Nói xong, Frey vươn ngón út ra muốn ngoéo tay.

Lâm Hoài nháy mắt mấy cái, nhìn chằm chằm Frey tay chân lúng túng. Người như vậy mà cũng có lúc ngây thơ đến độ ngoéo tay làm chứng, lời nói đến bên miệng rốt cục biến thành nụ cười bất đắc dĩ. Lâm Hoài ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của Frey, "Anh phải tự chăm lo bản thân cho tử tế, trí nhớ tôi không tốt đâu, nếu anh mà không quay về, cẩn thận tôi quên anh luôn đấy."

Dứt lời, ấn 2 ngón út, in lại ước định.

Frey thuận thế cầm tay Lâm Hoài, cười ôn nhu: "Loại chuyện thiệt thòi này một chút không phù hợp với phong cách của tôi, tôi sẽ không cho cậu cơ hội này đâu."

"Nhớ rõ những lời anh nói hôm nay đấy." Nói xong lại ẩn ẩn cảm thấy không được tự nhiên, lại không biết nói gì nữa.

Curtis thấy bọn họ vẫn không có xu thế chấm dứt, vội ho một tiếng, "Thời gian không còn nhiều lắm, cánh cung tàn sát mà đột phá được phong ấn sẽ không còn kịp nữa, nắm chặt thời gian."

Lâm Hoài đột nhiên có chút khổ sở, trái tim ê ẩm trướng trướng khổ sở, như là bị một bàn tay to dùng sức xoa nắn.

"Cũng không phải sinh ly tử biệt, thời gian trôi rất nhanh mà, có lẽ mười ngày nửa tháng sau tôi đã về rồi." Frey nói xong, chậm rãi buông tay ra.

Lâm Hoài dùng sức gật đầu, lui về phía sau nửa bước nhìn về phía Curtis, "Không thành vấn đề, tôi chuẩn bị tốt rồi."

Curtis tay điểm hư không, một ánh sáng màu lam nhạt dừng trên trán Lâm Hoài, hào quang giống như sóng cuộn nhộn nhạo mở ra, bao phủ cả người, dần dần, bóng dáng trở nên mơ hồ, rốt cục biến mất không thấy.

"Luyến tiếc sao?" Curtis quay đầu cười nói với Frey.

Frey khẽ quát một tiếng, ý cười trêu chọc trong giọng của Curtis quá mức rõ ràng, nghe xong cảm thấy cực kì khó chịu. Quay đầu nhìn về phía cánh cung tàn sát đã phá vỡ phong ấn, cung tên toả ra hào quang khắp bốn phía, vầng sáng đỏ như máu cơ hồ muốn đột phá phong ấn lao tới. Frey trong mắt tối đi, không rõ nghĩ gì: "Luyến tiếc thì làm sao, trước đem phiền toái này giải quyết đã rồi nói sau. Trước mắt, người phải nghĩ nên buông hay giữ hẳn là ông đi!"

"Việc này không cần cậu quản." Curtis không muốn nhắc tới này đề tài, nắm chặt tay. Vừa mới đưa Lâm Hoài rời đi hao phí không ít sức mạnh, hiện tại tình huống của y so với biểu hiện bên ngoài suy yếu hơn nhiều.

Đợi đến khi tầm mắt Lâm Hoài rõ ràng trở lại, phát hiện chính mình đang ở trong 1 sơn cốc.

Ánh mặt trời như nước chảy nhẹ nhàng đổ trên mặt đất, trên người ấm áp và vui vẻ, thoải mái đến mức muốn thở dài 1 hơi. Bầu trời xanh thẳm và những đám mây trắng, gió mát khẽ thổi, mây bay bay.

Trong sơn cốc khắp nơi 1 màu xanh, cây cối um tùm, trăm hoa đua nở, xa xa có một thác nước, tiếng nước ồn ào, bọt trắng văng khắp nơi, sức sống bừng bừng —— đây mới là thế giới mà cậu sống.

Gào to lên: "Ta đã về rồi!"

Sơn cốc truyền đến từng đợt tiếng vang, như là trả lời.

Lâm Hoài cười đắc ý, đã trở về, sẽ không còn là tên trói gà không chặt trước kia nữa. Núi cao có chim bay, hãy xem con chim này có thể tự do bay đến đâu đi.

Lâm Hoài lấy ra la bàn (kim chỉ nam) phân biệt phương hướng, đây là bảo bối cậu chế tạo ra lúc ở Corina thành, không khỏi thấy may mắn lúc ấy chuẩn bị chu đáo.

Lấy kim chỉ nam, hướng về phía mặt trời mọc. Không biết giờ bản thân ở chỗ nào, Curtis đưa cậu về cũng không nói cho cậu địa điểm cụ thể, trước mắt quan trọng nhất là đi ra khỏi sơn cốc này, đến thành trấn gần nhất sẽ hỏi thăm rõ ràng.

Sơn cốc lâu có người thường xuyên đi lại, không có đường mòn.

Đối phó loại đường này cậu sớm đã có kinh nghiệm, phóng thích tinh thần lực điều tra tình hình chung quanh, để phòng ngừa gặp mấy con ma thú tự dưng lao ra cắn cho 1 phát thì khổ. Trong tay cầm một cây gậy gỗ, đẩy ra bụi cỏ, còn thật sự tìm kiếm dấu hiệu thực vật, trong bản ghi chép trong không gian có ghi rất đầy đủ, miêu tả thực vật đặc thù của từng địa phương, tìm được không ít bằng chứng chứng minh suy nghĩ của mình, Lâm Hoài càng thêm hưng phấn.

Là núi Morvel.

Đúng là ngọn núi gần nhà nhất đó.

Núi Morvel có diện tích rất lớn, phía nam có sa mạc hoang nguyên đầy nắng chói chang, phía bắc có tuyết trắng như vạn dặm bao phủ, phía đông là biển cả mờ mịt, phía tây là vực sâu vô tận.

Cũng giống ma thú sơn mạch, đều là ngọn núi dài số 1 số 2 địa lục. Mà tới gần trấn Solna, lại chỉ là 1 phần rìa núi nho nhỏ mà thôi.

Nghĩ đến đây, không khỏi vô lực, tuy là cùng 1 ngọn núi nhưng ngày tháng năm nào mới ra ngoài được a!

Nhớ lại trong không gian có nuôi 2 con ma thú, liền lôi tẩu khoái mã ra, cưỡi ngựa tất nhiên nhanh hơn cuốc bộ không ít. Tẩu khoái mã tuy bộ dạng xấu, nhưng lông có đậm màu, gần giống màu bùn đất, đi lại trong rừng rậm này an toàn hơn so với cưỡi  tốc câu thuần trắng kia nhiều.

Lâm Hoài tuy rằng tinh thần lực tu luyện đã không tầm thường, động vật đơn giản không thương tổn cậu được, nhưng cũng không muốn tự tìm phiền toái, quan trọng nhất là cậu không có hứng thú với phiền toái.

Ngọn núi này sung túc dồi dào, không hề thiếu thực vật trân quý hiếm có.

Thực vật trân quý đều có độc xà mãnh thú bảo vệ, đợi đến khi thực vật trưởng thành sẽ làm thức ăn cho mình. Nhưng mà nếu đó không phải ma thú thì Lâm Hoài không sợ, mấy con mãnh thú có khí lực lớn thì cậu chẳng để chúng vào mắt, giải quyết trong nháy mắt mà thôi.

Lâm Hoài cũng không có cố ý tìm kiếm, chính là nếu gặp phải thì lại nạp thêm thành viên mới cho không gian, về phần mấy con dã thú bị cậu dùng tinh thần lực đánh cho choáng váng đều thu hồi vào trong không gian, chim quý thú hiếm nhiều lúc rất đáng giá đó, tuy không muốn khoe ra tiền tài nhưng dự trữ thì cũng chả sao.

Sắc trời gần trễ, Lâm Hoài đành phải trở lại không gian nghỉ ngơi.

Trong không gian lương khô có sẵn không nhiều lắm, chỉ đủ cho vài ngày ăn. Hoa quả không cần nấu nướng không thể làm món chính, ăn không no, đường cùng đành phải tự mình nhóm lửa nấu nướng. Trước kia ăn no rửng mỡ thì làm mấy món vớ vẩn, khó ăn kiểu gì cũng nuốt xuống được.

Những ngày xằng bậy đó đúng là làm hại thân thể mà. (cá nướng đủ vị =))) )

Trong không gian có không ít lương thực cùng rau dưa, trước đó không lâu mới làm cái hầm giản dị, trữ không ít thịt khô cùng đồ gia vị. May mà nguyên liệu nấu ăn cái gì cần có đều có, đầy đủ mọi thứ —— bất đắc dĩ phải chỉnh đốn 3 bữa cơm của mình, Lâm Hoài không thể không bi ai phát giác, lúc bắt đầu thật sự rất khó khăn .

Không đến mức thảm kịch kiểu lửa nóng buông tay rơi thùng rơi chậu hay trứng ốp lếp ốp thành vật chất đen đen đáng ngờ nhưng dưới tình huống không có ai chỉ dạy, không có sách dạy nấu ăn mà muốn làm ra thứ có thể ăn vẫn là rất khó. Dầu muối tương dấm mỗi lần đều phải cân nhắc tăng thêm, lúc đầu cau mày thử hương vị, về sau mới miễn cưỡng nuốt xuống, vài ngày sau cũng đã tạm được.

Ăn uống no đủ thư thư phục phục ngâm ôn tuyền tắm, thay đổi quần áo, giặt qua loa rồi vào nhà gỗ, xem sách một lát, rèn luyện tinh thần lực đến toàn thân thoát lực liền ngã đầu ngủ.

Không gian quả nhiên là nơi tu luyện rất tốt, hôm sau tỉnh lại tinh thần vẫn như cũ phơi phới.

Trong lòng cậu thậm chí có ý nghĩ nếu không phải có chuyện không thể không làm, cuộc sống này cứ tiếp tục cũng không tồi.

Ban ngày đi khắp thế giới, ngắm hết phong cảnh trong thiên hạ, ban đêm trở lại không gian không cần lo lắng vấn đề ăn mặc ở, rất có cảm giác bốn biển là nhà. Thật sự là chuyện vui vẻ nhất cuộc đời. Nhiều lần ép buộc, rốt cục trở lại Obilen thành.

Vào thành chuyện thứ nhất chính là vọt tới một gian tửu lâu kêu 1 bàn thức ăn. Chịu đau khổ nhiều rồi, cuối cùng chả biết là đầu lưỡi bị chai hay tay nghề thật sự có tiến bộ nữa.

Lâm Hoài cầm thực đơn, gọi 1 loạt: "Mấy món này đều mang 1 phần lên. "

Nhân viên cửa hàng nhìn 1 thân quần áo rách nát của Lâm Hoài, lại nhìn thực đơn, do dự. Obilen là 1 thành lớn, có rất nhiều lính đánh thuê đều là quần áo rách nát, nhưng túi tiền đều rất sung túc, hắn không thể xác định Lâm Hoài này có phải là loại có tiền kia hay không.

Lâm Hoài trước khi vào thành đã thu tẩu khoái mã về, nhân viên cửa hàng nếu nhìn thấy con ma thú kia đã không do dự thế này. Nay thịnh thế thái bình, quý tộc đùa bỡn đồ chơi này nọ cũng nhiều, nhưng nuôi dưỡng ma thú cũng không phải chuyện dễ dàng, trong quân đội có lẽ có không ít, nhưng bình thường ở chợ thì hiếm thấy.

Do dự một phen uyển chuyển hỏi: "Có phải nhiều quá hay không? "

Lâm Hoài lập tức liền hiểu được băn khoăn của nhân viên cửa hàng, trong không gian cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu quần áo thay đổi. Bộ quần áo trên người mình từ lúc trốn tránh cánh cung tàn sát đã bị phá đến không thành hình, ở trong rừng thì bị bụi gai móc hư không ít, bản thân cũng chỉ có thể dùng công cụ giản dị vá lại chỗ bị rách, nhìn qua thật đúng là 1 tên ăn mày chỉnh tề.

Lâm Hoài tay vừa lật, một khối ma tinh cấp 3 liền xuất hiện trong lòng bàn tay. Ma tinh cũng là 1 loại tiền thông dụng ở đại lục, cấp bậc càng cao thì giá trị càng nhân lên. Đừng nói ăn một chút cơm, ăn tiệc mười ngày cũng còn dư nữa là.

Nhân viên cửa hàng trong lòng thầm than may mà mình không có nói lung tung gì, có lãng phí hay không cũng chả phải việc của mình, đành nhận tiền thanh toán của khách nhân.

"Từ sau khi tân hoàng đăng cơ, đấu tranh với ma pháp sư ám hệ càng thêm kịch liệt, trong biên cảnh đế quốc chỉ sợ bây giờ chỉ sợ một ma pháp sư ám hệ cũng không còn." Một bên có người thấp giọng nói.

"Tuy nói vài năm trước từng có 1 pháp sư Vong linh làm ra việc khiến lòng người hoảng sợ, nhưng mà vụ trấn trên có 1 đứa nhỏ thử nghiệm ma pháp lực ra là ám hệ ma pháp, hôm sau cả nhà đã bị diệt, giờ nói đến vẫn thấy kinh. Tình hình như thế này cũng không biết là tốt hay xấu." Một người khác thở dài một hơi, phụ họa nói.

Ma pháp tất nhiên là có thể di truyền, nhưng người bình thường cũng chỉ có thể cho ra ma pháp sư, chỉ có những gia tộc ma pháp mới có thể cho ra đẳng cấp cao.

"Không thể nói lung tung, Quang minh giáo hội thế lực mở rộng cũng là chuyện tốt. Nhà của ta một 1 người thân thích mấy hôm trước ác đấu với người ta 1 hồi, nếu không nhờ Quang minh giáo hội cho người đến trị liệu, chỉ sợ hiện tại đã không còn ở nhân thế, thật sự là thần Quang minh phù hộ a." Người nọ ngăn lại mấy lời võ đoán, xoay qua nói.

"Nói cũng đúng, chỉ cần không liên quan đến ám hệ ma pháp thì chả ai làm sao, tuy đáng tiếc cho gia đình kia, tin tức còn chưa có truyền ra, trong nhà liền xảy ra chuyện lớn. Ai bảo Đế hoàng hiện nay là dựa vào Quang minh giáo hội hợp tác mới lên được ngôi vua, chả trách được. "

Lâm Hoài mang theo 1 bầu rượu qua, hỏi: "Chào 2 vị, tôi mới từ bên ngoài lịch lãm (du lịch + học tập) trở về, rất nhiều chuyện không biết, nghe lời mấy người, là hoàng đế đã đổi người mới rồi sao? "

Hai người thấy Lâm Hoài tuổi tuy nhỏ, quần áo cũng cũ nát không chịu nổi, nhưng diện mạo lại rất sạch sẽ đẹp đẽ, có lẽ là tiểu công tử thế gia nào đấy trộm trốn ra ngoài chơi. "Loại chuyện này không biết thật đáng tiếc, lúc đó diễn ra một hồi ác chiến tranh quyền đoạt vị, cho đến bây giờ vẫn còn rất nhiều người vẫn say sưa bàn tán, Berger điện hạ dựa vào Quang Minh kỵ sĩ của Quang minh giáo hội xoay ngược lại tình thế chiến thắng, cực kỳ đặc sắc a!"

Quả nhiên là Berge.

Chính là dựa vào Quang minh giáo hội chuyển bại thành thắng làm cho cậu rất là kinh ngạc.

Lâm Hoài mặc thở dài một hơi, ngẩng đầu cười đến thoải mái tự nhiên: "Bầu rượu này coi như tôi mời mọi người, không cần khách khí."

Lâm Hoài tặng bầu rượu này tuyệt đối xa xỉ. Tùy tiện lôi 1 người hỏi mấy câu mà tặng cho bầu rượu thì thế nào cũng cảm thấy cậu rất biết chịu chi.

"Còn có chuyện gì muốn biết tôi đều có thể nói cho cậu, tôi có thân thích có chức vị ở đế đô, trước đó không lâu bị cách chức, về nhà rồi thường xuyên tới lui uống rượu tán chuyện với tôi, kể cho tôi nghe không ít bí mật." Một người tiến đến bên tai Lâm Hoài lặng lẽ nói, "Phải biết rằng, vị thân thích kia của tôi tuy rằng quan phẩm không cao, nhưng lại có chút quan hệ, biết không ít cung đình bí sử, thậm chí còn biết cả người yêu cũ mới của tân đế luôn đó. Hì hì, nếu cậu muốn biết, tôi có thể miễn phí nói cho cậu nghe nè." Dứt lời, quỷ dị cười.

Ánh mắt kia nhìn Lâm Hoài mà cậu trong lòng cuồng hãn: "Không cần, không cần đâu." Nguyên lai chó săn (paparazi) không ở đâu không có.