Mãi cho đến khi đêm buông đèn thắp, hai người mới từ trong phòng đi ra. Gò má Mặc Nhan thẹn thùng giấu vào tay áo, mặt mày hàm tiếu, cả người yếu ớt vô lực tựa vào người Tô Mộ Tình, chân đi không vững, có thể thấy đã bị nghiêm phạt rất triệt để. Y bước xuống lầu lại càng run rẩy, Tô Mộ Tình đỡ thắt lưng y, thì thầm: “Ta bế ngươi ra ngoài nhé?”

Hai mắt Mặc Nhan trừng lên, nhìn trong đại sảnh ồn ào đông đúc, da mặt y thực sự không dày đến thế, bèn lắc lắc đầu. Tô Mộ Tình nhìn xuống bên dưới lầu, đột nhiên đưa tay vững vàng ôm lấy eo y, tay kia lại bế ngay chân mà đem y ôm lên. Mặc Nhan khẽ kêu một tiếng, ôm lấy vai Tô Mộ Tình, vừa mừng vừa thẹn, trên mặt đầy tiếu ý bướng bỉnh, kề sát tai hắn mà thì thầm: “Chết dưới mẫu đơn, thành quỉ cũng phong lưu, được huynh ôm một cái, thực xứng đáng.”

Khóe môi Tô Mộ Tình nhoẻn ra, hiện lên một nét cười bí hiểm, nghiêng qua như thể định hôn y. Mặc Nhan e sợ, vội vàng nghiêng người qua tránh né, lúng ta lúng túng mà vịn lấy hắn, một chút cũng không dám động đậy.

Cứ thế mà trong mắt bao nhiêu là người, Tô Mộ Tình bế một Mặc Nhan xấu hổ đến ngẩng đầu không được mà đi xuống lầu. Nam Cung Ngưng còn đang mơ mơ màng màng sau giấc ngủ trưa, như thể vừa tỉnh mộng dài, chính mình ở trong đại sảnh đương làm một kẻ lười nhác, thấy hai người bọn họ bước xuống thì kinh ngạc có thừa, cái ngáp vừa buông hơn phân nửa lập tức bị nghẹn lại, miệng còn đang há to ra, dáng điệu khù khờ. Mặc Nhan thấy gã kia đang ngốc lăng ra đó, nhịn không được mà bật cười, khiến cho bao nhiêu con mắt rực cháy lên nhìn y không thôi. Lòng Tô Mộ Tình nảy sinh khó chịu, bèn ôm thật chặt tiểu tử đang hồn xiêu phách lạc đến vô tri vô giác kia, ánh mắt hắn sắc nhọn mà đảo một vòng rộng khắp, thoắt chốc như bạt gió nhổ cành. Nhãn thần mê mị của đám phương khách kia rụt lại hết thảy. Nam Cung Ngưng đang đờ ra đằng kia cũng không tự chủ được mà rụt cổ, theo Tô Mộ Tình ra khỏi cửa.

Sẩm tối đầu xuân ướt lạnh âm hàn, ở trong lâu hoàn toàn không cảm giác được, vừa ra khỏi cửa thì gió lạnh đã phả vào mặt mũi. Tô Mộ Tình buông Mặc Nhan đang rét đến phát run xuống, tiếp nhận áo choàng mà tiểu tư đem đến choàng cho y, vừa buộc lại dây vừa hỏi: “Sợ lạnh cứ nói, ta sai người chuẩn bị xe ngựa.”

Tiểu tư đã dắt hai con ngựa của hắn và Nam Cung Ngưng sang đây, nhưng nếu cưỡi ngựa mà về thì e rằng tiểu yêu tinh y phục đơn bạc kia sẽ đông cứng mất.

Mặc Nhan vươn hai tay, tò mò mà sờ mõm con ngựa – chính là Đại mạc lương câu ngày phi ngàn dặm mà Tô Mộ Tình thích cưỡi, thân ngựa cường tráng cao to, lông trên người đều đen bóng, vuốt vào trơn láng, có thể phi nhanh như lưu tinh thiểm điện, thần tuấn phi phàm, từ xưa đến giờ đều được chủ nhân sủng ái sâu sắc, tính tình cũng tự nhiên mà cao ngạo đệ nhất. Mặc Nhan còn chưa đụng đến, con ngựa kia liền thở phì phì mấy hơi trong mũi, rất không hài lòng mà ngoảnh đầu đi. Nếu như không phải nhìn thấy Tô Mộ Tình đang ở bên cạnh, chỉ e là đã giơ chân lên đá rồi.

[12: Lưu tinh thiểm điện: nhanh như sấm sét]

Mặc Nhan có chút ủ rũ. Khi y hãy còn là mèo con, những ngày tháng ở trong rừng núi có thể gọi là gian khổ, không những phải trốn tránh bọn sài lang hổ báo, mà cả loài ăn cỏ như dê hay hưu cũng không dám trêu chọc. Bị thợ săn đuổi theo lần kia, y chưa kịp trốn thoát đã bị một con mãng xà đuổi theo không tha, hoảng sợ đến mức không biết chạy đi đâu, bất cẩn đã sa vào bẫy thú, mạng nhỏ tưởng như đã hết, lại được Tô Mộ Tình cứu thoát, mãng xà kia cũng đã bị dọa cho sợ, trốn mất vào hốc đá, chuồn thật xa. Mặc Nhan tìm được đường sống trong chỗ chết, khi kinh hãi qua đi, trong trái tim tự nhiên đã ghi khắc hình bóng của Tô Mộ Tình, từ đó là mối tình đầu của y. Liều mạng mà hấp thụ tinh hoa đất trời, lại cố sức mà tu luyện thành hình người rồi hối hả mà hạ sơn – nói báo ân làm gì, chẳng thà bảo y tương tư khó nhịn.

Tô Mộ Tình đoán được vài phần tâm tư của y, nắm tay y mà sờ vào đầu ngựa. Tuấn mã chịu đựng khổ sở, tuy rằng không tự nguyện nhưng cũng chỉ dám trừng mắt lên, để mặc mèo hoang nhỏ hồ đồ ngu ngốc kia sờ đến đã tay thì thôi, móng ngựa không nhẫn nại được mà đạp đạp xuống đất.

Mặc Nhan khanh khách cười, nhìn Tô Mộ Tình nói: “Ta muốn cưỡi ngựa mà về.”

Nam Cung Ngưng đã ngồi trên ngựa, cười cười mà nhìn cảnh tượng buồn nôn đằng kia, cao giọng nói: “Chi bằng gọi Thu Nguyệt cô nương ra hát “Thập bát mô” mới phải, Mộ Tình, hai người cứ từ từ mà đùa, ta về trước đây.”

[13: “Thập bát mô”: theo Lộc Đỉnh Ký của Kim Dung thì đây là bài hát pervert chốn thanh lâu: một ta sờ, hai ta sờ…co đủ mười tám lần. Nam Cung Ngưng nói lời này, vừa có ý trêu rằng hai người kia cứ ở đó mà sờ ngựa mãi, vừa muốn nói cảnh tượng sờ soạng ấy rất là buồn nôn:”>]

Tô Mộ Tình liếc mắt trừng y, đỡ Mặc Nhan lên lưng ngựa, chính mình cũng xoay người leo lên, một tay cầm cương, một tay đem Mặc Nhan dựa vào trước ngực. Hai con ngựa không nhanh không chậm mà ra khỏi đại môn Tiếu Trần Cư, phi nước kiệu trên đường lộ lát đá xanh xanh.

Bị gói lại như cái bánh chưng, Mặc Nhan kéo kéo áo choàng, ló đầu ra. Gió đêm phả vào mặt mũi, khiến tóc dài xuy tản, từng sợi một lất phất ngang má Tô Mộ Tình như tơ tình vương vấn, khiến hắn cũng khó cầm lại trầm mê, vươn tay cầm lấy khuôn mặt Mặc Nhan, môi đã kề sát….

“Ùng ục… ục…..” Một chuỗi âm thanh quái dị truyền ra từ bụng Mặc Nhan. Tô Mộ Tình có hơi sửng sốt, lập tức ngẩng đầu cười to, Nam Cung Ngưng cách đó vài bước cũng đã nghe tiếng bụng y kêu, cũng theo đó mà cười rộ. Mặc Nhan ngượng đến đỏ bừng cả mặt, kéo cổ áo choàng che kín đầu, dỗ thế nào cũng không chịu lộ diện.  Nhưng cái bụng lại chẳng thèm giữ thể diện cho chủ nhân, càng kêu như sấm. Mặc Nhan cố nén lại cái bụng đang như lửa đốt, nếu không có Nam Cung Ngưng bên cạnh, y thật muốn biến về miêu thân, đỡ phải mất mặt.

Cứ thế mà trốn trong áo choàng, ngả nghiêng chốc lát, đã cảm thấy Tô Mộ Tình ghìm cương, an toàn xuống ngựa, đưa tay bế y xuống theo, kéo áo choàng ra. Mặc Nhan ngẩng lên nhìn, thấy đèn đuốc sáng trưng, giữa những đại hồng đăng, một tấm biển đề chữ rồng bay phượng múa: Túy Hương Lầu.

~

Ngày hết đêm buông, chính là lúc thuận lợi nhất cho việc làm ăn của trà lâu tửu quán. Túy Hương Lầu là một trong những tửu lầu lớn nhất thành Dương Châu, lúc này dĩ nhiên đã đông nghịt khách khứa. Trong sảnh lớn, chén đưa chén đẩy thực náo nhiệt. Trong chỗ đông người, Mặc Nhan chừng như có chút e ngại, giật khẽ góc áo Tô Mộ Tình, nói nhỏ: “Đổi nơi khác đi, nơi này có lẽ hết chỗ rồi.”

Tô Mộ Tình vỗ vỗ bàn tay hắn. Rất nhanh đã có một tiểu tư lanh lẹ đến dắt ngựa đi, gã chưởng quỹ tươi cười xán lạn, đích thân ra nghênh đón, một tiếng bắt chuyện, vạn phần nhiệt tình.

Không có chỗ ngồi cũng không đến lượt Tô Mộ Tình. Chưởng quỹ khom lưng dẫn ba người đi vào một gian phòng thanh nhã phía trên, thanh u yên tĩnh, sự ồn ào dưới lầu đã bị tách biệt ngoài kia, chỉ còn nghe loáng thoáng như hơi gió phảng phất tùng lâm, không rõ âm hưởng, nên trên lầu cũng không quá tịch mịch.

Mặc Nhan sớm đã đói đến lạc giọng, đi theo phía sau lưng, mắt sáng rỡ trông thấy vài món khai vị, bèn nhìn Tô Mộ Tình trông ngóng, nhãn thần thèm thuồng khiến kẻ kia không khỏi nghĩ chính mình đã trở thành một đĩa cá chưng thực lớn. Hắn vươn tay xoa đầu Mặc Nhan: “Trưa không ăn hay sao mà đói như thế?”

Mặc Nhan lắc đầu, uể oải mà tựa bên cạnh bàn. Nam Cung Ngưng thấy thú vị, lục lọi khắp người, tìm ra nửa gói kẹo lạc, nghiêng người qua trêu y: “Mặc Nhan, ăn kẹo lạc không nào?”

[14: Nguyên văn “Tô đường”, một loại quà vặt tương tự như kẹo đậu phộng của người miền Nam.]

Tiểu Yêu Tinh đói đến nhãn tình xám ngoét đầu tiên là vì kích động mà ngồi dậy, nhìn gói kẹo lạc kia, nuốt nước bọt một cái. Sau rồi, y hướng mắt nhìn Tô Mộ Tình, chỉ đợi hắn gật đầu một cái thôi là sẽ mang cái gói kia qua đây.

Tô Mộ Tình nhíu mày, liếc mắt nhìn Nam Cung Ngưng bực bội. Kẻ kia nhất quyết không sợ thiên hạ đại loạn, chính mình vuốt cằm xem kịch hay. Hắn lại thấy gương mặt chờ mong của Mặc Nhan dần dần chuyển thành mệt mỏi, bèn mỉm cười, nhón lấy một viên kẹo lạc đưa vào miệng, đưa tay kéo vai Mặc Nhan, dùng miệng mà đút qua cho y. Mặc Nhan nếm thử đồ ngọt kia, muốn ngừng mà không được, đành dán chặt vào hắn. Trái một viên phải một viên mà bị đút cho đến chết đi được mới thôi. Mãi đến chỉ còn một viên kẹo còn ngậm trong miệng, hai kẻ đương khanh khanh ta ta kia mới dời sự chú ý trở về Nam Cung Ngưng phía đối diện.

Nam Cung Ngưng lắc đầu, giả vờ ngắm phong cảnh. Có trời mới biết trong đêm đen thế kia cảnh vật đẹp ở chỗ nào. Hai người bên kia ngược lại không hề kềm chế, mà cứ ngày càng trầm trọng, thủ thỉ thầm thì mà sát kề bên nhau tâm tình trò chuyện, khiến kẻ bị bỏ rơi như y như ngồi trên bàn chông. Cũng may, Túy Hương Lầu dọn món luôn nhanh chóng, chỉ trong thời gian nửa chung trà đã dọn đầy một bàn mỹ vị giai hào. Mặc Nhan xoa xoa bụng, cầm đũa lên ăn vô tư quên mình. Nam Cung Ngưng cũng có chút đói, vừa ăn vừa không quên chơi đùa với Mặc Nhan. Thế nhưng Tô Mộ Tình chỉ lo thêm cơm thêm thức ăn cho Mặc Nhan, ân cần chu đáo đến nỗi không thể không tấm tắc mà tán thưởng: Tô đại lâu chủ cao cao tại thượng, từ lúc nào đã học được cách hầu hạ người khác?

Đến khi ăn no được tám phần, Mặc Nhan giảm tốc độ mà chậm lại, gắp một đũa thịt vịt hầm đưa đến bên miệng Tô Mộ Tình, trong đôi mắt tinh khiết chứa một mảnh chí tình. Tô Mộ Tình mỉm cười tiếp nhận, nhấp một ngụm rượu, dịu dàng hỏi: “No chưa nào?”

Mặc Nhan bấy giờ mới để ý rằng hắn vẫn chưa ăn chút gì, không khỏi có chút yêu thương, muốn đem một đĩa trứng thái mà đút hắn ăn. Tô Mộ Tình lắc đầu, cản tay y lại, quay nhìn ra ngoài cửa sổ, cao giọng hỏi: “Bằng hữu ở trên cây kia, đang  đói nhưng phải uống gió uống sương, tư vị thế nào?”

Mặc Nhan nghe mà chẳng hiểu gì. Nam Cung Ngưng cũng cả kinh, bật dậy. Trên ngọn cây cao lớn phía bên ngoài lầu, quả nhiên có hơi thở bị kềm nén lại, mỏng mảnh yếu ớt, nội lực đã vào loại thượng thừa.

Hai bóng đen tựa hồ như âm hồn, bay bổng nhẹ nhàng mà tung người vào trong. Xem thân thể mà nói chính là hai nam tử, toàn thân phủ kín không chút kẽ hở, chỉ lộ ra đôi ngươi nhỏ tí, tinh quang bốn phía.

Tô Mộ Tình cười cười, rót hai chung rượu, không một dấu tích đã đem Mặc Nhan bảo hộ bên người. Nam Cung Ngưng cau mày lướt mắt nhìn họ vài lần, nói: “Ngươi có gói cả ngàn tầng ngàn lớp ta cũng nhận ra, Trường Giang Song Giao, hôm nay gặp mặt có ý tứ gì chăng?”

[15: Trường Giang Song Giao: hai con giao long (thuồng luồng) ở trường giang.]

Trường Giang Song Giao kia là hai huynh đệ, nguyên là bá chủ cả vùng hạ lưu sông Trường Giang, ai ai cũng biết, chính là đầu lĩnh của bọn đạo phỉ. Thương thuyền hay dân thuyền lui tới vùng này đã chịu không ít mệt mỏi với chúng, nhưng từ ba năm trước, Quan Diệp Lâu đã đoạt được những nhà thuyền vùng này, cũng độc quyền cả đường vận tải thủy của Trường Giang. Từ đó, áp thuyền đều là cao thủ, biện pháp ngày một cứng rắn, cái loại việc chặn đường cướp bóc đã ngày càng khó làm. Hơn nữa Tô Lâu chủ tự thân xuất mã, đã làm bị thương lão đại của Trường Giang Song Giao, Giang Khiêm, khiến huynh đệ thủ hạ của Song Giao lớp bị bắt lớp ly tán. Kể từ ấy, Giao Bang đã chìm cùng sóng nước, hồn phách khó giữ.

Đương nhiên, lúc trừng trị Giao Bang, Nam Cung Ngưng cũng tham gia, đối với hai người giao huynh giao đệ đều đã quen thuộc, nhưng có chuyện y không hiểu được, tuy rằng có hơi nhàm chán, nhưng không thể không biết….

“Mộ Tình, làm sao huynh biết hai kẻ này đói bụng?”

Tô Mộ Tình một tay chơi đùa mái tóc Mặc Nhan, lười nhác nói: “Lúc các ngươi ăn, ta nghe được có tiếng nuốt nước bọt ấy mà.”

~

Tục ngữ có câu, “cừu nhân tương kiến phân ngoại nhãn hồng”. Lời này chỉ đúng nửa phần, bởi vì theo tình thế hiện nay mà nói, huyết khí sôi trào trong mắt chỉ có huynh đệ Song Giao năm xưa thua trận. Còn về kẻ kiêu ngạo đắc thắng kia lúc này lại bày ra một dáng hình ung dung lười biếng, mí mắt nhịn không được mà nheo nheo.

[16: Cừu nhân tương kiến phân ngoại nhãn hồng: gặp lại kẻ thù thì mắt đỏ ngầu, hằn tia máu.]

Cái kiểu xem đối thủ không ra gì kia khiến người bị châm chọc khiêu khích càng thêm thù hận. Ngươi chính là sát khí của giông tố gió táp mưa sa, hắn lại du nhàn kiểu dưới đèn hoa khẽ hạ quân cờ, khiến bản thân vốn nghĩ muốn cùng hắn so cao thấp một phen lại nảy sinh ra sát ý muốn bẻ xương giã cốt kẻ thù.

Huống chi, Song Giao huynh đệ đã sớm hận Tô Mộ Tình thấu xương, lần này đến đây, tất không từ bỏ ý đồ.

Tay Nam Cung Ngưng đã cầm lấy chuôi kiếm, nín thở ngưng thần. Tô Mộ Tình tiện tay nâng đôi đũa bằng gỗ lim mà thưởng thức, nhìn cứ như thể không hề phòng bị, nhưng đã phong kín mọi kẽ hở khả dĩ công kích. Hai người tạo vẻ ung dung lỏng lẻo, nhưng thực ra thiên y vô phùng.

[17: Thiên y vô phùng: chiết tự mà nói, là áo trời dệt ra không chút vệt chỉ, ý nói là kín kẽ không chỗ hở.]

Không ai nói gì. Chỉ nghe thấy tiếng thở, đang trong tình thế cực kỳ căng thẳng, Mặc Nhan đột nhiên buột miệng: “Mộ Tình, bên trái tay áo của hắn…”

Trước mắt đột ngột tối sầm, nhưng là Tô Mộ Tình sử dụng y phục, ống tay áo rộng lớn che chắn khuôn mặt của y. Mặc Nhan thét lên một tiếng, bị Tô Mộ Tình một tay ôm lấy, giữ chặt trong ngực. Trong lúc đó, thiết trảo ánh xanh lè cắt qua không khí, hướng đến yết hầu của hắn mà cắm vào. Tô Mộ Tình dịch người tránh được, thuận tay xả một bức rèm gấm, nghênh đón đối thủ. Trường kiếm của Nam Cung Ngưng đã tuốt ra khỏi vỏ, cùng Giao đệ liên miên tranh đấu. Còn huynh trưởng Giang Khiêm, cổ tay sử ra liên câu múa lượn không chút kẽ hở, đem thiết trảo nhọn hoắt một phân một tấc không rời cái cổ của Tô Mộ Tình.

Tiếng gió qua đi, toàn bộ nến phụt tắt, chỉ còn ánh trăng vắng lặng trong trẻo, u ám tối tăm. Nhã gian hoa lệ chỉ trong nửa khắc đã trở nên lộn xộn khôn tả. Bàn ghế chén đĩa đổ ngã trên đất. Tô Mộ Tình đặt Mặc Nhan ở cửa, nhỏ giọng: “Ngươi ra ngoài trước.”

Đôi mắt hạnh đào của Mặc Nhan trừng lên một tia sợ hãi, nhìn về phía Tô Mộ Tình đang trong trận giao tranh, trái tim như muốn nhảy ra khỏi ***g ngực. Trong bóng tối, nhãn lực của mèo minh mẫn hơn người, đương thấy Tô Mộ Tình vừa hơn mười chiêu đã bức Giang Khiêm lui đến về một góc thì tay không còn lực, y thở hắt một hơi, tiến ra.

Nam Cung Ngưng một kiếm xuất ra, Giang Hòa thét lên một tiếng, ôm lấy vai lui lại mấy bước. Thấy thắng bại đã phân, Mặc Nhan dấn đến một bước, cả kinh kêu lên: “Mộ Tình! Cẩn thận ám khí!”

“Đừng qua đây!” Con mèo ngốc kia sao còn chưa đi?! Tô Mộ Tình một chưởng đánh bật Giang Khiêm, ống tay áo đã dính tế châm ánh bạc. Giang Hòa gầm nhẹ: “Đại ca!” liền một đao hướng đến Tô Mộ Tình mà chém. Liều mạng đến thế, Nam Cung Ngưng cười lạnh một tiếng, gã hèn này tựa như con thuồng luồng mắc cạn, chưa đáng để hai người cùng nhau xuất thủ. Y liền thu kiếm, đứng ở một bên mà xem náo nhiệt.

Cổ tay Tô Mộ Tình vừa chuyển, đan chưởng nghênh đón Giang Hòa, chuẩn sắc không gì sánh được mà lướt dọc sống đao. Giang Hòa chỉ cảm thấy nơi cổ tay một trận tê rần, sau đó là âm thanh giòn gãy, đau đớn ập đến, đại đao rơi loảng xoảng trên đất. Chủ nhân của nó đang cầm cổ tay gãy nát của mình mà thảm thiết hét không ngừng, cả đời này chỉ sợ không còn cầm đao được nữa.

Dám ám toán người của hắn, tất không có kết cuộc tốt! Huynh đệ họ Giang kia, há có thể ngoại lệ?!

Tô Mộ Tình một lần nữa vung chưởng, nhìn Giang Khiêm mặt xám tàn tro ngã vật qua một bên, rồi lại nhìn Giang Hòa kêu đến long trời lở đất, quyết định truy hỏi kẻ kia. Tinh thần gã này thoạt nhìn không tệ, còn dùng được cả mười phần khí lực mà kêu thét.

Đến bên cạnh Giang Hòa, Tô Mộ Tình cúi người xuống, lấy một chiếc đũa gạt cổ tay Giang Hòa ra, khiến cho một tiếng kêu thảm thiết như giết lợn bật ra. Tô Mộ Tình nhíu mày, điểm huyệt nhuyễn ma của hắn, lại dùng chiếc đũa nâng cằm hắn dậy, hỏi: “Thủ hạ bại tướng, lại đến đây lãnh giáo nữa sao?”

Giang Hòa nghiến răng nghiến lợi, căm thù nói: “Muốn giết cứ giết, nói nhiều lam gì?!”

Tô Mộ Tình tràn ra một cái cười khiến sau lưng buốt lạnh. Chiếc đũa trên tay trêu chọc, cắm vào lỗ mũi Giang Hòa, không sâu không nông, vừa vặn khiến cho kẻ kia khó chịu muốn hắt hơi đến thừa chết thiếu sống. Mà Mặc Nhan – vốn đã lĩnh giáo triệt để tính tình ác liệt ẩn dưới vẻ đạo mạo của hắn – có chút thương thâm không đành, lặng lẽ tiến về trước, muốn đỡ Giang Khiêm đang thổ huyết không ngừng đứng dậy.

“Ngươi tránh xa hắn một chút!” Tô Mộ Tình quay đầu nhìn y trách mắng. Mặc Nhan ngẩn người, nhưng tay đã vươn về phía Giang Khiêm mất rồi. Tô Mộ Tình di chuyển thân hình, Giang Khiêm sử hết toàn bộ khí lực còn lại, thiết trảo chém ra, hướng vào ngực Mặc Nhan mà đánh———–

“Mặc Nhan!” Nam Cung ngưng sợ hãi kêu lên, dấn người qua, nhưng Mặc Nhan ở cách Giang Khiêm thực sự quá gần. Ngân quang chớp lóe, thiết trảo kia đã xuyên qua lớp cẩm đoạn, “Xoạt” một tiếng cắm phập vào tường.

[18: Cẩm đoạn: y phục bằng gấm.]

Tô Mộ Tình một cước đá bay Giang Khiêm, ngoái nhìn, thiếu chút nữa bật cười thành tiếng.

Dính trên tường chỉ là nhất kiện y phục, nào có phải bóng dáng Mặc Nhan?

Nam Cung Ngưng sợ đến ngây người. Huynh đệ họ Giang càng thảng thốt không gì sánh được. Một người sống sờ sờ ra đấy, thế nào trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi?

Cảm thấy một vật thể bé nhỏ ấm nóng theo chân hắn mà nhảy phốc lên vai, Tô Mộ Tình nhanh như cắt đem y vòng qua ôm vào lòng. Ống tay áo trải trộng, đưa thân thể lông nhung nhung kia bao phủ càng thêm kín đáo. Mèo đen nhỏ khẽ meo một tiếng, vùi vào lòng hắn, run rẩy.

Có lẽ, đã bị dọa đến phát sợ. Cũng tốt, sau này không còn lỗ mãng dây vào nữa.

Giở ra một biểu cảm nghiêm trang, Tô Mộ Tình ho khẽ một tiếng, vỗ vỗ tên Nam Cung Ngưng đang đứng như trời trồng, nói: “Đấy, chính là đại pháp “kim thiền thoát xác” thất truyền từ lâu.”

Miệng Nam Cung Ngưng cứ hết há ra rồi khép lại, nhìn cứ như thể cá rời khỏi nước, cứ như thế mãi, đến khi Tô Mộ Tình định một chưởng đánh y, mới bật ra được một câu hỏi: “Hai gã kia xử trí thế nào?”

Tô Mộ Tình quét mắt qua phía chúng, vỗ về lông tơ của tiểu đông tây đang cuộn tròn trong lòng, thờ ơ nói: “Lưu lại đài thọ là được…”

Tàn đã tàn, phế đã phế, trở lại trả thù thì đã sao, cũng chỉ một trận thảo đả mà thôi.

Giang Hòa phun ra một ngụm máu, rống lên: “Tô Mộ Tình! Ngươi khinh người quá đáng!”

Tô Mộ Tình vẻ mặt lạnh lùng, hạ giọng: “Mặc Nhan vốn mềm lòng, nên lần này ta không giết các ngươi. Nếu còn tái phạm,  cứ đi đặt quan tài trước!”

Mặc Nhan nhà hắn nếu đã ra tay muốn cứu, tất nhiên là không muốn có người phải chết. Lúc này hắn nhẫn, nhưng chỉ là không muốn giết người trước mặt Mặc Nhan mà thôi.

“Mặc Nhan… Mặc Nhan đâu rồi?” Nam Cung Ngưng vỗ vỗ trán, nhìn Tô Mộ Tình đăm đăm. Đối phương vẽ ra một cái cười bí hiểm, đem mèo nhỏ ôm trong lòng ra, nhẹ nhàng bảo:

“Không muốn đến trừ hận trong lòng sao?”

Mặc Nhan trong thân mèo meo meo một tiếng, nhảy phốc xuống, lông trên người dựng thẳng hết lên, chạy về phía Giang Khiêm. Tô Mộ Tình theo sát phía sau, đề phòng vạn nhất, thuận tay điểm mấy đại huyệt của Giang Khiêm. Mặc Nhan nhảy vào lòng gã kia, nheo nheo mắt, nhân lúc mắt người không trông rõ, tè một phát.

~

Trên đường đi, Nam Cung Ngưng cứ lải nhải hỏi mãi về đại pháp kim thiền thoát xác của Mặc Nhan. Một người một mèo không có gì để nói, cũng không giấu diếm một hơi ngáp dài. Cả con ngựa dưới thân Tô Mộ Tình cũng không nhịn nhục được nữa, chẳng đợi chủ nhân quất rơi đã đại khai bốn vó mà phi.

Trở về phủ, Nam Cung Ngưng đã có vài phần uể oải, phiếm chuyện chỉ mấy lời liền duỗi lưng mà về phòng ngủ. Mặc Nhan vượt qua được vô số ánh mắt giận dữ, rốt cuộc đã rời khỏi cái gã đang muốn trách mắng kia, vội vàng thay đổi hình người, qua loa mặc y phục, không đợi Tô Mộ Tình hỏi mà chạy nhanh như chớp ra ngoài.

Tô Mộ Tình còn đang nghi hoặc, đã nghe tiếng bước chân từ xa tiến đến, hắn vội vàng mà lao ra mở cửa, vừa lúc đã ôm được Mặc Nhan trong lòng.

Mặc Nhan mang theo một thực hạp, tay kia lại nắm cánh tay hắn, kéo vào trong phòng. Trong thanh âm mang theo tiếng thở gấp gáp, vừa thương yêu vừa giận dỗi: “Huynh cả tối đều chưa ăn gì, ta đến trù phòng tìm điểm tâm, cũng chẳng biết huynh có thích ăn hay không nữa!”

Tô Mộ Tình yêu chiều mà vuốt ve gương mặt y, trêu: “Tiểu yêu tinh, vẫn còn có chút lương tâm sao!”

Mặc Nhan đỏ mặt, tiện tay lấy một khối bánh mứt táo đút vào miệng hắn, nhỏ giọng thì thầm một câu: “Không được gọi tiểu yêu tinh nữa.”

“Ô”, Tô Mộ Tình hơi nghẹn lại, cắn một mẩu bánh ngọt ngào vào trong miệng, còn lại đặt vào tay Mặc Nhan, xoa đầu của y, hỏi: “Vì sao lại không?”

Mặc Nhan buồn bực mở miệng ăn hết mẩu bánh kia, ngồi đối diện Tô Mộ Tình, ân cần bưng trà rót nước, xem đối phương ăn đến thật tốt. Y cúi đầu, nhỏ nhẹ nói: “Ta đã… tu thành hình người.”

Thanh âm ngập ngừng bối rối, đến y nghe đến còn cảm thấy lo lắng không yên, âm tiết cuối cùng dần dần tiêu thất, mắt trong ứa ra ngấn lệ.

Cớ sao lại phải nhắc nhở rằng hai người họ không phải là đồng loại? Thân là yêu tinh, nên sẽ không có quyền thích con người ư?

Tô Mộ Tình giật mình, nâng chung trà lên, cả người lẫn yêu đều đã cãi ý thiên luân, huống chi lại là một yêu nghiệt mà thế nhân đều muốn thật nhanh diệt trừ?

Nếu sơ khởi chỉ là say mê yêu thích dung mạo của y, chỉ hai ngày ngắn ngủi, Tô Mộ Tình đã không dám khẳng định có thể điều khiển tình cảm của mình nữa.

Bên ngoài cười nói, bên trong vô tình, lẽ nào không phải là người đã an bài trong ước định?

Lưu luyến thâm sâu, chỉ sợ kết thúc không thể nào không chế, chi bằng cứ sớm từ bỏ, mai sau gặp lại, cũng còn có thể nhẹ nhõm mà nhìn nhau.

Mặc Nhan đứng dậy, mỉm một nụ cười còn khó coi hơn là khóc, ánh mắt rưng rưng ngắm nhìn gương mặt Tô Mộ Tình, nhỏ giọng nói: “Ta đi.”

Thân thể cứng đờ định bước qua khỏi cửa, dưới chân như đã nặng tựa chì, hoàn toàn đã quên mất rằng mèo con lẽ ra phải nhạy bén linh hoạt, mở bật cửa phòng. Y cố nén lại ý muốn quay đầu nhìn lại lần nữa. Bước chân đã tiến, nhưng còn chưa vượt qua khỏi cửa, thân thể đã bị một cái ôm siết lại, tiến vào vòng tay bao quanh ôm ấp. Cửa phòng đóng sập  một tiếng, khí tức nóng ấm đã bao tỏa vành tai, người nọ cọ vào tai y, khẽ hỏi: “Mặc Nhan, ta là ai?”

“Tô Mộ Tình”, Mặc Nhan tưởng như chực khóc, kẻ này còn muốn trêu đùa y đến khi nào?

“Tô Mộ Tình là ai?” Người kia hết lần này đến lần khác không hề buông tha, chừng như muốn truy đuổi đến tận cơn tận nguồn. Mặc Nhan trong lòng hỗn loạn hết thảy, bối rối nhưng kiên định nói ra: “Là người mà ta thích.”

Bàn tay dày dạn xoa gương mặt y. Mặc Nhan khép mắt lại, thân thể đã mềm đi trong lòng hắn, cảm nhận được hơi thở cùng nhịp tim đập của đối phương, gần đến mức tựa như có thể hòa tan vào nhau.

Lâu chủ Quan Diệp Lâu, trên giang hồ giữa bao nhiêu anh hùng hảo hán là một nhân vật tựa như có thể bảo Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Là lang quân như ý mà bao thiếu nữ xuân thì mong nhớ ngày đêm, bao nhiêu người ngưỡng vọng hắn, bao nhiêu người cho rằng hắn là hiển là vinh. Một người như vậy, có lẽ nào cùng một yêu quái nửa người nửa thú tư thủ được ư?

Ôm càng thêm siết, lại càng thêm tuyệt vọng. Y không sợ cùng người tranh đoạt, y liều lĩnh cầu mong, cũng sẽ không chút nào luyến tiếc mà ly khai.

“Ngốc!” Tô Mộ Tình nhéo gương mặt của y, một ngón tay búng vào trán y, trong mắt lộ vẻ quyến cuồng ngạo khí: “Nếu không muốn đi, cứ lưu lại. Tô Mộ Tình ta muốn giữ ngươi, ai dám nói gì?”

Mặc Nhan vừa mừng vừa lo, xoay người lại mà ôm lấy hắn, hỏi nhỏ: “Trong lòng huynh, ta là gì chứ?”

Nhìn thấy y lòng đầy trông mong, vẻ mặt lại cẩn cẩn dực dực thế kia, Tô Mộ Tình lại bắt đầu có cảm giác muốn khi dễ, xoa nắn cái mũi của y, cười bảo: “Tiểu yêu tinh!”

Mặc Nhan mặt trầm xuống, u sầu ủ rũ, hỏi: “Dám cùng yêu tinh đồng sàng cộng chẩm, huynh không sợ ta ăn huynh sao?”

Tô Mộ Tình giả bộ ra vẻ trầm tư, thái dương cau lại, trầm ngâm: “Tiểu yêu tinh của ta còn đói sao? Phu quân thật tắc trách mà. Đến, đến, đêm xuân ngắn ngủi, không được uổng phí.”

Dứt lời, hắn ôm lấy Mặc Nhan hướng về phía giường lớn. Tiểu yêu tinh ban chiều đã bị yêu thương đến xương sống đều rã rời kêu lên một tiếng – nếu bị hắn tác cầu vô độ như thế, còn chưa đến kỳ động dục y hẳn đã tan nát mất rồi. Đầu óc bị dỗ dành đến không thể nào suy nghĩ đột nhiên lay động. Mặc Nhan ngẩng lên hôn lên hai gò má Tô Mộ Tình, sau đó meo một tiếng, biến thành mèo.

Sắc mặt khiếp đảm nhưng không giấu được vẻ đắc ý khiến Tô Mộ Tình cười khanh khách, phát hiện ra Mặc Nhan bị mình trêu đùa đã bắt đầu giương vuốt, đánh lén thành công lại chui vào ổ chăn mãi không chịu ra. Tô Mộ Tình sau khi tắm rửa, lên giường nghỉ ngơi, đem con mèo đen nhỏ đang buồn ngủ kia ôm vào lòng, một đêm không mộng mị.