Mỗi lần Sở Lâm Lang đối mặt với nam nhân này đều có cảm giác bị hắn nhìn thấu đến không thoải mái, lần này cũng không ngoại lệ, nàng chỉ vội vàng cúi mắt xuống.
Nàng nhìn người vốn rất chuẩn, trước kia đã thấy Tư Đồ Thịnh giỏi đầu cơ, biết dựa thế mà leo quan thang. Sau đó phát hiện hắn lén sửa lý lịch của chính mình lại cảm thấy hắn gan to bạo dạn, giả dối quá nhiều.
Giờ nhìn lại, bản lĩnh thấy gió chuyển hướng của người này cũng không phải hạng người bình thường có thể so được.
Tư Đồ Thịnh đã dám đắc tội với Thái tử, chẳng lẽ trong mắt hắn, vị trí Thái tử này của vị Thái tử điện hạ kia cũng không hẳn hoàn toàn nắm chắc?
Nhưng mấy cuộc tranh đấu triều đình này đã hoàn toàn không liên quan đến nàng nữa. Đợi nàng hoà ly với Chu Tùy An xong cũng không cần phí tâm thay hắn dò la mấy chuyện này nữa.
Không cần thúc giục phu quân tiến thủ, dường như cũng trút đi được một gánh nặng, cho dù tiền đồ có mờ mịt cũng sống thoải mái hơn.
Nghĩ vậy, nàng vội cảm tạ Tư Đồ đại nhân vì sự giúp đỡ hôm nay, trời đã không còn sớm nữa, nàng cũng nên từ biệt đại nhân thôi.
Tuy thật sự rất cảm kích Tư Đồ Thịnh đã nghĩ đến quen biết khi xưa mà giúp đỡ nàng, nhưng đối với loại nam nhân tâm cơ thâm sâu như vậy, xin miễn cho kẻ bất tài là Sở Lâm Lang này.
Đối với Lục hoàng tử đã từng giúp đỡ hắn rất nhiều, một khi hắn ta vô dụng, Tư Đồ Thịnh còn có thể vứt bỏ như giẻ rách. Người này quá giỏi dụng người như quân cờ, khiến người ta không thể không đề phòng. Dù sao với chính bản thân mình, hắn ta cũng rất hạ tay được, cái bàn ủi lớn như vậy cũng có thể ấn lên người nàng.
Nếu nói gả cho Chu Tùy An, loại nam nhân đa tình lại yếu đuối chỉ là nhọc lòng nhọc phổi, bị phụ bạc một tấm chân tình.
Vậy thì gả cho hạng người như Tư Đồ Thịnh,nếu không may thì cô nương xui xẻo sẽ chỉ bị hắn ta khéo léo lợi dụng. Đợi đến khi bị hắn ta bán đi rồi còn đần độn đếm tiền giúp hắn ta.
Nghĩ vậy, Sở Lâm Lang lại thấy Tư Đồ Thịnh có chút bệnh kín, sống độc thân cả đời cũng được, không hại cô nương nhà người ta chính là công đức đội trời của Bồ tát!
Tư Đồ Thịnh thấy Sở Lâm Lang đột nhiên vội vàng muốn đi cũng không nhắc lại chuyện bảo nàng dời nhà nữa, chỉ đơn giản chắp tay từ biệt.
Cũng không biết vì sao, sau khi nói chuyện với người cưỡi ngựa kia, hắn dường như rơi vào trầm ngâm suy nghĩ, sắc mặt u ám, sau khi chắp tay với Sở Lâm Lang liền dẫn theo tiểu thị vội vàng đi mất.
Mà Sở Lâm Lang nói chuyện xong xuôi với Tạ vương phi, trong lòng cũng thấy nhẹ nhõm hơn chút, nàng lại nghĩ đến nhà mình thiếu đông thiếu tây liền chọn đi mua ít đồ rồi mới thong thả quay về.
Nhưng vừa đi đến cửa ngõ, tâm trạng vui vẻ hiếm có của Sở Lâm Lang lập tức tan biến.
Nàng chỉ thấy Chu Tùy An đang dẫn theo tiểu thị đợi ở cửa ngõ.
Vừa thấy Sở Lâm Lang và Hạ Hà xách một đống đồ về, hắn liền chạy bước nhỏ một đường muốn qua giúp họ xách đồ.
Sở Lâm Lang không cần, nàng lùi lại phía sau, cất giọng nhàn nhạt nói: "Sao chàng lại đến?"
Chu Tùy An không mấy quen với sự lạnh nhạt của Sở Lâm Lang, hắn mím môi rồi nói: "Đã qua nhiều ngày như vậy, cơn giận của nàng cũng nên nguôi rồi, cứ ở bên ngoài thì ra thể thống gì, ta đến đón nàng về nhà."
Phu thê Chu gia chiến tranh lạnh luôn là Sở Lâm Lang cúi đầu trước rồi chấm dứt.
Đây là lần đầu tiên sau khi cãi nhau, Chu Tùy An chủ động đến dỗ dành Sở Lâm Lang.
Trước kia Sở Lâm Lang luôn mong Chu Tùy An có thể bỏ thái độ quân tử mà dỗ dành nàng một chút, nhưng bây giờ nàng đã không cần nữa rồi.
Chu Tùy An hiện giờ không thể liên lạc được với Tạ nhị tiểu thư. Tạ gia xảy ra chuyện xấu tiểu thư khuê tú có thai, giờ cửa càng cấm nghiêm ngặt, ngay cả một mảnh giấy cũng không truyền ra được.
Nhưng Lục điện hạ hôm qua lại gọi hắn vào phủ, mắng hắn ta một trận tơi bời, hỏi hắn ăn gan hùm gan báo mà dám trêu vào thê muội của hắn ta như vậy.
Chu Tùy An mặt đầy vẻ áy náy, chỉ rơi nước mắt mặc Lục điện hạ mỉa mai.
Nhưng đến cuối cùng, Lục điện hạ cũng nói, chuyện xấu hổ trong nhà thế này không nên làm ầm lên, nếu có thể thuyết phục Sở thị trước tiên đừng gây chuyện, xử lý mọi chuyện trong âm thầm thì cũng không phải không có chỗ trống để xoay sở.
Dù sao Lục điện hạ cũng biết tính tình thê muội của mình, đó là người có thể chọc tức tỷ tỷ hiền lành của nàng ta tức giận đến mức mắng người. Nên trong mắt nhìn của một nam nhân như hắn ta, loại nợ phong lưu này cũng không trách một mình Chu Tùy An được.
Thế là hắn nói với Chu Tùy An, Lục vương phi đã sai người đi tra hộ tịch, tìm ra chỗ ở Sở Lâm Lang tạm trú hiện giờ, hôm nay nàng sẽ mời nàng ta đến vương phủ, khuyên nàng ta một chút.
Đến lúc đó Chu Tùy An cũng phải cúi đầu thấp, miệng ngọt ngào chút, khéo léo dỗ dành chính thê.
Dù sao đây là Kinh thành dưới chân thiên tử. Nữ tử nhà cao cửa rộng ai mà không lấy đại cục làm trọng, không thể như ở vùng quê, làm ầm đến mức gà bay chó sủa.
Thế nên Chu Tùy An ước chừng lúc Lục vương phi nói chuyện với Sở Lâm Lang xong mới đặc biệt đến đây đợi Sở Lâm Lang.
Trong suy nghĩ của hắn, Sở Lâm Lang hẳn có thể nghe lời khuyên của Lục vương phi, tạm thời trước tiên cứ về với mình. Nếu không nàng cứ ở ngoài phủ sẽ bị người ta bàn tán.
Sở Lâm Lang cũng không muốn giằng co, cãi nhau với hắn trên đường liền để hắn theo mình vào sân.
Chu Tùy An cau mày nhìn căn nhà có hơi đơn sơ, nhịn không được mà lẩm bẩm: "Nàng xem, đây là chỗ mà người ở được sao? Hạ Hà, Đông Tuyết, mau thu dọn đồ đạc cho phu nhân!"
Hắn nói xong, hai nha hoàn đều nhìn nhau, không ai động đậy.
Đúng lúc Chu Tùy An cau mày đang định lên giọng, Sở Lâm Lang ngồi trên chiếc ghế nhỏ trong sảnh, cúi mắt xuống nói: "Tạ vương phi thay lời khuyên giải nên ta cũng lùi một bước, ngoài hai cửa hàng trong nhà, còn có tiền bạc bồi thường mà vương phi đồng ý, những cái khác ta đều không cần nữa."
Chu Tùy An nghe vậy liền sững người, ngơ ngác hỏi lại: "Cái gì? Vương phi không phải muốn khuyên nàng..."
Sở Lâm Lang cắt ngang lời hắn tiếp tục nói: "Vương phi là người hiểu lý lẽ, lời khuyên người tự hạ mình làm thiếp, ngài ấy nói không nên lời. Chàng về bàn bạc với mẫu thân chàng một chút, đợi khi cửa hàng đổi tên, chúng ta hãy ký thư hoà ly..."
Lần này đến lượt Chu Tùy An không đợi nàng nói hết đã lập tức lớn tiếng cắt ngang: "Sở Lâm Lang, nàng làm loạn đủ chưa? Cho dù đó là lỗi của ta, nàng cũng không thể ép ta như vậy! Thị lang Hộ bộ còn vừa mới tìm ta nói chuyện, bảo ta làm cho tốt, chẳng bao lâu nữa là có lẽ có thể bổ nhiệm chức vụ trọng yếu đang khuyết, phẩm cấp còn có thể thăng lên. Thời điểm then chốt này, nàng có thể đừng gây thêm rối được không!"
Lâm Lang say mê nhất là tiền đồ của hắn, một khi hắn được bổ sung vào chỗ khuyết, hắn rất có khả năng thăng chức trong năm. Nghe xong tin này, Lâm Lang hẳn sẽ vì hắn mà suy nghĩ chứ!
Nào ngờ hắn nói xong, Sở Lâm Lang vẫn là một vẻ mặt hờ hững, Chu Tùy An nhịn không được mà đau lòng nói: "Chẳng lẽ nàng không hiểu, một khi hoà ly, chúng ta từ đây sẽ trở thành người dưng, khó lòng tái hợp được nữa!"
Sở Lâm Lang từ từ ngẩng đầu lên nhìn Chu Tùy An, thành thân nhiều năm như vậy, duyên phận của Chu Tùy An viên mãn nhưng không có nghĩa là nàng làm phu nhân cũng viên mãn.
Sự đã đến nước này, khó lòng tái hợp thì có sao đâu?
Nàng không muốn lại tranh cãi phân cao thấp với hắn nữa, chỉ nhạt giọng nói: "Đông Tuyết, tiễn Chu đại nhân!"
Đông Tuyết giờ nhìn Chu đại quan nhân là thấy bực mình, nàng đang đợi cô nương sai bảo đây, nàng bưng chậu nước rửa cá chép rồi trừng mắt với Chu Tùy An: "Đại quan nhân, nương tử chúng ta muốn nghỉ ngơi rồi, mời ngài về trước đi!"
Thấy Chu Tùy An còn định nói thêm, Đông Tuyết chỉ đơn giản chắn trước Sở Lâm Lang, tay cầm chậu tạt nước ra phía trước, mùi nước tanh hôi, Chu Tùy An né tránh không kịp mà loạng choạng lùi lại, cứ thế lùi dần ra khỏi sân.
Cuối cùng cánh cửa hơi hỏng kia ầm một tiếng đóng sầm lại trước mặt hắn!
Hạ Hà nhìn cô nương đang xoa xoa trán, nàng dè dặt hỏi: "Cô nương, người thật sự đã nghĩ kỹ rồi ạ?"
Sở Lâm Lang ngẩng mắt lên nhìn nàng lại thấy vẻ lo lắng trong mắt Hạ Hà.
Nàng biết nha đầu này đang lo lắng cái gì. Hoà ly rồi, nàng không còn là tiểu thư chưa gả nữa, hơn nữa nàng lại không thể sinh nở, quả thực so với loại góa phụ khắc phu như Doãn tiểu thư còn không có giá trị bằng.
Sau này nếu tái giá, người đàng hoàng nào lại chịu cưới gà mái không đẻ trứng được như nàng chứ.
Chu Tùy An chẳng phải cũng chính là nắm chắc điểm này nên mới khẳng định nàng không rời được Chu gia sao?
Nghĩ vậy, nàng vỗ vỗ tay Hạ Hà nói: "Yên tâm, cho dù ta hoà ly cũng có thể tích cóp sính lễ cho các ngươi..."
Hạ Hà tức giận giậm chân: "Đã thế này rồi, người còn lấy bọn ta ra đùa! Ai lo cái đó chứ!"
Đông Tuyết vừa rửa tay vừa nói: "Người đừng tích góp nữa, thấy cô gia đối với người như vậy, ta cũng không muốn gả chồng nữa!"
Ba người đang nói chuyện, cửa lớn lại vang lên tiếng cộc cộc, Đông Tuyết bật dậy đứng lên, trừng mắt lẩm bẩm: "Thế nào? Còn âm hồn bất tán ư!"
Nói xong, nàng liền bưng chậu nước chưa tạt hết đến trước cửa, ngay khi mở cửa liền tạt hết nước còn lại ra bên ngoài.
Kết quả là nam nhân cao lớn đứng ở cửa bị nước bẩn dội từ đầu đến chân.
Đợi đến khi nhìn rõ người bị dội thành con gà rớt vào nồi canh là Tư Đồ Thịnh, Đông Tuyết cũng hoảng loạn, vội vàng nhận lỗi với Thiếu khanh đại nhân.
Nhưng Tư Đồ Thịnh hoàn toàn không nghe thấy nàng đang nói gì, khi bất ngờ bị tạt một thân nước bẩn rửa cá chép, hắn trước tiên là trợn tròn con mắt, sau đó đột nhiên lao đến một bên bụi hoa thống khổ nôn mửa.
Cũng không biết vị cố nhân này có tật xấu gì mà lại không chịu được mùi cá chép như vậy.
Sở Lâm Lang nghe tiếng cũng chạy qua, thấy bộ dạng hắn như vậy, còn nghiêm trọng hơn cả khi Hồ tiểu nương thai nghén. Vậy mà ngày trước hắn còn cố gắng ăn vài miếng cá ở bữa tiệc Chu gia cơ đấy.
Còn tiểu thị tên Quan Kỳ bên cạnh thì như chủ tử chết rồi, mắt đỏ ửng, giọng run rẩy gào lên với Đông Tuyết: "Ngươi tạt nước tanh hôi lên người đại nhân chúng ta, ngươi có ý gì!"
Đông Tuyết vốn hơi áy náy nhưng thấy hắn gào to như vậy cũng không chịu yếu thế: "Ta làm bẩn y phục của đại nhân, giặt sạch cho ngài à được! Ta cũng không cố ý, ai biết người ngoài cửa là Tư Đồ đại nhân!"
Nhưng cũng khó trách Quan Kỳ phản ứng dữ dội như vậy, thực sự là sắc mặt Tư Đồ Thịnh quá đáng sợ, bàn tay chống tường đang dùng sức cào xước tường như đang kìm nén thứ gì đó, bờ lưng rộng cũng đang run nhè nhẹ.
Sở Lâm Lang biết hắn không chịu nổi mùi này liền vội để hắn vào nhà thay y phục tắm rửa.
Trong nhà không có y phục nam nhân, Quan Kỳ vội về nha môn lấy một bộ về cho đại nhân.
Hạ Hà lại múc hai chậu nước nóng cho Tư Đồ Thịnh rồi để hắn một mình trong phòng cởi y phục bẩn, lau rửa kỹ càng.
Đợi đến khi Quan Kỳ mang y phục sạch đến cho đại nhân thay, Sở Lâm Lang còn múc một bát chè đậu đỏ mới nấu cho Tư Đồ Thịnh để ép cơn buồn nôn xuống.
Đợi mùi cá tan hết, Tư Đồ Thịnh cuối cùng cũng hoàn hồn. Có lẽ vì để người ta thấy gương mặt hiếm khi luống cuống của mình, sắc mặt hắn có hơi trầm xuống, hắn không nói nhiều, chỉ khoác áo rồi cầm chén lên húp từng ngụm từng ngụm canh.
Nếu là trước kia, một nam nhân cách ba hôm lại lảng vảng trước cửa nhà mình, Sở Lâm Lang nhất định sẽ nghi ngờ là do sắc đẹp của mình gây họa, dẫn đến lũ ong bướm muốn chiếm lợi.
Nhưng người đến cửa hai lần trong một ngày này không phải là ai khác mà là vị Tư Đồ đại nhân thà nhảy thuyền cũng tuyệt đối không muốn dính dáng đến tiểu thư khuê các, còn bị nghi ngờ là có bệnh kín nghiêm trọng này.
Hắn là người biết mưu tính nhưng xưa nay không có việc gì thì không lên điện Tam Bảo. (*)
(*Không có việc gì thì không lên điện Tam Bảo: Thành ngữ này ám chỉ rằng người ta thường chỉ tìm đến chùa chiền, nơi thờ phụng khi gặp khó khăn hoặc có việc cần cầu xin.)
Thế là Sở Lâm Lang kiên nhẫn ngồi bên cạnh, đợi Tư Đồ Thịnh uống hết một chén, sắc mặt có vẻ dịu đi không ít mới cẩn thận hỏi: "Cái đó... nha đầu nhà ta làm việc vụng về, mong đại nhân đừng để bụng."
Tư Đồ Thịnh cúi mắt xuống nói: "Không phải do nàng ta, là do sáng nay ta ăn nhầm thứ gì đó."
Nói đến đây, hắn vẫy tay để Quan Kỳ lấy một tờ giấy: "Sáng nay thấy nàng đã định đưa tờ giấy này cho nàng, chỉ là đột nhiên nhớ ra có việc gấp nên liền về nha môn một chuyến trước. Vừa rồi đi ngang qua đây, ta liền nghĩ tiện thể mang đến cho nàng."
Sở Lâm Lang mở ra xem, hóa ra đó là danh sách một số đồ đạc gia dụng đại lý Trường Sinh Khố bán.
Trường Sinh Khố trong Kinh thành này có một đường dây đặc biệt, những món đồ mà đại lý có thể bán đều là các vật phẩm phủ đệ bị tịch thu từ quốc khố, tuy đều là đồ cũ nhưng có rất nhiều thứ đồ tốt không thể nhìn thấy trên thị trường.
Tư Đồ Thịnh giải thích: "Trong Trường Sinh Khố có một số đồ đạc dùng lâu nên rẻ hơn đồ mới trên thị trường rất nhiều, nàng cầm tờ danh sách này có thể tìm quản sự Trường Sinh Khố ở phía tây thành xem có bàn ghế đồ đạc mà giá cả phù hợp không để tạm thời mua về dùng."
Những thứ chất trong kho cầm thế này được đại lý bán đều là đồ đạc tịch thu từ các phủ đệ lớn, đâu chỉ là rẻ, quả thực còn có thể đào được của tốt.
Thường thì trước khi kêu gọi bán đấu giá đã bị người của các phủ có đường dây mua trước mất rồi, căn bản không đến lượt bách tính bình thường có thể kêu giá.
Sở Lâm Lang nhất thời không dám tin Tư Đồ Thịnh lại tốt bụng như vậy.
Tư Đồ Thịnh nhàn nhạt nói: "Đừng nghĩ mình phát tài mà chiếm chỗ tốt. Đồ quá tốt ở đó nàng mua không được, cũng mua không nổi, thành thật mà chọn mấy cái bàn ghế gỗ liễu rẻ tiền là được rồi. Mấy thứ đó chất ở kho chướng mắt, đều chất thành đống làm củi đốt, chỉ cần cho họ mấy đồng tiền là đã bán rẻ, coi như tặng cho người thôi."
Sở Lâm Lang nhìn nhà mình giờ trống không chỉ có bốn bức tường, quả thật đến cả bàn ghế đàng hoàng cũng không có. Ngay cả hôm Tư Đồ Thịnh uống trà ở nhà nàng cũng là ngồi xổm trên ghế nhỏ giặt đồ mà uống...
Hắn để ý tỉ mỉ quá, vậy mà lại nghĩ đến chuyện này cho nàng...
Nhưng Quan Kỳ lấy giấy ra đưa nàng lại rất không vui, lẩm bẩm nói nhỏ: "Đại nhân, phủ mới chia cho ngài cũng trống không bốn bức tường, đây là Chủ Lý đại nhân cố ý tìm đường cho ngài, đưa cho nàng rồi, tối nay ngài lại phải ngủ trên ván cửa..."
Hắn ta còn chưa nói xong, Tư Đồ Thịnh đã liếc một ánh mắt lạnh lùng qua, kéo dài thanh âm: "Quan Kỳ..."
Quan Kỳ biểu thị mình đã hiểu rồi, nhưng vẫn không phục mà nói: "Không nói...."
Nói xong hắn kéo miệng mình lại, tỏ ý từ đây sẽ khóa miệng không nói nữa.
Sở Lâm Lãng lúc này mới chợt nhận ra, hóa ra tên của tên tiểu thị là do vậy mà có. Xem ra Thiếu Khanh đại nhân cũng không chịu được tật lắm mồm của tên tiểu thị của mình, đặt tên như vậy cũng là để cảnh tỉnh! (*)
(*Tên nhân vật Quan Kỳ là 观棋, chữ 观 có nghĩa là quan sát, xem xét, chữ 棋 có nghĩa là cờ. Cái tên "Quan Kỳ" như một lời nhắc nhở rằng hắn chỉ nên "quan sát" (观) mà không nên nhiều lời.)
Nhưng Quan Kỳ bị đuổi ra ngoài miệng lại không nhàn rỗi, hắn ngồi xổm bên cạnh Đông Tuyết đang giặt y phục của Tư Đồ Thịnh, lải nhải nói hết những bất bình mà đại nhân nhà hắn phải chịu đựng.
Hóa ra tòa phủ sáng sủa ở ngõ Mộc Ngư của Chu Tùy An vốn phải được chia cho Tư Đồ Thịnh.
Chỉ là lúc đó Tạ Du Nhiên năn nỉ tỷ phu mình, nhất định muốn nâng phẩm cấp, đãi ngộ cho Chu Tùy An hàm lục phẩm kia.
Nhưng phủ đệ của các quan viên mới vào Kinh theo các phẩm cấp đều đã chia xong, đột nhiên muốn đổi chắc chắn sẽ sinh ra tranh cãi, thị phi.
Lục điện hạ lúc đó còn chưa cãi nhau với Tư Đồ Thịnh, hắn liền nói chuyện này cho Tư Đồ Thịnh nghe, kết quả là Tư Đồ Thịnh không chút do dự liền đổi phủ đệ mà mình được chia với Chu đại nhân.
Lời Tư Đồ Thịnh nói lúc đó là, người nhà Chu thông phán đông hơn, già trẻ đều có, ở phủ lớn ngõ Mộc Ngư sẽ tiện hơn. Hắn là tên độc thân, ở đâu cũng vậy.
Còn căn nhà Chu Tùy An vốn phải được là một nơi bỏ không nhiều năm của một quan viên bị tịch thu gia sản.
Ngôi nhà này nhiều năm thiếu tu sửa, mọi thứ trong phòng viện cũng đã dọn sạch, không có đồ đạc, bàn ghế, nếu không bỏ ra chút tiền bạc thì căn bản là không ở được.
Vừa khéo Tư Đồ đại nhân lại hành sự tiết kiệm, căn bản không có ý định mời thợ tu sửa. Mấy ngày nay, mỗi khi đến lúc nghỉ ngơi, Quan Kỳ lại xách búa cùng đại nhân ở trong nhà vá víu.
Sau đó Đại Lý Tự khanh Lưu đại nhân thấy thuộc hạ đắc lực của y sống chật vật như vậy, liền lấy một tờ danh sách của Trường Sinh Khố cho Tư Đồ Thịnh để hắn đi mua thêm ít đồ đạc.
Kết quả là Thiếu khanh đại nhân từ thiện hào phóng, xoay người lại đưa tờ danh sách này cho một phu nhân đang đòi hoà ly.
Theo nguyên văn lời của Quan Kỳ, chẳng lẽ kiếp trước đại nhân chúng ta nợ Chu gia các người sao?
Đợi hai chủ tớ kia đi rồi, Đông Tuyết nói lại mấy lời này cho Lâm Lang nghe, lúc này nàng mới chợt hiểu lai lịch căn phủ hãnh diện của Chu Tùy An từ đâu mà ra.
Nếu như vậy, tờ danh sách trên bàn liền đáng giá ngàn vàng.
Sở Lâm Lang phát hiện mình thật sự có chút nhìn không thấu Tư Đồ Thịnh. Dù sao Chu Tùy An có gì đáng để hắn lấy lòng lợi dụng chứ? Tư Đồ Thịnh vì sao lại hào phóng, năm lần bảy lượt ra tay giúp đỡ như vậy?
Nhưng giao tình giữa nam nhân vốn luôn huyền diệu, biết đâu Tư Đồ Thịnh cảm thấy Chu Tùy An là tri kỷ ngay lần đầu gặp mặt cũng nên.
Hắn như vậy hẳn là yêu ai yêu cả đường đi, dù trước đó có hiền khích thế nào đi chăng nữa, thậm chí còn chăm sóc cả thê tử bị ruồng bỏ của bằng hữu, đúng là lại thêm một vị hiền giả có thể được ghi vào sử sách!
Sở Lâm Lang cảm thấy mình đã lấy lòng tiểu nhân để suy bụng quân tử rồi!
Người này cũng không phải như lúc trước mình nghĩ, lúc nào cũng tính kế, trong rất nhiều chuyện nhỏ, hắn đơn giản là hào phóng rộng lượng đến mức khiến người ta sững sờ!
Chuyện có lợi khó tìm như vậy, nàng không có lý do gì mà đem trả lại. Chỉ là khi đi Trường Sinh Khố chọn đồ, Sở Lâm Lang lại mang thêm một túi bạc.
Dù sao con người ta cũng phải biết có qua có lại chứ!
Sau khi chọn xong mấy món đồ gỗ liễu không mấy giá trị cho mình, nàng lại đặc biệt chọn thêm một bộ giường gỗ ngô đồng nửa mới nửa cũ và mấy cái giường gỗ đơn giản khác, lại thêm mấy cái bàn trang nhã, rương y phục, kèm một bộ ghế nằm mây, dùng một xe bò, chở hết đến cửa Đại Lý Tự.
Quan Kỳ đang ở ngoài, thấy Sở phu nhân kéo một xe đồ đến, không khỏi có hơi ngây người.
Sau khi nghe nàng nói đây là đặc biệt mua cho Tư Đồ đại nhân, hắn vui mừng khôn xiết, còn hô lớn một tiếng, phu nhân vẫn coi như là có lương tâm.
Nhưng hắn ta vẫn còn đang trực, mà đại nhân lại đang bàn bạc công việc với đồng liêu, nhất thời không thể rời đi được, phiền phu nhân làm người tốt cho chót,đi theo xe này mà chở đến phủ của Tư Đồ đại nhân.
Sở Lâm Lang cũng đang rảnh rỗi nên rất sẵn lòng giúp việc này.
Khi nghe hắn ở ngõ Tập Tuệ phía nam thành, nàng không khỏi mà bật cười thầm.
Khó trách hôm đó hắn hết sức đề nghị nàng dọn đến ngõ Tập Tuệ, còn nói là trị an ở nơi đó tốt. Sao mà không tốt được chứ? Hoo ra là Đại Lý Tự Thiếu khanh đại nhân trấn giữ ngõ này!
Đợi đồ đạc chở đến hết, Sở Lâm Lang theo lời Quan Kỳ mà từ dưới một tảng đá kê chân bên cạnh cổng lớn tìm được một chìa khóa đồng, nàng mở cửa phủ đệ ra mới nhận ra Quan Kỳ trước đó than khóc quả thực không hề phóng đại chút nào.
Chỉ là căn nhà cũ nát lộn xộn này cũng chỉ có hai chủ tớ bọn họ, sợ là đến lúc vào đông cũng không dán hết giấy lên cửa sổ chống gió lùa vào.
Vị Tư Đồ đại nhân này không biết có phải vì hồi nhỏ sợ nghèo quá hay không mà chỗ nào cũng tiếc phải chi tiền.
Hắn mặc y phục cũ thì không nói làm gì, trong nhà ngay cả một lão bộc quét dọn trông nhà cũng không thuê, chỉ đặt chìa khóa cửa ở dưới tảng đá, mà đúng là trong căn nhà cũng chỉ có bốn bức tường, không sợ trộm cắp!
Trong lúc khiêng đồ đạc, Sở Lâm Lang đi vòng trong lẫn ngoài phủ mấy vòng, càng xem càng không thể chịu nổi.
Cho dù là tên độc thân lười nhác sống qua ngày cũng không thể sống qua loa như vậy!
Cuối cùng, nàng suy nghĩ một hồi rồi quyết định có qua thì phải có lại, muốn long trọng trả Tư Đồ Thịnh một phần nhân tình nên nàng liền móc ít tiền đưa cho Hạ Hà, bảo nàng đến tiệm tạp hóa đầu phố mua giấy dán cửa sổ, sơn trong, sáp ong các loại về.
Rồi Lâm Lang lục lọi trong bếp tìm ra được bột, nàng bỏ thêm nước, lại thêm chút sáp ong rồi nấu thành hồ dính.
Mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, Sở Lâm Lang tìm sợi dây thừng làm dây buộc rồi cố định tay áo rộng, dẫn theo Đông Tuyết và Hạ Hà bắt đầu quét dọn từ trong ra ngoài, dán giấy cửa sổ...
Khi Tư Đồ Thịnh vội vàng trở về, vừa đi đến đầu ngõ đã thấy khói bếp bốc lên từ sân nhà vốn xưa nay đều vắng lạnh của nhà mình.
Đợi đến khi vào cửa, cả hai chủ tớ đều sững sờ.
Họ chỉ thấy sân nhà vốn mọc đầy cỏ dại mà chỉ trong một buổi chiều đã sạch sẽ như bị cạo đầu. Mấy cửa sổ nhìn có hơi cũ nát cũng được sửa sang, không chỉ được dán giấy cửa sổ chống thấm tốt bằng sáp ong mà khung cửa sổ còn được sơn lên một lớp sơn trong.
Đợi đến khi hai người bước vào sảnh đường, nơi vốn trống không giờ đã bày biện thêm bàn ghế ngay ngắn, không biết là ai còn tìm thêm miếng vải xanh thẫm làm mấy cái đệm nhỏ buộc trên ghế, khi ngồi lên liền thấy mềm mại.
Trên bàn còn đã bày mấy món rau xào nóng hổi, ngửi mùi đã thấy không tệ.
Đúng lúc này, phía sau Tư Đồ Thịnh có người lên tiếng: "Tư Đồ đại nhân đã về rồi à? Mau rửa tay thôi, đợi đùi vịt nấu rượu hoa điều chiên xong là có thể ăn cơm được rồi."
Chỉ thấy một Lâm Lang dùng khăn bao đầu cùng màu với chiếc đệm nhỏ như một tiên nữ hạ phàm trần, tay áo được xắn lên, bưng một đĩa trứng xào rau đậu tương, nở một nụ cười tươi bước vào.
Quan Kỳ và chủ tử sống cuộc sống của những tên độc thân nghèo khổ, chưa bao giờ nhóm lửa, nấu cơm. Giờ nhìn năm sáu món cơm nhà nóng hổi trên bàn, bánh hấp nhân rau mà hắn ta vừa mua trong tay liền lập tức mất ngon.
Tư Đồ Thịnh tuy đã nghe nói Sở Lâm Lang đến đưa bàn ghế đồ đạc cho hắn, nhưng hắn về quá muộn, vốn còn tưởng rằng nàng đã rời đi từ lâu.
Hắn cũng tuyệt đối không ngờ Sở Lâm Lang lại dẫn theo hai nha hoàn, thay hắn dọn dẹp nhà cửa, còn nấu bữa tối cho hắn.
Nên khi Sở Lâm Lang bày xong thức ăn, xới cơm xong, nàng rất tự nhiên mà mời hắn ngồi xuống cùng ăn, vị Tư Đồ đại nhân luôn lòng dạ thâm sâu hiếm khi lại có chút ngốc nghếch, ngây ngốc hỏi lại nàng: "Nàng... muốn ăn cơm ở đây?"
Sở Lâm Lang có chút không dám tin vào tai mình.
Trời ơi! Nàng bỏ tiền bạc, tốn công sức, vừa mua rau vừa nhóm lửa, mệt gần chết đi thôi.
Tên này không nói một tiếng cảm tạ cũng được, còn định vừa nấu cơm xong liền đuổi nàng đi?
Vậy nên nàng vội gắp một cái đùi vịt bỏ vào bát mình, không khách khí mà trước tiên cắn một miếng lớn đã, rồi ngẩng đầu cười nói một cách không rõ ràng: "Giờ này về nấu cơm cũng không kịp, ta ở đây ăn tạm một bữa... Ôi chao, đại nhân mau ngồi xuống đi, để một lát nữa thức ăn sẽ nguội mất! Ta thấy nhà ngài ít người, bàn cũng không đủ, để bọn người Hạ Hà cùng ngồi một bàn ăn đi, không thì họ lại phải hâm nóng thức ăn, lại phải lãng phí một bó củi."
Nói xong, nàng lại gọi hai nha hoàn cùng ngồi vào bàn, không khách khí mà gặm lấy gặm để.
Đùa cái kiểu gì vậy? Tuy là để bày tỏ lòng biết ơn nhưng giờ nàng vừa tự lập môn hộ, chi tiêu tiền bạc không mấy dễ dàng, làm gì có cái lý nào là vừa nấu xong một bàn đồ ăn đã không ăn mà đi về?
Hôm nay túi tiền nàng đã chảy nhiều máu rồi, không chỉ phải ăn mà còn phải ăn nhiều chút mới có thể lấy lại chút vốn chứ!
Chủ tớ ngồi chung một bàn, đúng là không hợp quy củ nhưng nhà Tư Đồ đại nhân nghèo rớt mồng tơi cũng không giống như có cái quy củ chó má gì!