Lịch trong máy tính chỉ còn một tuần.
Trước đó, cô dùng nguyên một tuần không ngừng tìm hiểu
xem ba anh mẹ anh em gái anh thích cái gì, ngay cả việc chọn một món đồ chơi
cũng đi ba ngày trời. Đến tuần này, khi mọi thứ cũng ổn định đâu vào đấy thì
lại bắt đầu đứng ngồi không yên.
Cảm xúc phập phồng như thế ảnh hưởng trực tiếp tới
chất lượng giấc ngủ.
Mới hơn bảy giờ sáng, cô liền đón ánh nắng ban mai đầu
tiên, lăn lộn thức dậy, mơ mơ màng màng đi vào phòng bếp chuẩn bị cho anh quả
trứng ốp. Rốt cuộc khi ngửi được mùi khét, cái xẻng đẻo thức ăn đã bị người
phía sau cầm lấy: “Lại chiên nữa sao?”
Vì thế…lại có thêm một cơ hội nịnh nọt tâng bốc sự
toàn năng của thần tượng cao cấp nhà mình.
Trứng thơm lừng bưng lên bàn, còn có một bát cháo
trắng nhẹ bụng.
Anh đưa cho cô đôi đũa: “Hôm nay em có việc sao?” Giai
Hòa tập trung tinh thần nhớ lại: “Không có, nguyên tháng này không có việc gì
hết.” Dịch Văn Trạch lại bỏ thìa vào bát cô: “Vậy sao lại dậy sớm thế?” Cô cố
gắng nghĩ nghĩ, “Ngủ không được, lúc nào cũng nằm mơ hết trơn.”
Anh cười, không nói gì.
Giai Hòa múc một thìa cháo ăn, không yên tâm nhìn anh:
“Mẹ anh sẽ hỏi em chuyện gì ấy? Tiếng Anh của em không giỏi lắm đâu, giới hạn
trong việc nghe thôi, tiếng Quảng Đông cũng vầy…” Được rồi, cô thừa nhận vừa
rồi mình nằm mơ thấy mẹ anh, một người phụ nữ tao nhã vô biên, nhưng vấn đề là
bà lại nói ngôn ngữ mà cô không hiểu. Biết rõ là nằm mơ, nhưng càng sốt ruột
thì càng không tỉnh dậy được.
Những thứ này, thật khó để dứt ra khỏi đầu được.
Dịch Văn Trạch chọn một đĩa CD nhạc cổ điển.
Sau đó trở về trong tiếng nhạc réo rắt, ngồi xuống đối
diện cô: “Tiếng Trung của anh là do bố mẹ dạy, em nói chuyện hai ba câu với họ
hẳn là không có vấn đề gì.” Giai Hòa thở dài một hơi, nhanh chóng ăn cháo cùng
trứng ốp lết xong, lại cảm thấy hết sức mỹ mãn về phòng ngủ tiếp.
Ngủ thẳng cho đến giữa trưa, một cú điện thoại bất ngờ
gọi tới. Nguyên một đêm Giai Hòa không ngủ được, lười phải tiếp, mặc cho tiếng
chuông vang khắp phòng. Mãi cho đến khi Dịch Văn Trạch bắt máy, nói vài câu
xong, cánh tay kề bên hông cô, nhẹ giọng nói: “Vợ à, điện thoại của bạn em.”
Giai Hòa hừ hừ hai tiếng, xoay người: “Nói là đợi em
dậy rồi tính sau.”
Dịch Văn Trạch bất đắc dĩ, một tay ôm Giai Hòa ngồi
dậy, kề điện thoại sát tai cô.
“Chị ấy nói muốn mời em làm phù dâu.”
Phù dâu…Phù dâu?!
Cô mở to mắt trân trối, trái tim đều sợ hãi tới mức co
rút đau đớn, sau đó cứ như một cục chăn bông bọc kín ngồi trên đùi Dịch Văn
Trạch, run rẩy nói với điện thoại: “Ai…ai muốn tìm em làm phù dâu?”
“Chị đây! Chị em thắm thiết của em!” Giọng nói của
Kiều Kiều đầy phấn khởi.
Cô hít sâu, cẩn thận hỏi lại: “Là anh Weibo kia à?”
Từ lúc Tiếu Tiếu gọi như vậy cho đến bây giờ Giai Hòa
cũng bắt chước gọi theo, vừa nói ra Kiều Kiều lại im lặng một lúc.
Sau đó chợt nghe đầu dây bên kia Kiều Kiều nói với
người nào đó một câu này, anh bị cải danh rồi, thành ‘anh Weibo’ đó. Nói xong
Kiều Kiều mới nói chuyện với cô tiếp: “Anh Weibo đoạt giải thưởng, vì chúc mừng
cho nên bọn chị chuẩn bị kết hôn.”
Cô trầm mặc một hồi lâu, ngẩng đầu nhìn Dịch Văn
Trạch, muốn nói cái gì đó nhưng đầu óc cứ trống rỗng.
Cưới cấp tốc mà cưới thành như vậy, thật sự là đủ dọa
người.
“Đủ tư cách làm phù dâu của chị đây chỉ có em với Tiếu
Tiếu, nhưng mà so với chị Tiếu Tiếu còn cao với đẹp hơn, tuyệt đối trở thành
đối tượng bị loại,” Kiều Kiều vui rạo rực nói tiếp, “Cho nên chúc mừng em, vinh
hạnh trở thành phù dâu của chị.”
Cô theo bản năng ừ, rồi đột nhiên phản ứng lại: “Mà
khi nào?”
“Cuối tuần này.”
Cuối tuần? Giai Hòa hoàn toàn tỉnh táo: “Đặt nhà hàng
chọn áo cưới kịp không?”
Kiều Kiều cười: “Trước khi ảnh đến Nhật đã chuẩn bị
tốt mọi thứ rồi, chỉ còn chờ chị về làm cô dâu thôi.”
Từng chữ từng chữ nói ra như thể đó là việc rất đương
nhiên, nhưng ngay cả khi như vậy đây cũng không phải là chuyện người bình
thường làm nha? Trước khi Trình Hạo đi Nhật Bản, không yêu đương gì đã cầu hôn,
thì ra không chỉ mua mỗi cái nhẫn kim cương mà ngay cả nhà hàng lễ phục đều
chuẩn bị đầy đủ cả. Giờ trong đầu Giai Hòa thực sự rất hỗn loạn, nhưng chết một
cái là đương sự lại cảm thấy chuyện này rất bình thường.
“Hôm nay về nước, nói với em sau.”
Tám chữ, cứ như vậy mà ngắt điện thoại.
Dịch Văn Trạch cầm điện thoại đặt lên bàn: “Ngủ nữa
không?”
Làm sao mà ngủ được.
Cô cọ cọ mấy cái trong ngực anh, cố gắng tìm một chút
cảm xúc chân thật, sau đó mới thì thào nói: “Kiều Kiều muốn kết hôn, bảo em làm
phù dâu, cuối tuần này đó.” Giọng nói của anh mang theo ý cười: “Muốn anh cùng
em đi mua lễ phục không? Hay là trực tiếp tìm một nhãn hiệu nào đó làm?”
Lễ phục?
Đây căn bản không phải là vấn đề mấu chốt mà.
“Không phải chúng ta đi New Zealand sao?” Cô nghẹn một
lúc lâu mới nói được câu trọng điểm.
“Cuối tuần tới lại đi, không vội.”
Giai Hòa tính toán lịch trình: “Cuối tuần tới anh đang
ở Kuala Lumpur mà?”
Anh không để ý gì lắm, vừa kéo chăn ra, mặc áo ngủ cho
cô vừa nói: “Anh sẽ cố gắng về sớm.”
Cô cười. Kiều Kiều và Trình Hạo cũng là người trong
giới, nếu Dịch Văn Trạch có thể đến tham dự hôn lễ, nhất định bà nhỏ kia sẽ vui
đến quên trời đất. Đang nghĩ như vậy, anh đã tròng vào người cô một bộ đồ thể
thao. Giai Hòa ghé vào khóe miệng anh hôn xuống một cái: “Cảm ơn.”
Dường như Dịch Văn Trạch không đoán được cô có thể vui
đến như vậy: “Xem ra anh thực sự phải về gấp rồi.”
Một câu của Kiều Kiều, hoàn toàn chuyển một tuần của
Giai Hòa đến Thượng Hải.
Về đến nhà mới phát hiện một điều, kể từ khi mình và
Dịch Văn Trạch bên nhau, đã lâu lắm rồi cô không quay về căn nhà này, mọi đồ
đạc đều phủ một lớp vụi. Thế là nguyên một ngày trời Giai Hòa quét tước sạch sẽ
mọi thứ rồi mới gọi điện thoại cho anh: “Anh nói xem, nhà ở Thượng Hải em giữ
lại hay là bán đây? Nếu giữ lại thì cho thuê hay cứ để yên đó? Nếu cho thuê rất
phiền phức, còn không thì sẽ đầy bụi bặm, lại phải mời một người giúp việc đến
quét dọn định kỳ nữa.”
Cô nói hết một hơi, cũng cho bốn sự lựa chọn ABCD này
nọ.
Dịch Văn Trạch nghe xong, cười rồi nói: “Ở Thượng Hải
anh có nhà, bình thường về ở cũng không thành vấn đề gì, em ở đây cứ chọn cách
mình thích.”
Cô chỉ biết, anh nhất định sẽ nói như thế.
Trầm ngâm một hồi mới cố ý thở dài: “Vẫn là nên giữ
lại, sau này ly hôn em còn có chút tài sản.”
“Ký một thỏa thuận trước hôn nhân?”
Thỏa thuận trước hôn nhân? Thật ra chuyện này cô cũng
nghĩ đến rồi. Làm như vậy đối với anh công bằng hơn.
“Được rồi,” Cô nghiêm túc đáp, “Nên tìm luật sư sao?
Hay là để cố vấn pháp luật của công ty anh làm?”
Một khoảng im lặng rất lâu, anh uống một ngụm nước,
nhẹ nhàng nói: “Không cần thiết, có anh là được. Chỉ cần một câu này là đủ
rồi,” Giọng anh chợt trở nên rất dịu dàng, “Nếu ly hôn, Dịch Văn Trạch không
tài sản rời đi.”
Giai Hòa nghe xong ngây người ra. Cô ngồi ở sô pha,
nghe tiếng tim mình đập, mỗi một lúc một rõ ràng.
Đến cuối cùng mới cười ra tiếng: “Đánh chết em em cũng
không ký đâu, nếu anh mà lưu lạc đầu đường xó chợ thì ngàn vạn fan sẽ chém em
chết mất.”
Anh cũng bật cười, thấp giọng nói vợ à, anh phải lên
máy bay rồi.
Nhà tạm thời có thể để đó, nhưng xe thì cần phải bán.
Khi mua chiếc mini cooper này, Tiêu Dư đã đặt bản số
lượng hạn chế. Lúc ấy Giai Hòa rất tiếc tiền, nghe cô nàng khuyên bảo một hồi
mới mua, bây giờ bán lại xe cho người khác mới thấy ưu điểm của nó. Vốn tưởng
sau khi đi New Zealand trở về mới bán được, nhưng hai ngày sau đã có người tới
thử xe.
Cô dùng rất ít, mua hai năm, số km chạy còn không bằng
người ta mua hai tháng.
Lúc cô bé kia thử xe vô cùng vui vẻ, lại cảm thán
chiếc xe này thực có giá trị, thuận miệng hỏi cô: “Khó có được chiếc xe như vậy
mà sao chị lại muốn bán thế ạ? Nhìn chị đi cũng chưa được bao km?”
Cô còn đang bận nghĩ cách nói, Kiều Kiều đã múc một
muỗng kem, vừa đút vào miệng vừa cười với cô bé kia: “Nó tìm một chiếc không
sản xuất nữa, còn bản có số lượng hạn chế này cũng không hiếm lạ gì.”
Cô bé kia cực kỳ hâm mộ: “Không sản xuất nữa à? Nếu
lần sau chị có bán lại nhớ tìm em trước nha.”
Giai Hòa trầm mặc, liếc nhìn Kiều Kiều, cười đến mức nội
thương.
Đến khi kiểm tra xe lần cuối, Kiều Kiều mới thở dài:
“Đầu xuân năm nay, chị cũng đã từng nói, nếu có thể chộp được một giai vừa đẹp
hàng vừa chung thủy, chị đây chắc chắn sẽ hết hy vọng với Bối Tư Đạt. Không
nghĩ tới, thực sự không nghĩ tới, đúng lúc chị thực sự hết hy vọng, không ngờ
ông trời lại cho em người đàn ông như vậy.”
Giai Hòa nghe chị nói xong bật cười: “Nếu không thì
hai đứa mình đổi đi?”
Kiều Kiều nghĩ nghĩ, trưng ra vẻ mặt mày làm ơn tha
cho chị, nói: “Coi như xong, kiss với thần tượng toàn dân, làm chuyện thiếu nhi
không nên làm…Thứ lỗi cho tiểu nữ tử đây không thể nhận được.”
Thật ra cô cũng đã từng nghĩ như vậy, nhưng vấn đề chủ
yếu chính là Dịch Văn Trạch luôn kiên quyết.
Anh rất thông minh, dường như quét sạch mọi chướng
ngại, đánh tan mọi bất an.
Buổi tối lúc gọi điện cho anh, cô bắt đầu cảm thán
chuyện của Kiều Kiều, đột nhiên hỏi anh, không phải anh có bệnh yêu trẻ con đó
chứ? Lúc em học Trung học cũng đâu có xinh xắn gì đâu, tóc thì ngắn ngủn, còn
không thích mặt váy. Dịch Văn Trạch đang chờ chuyển máy bay, giọng nói hơi mệt
mỏi: “Em đang muốn nói là, ‘nuôi loli lớn’ hay sao?”
Dường như Dịch Văn Trạch thở dài một hơi: “Em gái của
anh chắc chắn sẽ thích em.”
Giai Hòa hỏi: “Vì sao?”
“Từ này, con bé giải thích cho anh rất lâu, bảo anh
nhất định phải nói cho em biết.”
Giai Hòa nhịn không được cười ra tiếng: “Anh nói cho
cô ấy, em hiểu hết đó, coi như là lĩnh hội ý kiến đi.”
Hai người thuận miệng nói hai ba câu, Giai Hòa mới
chợt nhớ ra anh còn chưa nói ra nguyên nhân thực sự. Thật ra cô chỉ muốn hỏi
anh vì sao? Vì sao lại là em mà không phải người khác? Nhiều năm như vậy, người
cùng hợp tác với anh, nếu tính riêng biên kịch thôi cũng không thể đếm được.
Với lại, trong số những fan của Dịch Văn Trạch anh, bản thân cô tuyệt đối là
người thầm lặng nhất chứ chưa nói tới làm chuyện cảm động lòng người tới cỡ
nào.
Giai Hòa dựa người trên bậu cửa sổ, gác hai chân lên
bệ thủy tinh. Bởi vì nhiệt độ trong ngoài chênh lệch, chỉ một lát sau đó có hai
vệt nước mờ. Dịch Văn Trạch liên tục giao công việc cho người bên cạnh, cô đợi
thật lâu anh mới lên tiếng hỏi: “Em vẫn còn chưa ngủ sao?”
Khó có dịp Giai Hòa bày ra vẻ bất mãn: “Em vẫn chưa
hỏi hết đó?”
Anh cười: “Em hỏi đi.”
“Vì sao chọn em?”
Đầu dây bên kia trầm mặc một lát, như đang tự hỏi.
Tự đáy lòng có một giọng nói nho nhỏ, bất mãn oán
thầm: Có cần phải nghĩ lâu như vậy sao?
“Chuyện này em đã từng hỏi một lần,” Anh cười, “Nếu
cùng một vấn đề như vậy, anh hỏi em, thì em sẽ trả lời như thế nào?”
Giai Hòa không nghĩ tới anh lại hỏi ngược lại, trong
đầu nghĩ đến rất nhiều lý do, nhưng rốt cuộc đến cuối cùng cũng chịu thua, hàm
hồ nói: “Thật ra không phải bởi vì anh là thần tượng của em, còn vì sao…em cũng
không biết nói sao hết.”
Dường như anh cũng đoán được đáp án của cô: “Chuyện
này khi gặp mặt sẽ nói, nhưng lúc chúng ta gặp nhau có lẽ cũng không cần thiết
nữa.”