dung chuyên chú nhìn nàng,“Vương phi là kim chi ngọc diệp, ta nghĩ hẳn là không chịu nổi khổ này?”

Nếu chân chính là Văn Ninh có thể không có biện pháp, nhưng nàng không phải, nàng là Đường Đức Trinh, cho dù phải quỳ ba ngày ba đêm, vì Lí Dục, nàng cũng không hối hận.

Đứng lên, Ngân Đức Dung sảng khoái nói:“Thân thể vương gia không khoẻ, ta cũng không quấy rầy, ta phải tiến cung đi gặp Đức phi nương nương, trước cáo từ .”

“Mời.” Đường Đức Trinh vừa suy tư vừa nói.

Ngân Đức Dung dẫn hạ nhân rời đi, nhưng đi không được vài bước, như là nhớ tới cái gì xoay người nói:“Đúng rồi, nghe nói vào đêm trăng tròn là lúc nước thần linh nghiệm nhất, còn có……”

Đường Đức Trinh chuyên chú nghe.

“Đêm nay ta sẽ hồi phủ, phái người thu dọn phòng ngủ của ta.”

Dứt lời, nàng lưu lại một tiếng cười rời đi.

Đường Đức Trinh có chút há hốc mồm. Ý của nàng là ── nàng muốn ở trong vương phủ?! Nàng còn tưởng rằng nàng ấy sẽ chơi không đến một ngày rồi trờ về, không nghĩ tới…… Miệng của nàng khẽ nhếch. Bất quá cho dù nàng không đồng ý, công chúa cũng không đi, nàng muốn kháng nghị đã không còn kịp rồi.

“Phù Dung,” Nàng bất đắc dĩ nói,“Tìm vài hạ nhân đi thu dọn phòng ngủ, đừng chậm trễ công chúa.”

“Tiểu thư, tiểu thư thật sự muốn để nàng ta ở đây?” Phù Dung trực giác không thích nữ nhân âm trầm này.

“Nàng là công chúa, ta có thể nói không sao?” Đường Đức Trinh rất nhanh liền đã nhận ra,“Bất quá vừa rồi nàng ấy nói Nhạc Sơn kia, không biết đi như thế nào?”

“Tiểu thư, xem như ta cầu xin ngài, đừng nghe nàng ta nói hươu nói vượn.” Phù Dung nghe được lời của nàng, lập tức vội vàng khuyên bảo,“Ai biết nàng ta nói là thật hay giả? Nói không chừng là gạt người, ý định muốn chỉnh ngươi, ba quỳ chín lạy, ngay cả một đại nam nhân cũng chưa chắc chịu nổi, huống chi là hạng nữ lưu như ngài.”

Chỉ cần có mắt mọi người đều nhìn ra được, Ngân Đức Dung đối với vương gia có tình cảm, chỉ bằng điểm này, nàng đã đủ hoài nghi Ngân Đức Dung muốn chỉnh tiểu thư.

“Hơn nữa thân thể vương gia đã chuyển biến tốt, cho nên ngài căn bản là không cần đi làm chuyện cực khổ này, không phải sao?”

“Nói là nói như vậy, nhưng nếu hắn có thể càng thêm khỏe mạnh, biện pháp này thật ra có thể thử.” Đường Đức Trinh kích động nắm giữ tay nàng,“Dù sao cũng không khó, chẳng qua phải đi lấy điểm nước thôi, ta có thể thử, đúng không?”

“Ngài đừng hồ đồ!” Phù Dung cả kinh,“Đây cũng không phải chỉ là lấy chút nước, còn phải ba quỳ chín lạy, chuyện này không phải đùa giỡn .”

“Đương nhiên không phải đùa giỡn, đã yêu cầu, phải thành tâm!” Đường Đức Trinh cười, nghiêng đầu suy tư một lát,“Hôm nay mười ba, như vậy ngày mai phải xuất phát, bằng không sẽ không kịp đêm mười lăm đêm trăng tròn.”

“Tiểu thư?!” Phù Dung thật sự khó có thể tin, không nghĩ tới nàng thực sự tính đi làm chuyện khổ sai này,“Thân thể ngài không chịu nổi .”

“Nếu là tiểu thư nhà ngươi khẳng định không chịu nổi.” Đường Đức Trinh vỗ vỗ vai nàng,“Nhưng đổi thành ta, ngươi yên tâm đi! Ta chịu đựng được.”

Phù Dung một chút cũng không cho rằng nàng có thể chịu đựng được.

“Trước không nhắc tới chuyện này, chúng ta nhanh chuẩn bị một chút.” Đường Đức Trinh hưng phấn lôi kéo nàng,“Vương gia đã đói bụng, còn chờ điểm tâm của ta làm.”

“Tiểu thư, ngài suy nghĩ a!”

“Ta đã suy nghĩ !” Nói là nói như vậy, nhưng Đường Đức Trinh căn bản nghĩ đều không có nghĩ, dù sao đối với nàng mà nói, chỉ cần là chuyện có lợi với Lí Dục, muốn nàng vượt lửa quá sông cũng không chối từ.

“Vương gia, nên uống thuốc.” Dè dặt cẩn trọng bưng chén thuốc, Đường Đức Trinh ngồi ở mép giường, nhìn Lí Dục nửa nằm trên giường.

Đặt sách trong tay xuống, hắn uống từng ngụm thuốc nàng đút.“Uống xong chén thuốc này không cần phải uống tiếp, ta đã không cần lại uống thuốc.”

“Không được.” Nàng không chút nghĩ ngợi phản bác,“Không thể bởi vì hơi có chuyển biến tốt liền khinh thường, ngoan ngoãn uống thuốc, chờ đại phu nói chàng có thể ngừng thuốc mới được.”

Lí Dục nghe vậy, bất đắc dĩ lắc đầu,“Quên đi, tùy nàng, bất quá ta có việc muốn nói với nàng.”

“Khéo như vậy, ta cũng có chuyện muốn nói với chàng.” Đường Đức Trinh đối với hắn cười.

Nhìn nàng tươi cười, khóe miệng của hắn không khỏi giương lên,“Nàng nói trước đi!”

“Ngày mai ta muốn đi Nhạc Sơn cúng bái.” Nàng hai mắt phát sáng.

“Vì sao đột nhiên có ý tưởng này?” Hắn không hiểu, nàng ở đây đã lâu, luôn không ra khỏi cửa, hiện tại lại tính đi miếu thờ cầu thần?

“Đương nhiên là vì thân thể của chàng.” Nàng giúp hắn lau thuốc dính ở khóe miệng, tiếp tục đút thuốc cho hắn,“Bằng không chàng nghĩ ta ăn no rỗi hơi à! Ta ước chừng phải đi hai, ba ngày mới có thể hồi phủ.”

“Phải hai, ba ngày? Vì sao lâu như vậy?” Từ Dục vương phủ đến Nhạc Sơn, dùng nửa ngày thời gian đã dư dả.

“Đã lên núi,” Đường Đức Trinh giấu diếm chuyện ba quỳ chín lạy, bởi vì nàng biết rõ nếu để Lí Dục biết ý tưởng này của nàng, hắn khẳng định sẽ không đồng ý,“Cho nên ta muốn ở vài ngày, ăn chay giải nạn.”

“Nàng là một nữ nhân một mình xuất môn?” Hắn nhẹ lay động đầu,“Không quá thuận tiện.”

“Cho dù chàng phản đối, ta cũng sẽ đi.” Nàng kiên trì nhìn hắn.

“Đức Trinh.”

“Vương gia, ta sẽ mang theo Phù Dung.” Nàng nhượng bộ,“Nếu chàng còn không yên tâm, cùng lắm thì phái thêm một hạ nhân đi cùng chúng ta, vậy là chu toàn thôi!”

Lí Dục nhìn nàng, trong lòng vẫn lo lắng như cũ, nhưng hiểu được chính mình không cách nào lay chuyển được nàng,“Một khi đã như vậy, ta đi với nàng.”

“Đừng nói giỡn.” Nàng một mặt ngạc nhiên,“Chàng phải ngoan ngoãn ở trong phủ làm đại thiếu gia, ta chính mình đi không thành vấn đề .”

“Ta cũng không thành vấn đề a!” Lí Dục vươn tay ôm nàng.

“Không được, thân thể của chàng tuy có chuyển biến tốt, nhưng ta không dám mạo hiểm, muốn theo ta xuất môn, chờ thân thể của chàng tốt lên rồi nói sau.” Cho dù hiện tại hắn đã dần dần hồi phục làm người ta vui mừng, nhưng nàng vẫn không thể an tâm, không biết vì sao, càng cùng hắn ở chung, nàng càng không thể chịu được khả năng có cái vạn nhất. (ý là chuyện bất đắc dĩ xảy ra)

Hắn không phải không thấy lo lắng trong mắt nàng, biết chính mình cho dù hao hết miệng lưỡi cũng vô pháp khiến nàng an tâm, trước kia thân thể hắn không khoẻ có thể do cây Khiết Đan, nhưng hắn không cách nào giải thích rõ ràng với nàng, cho nên duy nhất có thể làm chỉ có một con đường ── chính là sớm ngày hồi phục, làm cho nàng thực sự an tâm!

Cầm chén thuốc đặt ở một bên, Đường Đức Trinh vươn tay ôm cổ của hắn,“Ta biết chàng lo lắng cho ta, cho nên ta sẽ đi nhanh về nhanh, như vậy có thể chứ?”

“Nàng ôm ta như vậy, ta tựa hồ không thể nói không!” Hắn hôn hôn môi đỏ mọng của nàng.

Nàng giơ lên một cái tươi cười đắc ý, đối với chính mình có thể thao túng ý nghĩ của hắn cảm thấy đắc ý vô cùng.

Cả người áp trên người của hắn, nàng không thẹn thùng nằm trong lòng hắn, tận tình cho hắn, tất cả nhiệt tình của nàng……

Vì không làm người ta chú ý, Đường Đức Trinh mang theo Phù Dung từ cửa sau Dục vương phủ chuồn ra ngoài, bất quá các nàng không biết là, các nàng chân trước mới đi, trong góc liền xuất hiện hai bóng người ──

“Nàng đã đi .” Ngân Đức Dung lạnh lùng đối với người phía sau nói.

“Dạ.” Lí Phúc mặt không chút biểu cảm theo phía sau nàng.

Bởi vì Lí lão phu nhân thanh tu lâu dài ở trong chùa miếu, cùng Đức phi nương nương nói rõ, cho nên ông tận khả năng cố gắng hầu hạ vị công chúa Khiết Đan này.

Cho dù không thích nàng, ông cũng biết rõ qua ngày mai Dục vương phủ sẽ có hai vương phi.

“Đã nàng đi rồi, vậy còn không mau đi chuẩn bị.” Ngân Đức Dung cao ngạo nói. Ở trong mắt nàng, người chỉ có hai loại, một loại là có thể cùng ngồi cùng ăn với nàng, một loại còn lại là giống Lí Phúc là một hạ nhân thấp tựa như một con chó.

“Nhưng công chúa, thứ tiểu nhân nói thẳng một câu.” Lí Phúc không hề chuyển động, cố lấy dũng khí mở miệng,“Xin ngài cân nhắc chuyện thành thân với vương gia.”

Nàng xoay người, không khách khí cho ông một cái tát,“Chuyện của ta khi nào thì đến phiên hạ nhân như ngươi lắm mồm!”

Ông có chút kinh ngạc vỗ mặt mình, từ lúc năm tuổi bị bán vào Dục vương phủ, ở trong Dục vương phủ gần năm mươi năm, đây vẫn là lần đầu tiên bị người đánh như vậy.

“Công chúa.” Ánh mắt lạnh lùng, ông không lưu tình nói:“Bởi vì Đức phi nương nương nói rõ, cho nên trên dưới Dục vương phủ chúng ta đều kính trọng ngài vì ngài sắp làm vương phi, nhưng ngài dù sao còn chưa vào cửa, cho nên xin ngài đừng quên thân phận.”

“Nghe khẩu khí của ngươi, là đang chỉ trích ta?” Ngân Đức Dung trừng mắt nhìn ông.

Nàng đã cấp đủ mặt mũi cho Dục vương phủ, nhưng Lí Dục không đem nàng đặt vào mắt còn chưa tính, không nghĩ tới ngay cả một hạ nhân trong vương phủ cũng không nể mặt nàng.

“Tiểu nhân không dám.” Ông vội vã quỳ xuống.

“Ngươi không dám sao?” Nàng nhớ kỹ lão nhân này, chờ nàng vừa vào cửa, nàng muốn xử lý, trừ bỏ Đường Đức Trinh đứng mũi chịu sào tiến đến sẽ là ông!“Chỉ là một Hán nử nho nhỏ, cũng dám chống đối ta?”

“Nàng không phải Hán nữ nho nhỏ.” Lí Phúc ưỡn ngực, bảo vệ chủ tử mình,“Nàng là vương phi mà vương gia danh chính ngôn thuận cưới vào.”

Nghe vậy, nàng càng tức giận,“Chờ ta vào cửa, ả ta cũng không là gì, chỉ là một nữ nhân mạo danh thế thân, địa vị của ả căn bản là bé nhỏ không đáng kể!”

Lí Phúc sắc mặt khẽ biến.

“Thế nào? Ngoài ý muốn ta làm sao mà biết được phải không?” Nhìn biểu cảm của ông, Ngân Đức Dung trên mặt không khỏi hiện lên đắc ý,“Nếu không phải nắm được thóp này, ngươi nói ta làm sao có thể trong thời gian ngắn như vậy gả vào Dục vương phủ?”

Ông cchỉ có thể trầm mặc mà chống đỡ.

“Ngươi nếu là người thông minh tốt nhất đối với ta khách khí chút, bằng không đừng nói là ngươi, đến lúc đó ta thấy không thoải mái, sẽ khiến cho Dục vương phủ này máu chảy thành sông, cả nhà xử trảm!”

Nhìn bộ dáng điên cuồng của nàng, Lí Phúc trong lòng nổi lên rùng mình, vừa nghĩ đến nữ nhân này sẽ trở thành một phần tử của Lí gia, ông liền cảm thấy đáng sợ.

“Đường đường một công chúa Khiết Đan, làm sao có thể hù dọa một hạ nhân như vậy?” Trong tia nắng ban mai, Lí Dục mặc một thân trường bào màu xanh, chậm rãi từ chỗ âm u xuất hiện.

“Vương gia!” Nhìn thấy chủ tử, Lí Phúc không khỏi cả kinh, vội vàng nghênh đón,“Ngài thế nào đi ra ? Sáng sớm rất nhiều sương, thân thể ngài thật vất vả mới tốt lên một chút, đừng lại có sơ xuất gì.”

“Không có việc gì, Phúc bá.” Lí Dục nhàn nhạt nói, sau đó dùng ánh mắt vững vàng nhìn về phía Ngân Đức Dung.

Không nhìn ánh mắt cách người ngàn dặm của hắn, nàng tự đi đến trước mặt hắn, khóe miệng nhếch lên,“Rốt cục nhìn thấy chàng .”

Sau nhiều năm trở về Dục vương phủ, nàng vốn hưng phấn cho rằng có thể lập tức nhìn thấy hắn, lại không dự đoán được hắn lấy lí do thân thể không khoẻ cự tuyệt nàng, chỉ phái Đường Đức Trinh cùng Lí Phúc tới gặp nàng, nàng đối với hắn tuy rằng tưởng niệm thành sông, nhưng bởi vì hắn tuyệt tình mà có oán trách.

“Thân thể Lí Dục không khoẻ, nếu có chút đắc tội công chúa, mong thứ lỗi.” khẩu khí của hắn không kiêu ngạo không siểm nịnh, không có cảm xúc phập phồng gì.

“Cả đời này,” Nàng đứng trước mặt hắn, nắm giữ tay hắn,“Mặc kệ chàng làm cái gì, ta đều sẽ không trách chàng.”

Lạnh lùng nhìn nàng một cái, Lí Dục đem tay rút về, quay đầu nhìn Lí Phúc,“Vương phi đâu?”

“Nàng sáng sớm đã xuất môn .” Lí Phúc thành thật trả lời,“Nói là muốn đi Nhạc Sơn cầu thần.”

Lí Dục nghe vậy không khỏi nhẹ lay động phía dưới, quả nhiên như hắn sở liệu, sáng sớm thức dậy không thấy được bóng dáng của nàng, hắn ddax đoán nàng có khả năng đã xuất phát, không nghĩ tới thật đúng là như thế.

Cho dù ngày mai hắn phải cưới Ngân Đức Dung, nhưng hắn vẫn là tính bồi nàng đi Nhạc Sơn trước, mà nàng tựa hồ không muốn cho hắn cơ hội.

“Vương gia, ngày mai là ngày vui của ngài, xin bảo trọng thân thể.” Lí Phúc ám chỉ chủ tử trở về phòng.

Ngân Đức Dung nghe được Lí Phúc đề cập đến đại hôn, không khỏi đắc ý giơ lên khóe miệng.

Còn Lí Dục phản ứng lại là ánh mắt lạnh lùng,“Vương phi có nói ngày mai trở về phủ không?”

“Tiểu nhân ──”

“Nàng đương nhiên không về.” Nàng hừ lạnh một tiếng, đánh gãy lời Lí Phúc. Dọc theo đường đi phải ba quỳ chín lạy! Theo nàng thấy, Đường Đức Trinh quỳ một ngày một đêm cũng không nhất định có thể đến.

Lí Dục lạnh lùng liếc nàng một cái, hắn luôn luôn không tìm được cơ hội tốt nói cho Đường Đức Trinh biết hắn phải cưới Ngân Đức Dung, hiện tại sáng sớm nàng lại chuồn êm ra phủ, cho dù hắn muốn nói, cũng không có cơ hội .

Nghĩ đến điều này, trong lòng hắn thở dài một hơi, chờ nàng trở lại, đại sự cũng đã định, đến lúc đó lửa giận của nàng chỉ sợ ngay cả hắn đều không thể chống đỡ.

“Việc thành thân chờ Đức Trinh trở về nói sau.” Lí Dục hạ quyết định. Lại nói, không biết làm sao mở miệng, Đức Trinh không được biết việc này đã là hắn không đúng, nếu đã sớm quyết định ra kế hoạch cưới Ngân Đức Dung, chỉ sợ sẽ làm bị thương nàng càng sâu.

Ngân Đức Dung nghe vậy có chút kinh ngạc,“Vì sao?!” Nàng hét lớn,“Ta vì sao phải đợi Hán nữ kia trở về?”

“Bởi vì nàng là thê tử của ta, Dục vương phi.” Vẻ mặt của hắn vẫn như cũ không có gì biến hóa, giọng nói cũng không có độ ấm,“Công chúa tốt nhất không cần mở miệng ngậm miệng đều một tiếng Hán nữ.”

Ngân Đức Dung ngẩn người, nhưng vẫn kiên trì,“Thời gian đã định, không có đạo lý sửa đổi.”

“Ta còn chưa nhận được lời đồng ý của nương tử.”

“Ý kiến của nàng căn bản là không quan trọng, các ngươi không phải nói xuất giá tòng phu sao? Cho nên chỉ cần một câu nói của chàng, nàng cũng chỉ có thể ngậm miệng, huống chi……” Nàng tỏ vẻ không vui,“Cho dù nàng phản đối, chàng vẫn cưới ta không phải sao?”

Nàng nói là sự thật, dù sao trong lòng bọn họ biết rõ ràng, bởi vì thân phận Đường Đức Trinh bị nàng phát hiện, cho nên hắn ắt phải bị nàng áp đặt.

“Công chúa, ép ta đối với ngươi cũng không có ích lợi gì.” Ánh mắt Lí Dục nhìn nàng luôn không có độ ấm.

“Là không có lợi.” Nàng nói trúng tim đen:“Chàng và ta có thể ngọc nát đá tan, nhưng hơn trăm mạng trên dưới của Dục vương phủ, và cả một nhà họ Đường cùng họ Hạ, chàng muốn cược sao?”

Lí Dục hai tay nắm chặt, vẻ mặt nghiêm túc, trước khi cảm xúc khống chế được xoay người rời đi.

“Nếu chàng thực sự để ý Hán nữ kia, không muốn làm cho nàng đau lòng, hiện tại chàng nên cảm tạ ta.”

Không có dừng lại, hắn giờ phút này căn bản không muốn đối mặt với nàng, ngay cả cùng nàng nói thêm vài câu đều cảm thấy phiền nhiễu.

“Ngày chúng ta thành thân nàng không ở đây,” Đùa bỡn trường tiên trên tay, Ngân Đức Dung nhàn nhạt nói:“Đây là lễ vật đầu tiên ta vào cửa cấp cho nàng ta.”

Ngữ khí của nàng lộ ra một chút tin tức, Lí Dục cảm thấy có gì đó không thích hợp, không khỏi dừng bước,“Ngươi vì sao nói như vậy?”

“Không có gì, chẳng qua nàng muốn đi Nhạc Sơn là do ta kêu nàng đi .” Nàng tuyệt không để ý nói:“Ta là cố ý để nàng rời đi.”

Hắn nhíu mày,“Vì sao?”

“Nếu chàng để ý nàng ta như vậy,” Nàng cười duyên tiêu sái đến trước mặt hắn,“Nàng ta không ở đây không phải càng tốt sao? Như vậy nàng ta sẽ không đau lòng, chàng cũng có thể an tâm không phải sao?”

Hắn không khách khí xoá sạch bàn tay nàng đặt ở trước ngực chính mình,“Ngươi có lòng tốt như vậy?” Hắn căn bản không tín nhiệm nàng.

“Đương nhiên sẽ không.” Ngân Đức Dung cười lạnh,“Đối với ta không có chuyện tốt như vậy, ta căn bản sẽ không lo lắng.”

“Cho nên……” Hắn hai mắt nhíu lại, sắc mặt đột nhiên trầm xuống.

“Yên tâm, ta sẽ không giết nàng, chẳng qua ta mặc dù không phải Hán nhân, nhưng ta cũng biết lễ nghi của người Hán.” Trong đầu nàng hiện lên lời nói trước khi rời khỏi Khiết Đan, nội của nàng nói với nàng,“Cho dù ngày sau vào cửa ta cùng với Đường Đức Trinh cùng ngồi cùng ăn, nhưng vào ngày bái đường thành thân, ta vẫn phải hướng nàng ta kính trà, đây là cấp bậc lễ nghĩa của người Hán, đúng không?”

Lí Dục trầm mặc, không có trả lời nàng.

Nàng cũng không để ý hắn trầm mặc,“Nhưng chỉ bằng nàng ta? Ta đường đường một công chúa mà phải kính trà cho một người thấp kém như nàng ta, chỉ sợ sẽ làm giảm thọ nàng ta, cho nên ta muốn nàng ta cút đi!”

Thái độ vênh váo hung hăng của nàng làm Lí Dục phản cảm, hắn xoay người, cũng không quay đầu lại rời đi.

Nhìn hắn rời đi, nàng chưa từ bỏ ý định đi theo một bên.

Cho dù vẻ mặt hắn giống như muốn đem nàng giết đi, nàng vẫn như cũ không quan tâm, tâm cơ dùng hết, vì muốn tiếp cận hắn, nàng sẽ không vào thời điểm mấu chốt từ bỏ.

“Công chúa, thất lễ, Lí Dục thân thể không khoẻ muốn nghỉ ngơi, cho nên mời trở về cho!” bước chân nàng vừa chuyển, hắn lập tức hạ lệnh đuổi khách.

“Ta muốn theo giúp phu quân ta.” Quật cường nâng cằm, nàng nhìn chằm chằm hắn,“Không đồng ý sao?”

“Chúng ta còn chưa thành thân!” Lí Dục khiển trách,“Lễ nghĩa không hợp!”

“Ta không phải người Hán.” Nàng giơ lên một chút tươi cười cao ngạo bất tuân,“Đừng dùng lễ giáo của người Hán áp đặt ta.”

“Lí Dục không có năng lực có thể áp đặt công chúa.” Nói đến cùng, hắn căn bản không cần Ngân Đức Dung nói gì đó, làm chút gì, bởi vì ở trong cảm nhận của hắn nàng là người không cần để ý tới,“Chẳng qua nơi này là Dục vương phủ, bất kỳ việc gì cũng xin công chúa tự trọng, mà ta sở dĩ cưới công chúa tin tưởng lòng công chúa minh bạch, về sau mong công chúa có thể đại nhân đại lượng, an phận ở Dục vương phủ qua ngày, Lí Dục vô cùng cảm kích.”

Hắn lạnh nhạt khiến nàng giận dữ,“Lần này ta có mang đan dược trân quý từ Khiết Đan đến, ta có thể làm thân thể của chàng khôi phục như trước, chẳng lẽ chàng không muốn thử xem?”

“Nếu đúng là trân quý, xin công chúa giữ đi!” Lời của nàng một chút đều không có đả động hắn,“Ta vô phúc tiêu thụ.”

Không chỉ là đan dược, ngay cả công chúa Khiết Đan điêu ngoa, hắn cũng không muốn.

Ngân Đức Dung xanh mặt nhìn hắn rời đi.

“Vương gia, có cần phái người gọi vương phi trở về không?” Lí Phúc một bên cẩn thận hỏi.

Trầm mặc một hồi lâu, hắn cuối cùng chậm rãi mở miệng,“Không cần, có lẽ trận này, nàng không nên có mặt là tốt nahát.”

“Nhưng mà…… Vương phi dù sao cũng sẽ về phủ.” Lí Phúc lo lắng, ông thật tình thích việc vương phi này, cho dù nàng là mạo danh, nhưng cũng không tổn hại đến địa vị của nàng trong cảm nhận của ông.

“Ta sẽ xử lý.” Lí Dục nhàn nhạt nói, hắn biết Đức Trinh không thể chấp nhận, nhưng hắn sẽ nghĩ biện pháp làm cho nàng hiểu, dù sao hắn làm như vậy cũng là thân bất do kỷ.

Sau khi thành thân với Ngân Đức Dung, hắn tính mang Đức Trinh trở về Việt Châu thăm người thân, có lẽ ở đó ba bốn tháng, hoặc là…… ba, năm năm!

Hắn sẽ cưới công chúa điêu ngoa kia, nhưng nàng vĩnh viễn sẽ bị hắn đặt ở nơi không quan trọng.“Đức Trinh tiểu thư.” Phù Dung đứng ở một bên, một mặt lo lắng trùng trùng nhìn mồ hôi như mưa trên mặt Đường Đức Trinh,“Nghỉ ngơi một lát đi!”

Từ sáng sớm đến mặt trời chói chang, chỉ thấy nàng thực sự ba bước đi một bước quỳ, chín bước thì dập đầu một cái, sau khi đi được vài dặm, động tác của nàng đã chậm chạm lại, nhìn có chút cố hết sức.

“Ta còn có thể tiếp tục.” Đường Đức Trinh lau mồ hôi ẩm ướt trên trán, đầu gối đã đau đến cơ hồ mất đi tri giác.

“Bằng không đến lượt ta đi!” Phù Dung ý nghĩ kỳ lạ nói:“Đến lượt ta quỳ, đến lượt ta lạy.” Đối với nàng mà nói, như vậy cũng coi như có ý nghĩa.

Nàng không nhịn được bật cười,“Phù Dung, ngươi đừng hồ đồ, phải chính mình cầu mới thành tâm.”

“Nhưng thân thể ngài không chịu nổi .” Phù Dung gấp đến độ sắp khóc.

Đầu gối của Đường Đức Trinh giờ phút này đều chảy máu, trán cũng u thành một cục xanh lớn, nàng nhìn thấy, đều đau lòng.

“Ta có thể.” Sắc mặt Đường Đức Trinh có chút tái nhợt, thân thể lay động một chút.

Phù Dung vội vàng tiến lên đỡ nàng một phen.

Đẩy tay Phù Dùng ra, nàng vẫn cắn chặt răng chống đỡ như cũ, màn đêm bỗng chốc liền buông xuống, nàng đã mệt đến quỳ xuống phải cắn răng mới có thể đứng lên, ngẫu nhiên còn phải nhờ Phù Dung ở một bên kéo nàng, bằng không nàng sẽ quỳ không dậy nổi.

“Vương gia nếu nhìn thấy tiểu thư vì hắn tận tâm hết sức như vậy, nhất định sẽ rất cảm động.” Phù Dung ở một bên nói:“Hắn nhất định sẽ càng yêu quý tiểu thư.”

Bởi vì không có khí lực nói chuyện, cho nên nàng chỉ có thể miễn cưỡng giơ khóe miệng.

Đoạn đường này giống như vô tận, khi Đường Đức Trinh đã mệt đến sức cùng lực kiệt ngã xuống, nàng xa xa nhìn thấy ánh đèn phía trước, nàng lộ ra một cái tươi cười suy yếu.

“Tiểu thư, chúng ta sắp đến !” Phù Dung cũng đồng thời nhìn ngọn đèn, loại hưng phấn không thể dùng từ ngữ biểu đạt.

“Ừm.” Tinh thần Đường Đức Trinh bởi vậy lại lần nữa vùng lên,“Cũng sắp đến.”

Như được rót thêm sức sống, nàng tiếp tục quỳ lạy, nghĩ rằng cuối cùng ông trời không phụ người có lòng.