Lễ khai mạc sắp bắt đầu, Lâm Hoài còn đang ăn uống khí thế, ánh mắt ngạc nhiên của người khác bị cậu tự động loại bỏ, lúc ăn cũng không muốn chú ý nhiều lắm. Ở trấn Sona, Clyde quản gia dùng không ít thời gian dạy cậu cách sống của quý tộc, nhưng mà nơi này không quen ai, không có ràng buộc nên có thể thả lỏng .

Bàn dài trong đại sảnh đặt đầy mĩ thực đến từ khắp nơi, nhìn qua sắc hương vị đủ cả, hương vị quả thật không tồi, rượu trái cây là cung cấp không hạn chế, gia trạch Harlan chuẩn bị cho sự kiện này từ rất lâu, mọi chi tiết đều lo rất cẩn thận chu toàn.

Lâm Hoài nuốt xuống 1 miệng toàn thịt nướng, quay đầu nhìn về phía Frey đang chậm rãi nhấp ly rượu màu đỏ sậm, hỏi: “Sao anh không ăn? Tôi cũng không định chỉ xem mà no được cái bụng đâu. Lễ khai mạc khẳng định vừa lâu vừa nhàm chán, nếu không phải thành chủ Willbur nói sẽ có trưng bày không ít trân bảo thì tôi thà ở trong phòng ngủ còn hơn.”

“Thật sự là làm khó cậu rồi.” Frey buông ly rượu, “Chúng ta giết thời gian kiểu gì đây? ”

“Lại uống một ly rượu.” Lâm Hoài nở nụ cười một chút, đem rượu trong chén uống cạn, hoài niệm nói, “Loại rượu này quả nhiên không ngon giống như trong trí nhớ, còn uống tiếp tôi cũng quên mất mùi vị trước kia thôi. ”

“Cậu mới bao nhiêu tuổi, ra vẻ ông già với ai.” Frey cầm lấy khăn tay người hầu chuẩn bị tốt giúp Lâm Hoài lau khô khóe miệng, sửa sang lại vạt áo cho cậu.

Lâm Hoài khi Frey đem khăn đặt bên miệng thì tư duy cũng đình chỉ, 囧 囧 hữu thần nhìn Frey làm xong, mặt không đổi sắc đi đến phía trước dẫn đường. Giống như cũng không có gì, đúng không?

Lễ đường tổ chức lễ khai mạc nằm ở bên rìa phủ thành chủ, chiếm diện tích rất lớn. Ngoài cổng lễ đường có nườm nượp xe cộ, thảm đỏ trải từ ngoài cửa đến tận trung tâm vũ đài.

Dòng người chật chội, lần này khai mạc mời rất nhiều khách quý, nhóm thân sĩ áo mũ chỉnh tề, nhóm nữ sĩ châu báu đầy người, triển lãm ra cho thế nhân bộ mặt sáng rọi nhất của mình.

Người  có chút thân phận trong thành đều được dù thế nào thì sự kiện lần này thuộc thành Northen, nếu không phải sân chứa có hạn thì chỉ sợ càng có nhiều người đến hơn. Nơi này đã là lễ đường lớn nhất của thành. Còn có không ít phần đất bên ngoài dành cho khách quý, thân phận người sau cao quý hơn người trước, trong lễ đường thiết đặt 3, 7 loại chỗ ngồi, được ghi rõ trong thiệp mời.

Frey cùng Lâm Hoài không đi qua cổng vòm, liền có thị nữ theo kịp, lộ ra nụ cười ngọt ngào: “Hai vị thân sĩ đẹp trai này, xin mời đưa ra thiếp mời của 2 vị.” Mỗi vị thị nữ đều được huấn luyện chuyên nghiệp, với mỗi vị khách đều có thái độ ôn hoà giống nhau.

Frey xuất ra hai tấm thiếp mời màu vàng, được đưa kèm với lễ phục.

Thị nữ lễ phép tiếp nhận, đang định dẫn người đến chỗ ngồi ghi trên thiệp bỗng thấy hoạ tiết trang trí trên phục sức lại nói, “Xin theo tôi.” Dứt lời, đưa bọn họ đến vị trí trung gian hơi thiên về phía trước, đây là nơi chiễu đãi khách khứa quan trọng hơn 1 chút so với khách bình thường, “Xin ngài kiên nhẫn chờ đợi, có gì cần có thể nói với bồi bàn, chúng tôi rất vinh hạnh được tận lực phục vụ. ”

“Phiền cô rồi.” Lâm Hoài khiêm tốn có lễ đem thị nữ tiễn bước, tươi cười cứng ngắc vờ vịt trên mặt, gặp lúc không có người chú ý, lấy tay xoa xoa mặt, thoải mái nói: “Rốt cục cũng đi rồi.”

“Sao lúc ăn không thấy cậu chú ý này nọ, bởi vì có chị gái xinh đẹp ở bên cạnh?” Frey trêu chọc nói.

“Tôi đây là lễ tiết!” Lâm Hoài bất mãn phản bác, “Nhiều người nhìn như vậy chứ bộ.”

“Tôi biết.” Frey hiển nhiên không tin lí do thoái thác của cậu, tỏ vẻ mỉm cười.

“Làm đàn ông thì phải lịch sự ga lăng với phụ nữ.” Lâm Hoài quẫn bách bổ sung. Cậu không có nhiều sức chống cự đối với mỹ nữ, năm đó phát hiện bạn gái mình bắt cá 2 tay, khi trùng sinh thì đã tỉnh ra, trong tiềm thức đối mỹ nữ bảo trì khoảng cách an toàn. Người càng lạ thì thái độ Lâm Hoài càng lễ phép.

Thời gian hai người đến đã coi như không sớm, nhưng hiển nhiên có rất nhiều khách quý cứ thích khoan thai đến chậm để thể hiện địa vị cao thượng của mình. Lâm Hoài cùng Frey tán dóc vui vẻ, tuy thời gian mình bị trêu chọc chiếm đa số nhưng cũng giết được kha khá thời gian, người trong lễ đường càng ngày càng nhiều, lễ khai mạc sắp bắt đầu.

“Đã lâu không thấy, Luxi bé nhỏ. ”

Nghe được giọng nói quen thuộc, Lâm Hoài kinh ngạc quay đầu lại thấy hội trưởng y sư nghiệp đoàn Je=anette.

“Hội trưởng!” Lâm Hoài vội vàng đứng lên.

Janette không hài lòng oán giận: “Chưa qua bao lâu đã kêu ta xa lạ như vậy. Còn nói có rảnh sẽ quay lại thăm ta, ta mới không tin đâu!”

“Chào đại thẩm ạ.” Lâm Hoài sửa miệng, Janette lúc này mới hoãn hạ biểu tình.

“Còn tưởng các ngươi có chuyện gì quan trọng phải làm, sớm biết mấy đứa cũng đến thành Northen thì đã đi cùng nhau rồi, nghe nói nửa đường gặp chuyện không may hả.” Janette cười nói.

“May mà không sao.” Lâm Hoài không nói nhiều, “Nếu không dựa vào quan hệ với đại thẩm thì chỉ sợ ngay cả cửa lớn của phủ Harlan cũng không vào được, càng đừng nói là vào đây tham dự lễ khai mạc.” Đúng là vậy chính là vì sự trao đổi thông tin giữa Janette và thành chủ phu nhân, trong thư không chút nào keo kiệt tán thưởng hai người, cũng sẽ không khiến cho Harvey nổi hứng mà kết giao bằng hữu, lại càng không thể khiến thành chủ tự mình tiếp đãi.

“Khách khí cái gì.” Janette cười, “Frey cũng không tồi, vài ngày không thấy, bộ dạng càng hái hoa ngắt cỏ hơn (gọi ong mời bướm =))?” Janette không nói chuyện với Frey nhiều lắm, có nói thì cũng toàn đâm chọt nhau.

Frey khóe miệng độ cong không có một tia thay đổi, thản nhiên nói: “Khen trật rồi.”

Janette hừ một tiếng, ngẩng đầu vừa vặn nhìn thấy 1 đoàn người đang chậm rãi đi từ ngoài cửa vào, cô gái cầm đầu mặc váy dài màu vàng nhạt, thân váy dài quét đất, thắt lưng khéo léo tôn lên dáng người mảnh mai, sắc mặt lạnh lùng, không để ai ở đây vào mắt đi thẳng về phía trước, đầu ngẩng cao hiện rõ khí chất cao ngạo. Janette khẽ cau mày, “Công chúa Helen đã đến, đại khái là vị khách cao quý nhất hôm nay rồi.” Cười với Lâm Hoài nói, “Nhóc biết không, vị công chúa Helen này lại chính là hôn thê của Harvey đó, hôn kỳ (hôn lễ) bị Harvey hoãn hết lần này lần khác, lần này chạy trốn chỉ sợ cùng việc Helen đến đây không tránh được quan hệ.”

“Harvey mà cũng có hôn thê?” Lâm Hoài kinh ngạc. cái bộ dáng bất cần đời kia thật đúng là nhìn không ra. = =

“Hôn sự quyết định khi 2 đứa còn nhỏ, không khác biệt lắm so với khi nhóc đến Corina, lúc ấy bọn họ quan hệ tốt lắm, cả ngày cùng nhau nơi nơi chơi đùa điên cuồng, thời gian qua thực mau.” Trong giọng nói rất có hương vị cảm thán mà bất đắc dĩ.

Lâm Hoài im lặng không nói, trong đó nhất định đã xảy ra không ít chuyện, là một người ngoài hoàn toàn không biết gì, cậu không muốn đoán mò.

“Ta đi trước chào hỏi với công chúa điện hạ, chúc 2 người xem vui vẻ.” Janette ngừng đề tài, nghe Lâm Hoài đáp, “Thẩm cũng vậy” mới cười đi vè phía công chúa.

Hội trưởng nghiệp đoàn y sư tiền nhiệm được điều về đế đô sau trở thành hoàng thất ngự dụng y sư, Janette là trợ thủ của ông từ khi ông vẫn còn ở Corina, cảm tình thâm hậu, về sau nhờ ông mà nhận thức không ít danh môn quý tộc ở đế đô, cũng biết rất nhiều chuyện.

“Anh có cảm thấy vị công chúa kia chúng ta đã gặp qua không?” Lâm Hoài lặng lẽ hỏi Frey.

Frey hưng trí thiếu thiếu, “Cậu thấy chị gái xinh đẹp nào cũng nhìn quen mắt hết sao? Tuổi còn nhỏ, ý nghĩ này không thích hợp.” =))

“Là cảm giác, cảm giác!” Lâm Hoài cường điệu, “Anh có thể dừng ngay cái chủ đề tôi và chị gái xinh đẹp không hả, anh nói hơi bị nhiều rồi đấy nhé. Tôi tuyệt đối không có 1 tí ti ý nghĩ nào về phương diện đó!”

“Đề cập qua rất nhiều lần, có sao?” Frey tự hỏi, “Cậu nhớ lầm đi.”

“Không thèm nói chuyện với anh nữa.” Lâm Hoài xoay qua chỗ khác, lục lọi trí nhỡ, cậu khẳng định tuyệt đối từng nhìn qua công chúa điện hạ, chỉ sợ là thời gian quá ngắn.

Công chúa ngồi cách 2 người khá xa, bên người vây quanh các loại người đến chào hỏi thành chủ Willbur và phu nhân của ông đã đến. Nhìn 1 lúc chả thấy hứng thú nữa, mấy chuyện chả liên quan đến mình, còn không bằng đi ngủ cho sướng.

Lễ khai mạc như bình thường rất không thú vị, dài dòng diễn thuyết rồi thay người lại dài dòng diễn giải, Lâm Hoài buồn ngủ, Frey cẩn thận điều chỉnh vị trí của Lâm Hoài đem 1 nửa người cậu ôm trong lòng mình, hi vọng có thể ngủ thoải mái hơn 1 chút. :’3

Lâm Hoài chưa ngủ hoàn toàn, cảm thấy động tác của Frey nhưng mắt cũng lười mở, Frey so với cái ghế dựa cứng ngắc thì đáng yêu hơn nhiều lắm. :’3

Công chúa Helen chậm rãi đi lên trung tâm vũ đài, mấy người bồi bàn đi theo sau công chúa trong tay cầm 3 hộp trang sức tinh mĩ, Helen nói với Willbur vừa diễn thuyết xong, “Willbur bá phụ thỉnh chờ, ta muốn nói ra suy nghĩ của mình, cũng thỉnh bá phụ làm chứng lúc này.”

Willbur có chút kinh ngạc, trong kế hoạch không có chuyện này, thậm chí Helen căn bản không cần lên đài: “Công chúa mời nói.” Helen nhìn đám người, cao giọng nói: “Harvey, ta không biết ngươi có ở đây hay không, nhưng, dù ngươi không có ở đây thì ta cũng có chuyện muốn tuyên bố. ”

Đám người một trận ồ lên. Lời của Helen công chúa nhắc mọi người chú ý tới chuyện Harvey không ở đây, mà chuyện hai người họ có hôn sự cũng là chuyện toàn thành đều biết, chính là nhiều năm như vậy vẫn không được nhắc đến thiếu chút nữa thì đã quên. Nay nghe được công chúa ngay trường hợp này mà kêu tên Harvey, không khỏi liên tưởng đến chuyện xưa kia.

” Helen ?” Willbur ngạc nhiên.

“Bá phụ, thực xin lỗi, ta cùng phụ hoàng và mẫu hậu đã nhắc qua chuyện này, nếu ta hết sức vẫn không được vậy thì đành để thủ dụ có hiệu lực đi. Tuy rằng thực đường đột, nhưng thực thật có lỗi, phụ hoàng cũng trách cứ ta, nhưng ta vẫn muốn nói trước mặt nhiều người thành Northen như vậy.” Helen hướng Willbur cúi đầu, người hầu đằng sau đem thủ dụ lấy ra từ trong hộp, giao cho Helen .

Willbur gật gật đầu, cam chịu để nàng làm tiếp chuyện phải làm.

Lâm Hoài nghe được kỳ quái, mơ hồ mở mắt ra.

“Tỉnh?” Frey hỏi nói.

Lâm Hoài không nói là mình chưa hề ngủ, “Tôi biết cô ấy nhìn quen chỗ nào rồi, không phải là cô gái lúc đó đuổi theo Harvey ở thành Ternia sao? Không ngờ lại là công chúa nha.” Lần trước vừa nhìn thấy 1 thân ma pháp bào màu xanh da trời Harvey đã sợ tới mức chạy trối chết, cứ tưởng rằng sẽ không lại gặp, không ngờ cơ hội tới nhanh như vậy. cho dù 2 người phong cách lệch pha hơi nhiều nhưng Lâm Hoài vẫn nhận ra, “Sao anh không kinh ngạc chút nào vậy?

Frey mỉm cười nói: “Trong lúc vô ý có nghe được một ít.”