Dịch Văn Trạch có cảnh quay ban ngày, Giai Hòa cùng
anh nói chuyện xong, đặt vé máy bay buổi tối về.
Anh đi rất sớm, Giai Hòa lại mơ màng ngủ thêm một lát,
mãi đến gần mười hai giờ mới đi làm thủ tục trả phòng.
Cô gái ở quầy lễ tân nhận thẻ phòng để nhập thông tin,
khuôn mặt tỉnh rụi lập tức nhìn thoáng qua một cái. Giai Hòa đành phải giả ngu,
liên tục cúi đầu nhìn di động. “Cô ơi, có thể ký hóa đơn.” Khi tờ giấy được đẩy
lên trước mặt, cô mới buông di động cầm lấy bút, lại phát hiện vẻ mặt tỉnh bơ
không biến sắc của người trước mặt đã hoàn toàn chuyển thành tò mò.
Giai Hòa không hiểu cầm lấy hóa đơn nhìn lướt qua, lập
tức đã hiểu vì sao. Trong danh sách những thứ đã sử dụng có…cái hộp kia. Vô
cùng chói lọi.
Nhìn chăm chăm vào cái hóa đơn kia buồn bực khoảng ba
giây, cô mới vung bút phóng tác, viết đại một cái chữ làm tên…
Chuyến bay là buổi tối tám giờ, toàn bộ thời gian ban
chiều đều không có việc, rốt cuộc cô vẫn đi Cẩm Lý để ăn uống một phen.
Đi một đoạn thì ngừng một lúc, hồ hởi nhìn nhìn ngắm
ngắm. Bản thân cô mỗi lần tới Thành Đô công tác đều đến chỗ này. Tiêu Dư lúc
nào cũng trêu rằng cô lúc nào cũng mê những nơi như thế này hơn là đi mấy phố
mua sắm. Nhưng trong này thực sự rất tốt, đi một vòng đều ăn được tất cả những
món gây thèm của Thành Đô xong, vô cùng thích hợp với loại người lười biếng như
Giai Hòa.
Tiết kiệm thời gian, lại tiết kiệm phí giao thông đi
lại.
Mãi cho đến khi ăn không nổi nữa, cô mới đi tìm một
góc trong quán cà phê ngồi, mở máy tính chán chường xem web. Tuy rằng không
phơi nắng được nhưng đây vẫn là nơi có hương vị của ánh mặt trời, mồ hôi chảy
ròng ròng đến thế nhưng lòng cảm thấy hưởng thụ.
Đọc tin tức quốc tế được một lát, cuối cùng cũng không
kiềm chế được, chốc lát sau liền ma xui quỷ phiến vào Weibo của anh xem. Tâm lý
con người luôn rất kỳ lạ, từ khi ở bên cạnh anh, cô lại càng không dám xem
Weibo cùng tin tức liên quan đến anh nữa, luôn mang theo bất an lo lắng, sợ bản
thân mình có thể nhìn thấy cái gì đó.
Rất ít tin cập nhật, có lẽ vì quay phim mới quá bận.
Một cập nhật mới nhất, chính là buổi sáng sáu giờ ngày
hôm nay.
Một câu rất đơn giản:
Nhiều năm như vậy luôn nghĩ ảo giác cùng sự thật luôn
luôn khác nhau, không hề nghĩ tới, sự thật lại càng viên mãn hơn.
Một câu từ đầu tới đuôi, cô yên lặng nhìn hơn mười
lần.
Bởi vì ám chỉ rất rõ ràng, những phản hồi dĩ nhiên như
bom nổ. Chỉ trong một buổi sáng đã nhận được hơn ba nghìn lượt phản hồi. Dịch
Văn Trạch thành danh rất sớm, phần lớn fan của anh đều là người trưởng thành.
Khác với nhiều những câu hỏi tò mò biểu lộ tâm trạng, rất nhiều tin là chúc
phúc ấm lòng. Những câu rất đơn giản, cũng không hỏi là có chuyện tốt gì hay
khi nào sẽ công bố.
Giai Hòa quét vài lần cũng không dám đọc tiếp nữa,
hoàn toàn co người ngồi trên sô pha cắn móng tay, ánh mắt mơ màng ngẩn người,
mặt lập tức đỏ lên đột ngột, phải che mặt lại để ép mình bình tĩnh xuống.
Tiêu rồi, tiêu đời rồi, ban ngày ban mặt lại suy nghĩ
cái gì a a a a…
Nhân viên phục vụ bê cà phê tới, bị hành động của cô
làm cho giật mình: “Người đẹp, em không thoải mái sao?”
Giai Hòa ngược lại bị hù tới giật thót, đến lúc này
mới phản ứng được mình đang ở trước mặt quần chúng nhân dân mà dám bộc lộ bản
chất háo sắc, lập tức ngồi thẳng, đằng hắng cổ họng: “Không có gì, cảm ơn.”
Một câu ngắn ngủn kia khiến nguyên một buổi chiều của
Giai Hòa hoàn toàn hỏng bét. Bốn giờ sau, viết xong một hồi biệt ly chia tay
đau lòng, cô rốt cuộc ‘buông tha’ cho công việc, khép máy tính lại thanh toán.
Lúc đi ra ngoài trời đã ngả sang chiều tối, hai hàng
đèn lồng màu đỏ kết thành một chuỗi chạy dọc khắp con đường, thi thoảng mới có
hai ba người đi qua. Lúc cô vừa đi vừa tính mình có nên lên sân bay trước hay
không, điện thoại đợi một ngày bỗng nhiên vang lên.
“Anh xong việc rồi à?” Cố gắng áp chế hưng phấn, giọng
nói dịu dàng đến mức chảy nước.
Anh ừ: “Em ăn cơm chưa?”
“Vẫn còn chưa ăn đàng hoàng, nhưng coi như cũng no lắm
rồi,” Cô vừa đi tới phía trước, vừa khịt mũi nghe mùi hương thơm nồng từ xung
quanh, nhịn không được vẫn phải đi xem một phát coi có thể ăn thêm cái gì nữa
không. Mỗi lần đến Tứ Xuyên đều như thế này…không ăn đến chết không thể bỏ qua,
“Còn anh? Ăn cơm chưa?”
“Vẫn chưa, sắp đến Thành Đô. Em đang ở đâu?”
“Giai Hòa khựng lại: “Không phải anh đang ở ngoài sao?
Sao lại trở về thế?”
“Muốn gặp em, sẽ quay về.” Giọng nói Dịch Văn Trạch
không nhẹ không nặng, nhưng vừa đủ chặn miệng cô lại. Giai Hòa nắm chặt điện
thoại, không biết nên nói như thế nào, qua một lát mới nhẹ nhàng nói nhỏ, “Em
đang ở Cẩm Lý.”
Bên kia có giọng của A Thanh đang hỏi đi đâu, Dịch Văn
Trạch trả lời là Cẩm Lý, A Thanh lập tức hét to thật tốt quá, sẽ đi ăn cho đã.
Giai Hòa yên lặng, cô nàng cùng mình thật đúng là có tiếng nói chung.
“Cần khoảng mười lăm phút nữa, em tìm một chỗ ngồi chờ
anh,” Dịch Văn Trạch nói xong, lại bổ sung một câu. “Bên này khá nhiều người.”
Giai Hòa ừm: “Ai vậy?” Anh cười nói: “Đều là người của đoàn làm phim.”
Giai Hòa nghĩ nghĩ: “Vậy để em đi tìm một nhà hàng nào
lớn lớn.”
Đợi cho đến lúc anh đến, quả thực có khoảng mười mấy
người, Giai Hòa nhìn thấy anh bước vào liền đứng lên. Mãi cho đến khi anh giữ
chặt tay mình, cười nói với đạo diễn bên cạnh rằng đây là bạn gái tôi mới xem
như buông lỏng một chút. Đạo diễn cười như ông phật Di Lặc, vừa bắt tay với cô
vừa cảm thán, chúng tôi đều vì em mà phải đóng vai diễn viên quần chúng một
lần.
Giai Hòa ngượng ngùng cười, ngầm hung hăng nhéo tay
Dịch Văn Trạch.
“Sao anh lại về thế,” Đến khi mọi đại gia đều tự bắt
đầu ăn uống, cô mới nhỏ giọng hỏi anh, “Không chậm trễ chuyện khác chứ?”
Chuyện Dịch Văn Trạch chuyên nghiệp không phải chỉ
nghe đồn ngày một ngày hai. Trước khi đều có tin tức anh liều mạng dốc sức như
thế nào ở phim trường, chạy khắp nơi quảng bá đến mức dạ dày xuất huyết. Như
ngày hôm nay anh có thể vô duyên vô cớ đi xa đến như vậy để ăn một bữa cơm cũng
không phải là chuyện mà Dịch Văn Trạch anh có thể làm.
Anh cười: “Hôm nay là ngày đặc biệt, ngoại lệ.”
Cô cắn cắn miếng thịt trên xiên tre, lại nghĩ tới cái
Weibo kia, sau đó quyết đoán cúi đầu, giả chết.
Đồ ăn Tứ Xuyên, luôn khiến khẩu vị người khác rộng mở.
Đến cuối cùng khi mọi người ăn uống náo nhiệt cũng bắt
đầu trêu chọc Giai Hòa. Một ông chú bên sản xuất nghiêm túc nhìn cô, trêu:
“Trước khi vào đoàn vợ tôi có nghe nói cậu Dịch tham gia, dường như mỗi tối đều
ngủ không được, muốn tôi xin chữ ký giúp, còn nói nhất định phải tìm hiểu xem
tình địch của công chúng là người nào để mộng thiếu nữ của bả hoàn toàn tan
biến.” Ông chú quăng một xiên tre lên bàn, ôm ngực thở dài: “Hôm nay cuối cùng
tôi cũng hoàn thành nhiệm vụ.”
Một người khác cũng nhảy vào góp vui, cười bảo: “Thật
ra bạn gái tôi cũng nói như vậy.”
Khó có khi Giai Hòa lại bị người khác đùa giỡn, trong
một thoáng không biết ứng phó thế nào. Đúng lúc nhìn thời gian cũng gần đến, cô
đơn giản nói với Dịch Văn Trạch mình phải đi trước.
Mọi người vừa nghe, lập tức ồn ào nằng nặc bảo cô ở
lại một ngày, ngày mai Dịch Văn Trạch có cảnh quay ban đêm, vừa vặn hôm nay có
thể ở Thành Đô.
Giai Hòa lại giải thích: “Là vì có cảnh đêm nên hôm
nay phải nghỉ ngơi cho tốt,” Nói xong lại cảm thấy không ổn lắm, lập tức thêm
vào một câu, “Sáng mai tôi cũng phải vào trường quay rồi, không ở lại thêm cùng
mọi người nữa, có cơ hội sẽ gặp lại.”
Ông chú sản xuất kia lập tức cười: “Thường xuyên đến
thăm trường quay nhá biên kịch, phải thế mới yên tâm nổi.”
Ông chú nói xong, cô gái trẻ luôn ngồi trong góc kia,
rốt cuộc cũng thay đổi sắc mặt. Giai Hòa cũng cười cười, rốt cuộc cũng rất hợp
tình hợp lý nói đùa: “Đặt ở bên ngoài nhìn như thế nào cũng không an toàn, mục
tiêu của tôi chính xác là ‘kim ốc tàng kiều’ (nhà vàng giữ người
đẹp).” [1]
Mọi người cười ha ha, khen bảo không hổ là biên kịch.
Dịch Văn Trạch chỉ lại nhẹ nhàng mỉm cười, ý vị sâu xa
nhìn cô một cái: “Lúc nào cũng sẵn sàng chờ.”
Vì cùng anh, Giai Hòa gần đến giờ mới gọi taxi, đến
sân bay xong mới bi ai phát hiện máy bay lại đến trễ. Cô ngồi ở phòng chờ sau
đại sảnh, nhìn hành lang đăng ký trống không, lại ai oán, máy bay sao lại chưa
tới…
Đang lúc lấy di động ra chuẩn bị gửi tin nhắn oán
giận, bên cạnh cô chợt có một người ngồi xuống.
“Khéo như vậy sao?”
Là một giọng nói quen thuộc. Cô nghiêng đầu: “Thật
khéo, anh về Thượng Hải?”
Thật xấu hổ. Ngày hôm đó anh ta đứng dưới lầu nhà mình
nhưng lại không đi xuống gọi một tiếng. Nhoáng qua đã mấy tháng sau rồi. Cố Vũ
chỉ gật đầu: “Em cũng về Thượng Hải sao?”
“Không có,” Giai Hòa lắc lắc đầu: “Về Bắc Kinh, còn có
việc phải làm.”
Cô nói xong, hai người cũng không tiếp tục nữa. Đúng
lúc đó điện thoại của Dịch Văn Trạch gọi tới, cô nói thật ngại, đứng lên đi một
lúc. Bên kia đã không còn ồn ào nữa, hình như đang ở trên xe. Vì ngại bên kia
có nhiều người quá, Giai Hòa nói với anh được hai câu liền bảo bây giờ không
tiện, sau khi đến Bắc Kinh sẽ nói chuyện tiếp.
Ngắt điện thoại, Cố Vũ còn chưa đi, cô cũng không thể
làm quá rõ ràng, chỉ ngồi xuống ở chỗ cũ.
Quét mắt ngang phi trường, sân bay vừa đến, dòng người
từ khắp nơi bắt đầu đổ ra. Đến lúc này Giai Hòa mới thấy được hy vọng check-in,
âm thầm cầu nguyện bay nhanh đi làm thủ tục, không muốn ngồi ngốc đó mà ngượng
ngùng nữa.
“Bộ phim của em có tỷ suất xem đài rất cao,” Bỗng
nhiên Cố Vũ nói, “Mấy ngày trước anh xem kế hoạch làm việc, có người muốn phỏng
vấn em.”
Giai Hòa phản ứng chậm, cười nói: “Không phải khoang
trương đến như vậy chứ? Tôi không đáng giá như thế.”
Ngành sản xuất biên kịch ở Đại lục luôn ở thế yếu.
Ngoại trừ việc thành công trong nhát mắt, còn lại mọi thứ đều khó khăn như một
diễn viên, chỉ cần động một chút đã có thể trở thành chủ đề để người khác bàn
tán.
Cố Vũ còn chưa trả lời, thông báo làm thủ tục đã vang
lên, là chuyến bay đến Thượng Hải.
Thật tốt quá…Giai Hòa lập tức chỉ chỉ cổng đăng ký
đằng xa: “Là anh đi?”
Cố Vũ ừ, đứng lên: “Nhưng mà chuyện phỏng vấn kia anh
đã hủy. Anh đoán nếu là em của trước kia, hẳn là không thích xuất đầu lộ diện
quá nhiều.” Giai Hòa ngượng ngùng cắn môi: “Cảm ơn, tôi đúng là người như vậy.”
Anh kéo hành lý, lúc đi được một đoạn mới sực nhớ tới
điều gì đó, lại quay đầu nhìn cô: “Bạn của anh hình như đang chuẩn bị làm phim,
mấy ngày hôm trước hỏi anh về em. Sao, có hứng thú không?”
“Công việc năm sau của tôi đã kín rồi,” Cô kiên quyết
lắc đầu, “Nếu cần, tôi có thể giới thiệu một người giỏi cho ông ta.”
Cự tuyệt rõ ràng như vậy, là người thông minh đều
hiểu.
Cố Vũ thực bình tĩnh nhìn cô một cái, cuối cùng không
nói gì nữa.
Giai Hòa tiếp tục ngồi, nhìn xe chở thức ăn trên máy
bay đưa cơm, di động lại đột ngột rung lên. Trên màn hình là tên của Dịch Văn
Trạch đang nhấp nháy, cô kinh ngạc, bắt máy alô một tiếng. Bên kia lại rất im
lặng, trong một thoáng Giai Hòa hơi cuống, còn tưởng xảy ra chuyện gì, vội vã
hỏi: “Sao vậy? Có phải xảy ra chuyện gì rồi hay không?”
“Không có,” Giọng nói bình tĩnh của anh truyền tới,
“Vừa rồi đang đóng cửa.”
Giai Hòa à một tiếng, giọng chua lè hỏi: “Không phải
lại có người tới gõ cửa phòng anh đi?”
“Vợ yêu à,” Dịch Văn Trạch chậm rì rì nói, “Hôm nau
dẫn theo nhiều người như vậy đến ăn cơm là để làm cho em yên tâm quay về Bắc
Kinh.” Hai chữ kia vừa thoát ra, ngược lại khiến cô hoàn toàn không dỗi nổi:
“Ai cho anh gọi em như vậy…”
Cô cúi đầu, nhìn chăm chằm vào hình Monchhichi trên
túi đeo của mình, bắt đầu buồn khổ một bên mặt sưng húp. Không riêng gì anh mà
cả đoàn làm phim đều thấy được, người ta về rồi nhất định sẽ âm thầm xì xầm này
nọ, xem ra bạn gái Dịch Văn Trạch cũng chỉ just so so thôi…
Giọng nói của anh nghe không được rõ, hình như là tín
hiệu không tốt.
Qua một lát mới có thể nghe rõ hơn, hình như anh đang
ở ngoài: “Giai Hòa?” Giai Hòa ừm, lại vẫn canh cánh trong lòng vụ cái mặt sưng
sưng của mình. Giọng nói của anh lại trở nên dịu dàng ấm áp: “Có một số việc
hẳn là anh phải làm, lần sau đừng đoạt với anh nữa.”