Clyde thoải mái cười to, trên đời này không có bất kỳ chuyện gì so với việc tiểu thiếu gia trưởng thành 1 nam tử hán có thể một mình đảm đương một phía khiến ông vui vẻ hơn. Ông kéo Lâm Hoài, giống ông vẫn làm với cậu hồi bé, vuốt mái tóc dài màu xanh da trời, nhẹ giọng than thở.

"Chỉ tiếc quá trình tiểu thiếu gia lớn lên ông lại không thể ở bên, bây giờ cậu khác xưa rất nhiều, nếu lão gia có chứng kiến hẳn cũng rất vui. Mặc dù ông thật cao hứng tiểu thiếu gia ngôn chi hữu tín, cho dù có được sự tín nhiệm của bệ hạ, cho dù có được liệt tên vào gia phả của một trong những gia tộc cường thế nhất đế quốc cũng vẫn phải nhớ kỹ lời ông già này đã nói trước kia, mỗi khi quyết định việc gì, đừng quên tầm quan trọng của quyết định đó với gia tộc Locker. "

"Thế nhưng là, tiểu thiếu gia, cậu có nghĩ tới hay không, dòng họ Adrian đã giao hảo với bệ hạ từ khi người còn là hoàng tử, khi ngài ấy vừa bước vào sự nghiệp thống nhất đất nước, chúng ta liền nhận được tin tức. Hôm nay vạch rõ mặt với nhà Adrian, làm thì thoải mái đấy, nhưng những đã phá hỏng cố gắng của bệ hạ rồi. Nếu như lời người nọ mới nói là đùng, Adrian gia gia chủ đã thành Pháp thánh, đây là mang lại phiền toái cho bệ hạ đó, quan hệ của cậu và bệ hạ tốt như vậy, bọn họ sẽ cho rằng việc này đã được bệ hạ ngầm đồng ý, thậm chí có thể cho rằng bệ hạ sai khiến cậu làm như vậy.”

"Luxi, việc này là theo lời của bệ hạ hay là ý riêng của cậu." Clyde phân tích nói. Nghĩ vậy không khỏi lo lắng, theo ông, nếu là khả năng đầu tiên, như vậy ngay từ đầu cũng sẽ không phát sinh chuyện 1 lần nữa trở lại gia tộc Adrian. Đối với một hoàng đế mới lên ngôi, sẽ không đắc tội 1 đại gia tộc khi ngai vàng còn chưa vững. Vì vậy, đây chắc là ý ngĩ riêng của Lâm Hoài, nếu như tiểu thiếu gia thật sự bởi vì chuyện này mà gây thù hằn, là chuyện ông hắn không muốn nhất thấy. Ông mặc dù hy vọng gia tộc Locker có thể danh dương thiên hạ, nhưng lại không hy vọng tiểu thiếu gia bởi vì chuyện này mà  bị tổn thương.

Nhưng ông sẽ không ngăn tiểu thiếu gia làm bất luận chuyện gì, ông chỉ là 1 quản gia mà thôi, ông đã tự định ra vị trí của mình là như vậy.

Lâm Hoài nghe Clyde bình tĩnh trình bày và phân tích, độ ấm như dòng nước lan ra khắp cõi lòng. Giấu diếm 1 người đặt hết tâm tư vào người mình, thật sự là rất áy náy a.

Lâm Hoài hít một hơi thật sâu, ánh mắt trong sạch nghiêm túc nhìn vào lão nhân ngay trước mắt: "Ông à, có lẽ lời con sắp nói có thể cách rất xa so với những gì ông biết từ trước đến nay, có thể khiến nhận thức của ông hoàn toàn sụp đổ,  ông có muốn tin tưởng con không, con cam đoan, những lời con sắp nói là thật. "

Trận đánh lúc trước với đại biểu của nhà Adrian vẫn ung dung cười cười, biểu tình lúc này lại là cẩn thận cùng nghiêm túc khó thấy.

Clyde đáp không chút do dự: "Nếu trên đời chỉ có một người có thể làm cho ông tin tưởng, người này nhất định là cậu, không phải ai khác. Cứ việc nói đi, ông già như ông đã lớn đầu rồi, đầu óc coi như tạm được, những chuyện bất ngờ gì đó vẫn có thể nhận. "

Lâm Hoài lấy ra quyển trục, thiết trí ma pháp trận che đậy thanh âm quanh 2 người, lại nói với người hầu bên ngoài rằng tạm thời không cần cho ai tiến vào, dù là địa vị gì đi chăng nữa.

Lúc này mới yên tâm ngồi xuống. Cầm lấy chén nước, hơi nước trong chén mờ mịt bay ra, phả lên mặt cậu, khiến nó trở nên mơ hồ. Ngữ khí Lâm Hoài nhàn nhạt, từ chuyện gặp Berger trên núi Morvel, cho đến cuộc sống những năm gần đây, tận lực rõ ràng đơn giản tóm tắt lại, nói đến chuyện sau khi bị đưa đến đại lục tâm tình vẫn trước sau như một bình tĩnh, nhắc tới chuyện ở đó quen biết mấy người bạn, tuổi tác, tính cách không giống nhau, khóe miệng nhịn không được hiện ra nụ cười ấm áp, "... May mắn được Pháp thần (hệ) không gian hỗ trợ, nếu không chỉ sợ mãi bị vây khốn tại đó không trở về được."

Clyde đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ cũng không nghĩ tới tình huống lại như vậy, giọng căm hận nói: "Ông còn tưởng tiểu thiếu gia là cãi nhau với Berger mà trở mặt, mới từ ma pháp học viện trở về. Không nghĩ lại là như vậy!" Càng nói càng gấp, cuối cùng cư nhiên nghẹn ở cổ họng, không mở miệng được.

Lâm Hoài vội vàng trấn an nói: "Ông xem con béo trắng đây này, cũng thấy con một chút cũng không gian khổ mà."

Clyde thở dài: "Đáng hận nhất là ông vẫn tưởng cậu với Berger là bạn bè, nên mới chiếu cố nhà chúng ta. Ai ngờ hắn chính là vì che dấu sai lầm của mình, cho dù có thật là hắn ăn năn đi nữa mà lại không dám nói ra, che che lấp lấp, thật sự đáng hận! Nếu như tiểu thiếu gia một mực về không được, ông già ta đây chẳng phải là đến chết cũng không rõ chân tướng hay sao!"

Trong nội tâm Clyde, tiểu thiếu gia vĩnh viễn xếp thứ nhất, phàm là người không tốt với tiểu thiếu gia, có chuộc tội bao nhiêu cũng là phí công. Giờ thì, bệ hạ cũng không gọi, gọi luôn tên tục.

Lâm Hoài biết rõ tính cách của Clyde, nhiều lời vô ích.

Nghe Lâm Hoài nói mà lòng Clyde đều xoắn vào 1 chỗ, mệt ông còn thổi phồng Berger như thánh sống. Vỗ mạnh trán 1 cái, "Ngay từ đầu đã là kẻ thù với Berger, ông lại còn gióng trống khua chiêng tổ chức tiệc tối cho cậu, chỉ sợ người nội thành không ai không biết cậu đã trở về từ học viện ma pháp. Nếu tin tức truyền về Hoàng thành thì phải làm sao!"

"Ông, ông quên là, con đã nói con học được không ít bản lĩnh thực sự ở thế giới bên kia hay sao, huống chi con còn có thần khí phòng thân." Lâm Hoài nhẹ nhàng ung dung cười, kéo bàn tay Clyde lên. Quang cảnh trước mắt biến hóa, hai người đều tiến vào không gian.

Lâm Hoài mang theo Clyde đi một vòng, bên cạnh giải thích như chỗ thần kí trong đó, "Cái không gian này rất sớm đã là của con, ông không trách con đến bây giờ mới thẳng thắn thành khẩn với ông chứ?"

Clyde đánh giá phong cảnh tứ phía, nhìn không chuyển mắt. Hồ nước xanh biếc, tôm cá vui chơi thoả thích giữa hồ, bờ ruộng có thực vật bốn mùa cùng nhau sinh trưởng, tươi tốt quá đáng. Nhìn đến nhập thần, không có chú ý Lâm Hoài lời nói, xem xong, bỏ qua ánh mắt chờ mong tán thưởng của Lâm Hoài, quở trách nói: "Tiểu thiếu gia, cậu nói dùng không gian này làm chỗ nghỉ ngơi dừng chân, nhưng nơi này có khác gì dã ngoại hoang vu hay không! Nhà gỗ nhỏ đơn sơ chỉ có một gian phòng, nửa nhà chất chồng sách vở bút ký, chăn mền kia tuy được giặt sạch sẽ nhưng đã bao lâu chưa được đổi qua, ngay cả miếng vá cũng có rồi. Còn có nhà kho, vừa nhỏ vừa dồn đống."

Lâm Hoài nghe mà ánh mắt tỏa sáng: "Ông ơi, ông thật sự không trách con sao?"

"Tiểu thiếu gia, không phải cuối cùng cậu vẫn nói với ông sao? Ông chỉ là một quản gia, chiếu cố tốt cuộc sống hàng ngày của cậu vậy là đủ rồi, không có quản gia nào còn muốn biết rõ tất cả mọi bí mật của tiểu chủ nhân cả. Đó là vượt khuôn phép." Clyde chân thành nói, mày nhăn lại, "Hai ngày này trong nhà lắp đặt thiết bị, lúc ấy mua không ít, còn lại rất nhiều vật liệu. Ông phải giúp cậu sắp xếp lại 1 phen mới được. "

Lâm Hoài cười hì hì nói: "Vậy đều dựa vào ông nhé. Ông xem, nơi đây về sau sửa lại dễ nhìn, non xanh nước biếc, mấu chốt nhất là trừ con ra thì không có ai biết chỗ của không gian, cực kì an toàn. Nếu thật sự con trở mặt thành thù với Berger, thì ông vào đây ở được không? Ông biết đấy, chỉ cần đảm bảo được ông an toàn là con an tâm."

"Nơi đây phong cảnh so với trấn Solna của chúng ta tốt hơn nhiều, chỉ cần cậu không chê ông già này thì tốt rồi!" Clyde nói giỡn.

"Ông, ông biết rõ con tuyệt đối sẽ không có loại suy nghĩ này mà."

Đây là một hồi đánh cược, tạm thời là người duy nhất trở về từ lục địa phong ấn, cho dù cậu không có chút xíu quan hệ nào với ám hệ ma pháp sư Frey thì cũng bị Berger và đạo sư của hắn, những kẻ biết rõ tình hình tìm tới cửa.

Mà cậu, đích thật có thể vô cớ thêu dệt một đoạn chuyện xưa, dù sao trừ Frey thì không có ai biết được cậu nói dối. Có thể cậu không muốn dùng loại phương pháp này để cầu (1 cuộc sống) bình an, một chút cũng không muốn. Cuộc sống tại lục địa phong ấn kia chính là đoạn thời gian trân quý nhất cũng là khó khăn nhất kể từ khi cậu đi vào thế giới này. Có lẽ, trong tiềm thức, càng không muốn phủ nhận đoạn trí nhớ từng cùng Frey 1 chỗ sinh hoạt và phấn đấu kia.

Ra khỏi không gian, triệt hạ quyển trục che đậy thanh âm, liền nghe thấy tiếng cãi nhau bên ngoài.

Cậu đã trò chuyện với Clyde khá lâu, trong khoảng thời gian này có không ít người đến đây chào hỏi, lại không rõ lý do bị cản lại ở bên ngoài. Cho dù bất mãn, cũng không ai dám xông tới.

Người chống sau lưng Lâm Hoài là ai tất cả mọi người đều biết rõ, không phải ai cũng khí phách được như nhà Adrian, hôm nay đến tìm phiền toái. Huống chi, tình cảnh lúc trước người hầu khiêng tên đại diện khí thế hung hăng của Adrian gia kia ra ngoài, hoàn toàn không có cấm kỵ, bọn hắn chỉ thấy một người vui vẻ tiến vào, nửa chết nửa sống đi ra, trong lúc đó không hề có chút tiếng vang đánh nhau nào.

Một đám người ở bên ngoài đều nghị luận.

Lâm Hoài treo 1 nụ cười trên mặt đi ra ngoài: "Xin chào mọi người, tôi chính là Luxi Locker, đã để mọi người phải đợi lâu. Tiệc tối rất nhanh sẽ bắt đầu, đêm nay tôi đã chuẩn bị rất nhiều hoạt động, nhất định sẽ khiến mỗi người đều tận hứng mà về, chuyến đi này nhất định không uổng."

Cũng không nói nguyên nhân. Mà đại đa số người càng mẫn cảm bắt được 2 chữ “Locker” của Lâm Hoài, liên tưởng đến thảm trạng của tên quỷ không may nhà Adrian kia, cảm thấy việc này có huyền cơ.

Tiệc tối tàn, Lâm Hoài dưới dưới sự chỉ huy của Clyde, đem không gian sửa sang lại một lần.

Nhà gỗ nhỏ đã thành 1 biệt thự tây dương 2 tầng, toà nhà mời thợ mộc xây xong mới thả vào không gian, Lâm Hoài vì thế còn cố ý chế tạo mấy bộ phận địa chấn cỡ nhỏ (=.=?). phía trước nhà có 1 vườn hoa nhỏ, nước trong hồ được dẫn đến phòng bếp. Trên thảm cỏ đặt 1 cái xích đu và vài chiếc ghế mây, cây cối cũng bị tu chỉnh thành những hình dạng đẹp mắt.

Lâm Hoài ngồi trên xích đu, nhàn nhã đung đưa. Trong tay có một quyển bút ký lâu năm đã ố vàng, sớm đã bị lật đến sờn, nội dung đọc làu làu. Không chỉ có cuốn này, bởi vì trí nhớ tốt đã gặp qua là không quên được của mình, sách vở bút ký cất trong không gian, đại đa số đều nhớ làu làu.

Cuốn sách trong tay chính là do gia chủ đầu tiên của nhà Locker viết —— thần cấp ma dược sư, nắm giữ pháp tắc sinh mệnh, có thể đạt tới trình độ khởi tử hồi sinh. Đáng tiếc mình cả đời cố gắng cũng còn xa mới bằng.

Lâm Hoài khép lại bút ký, thần cấp, sao mà xa xôi.

Hai tháng sau, trong nhà có một vị khách không mời mà đến, người đại diện trẻ tuổi cho nhà Adrian kia lại nghênh ngang tới. Cũng không thèm thông báo, trực tiếp xông vào vườn sau.

Lâm Hoài đang tưới cây.

"Mi không phải nói không thèm sợ vòng đấu loại sao, sao nó đã bắt đầu mi còn trốn ở chỗ này không muốn đi ra ngoài?" Người nọ từ xa đã rống to.

Lâm Hoài thầm than, thần kinh thô thật đáng sợ. Lười biếng ngẩng đầu, "Nằm trên giường thế nào rồi? Sướng quá nên ngứa người hử?"

Người nọ bỗng dưng trừng to mắt, hắn chẳng qua cho là mình bị bệnh gì, nhưng nghe lời này hình như là không phải, "Mi nói gì đó. Ta cho mi biết, mấy lời mi nói về gia chủ ta đã báo cho ngài ấy tồi, lần này ông đây chờ coi chuyện vui của mi. Thấy mi chậm chạp không hiện thân nên ông đây mới qua đây tìm mi. "

"Thật không?" Lâm Hoài chân mày không nhếch, "Không nghĩ tới trận đấu đã bắt đầu sao mi còn rảnh rỗi mà đến đây. "

Người nọ hừ một tiếng, hắn nằm trên giường hơn một tháng, còn chưa khôi phục lại một nửa thực lực vốn có, vào trận đầu đã bại trận rồi. Nhìn chằm chằm Lâm Hoài, ánh mắt trở nên ngoan độc, lời vừa rồi của y đã chứng thực hắn thất bại cũng bởi vì tên nhóc không ngờ được trước mắt này! Nghĩ đến lời vị khách trong nhà kia đã nói với hắn, chỉ cần đem Lâm Hoài mang qua, dù hắn đã thất bại cũng sẽ không bị gia tộc trục xuất, giọng điệu âm vang nói: "Gia chủ có nói, nếu mi thật muốn giải trừ quan hệ với gia tộc, lần này đấu loại không tham gia cũng phải đi. Thu dọn một chút, cùng ta rời đi."