Sáng sớm tinh mơ Giai Hòa đã thức dậy, đi tới đi lui
trong phòng ngủ.
Đối với một người từ năm này qua năm nọ chỉ dựa vào
máy tính tìm lấy niềm vui và bị ban lệnh giới nghiêm sử dụng, mỗi ngày chỉ có
thể nhìn sao phán trăng đợi đến tuổi người ta về nhà, lấy máy tính từ trong tủ
đã khóa ra thì…
“Chồng ơi…” Năm nay khó có dịp anh ở nhà, cô chỉ nịnh
nọt chạy qua, vuốt bụng nói, “Mẹ của con trai anh đang bị chứng uất ức tiền sản
đó.”
Anh đưa tay mở ra hai chiếc máy tính, cô quét mắt qua
phần mềm Microsoft Office quen thuộc—văn bản word, có cảm giác giống như nhìn
thấy người thân vậy. Tùy tiện lướt tay qua bàn phím thôi mà có thể gõ nhiều chữ
như vậy, thật cao cấp mà…Giai Hòa thành công phát hiện, chính mình thật sự rất
uất ức.
Dịch Văn Trạch khép máy tính lại: “Em muốn làm gì, anh
cùng em.”
Cô suy nghĩ thật lâu. Ra ngoài? Bất cứ lúc nào cũng có
người chụp cái dáng tròn căng này của mình, tất nhiên là sẽ được lên trang
nhất, còn thêm một cái tiêu đề thật bự, đại loại như là vợ mới cưới của Dịch
Văn Trạch mặt sưng ra đường, dáng người biến dạng…Nhưng nếu không ra ngoài thì
ba mẫu đất trong nhà cũng bị chính mình giẫm nát rồi.
Rốt cuộc Giai Hòa chỉ có thể thở dài một hơi, chấp
nhận số phận ngồi trên xích đu ở ban công: “Đọc sách cho em đi, có lần em xem
‘The Reader’ ngồi khóc nức nở. Diễn xuất thực sự rất tốt, nhất là khi nam chính
đọc sách cho nữ chính nghe ấy.”
Giai Hòa rất dễ bị những câu chuyện tình yêu ảnh
hưởng. ‘The Reader’ có một đôi tình nhân cách tuổi. Trong một gian phòng xưa
cũ, cậu thiếu niên luôn đọc đủ mọi loại sách trên đời cho người phụ nữ trung
niên ấy nghe. Giữa thinh lặng, tình cảm hai người nhẹ nhàng ảnh hưởng đến người
xem. Nhưng là cậu thiếu niên ấy lại không dũng cảm, đến cuối cùng lại hại người
phụ nữ chết thảm đầy tiếc thương…
Cô ngồi trên xích đu, rất thỏa mãn nhìn Dịch Văn
Trạch.
Nếu không phải là anh, nhất định chính mình còn kinh
hồn bạt vía, không đủ dũng cảm xem tiếp.
Dịch Văn Trạch đi tới, cầm theo vài cuốn sách, rút ra
kịch bản tiếng Anh của ‘Vua Sư Tử’, ngồi xuống bên cạnh cô. Giọng nói khe khẽ
truyền tới giữa ánh nắng rực rỡ của trưa hè, Giai Hòa tựa mình vào cánh tay
anh, vừa phơi nắng vừa bật điều hòa, thật sự là xa xỉ không tưởng được…Giọng
nói của anh rất nhỏ, dịu dàng đúng chuẩn của nước Anh khiến cô mơ mơ màng màng,
chỉ một lát sau đã ngủ thiếp.
Lúc tỉnh lại, anh vẫn còn ngay sát bên, cánh tay mình
gối đầu vẫn không hề nhúc nhích, tay kia thì lật sách.
Hình ảnh này khiến cô chợt nhớ tới lúc ban đầu, khi
cùng anh uống cốc cà phê đầu tiên, nắng sớm vương ngoài cửa sổ, còn có góc độ
quá thích hợp, khiến người trước mặt đem lại cảm xúc như thể nhìn poster. Lúc
này không chỉ là chìm đắm, mà còn là hạnh phúc.
“Dậy rồi?” Dịch Văn Trạch cảm giác được đầu cô cử
động.
Giai Hòa ừm, hai tay kéo kéo cánh tay anh: “Em đang
nghĩ, rất hạnh phúc đó, rất hạnh phúc.”
Anh bất đắc dĩ cười, hôn lên chóp mũi cô: “Tính phúc?”
Tính phúc chỉ hạnh phúc trong quan hệ vợ
chồng. Hạnh phúc 幸福 (xìng
fú) có cách phát âm giống Tính phúc 性福 (xìng
fú).
Cô lại ừm, vừa định nói những điều mình vừa nghĩ lúc
nãy, bỗng nhiên cảm thấy Dịch Văn Trạch cười rất thâm ý, lòng run sợ một lúc
mới phản ứng lại, lập tức nhăn mặt nhăn mũi, ngăn anh vừa cúi người định hôn
tiếp: “Này này, phải chú ý dưỡng thai đó.”
Anh trượt từ chóp mũi của Giai Hòa xuống, giữ lấy môi
cô: “Anh vừa đọc cho hai đứa nghe Vua Sư Tử, cũng nên ngủ rồi.”
Giai Hòa hít hít mùi hương trên người Dịch Văn Trạch,
từ quần áo đến thân thể, đến cuối cùng mới hít một hơi thật sâu, túm cổ áo anh,
nghiêm túc nói: “Em không muốn hai đứa giống như cháu trai nhà mình trưởng
thành sớm như vậy. Cho nên chồng à, dưỡng thai rất quan trọng.”
Hai người nhìn nhau một lúc, xong đều tự cầm một cuốn
sách, một người chiếm phòng làm việc một người giữ phòng ngủ, ước chừng ba bốn
tiếng đều không tiếp xúc. Buổi tối, rốt cuộc cũng đến giờ Dịch Văn Trạch đưa
máy tính cho, Giai Hòa lập tức bắt đầu chơi Thực vật đại chiến cương thi, một
đống cương thi xiêu xiêu vẹo vẹo bị cô đánh tơi bời.
(game này có trên iPad, mà tên gì mình cũng không nhớ
nữa ;A;)
Đang lúc cười vô cùng thỏa mãn tự đắc trong tiếng nhạc
nền quỷ dị, Dịch Văn Trạch bỗng nhiên nhẹ nhàng hỏi một câu: “Dịch phu nhân,
buổi tối chơi những thứ khủng bố như vậy có thể ảnh hưởng không tốt tới trẻ con
hay không?”
Giai Hòa làm một cây pháo ngô ném tới tấp bọn cương
thi đang ào đến như nước lũ: “Giống phim hoạt hình mà, thích hợp lắm.”
Dịch Văn Trạch cười không nói gì, tạm thời tha cho cô
một con đường sống, cũng ngồi xuống bên cạnh mở máy tính ra, bắt đầu xem kịch
bản công ty chế tác gửi đến. Thi thoảng anh cùng cô nói chuyện đôi ba câu, vừa
chuyện công việc vừa chuyện phiếm. Chỉ một lát sau Giai Hòa liền phân tâm, một
con cương thi xiêu vẹo đi vào vườn sau, vài tiếng cười giả tạo cười đến, dòng
chữ tiếng Anh màu đỏ hiện lên: Não của ngươi đã bị ăn.
Giai Hòa thở dài một hơi, đang muốn oán giận, Dịch Văn
Trạch đã nhìn thoáng qua màn hình: “Em xác định đây là trò chơi phim hoạt
hình?”
Dưới ánh đèn mờ, ánh mắt anh sâu thẳm, dịu dàng tới
mức khiến cô đổ mồ hôi hột.
Sợ cái gì, phụ nữ có thai là lớn nhất…
Giai Hòa không ngừng tự bổ não mình, phe phẩy đuôi
nói: “Từ nhỏ đến giờ em chỉ sợ ma quỷ, cũng có chứng sợ độ cao, rất nhiều trò
chơi không thể chơi được, khó có thứ em chịu nổi như cái này, vừa vặn cũng có
thể bồi dưỡng gan mật hai đứa, thật tốt đi?”
Dịch Văn Trạch chỉ cười gật đầu: “Anh chỉ nói vậy
thôi, em chơi tiếp đi, anh ra ngoài gọi điện thoại.”
Giai Hòa ừm một tiếng, ấn New Start, tiếp tục kiếp
sống phấn đấu cương thi gì đó của cô. Không biết qua bao lâu, gian nan qua được
một cửa, không đếm được bao nhiêu lần bị ăn não cô mới thở dài một hơi, chợt
phát hiện Dịch Văn Trạch còn chưa quay về.
Phòng làm việc vắng hoe, màn hình xanh xanh, còn có
dòng chữ màu đỏ thật to.
Rốt cuộc Giai Hòa cũng bắt đầu sợ, nhanh chóng đóng
máy tính lại, đi phòng khách tìm. Dịch Văn Trạch đang xem video, thế nhưng còn
đeo tai nghe điện thoại…Khó trách không có tiếng động gì. Thấy thế cô mới thở
phào một hơi, kinh hồn táng đảm đã qua, đi đến sô pha tháo tai nghe của anh
xuống: “Chồng à, em còn nghĩ đầu anh bị…”
Gương mặt gần trong gang tấc, nụ cười thật bất đắc dĩ.
“Sợ rồi sao?”
Cô ừm: “Lúc nãy vừa định tìm anh, thật là sợ lắm.”
“Không chơi nữa?” Anh kê một chiếc gối mềm sau lưng
cô, đi đổi một chiếc đĩa khác, chỉ một lát sau màn hình đã đổi thành phim hoạt
hình của Miyazaki Hayao. Giai Hòa lắc trái lắc phải, rốt cuộc mới ai oán hứa:
“Không chơi nữa.”
Chỉ biết là anh cố ý, mà cũng không nên ép mình buông
tha cho một hoạt động giải trí duy nhất như vậy chứ.
Dịch Văn Trạch lại quay về, cũng bỏ dép đi trong nhà
tựa vào sô pha. Giai Hòa lập tức tìm một tư thế thoải mái nhất, được anh ôm lấy
bắt đầu ngồi xem phim hoạt hình. Bụng bốn năm tháng, nhưng vì là một cặp bảo
bối sinh đôi nên lớn hơn so với người bình thường. Cho nên mỗi lần được anh ôm
như vậy mới thoải mái nhất, thắt lưng mềm mềm êm êm, cái ôm thì âm ấm nong
nóng.
Lúc trên tivi vừa có một con heo con bay qua, cô rốt
cuộc nhớ tới điều gì đó, nhỏ giọng hỏi: “Hôm trước em lên mạng xem đọc tin, nói
anh lên xe trước mới mua vé bổ sung kìa.” Dịch Văn Trạch ừm: “Sau đó thì thế
nào?”
“Anh không sợ có ảnh hưởng gì á?” Cô cọ cọ ngực anh,
thật là thoải mái quá đi.
“Anh chỉ lo em cứ mải xem mấy tin lá cải kia lại ảnh
hưởng tới tâm trạng.” Dịch Văn Trạch thuận miệng nói xong, tay nhẹ nhàng phủ
lên bụng cô: “Anh nghe nói, hình như gần đây anh có scandal rồi.”
Giai Hòa giật mình, hai mắt lập tức tỏa sáng nhìn:
“Nói nói, anh nói đi nói đi, sao em lại không biết chứ?” Hỏi xong lại ai oán
nhìn anh, “Thiệt tình nha, mỗi ngày anh chỉ cho em lên mạng một tiếng, hay là
sợ em coi chuyện anh hoa hoa cỏ cỏ bên ngoài hả?”
“Anh cũng không phải là người làm vườn,” Dịch Văn
Trạch tiếp tục ngăn lại mong ước nhiều chuyện của Giai Hòa, thực nghiêm túc
nói: “Chú ý dưỡng thai.”
Giai Hòa hậm hực nhìn: “Em đang nghiêm túc hỏi anh đó,
nhanh lên, thành thật nói cho em biết, nếu không á, em đây lập tức mang banh
chạy.”
Dịch Văn Trạch không biết nên khóc hay nên cười nhìn
cô: “Là ‘mang banh chạy’?”
Giai Hòa nheo mắt cười: “Cách nói này dễ thương đúng
không. Mấy bữa nay em đọc tiểu thuyết trên Internet, mấy cô vừa mang bầu trốn
chồng đi đều kêu là ‘mang banh chạy’ hết đó.” Dịch Văn Trạch nhìn cô đầy thâm
ý: “Mấy ngày nay A Luân bị bạn gái quản lý, nghe nói còn có phần mềm hạn chế
trang web đăng nhập, anh cảm thấy cũng nên trang bị cho em một cái.”
Giai Hòa hoàn toàn lặng yên không một tiếng động, tiếp
tục nhìn cây cối trên màn hình bay tới bay lui.
Qua một lát, ham muốn thực sự không thể nhịn được nữa,
cử động người một chút: “Tiếp tục nói đi, scandal của anh í.”
“Thật muốn biết.” Dịch Văn Trạch buồn cười nhìn cô.
“Phụ nữ có thai rất dễ suy nghĩ bậy bạ này nọ,” Giai
Hòa sâu kín nhìn anh, “Bây giờ anh mà không nói thử xem, em sẽ nghĩ miên man.
Mà anh nghĩ coi, sau này anh không ở nhà, em sẽ nghĩ bậy nghĩ bạ rằng anh lại
hoa hoa cỏ cỏ…”
Dịch Văn Trạch trầm ngâm một lát, tiếp lời: “Sau đó
liền ‘mang banh chạy’?”
Cô cười gật đầu, trẻ con vô cùng dễ dạy đó.
“Mấy ngày hôm trước có họp báo truyền thông, đạo diễn
nhận phỏng vấn chỉ nói đùa vài câu thế này,” Dịch Văn Trạch nhớ lại, “Hình như
là nói từ sau khi anh kết hôn liền tránh quay mấy cảnh nóng, phỏng chừng là lâu
ngày không cùng giường với vợ, sợ có vấn đề.”
Giai Hòa thực vừa lòng nhìn anh: “Rồi sao nữa?”
“Rồi thì truyền thông cắt ghép thông tin một chút, nói
hôn nhân giữa anh và em có vấn đề, hai người không cùng giường một thời gian
thế nên cấm anh quay cảnh nóng.” Anh vươn tay cầm ly sữa ấm lại, kề sát miệng
cô.
Đầu Giai Hòa chảy mấy vạch đen sì, cũng thế thôi, nói
bậy bạ bừa bãi như vậy còn làm như thật.
Cô uống một ngụm sữa: “Sau đó anh bị chụp ảnh với cô
nào đó nên thành scandal đúng không?”
Anh cười: “Em không nghe Kiều Kiều nói sao?”
Giai Hòa nghi hoặc nhìn Dịch Văn Trạch, phản ứng lại,
lập tức cười ra tiếng: “Không phải chứ? Anh dính scandal với chị ấy à?”
Nhưng mà cũng có khả năng lắm. Gần đây hai người này
hay bàn chuyện về phim mới, hình như là Dịch Văn Trạch nhận một vai trong phim
Trình Hạo…Giai Hòa càng tưởng tượng càng thấy hay, vỗ cánh tay anh nói: “Nhanh,
nhanh, mau đưa di động cho em.”
Nụ cười của Dịch Văn Trạch thật khó hiểu, đưa tai nghe
màu xanh nhạt cho cô, còn vô cùng cẩn thận săn sóc, chủ động nhấn nút gọi cho
Kiều Kiều.
Đợi một lúc lâu đầu dây bên kia mới có người bắt máy,
giọng nói hình như nghèn nghẹt. Kiều Kiều dịu dàng hỏi: “Phụ nữ có thai đại
nhân, có gì phân phó không ạ?” Giai Hòa nhịn cười, hạ giọng trả lời, như không
thể tin được: “Chị cùng chồng em làm gì?”
“Không có gì mà?” Kiều Kiều giả đò thoải mái.
“Nói đi…” Giai Hòa lại ai oán, “Là chị em với nhau
nhiều năm như vậy, nếu chị còn có chút lương tâm gì thì cứ trực tiếp nói cho em
biết chứ,” Cô đang nói, Dịch Văn Trạch đã đứng dậy đi vào bếp, hình như tổ yến
chưng đã chín, “Anh ấy vừa ầm ĩ với em một trận, đã ra khỏi nhà rồi.”
Bên kia im lặng rất lâu, bỗng nhiên có tiếng thút tha
thút thít vang lên: “Thật, thật không có gì mà. Đây là chuyện quái quỷ gì, em
không tin chị sao?”
Giai Hòa vốn định nói giỡn, không nghĩ tới Kiều Kiều
khóc thật, lập tức hoảng lên: “Này, chị khóc cái gì hả, lúc này người nên khóc
hẳn là em đi?”
Lời này vừa nói xong, đầu dây bên kia hoàn toàn biến
thành khóc thất thanh, nói năng lộn xộn.
Giai Hòa cuống lên, ngẩng đầu nhìn Dịch Văn Trạch đang
dùng khăn lót dưới chiếc bát sứ, đặt tổ yến lên bàn: “Là em sai rồi, chọc chị
tí mà…Đàn ông tốt từ A đến Z nhà em vừa nói chuyện với em xong đó, em chỉ định
giỡn với chị tí tí thôi.” Dịch Văn Trạch nhướng mày nhìn cô, nhẹ giọng hỏi:
“Chơi đã chưa?” Đầu dây bên kia lại khóc to hơn, ruột gan Giai Hòa quặn
lại, vẻ mặt đau khổ mấp máy môi nói: Khóc…
Dịch Văn Trạch cười cười, rót ít sữa vào tổ yến.
Giai Hòa vô cùng bất đắc dĩ há mồm, bị anh đút một
muỗng tổ yến, bắt đầu trả giá cho việc gây họa của mình, không ngừng khuyên bảo
cho Kiều Kiều nghe, qua một lát mới xem như ổn định lại. Kiều Kiều liên tục hít
hít mũi: “Khốn kiếp, cái vại dấm chua nhà bà vừa quậy um lên, thế mà em còn dám
làm cho bà sợ.” Giai Hòa lại không hề nghĩ tới chuyện này: “Vại dấm chua nhà
chị không tin chị á?”
“Tin, nhưng mà ngay cả tên chuyển phát nhanh hắn cũng
ghen nữa chứ đừng nói Dịch Văn Trạch nhà em. Cho dù là tin cũng không thể không
ăn dấm chua…”
Kiều Kiều vừa khóc vừa cảm thấy rất kiêu hãnh, Giai
Hòa nghe mà dở khóc dở cười.
Hai người nói thêm đôi ba câu nữa mới ngắt máy. Mấy
chuyện không đâu này cho dù thấy cũng không trách được, vốn tưởng chỉ giỡn
chơi, thuận miệng cười nhạo Kiều Kiều mấy câu, ai ngờ lại nổ thành bom cay như
thế này. Giai Hòa thực hậm hực ăn xong tổ yến, tiếp tục chui vào lòng Dịch Văn
Trạch, băn khoăn dụi tới dụi lui.
Khó trách mọi người đều nói tâm trạng phụ nữ có thai
không ổn định, mới lúc nãy còn rất thỏa mãn, bây giờ sao lại cảm thấy nhàm chán
rồi?
Cô đang ôm anh, đang lúc thầm than thở, rốt cuộc Dịch
Văn Trạch hạ giọng thông báo: “Đừng nhúc nhích.”
Giai Hòa nghi hoặc nhìn, qua một lát mới cảm giác được
chút dục vọng trong mắt anh, thân thể lập tức cứng đờ, không hề nhúc nhích
nhìn, ngay cả nói cũng không dám nói lung tung. Mãi cho đến khi Dịch Văn Trạch
khẽ thở dài một hơi, ôm ngang người cô, Giai Hòa mới thấp thỏm bá cổ anh hỏi:
“Đi ngủ sớm như vầy à?”
Anh ừ: “Em lên giường trước, anh đi tắm một lúc.”
Giai Hòa máy mắt mấy cái, hiểu được ý tứ của Dịch Văn
Trạch, không thể nhịn cười được, ý vị thâm trường cắn cắn tai anh: “Sao em cứ
cảm thấy mười tháng em mang bầu mà anh còn vất vả hơn em thế?”
Giọng nói anh thật êm ái, kề sát bên tai cô, nuông
chiều mà bất đắc dĩ: “Chú ý dưỡng thai, bà xã đại nhân.”