Phương Kính Tai thò đầu ra nhìn xung quanh, đối diện đường núi đúng là một cỗ xe ngựa mộc mạc, con ngựa kia đi rất chậm, hắn có thể nhận ra người kia là gã sai vặt đi theo Phong Nhược Trần.

Đường này do ta mở, cây này do ta trồng…

Trong lòng lẩm bẩm giọng điệu chờ lát nữa sẽ nói, không nghĩ sao sơn tặc đều nhắc tới cái câu này, rõ ràng đều là lấy sẵn…

Thanh âm ‘leng keng leng keng’ càng ngày càng gần, nhìn đúng thời cơ đang chuẩn bị xông ra …

“Đại khỏa thượng!” 

Mấy bóng đen từ trên núi vọt xuống dưới, xông lên trước hắn.

“Đường này do ta mở, cây này do ta trồng, muốn từ sau đi qua, phải để lại lộ phí!”

Năm sáu người, trong tay mỗi người đều có đao, tên thủ lĩnh kia cũng đọc y chang hắn, dáng dấp như thế này mới là sơn tặc thứ thiệt chứ!

Rõ ràng là mình chuẩn bị nói, lại gặp phải mấy tên này phá đám…

Phương Kính Tai nhíu mày, trong lòng âm thầm xúc động.

Họ Phong, vận khí ngươi không tệ nha!

Gạt khăn trên mặt xuống, ngồi chồm hổm sau tảng đá xem một chốc rồi tính.

“Như Mặc.” Giọng nói người trong xe bình tĩnh không có một chút gợn sóng

“Ngươi đem ngân lượng ngân phiếu, còn có mấy thứ đáng giá trên xe đều đưa cho bọn họ”

“Vâng, lão gia.”

Như Mặc nghe theo phân phó, lấy ra bao quần áo đưa cho sơn tặc.

Thủ lĩnh sơn tặc nhận lấy bao quần áo mở ra nhìn một chút rồi đưa cho đồng bọn ở phía sau, cố chấp hỏi thêm:

“Chỉ có hai người các ngươi? Trên xe là ai?”

“Trên xe chính là lão gia nhà ta, cũng chỉ có hai người chúng ta.” Thư Mặc đáp lại sự thật.

Tặc tử dùng chuôi đao gõ cửa sổ xe một cái:

“Đi ra đi ra, cũng không phải cô nương không dám gặp ai, núp ở bên trong làm cái gì?”

Thế là màn xe bị vén lên, người ở bên trong đi ra, áo xanh đen nhàn nhạt, Phong Thần tiêu tán, xem ra chỉ khoảng hai mươi tuổi nhưng lại có vẻ ổn thực già dặn.

Đám cướp nhìn thấy cũng sửng sốt, sau đó cười to.

“Lão gia? Há há há! Lông còn chưa mọc hết còn đòi xưng lão gia!”

“Đại ca, gà chúng ta nuôi sau rào xem ra còn nhiều lông hơn hắn!”

“Đúng vậy! Đúng vậy! Nhìn tên này da non thịt mềm, phỏng chừng vẫn còn là chích sồ* đi.”

Phương Kính Tai trốn ở một bên nghe bọn hắn mỗi người một câu, muốn cười nhưng lại phải kiềm chế.

Nhược Trần công tử là hạng người như nào? Cuối cùng cũng để y có cơ hội bị người chế nhạo!

Phương Kính Tai sung sướng chỉ thiếu mỗi vỗ đùi một phát, thế nhưng tình hình bên kia lại có thay đổi.

Mấy tên đó tới gần Phong Nhược Trần, nhìn xuyên qua khe hở, hắn thấy Phong Nhược Trần mặt không sợ hãi bắt đầu cởi trường  sam mặc bên ngoài.

Đây là muốn làm cái gì?

Phong Nhược Trần cởi trường sam đưa cho thủ lĩnh sơn tặc, mà tên sơn tặc cầm đao đấy không nói gì, Phong Nhược Trần bắt đầu cởi trung y, tiếp theo là áo lót…

Từ đầu đến cuối, vẻ mặt Phong Nhược Trần không có một chút biểu cảm gì, cứ thế cởi quần áo, cởi xong thì cứ thế mà đứng. Da thịt trắng nõn trơn truột như gấm vóc hiện lên sáng bóng, hai điểm trước ngực theo lồng ngực mà phập phồng, mang theo nhan sắc mê người.

Phương Kính Tai cảm thấy trên người có chút khô nóng không rõ, cái thứ bên dưới cũng không chịu thua kém bắt đầu rục rịch, hắn đã từng nhìn thấy hình dạng Phong Nhược Trần lúc không mặc quần áo, nhưng mà khi đó say đến ngu người nên không có ấn tượng, lúc lần thứ hai lăn đến trên giường cả bụng toàn bực bội căn bản cũng không chú ý đến y…

Thế mà giữa ban ngày ban mặt, được nhìn thấy rõ ràng, phát hiện người nọ giống như có gì hấp dẫn, khác với Mạch Ngọc mị hoặc là bởi huấn luyện mới có, mà y là tự nhiên, xuất phát từ nguyên thủy!!

Mấy tên tặc tử chà xát tay không có ý tốt mà tiến lên, Như Mặc muốn bảo vệ chủ nhân, thế nhưng nó chỉ là đứa bé, bị cánh tay mấy người kia hất một cái liền ngã sang bên cạnh.

Phương Kính Tai theo tiềm thức muốn đi giải vây, thế nhưng sau một khắc lại tự mình phủ nhận.

Hắn tại sao muốn đi cứu y?

Cứu y xong sau đó lại tiếp tục bị người đời lôi ra so sánh?

Xì, hắn cũng không ngu đến trình độ này!

Ngày ấy rõ là mình mạnh hơn, thế mà hôm sau y vẫn còn sinh long hoạt hổ tính kế để mình chui vào lưới, nếu như tên đó bản lĩnh nhiều đến thế, liền để cho đám người kia giống lần trước, sau đó cũng ép bức mấy tên cướp kí khế ước bán thân!

Phương Kính Tai thấp thỏm ngồi xỏm sau tảng đá, vô cùng khoái trí khi đối thủ mình bị bêu xấu, nhưng lại bị lương tâm lên án, mà thời điểm tên thủ lĩnh sơn tặc cầm trường sam lên chợt cảm thấy có gì đó rơi xuống.

Người nọ lật lại áo, từ trong tay áo lôi ra một tờ giấy, trong đầu Phương Kính Tai có cái gì đó ‘ầm’ một cái nổ tung.

Nếu để bọ họ thấy tờ ‘’Khế ước bán thân’ của mình, chẳng phải mất hết thể diện sao?

Tuyệt đối không được!

Thế là …

“Dừng tay!”

Quát to một tiếng, từ sau tảng nham thạch nhảy ra ngoài, mấy tên đó xoay người lại, không ngoài ý muốn đều là vẻ mặt kinh ngạc.

“Ban ngày ban mặt, các ngươi dĩ nhiên… Dĩ nhiên…” Cường thưởng dân nam – thực sự nói không nên lời!

Hai tay Phương Kính Tai khua khua tiểu đao loang lổ vết rỉ sét đối mặt với đại hán như hung thần kia, đột nhiên có dũng khí, vô cùng xúc động mà cảm thán, thì ra thể diện hoàn toàn không có so với mất mạng vẫn là tốt hơn nha.

Thấy tình cảnh như vậy, Phong Nhược Trần rút xuống trâm gỗ trên búi tóc hung hăng đâm vào mông Tuyết Lý Bạch.

Con ngựa giật mình dâng hai vó ngửa đầu hí dài, sau đó giống như nổi cơn điên bỏ chạy, đám sơn tặc bị ngựa xông đến tán loạn khắp nơi.

“Phương Nhị thiếu gia mau tránh ra!”

Như Mặc không có cách nào điều khiển để ngựa dừng lại, mắt thấy sẽ đụng phải Phương Kính Tai liền kêu to.

Phương Kính Tai phản ứng cũng nhanh, trái lui phải lui, chỉ thấy con ngựa kia kéo theo xe xoạt qua hắn. Đang muốn thở phào một cái, bỗng nhiên dưới chân buông lỏng, tự nhiên thấy trời đất đảo lộn vị trí.

“Kính Tai!”

Cảm giác có người kéo mình lại, nhưng bụng dưới đau quặn, Phương Kính Tai chỉ biết lúc mình ngã xuống có dừng lại, sau đó lại vung lên trời đất quay cuồng, có người cùng hắn ôm thành một đoàn, rồi sau đó cái gì cũng không biết.

Một khắc trước khi mất ý thức, trong lòng Phương Kính Tai cảm thấy may mắn…

Tốt xấu gì cũng đem tên họ Phong kia kéo xuống dưới, muốn chết cùng chết, thiệt hại chút ít, coi như là lão tử báo đáp ngươi ân cứu mạng…