Mới là tháng mười hai, lại có tuyết, năm nay mùa đông sợ là lạnh hơn so với năm rồi...

“Tiểu Đinh tỷ tỷ? Làm sao vậy?” Giọng của Tần Tố, không linh trong suốt, nghe cũng thật lạnh nha...

“Không có gì... thật lạnh...” Ta ma sát bả vai một chút, mở miệng.

“Lạnh?” Tần Tố khó hiểu, “...”

“Được rồi, nàng từ nhỏ đã lớn lên ở Tuyết vực, đương nhiên không sợ lạnh. Nhưng người khác thì không giống nàng đâu a?” Khách Hành cười nói.

“Như vậy.” Tần Tố nhìn nhìn ta, “Bị bệnh phải đi tìm Tần Xuyên a...”

Câu này nghe là lạ.

Ta nhìn Khách Hành cùng Tần Tố, còn có Hàn Chí đang bận rộn. Trải qua bảy, tám ngày kịch liệt thảo luận, rốt cục quyết định là về Nam Cung thế gia trước... Nhưng mà, nếu về nhà mừng năm mới, nếu không khởi hành sẽ không kịp... cảm giác không thoải mái này, là không đành sao?

“Làm sao vậy, Đinh nhi?” Khách Hành đi qua, hai tay ấn vai của ta, “Dáng vẻ không vui như vậy, luyến tiếc ta?”

Ta cũng không muốn... Nhưng mà, chỉ cần vừa nghĩ đến chuyện Khách Tùy, ta vô luận cố gắng như thế nào, cũng không cười nổi...

Khách Hành cười, làm cho người ta cảm thấy an tâm, “Được rồi, ta sẽ trở về, rượu nơi này của cô, ta còn chưa uống hết đâu!”

“Ừm.” Kỳ thật, không trở lại thì sao chứ? Nếu ngay từ đầu không tin tưởng, cho dù thất vọng cũng sẽ không quá thương tâm... Tin tưởng mỗi một câu an ủi thiện ý của người khác, là hành vi của trẻ con...

“Aiz...” Khách Hành thở dài, “Ta chung quy không phải người trong lòng của cô sao? Bản thân phiền não thành như vậy, cũng không nguyện ý nói cho ta biết sao?”

Cái gì a! Không phải nguyên nhân này...

“Nói bậy!” Ta nhịn không được mở miệng.

Trong mắt hắn, lộ vẻ thương tiếc, “Như vậy mới đúng. Phải biết rằng, cô là người duy nhất trên đời này ngoại trừ cha ta ra dám giáo huấn của ta, tinh thần sa sút như vậy ta sẽ đau lòng...”

Loạn thất bát tao... Cái gì a, lấy ta so với cha hắn...

“Nở nụ cười thì tốt rồi...” Hắn sờ sờ đầu của ta. Hắn làm như vậy, lại làm cho ta nghĩ đến Khách Tùy...

“Thiếu chủ, nên khởi hành!” Tiếng bọn thuộc hạ, nghe sung sướng như vậy.

“Được.” Khách Hành cười cười, “Ta đi.”

“Ừm. Trên đường cẩn thận.” Ta trả lời.

Tần Tố cũng đi lên, “Mặc thêm quần áo a. Tỷ tỷ là người thứ hai ta muốn cứu...” Lời nói của Tần Tố, vô luận dùng giọng điệu gì mà nói, đều tuyệt đối không phải nói dối.

Nhìn theo hai người bọn họ lên ngựa, Hàn Chí đã đi tới, vẻ mặt có chút lén lút.

“Đinh tiểu thư.” Hắn vẻ mặt nghiêm túc.

Đinh tiểu thư? Khi nào thì khách khí như vậy?

Hắn nhìn nhìn huynh đệ phía sau, “Ngài mặc dù không phải người trong giang hồ, nhưng luận tín nghĩa, luận gan dạ sáng suốt, luận quyết đoán, hạng nữ lưu tầm thường đều không thể sánh bằng... Ta đã cùng các huynh đệ thương lượng qua, sau khi trở về sẽ nói tốt với chủ thượng, nhất định sẽ khiến ngài kiêu ngạo!”

Kiêu ngạo? Cái gì kiêu chứ?... Ách... Chẳng lẽ ý là chính thất? Có phải có gì hiểu lầm hay không hả? Hiểu lầm này như thế nào lâu như vậy còn chưa sáng tỏ hả?

Ta còn chưa kịp giải thích. Hàn Chí lại đỏ mặt, “Ta... Thuộc hạ cũng hiểu được, ngài là người thích hợp nhất với vị trí thiếu phu nhân... Chính là như vậy...”

Nói xong hắn liền lên ngựa chạy lấy người.

Ta không khỏi cười khổ. Xem ra, vấn đề này còn chờ sang năm giải quyết a...

...

Ta đang cầm cải trắng, đứng ở trong viện, tuyết bay đầy trời, như những đóa hoa, lả tả rơi xuống. Tư thế lười biếng, chậm rì rì này, mang theo lả lướt không đành...

Nhớ trước kia, khi cha còn tại thế, ngày tuyết rơi như vậy, người sẽ châm một hồ trà nóng, ở trong phòng dạy ta chơi cờ... Nhưng mà, khi đó ta, ngay cả cách cầm quân cờ cũng không học được, lại càng không nói đến đánh cờ. Cha sẽ sắp đặt một ván cờ, chậm rãi dạy ta cách giải... ván cuối cùng người lưu lại, là vào trước lúc xuất chinh một đêm. Khi đó người nói, chờ người trở về, ta phải phá được thế cờ này. Nhưng mà... Ta không có... Có phải hay không bởi vì điều này, cha thấy cũng không trở về?... Lúc còn nhỏ, ta từng nghĩ như vậy... Thế cho nên đến hôm nay, nhìn bàn cờ kia, ta lại ẩn ẩn thương tâm...

Không biết khi nào thì, cảm giác tuyết dừng ở trên mặt lạnh lạnh biến mất... Lúc này ta mới phục hồi tinh thần lại...

“Khách Lộ?”

Khách Lộ đứng ở sau ta, thay ta che dù.

“A... Ha ha, nhìn thật ngớ ngẩn!” Ta chỉ chỉ bông tuyết trên trời, nói.

Hắn ngẩng đầu, nhìn bầu trời, “Ngắm tuyết?”

“Ừ. Nơi này của chúng ta không thường có tuyết rơi đâu...” Ta vỗ vỗ tuyết trên cải trắng.

Hắn vẫn nhìn trời, trong mắt có vẻ thành kính khó hiểu.

Không biết vì sao, vẻ mặt này của hắn, lại làm cho người ta không tự giác nhìn theo ánh mắt hắn, nhìn hắn chăm chú nhìn bầu trời.

Tuyết vẫn như cũ thản nhiên rơi xuống, dính ở lông mày và lông mi hắn. Ta lúc này mới phát hiện, dù trong tay hắn, chỉ che trên đầu ta, mà hắn vẫn đứng trong tuyết bay bay.

Không có người đã dạy hắn che dù như thế nào sao? Ta vươn tay, đem dù nhẹ nhàng đẩy qua, chặn ánh mắt đang nhìn trời của hắn.

Hắn sửng sốt một chút, lập tức nở nụ cười, trong sáng giống như trẻ con, “Thật sự nhìn... rất ngớ ngẩn...” Khi hắn nói, dù lại nghiêng một chút.

Không phải như thế! Ta cầm dù trong tay hắn, tới gần hắn một chút, để dù vững vàng che trên đầu hai người. Như vậy mới đúng nha.

“Huynh không lạnh sao?” Đã sớm muốn hỏi. Quần áo đơn độc mỏng manh như vậy, thật sự chỉ dựa vào nội lực có thể giữ ấm sao? Không phải thật chứ?

Hắn nhìn ta, lắc lắc đầu.

“Có phải thật hay không a? Ta mặc đã rất nhiều rồi, nhưng vẫn còn cảm thấy lạnh nha...” Ta nghi hoặc trên dưới đánh giá hắn.

Hắn cũng không trả lời, chỉ lẳng lặng nở nụ cười.

Sự thật thắng hùng biện! Ta để cải trắng xuống, kéo tay hắn... Ấm áp như vậy đừng keo kiệt truyền qua cho ta đi.

“Thật a...” Ta kinh ngạc ngẩng đầu, lại phát hiện hắn so với ta còn kinh ngạc hơn... Ách, hiện tại nhận thấy sự tình nghiêm trọng có phải hơi trễ hay không? Ta lại lôi kéo tay một nam tử nha... Ách...

Hắn rút tay mình về, có chút không được tự nhiên dời tầm mắt.

Nguy rồi... Ta gần đây là làm sao vậy? Luôn không tự giác đi “phi lễ” người khác?... Loại bệnh này, có thể tìm Ôn Văn khám không?

“Tiểu Đinh...”

Trong đầu của ta vì nghe tiếng gọi này mà trở nên trống rỗng, ta chỉ biết, ta nhanh chóng nhặt cải trắng lên, chuẩn bị chạy lấy người.

“Chờ đã!” Trong giọng nói của Khách Tùy có một vẻ lo lắng khó hiểu.

Dù? Ta lập tức quay đầu, đem dù trả về tay Khách Lộ, sau đó xoay người nhanh chóng rời đi... Không biết... Ta còn có thể trốn bao lâu...

...

Tuyết rơi một ngày, đến tối vẫn không ngừng...

Ngồi ở trong phòng, uống trà nóng, thật sự rất thích ý a... Lơ đãng, nhìn đến bàn cờ ở bên giường... Ta đi qua, lấy quân cờ. Cha lưu lại tàn cục, ta đã ghi tạc trong đầu, trắng cùng đen, cũng không có nhật nguyệt âm dương phức tạp như vậy, nhưng mà, ta lại chưa bao giờ đoán được mọi sự chuyển dời của chúng nó...

Không cần nhìn nữa... Ta tự giễu cười cười, ta cũng nhìn mười mấy năm rồi... Cũng không phải khó như vậy a? Sớm biết như vậy, ta đã đi hỏi gia gia... Ách, vẫn là quên đi, kì nghệ của gia gia, hình như còn kém hơn ta...

Nghĩ đi nghĩ lại, có chút đói bụng rồi... Chậc, Khách Hành vừa đi, đã không có người làm bữa ăn khuya rồi... Về sau không phải ta lại tiếp tục công việc nấu ăn sao? Aiz, thực vất vả. Quên đi, đi xem tại trù phòng có cái gì ăn không!

Xuống lầu, chợt nghe thấy tiếng đàn, cô tịch như vậy mà vang vọng trong bóng đêm.

Khách Tùy sao?

Ta kéo chặt y phục, do dự trong chốc lát, vẫn chậm rãi đi theo hướng có tiếng đàn... Hắn từng nói qua, muốn dạy cho ta... Nhưng mà, người như ta... Ách... Gỗ mục, xem ra cũng sẽ học không được, may mắn, không có bảo hắn dạy...

Không đi ra ngoài, chỉ ở trong này, xa xa nhìn, trong lòng cư nhiên cũng sẽ dễ chịu một ít.

Mặc dù là bậc thềm phía sau hậu viện, cũng coi như là ở trong phòng, nhưng tuyết to như vậy, vẫn có thể bay vào, ngồi như thế, không lạnh sao? Hay là, hắn cùng Khách Lộ bọn họ giống nhau, cho dù một cái áo, cũng có thể làm cho tự mình ấm áp?... Cảm thấy, bản thân thật sự rất vô dụng...

Đột nhiên, dây đàn đứt.

Tâm của ta chấn động mạnh, không tự giác chạy đi ra ngoài.

“Huynh không sao chứ?” Ta ngồi xổm xuống, kéo tay hắn. Đàn đã đứt dây như vậy, nhất định rất đau!

Hắn nhìn ta, trong ánh mắt không có kinh ngạc. “Ta nghĩ cô cả đời này cũng không muốn gặp lại ta...”

Ách... Ta lập tức buông tay hắn ra, kinh ngạc nhìn hắn.

“Cô không nên đi ra.” Hắn cười cười, ôn nhu như bình thường, “... Cô như vậy, ta sẽ không thể không từ mà biệt đâu.”

Vì sao nhất định phải đi không từ giã? Không bỏ đi không được sao? Ta không có giận dữ với ngươi a...

“Huynh đang nói cái gì?” Giả ngu, lúc này ta còn có thể làm gì chứ, chỉ có thể giả ngu.

“Ngày đó, cô đều nghe được...” Hắn mở miệng, trong giọng nói có thê lương, “Ta nếu lưu lại, nhất định sẽ hại cô...”

Ta thật sự không rõ a. Ta và ngươi không phải bình thủy tương phùng sao? Ngươi căn bản không có cố ý tiếp cận ta, ngược lại là ta cố ý tiếp cận ngươi, cho ngươi ở lại Túy khách cư a, vì cái gì ngươi muốn hại ta? Rốt cuộc là vì lý do gì? Nhưng mà, giờ phút này, ta lại tuyệt không muốn biết cái lý do kia, ta có thể nghĩ ra được, có liên quan đến lần đầu tiên gặp nhau...

“Không sao...” Giọng nói của ta nghe có chút vô lực, “Ở lại, cũng không sao...”

Hắn vươn tay, sờ sờ đầu của ta, cười nói: “Nha đầu ngốc... Cái này gọi là dẫn sói vào nhà nha.”

Không... Ta không tin... Cho dù chính tai nghe được, chính mắt nhìn thấy, vẫn không thể tin. Dịu dàng như vậy, phải như thế nào mới có thể ngụy trang ra chứ? Nếu tất cả đều là giả, vậy cứ giả luôn đi thì tốt rồi! Ta không cần!

“Biết ta vì sao đến Trung Nguyên không?” Hắn kéo ta ngồi xuống bên cạnh hắn, thay ta phủi bông tuyết trên người.

Ta lắc đầu.

“Nhà của ta là một thôn nhỏ ở biên cảnh Tống Hạ...” Hắn thở dài, vẻ mặt đau thương, “Năm ấy biên cảnh Tống Hạ náo động, nương ta cứu một tướng sĩ Đại Tống, bọn họ lưỡng tình tương duyệt, sau liền tư định chung thân... Đoán cũng đoán ra được, đó là cha ta. Sau lại, hắn phải về đại doanh Tống quân, hắn trước khi đi, đã thề son sắt với nương ta, chờ chiến sự chấm dứt, sẽ trở về... Nhưng mà, hắn không có... nương ta lại cố chấp chờ hắn như vậy, cho đến khi, hắn cùng người khác thành thân. Hắn bất quá cũng chỉ là ngụy quân tử tham vinh hoa phú quý... Dù sao, nữ nhi Kiêu Kỵ đại tướng quân so với một dân nữ Tây Hạ cũng quý giá hơn...”

Đột nhiên hiểu được, hắn rốt cuộc đang nói cái gì...

“Nương ta rất ngốc, nàng vẫn tin tưởng nam nhân này... Tin tưởng cho dù là như thế này, hắn cũng có nỗi khổ. Nhưng ta không tin...” Khi hắn nói, đáy mắt ngập bi thương, “Phao thê khí tử (bỏ vợ bỏ con), đây là chuyện thật. Từ khi còn nhỏ ta đã quyết tâm, vô luận như thế nào, ta cũng phải đi Tống quốc, tìm được người kia, sau đó, đem những gì ông ta thiếu mẫu tử chúng ta, tất cả đòi lại hết.” Hắn quay đầu nhìn ta, “Về phần, người cướp ông ta khỏi mẫu tử chúng ta, ta cũng sẽ không buông tha... Hai mươi mấy năm, ta rốt cục cũng biết, ở một trấn nhỏ vô danh, có một tửu lâu tên là Túy khách cư, mà ông ta, lại ở chỗ này... Nhưng mà, ta hao hết thiên tân vạn khổ, lại nhìn thấy người mà ta không thể không trả thù kia, so với ta còn thê lương...”

Thật loạn. Đột nhiên trong lúc đó, không có cách nào suy nghĩ... Không phải, cha ta không phải người như vậy, người... sẽ không làm chuyện này...

“Huynh, nhất định là tìm lầm người...” Ta mở miệng, nghe được giọng của mình hơi hơi run rẩy.

Hắn lắc lắc đầu, “Không có...” Hắn cười nhìn ta, “Biết vì sao ta không nói cho muội tên thật của ta không?” Trong ánh mắt hắn có bất đắc dĩ còn sâu hơn ta, “Tên của ta là Giang Hoài. ‘Túng cách giang sơn, hoài quân như cố’ (cách ngăn đất nước, nhớ chàng như xưa), nương ta, thật là khờ vô cùng...”

“Giang Hoài...” Thì ra là như vậy sao? “Túng cách giang sơn, hoài quân như cố”... Không phải, cha ta, không phải như vậy...

“Muội vẫn luôn nói, cha muội là ‘con người hoàn mỹ’... Chỉ tiếc, thiên hạ, không có người hoàn mỹ...” nụ cười của hắn dần dần biến mất, “Nếu ông ta còn tại thế, ta liền có thể cùng ông ta kết thúc... Đây, cũng là thiên ý sao?”

“Không phải, cha ta, không phải người như vậy!” Nếu không phản bác, ta nên làm cái gì bây giờ? Thừa nhận sao?

“Như vậy, muội là nói, ông ta lấy nương muội là bất đắc dĩ bị bức bách... không có tình yêu sao?” Hắn trả lời, làm cho ta ngạc nhiên.

“Không phải...” Ta không thể khóc, ít nhất hiện tại, ta không thể khóc.

“Như vậy là cái gì?” Hắn nhìn ta, cười đến thê lương, “Nếu ông ta đúng, hơn hai mươi năm này của ta, là sai sao?”

Tại sao có thể như vậy? Sự tình vì sao lại là như vậy? Ta là đang nằm mơ sao? Là trong mơ sao? Nhưng mà, thật lạnh, lạnh rất chân thật...

“... Muội cũng không thể trả lời được...” Hắn quay đầu, nhìn tuyết bay đầy trời. “Ông ta đã chết... Không cần quan tâm đến chuyện gì nữa, nhưng người còn sống, nên làm gì mới tốt đây?”

Đột nhiên, nhớ đến nụ cười của cha... Nếu đây là sự thật, hắn chính là ca ca của ta... Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao, lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn liền cảm thấy quen thuộc... Hiện tại mới chính thức phát hiện, hắn cùng cha, thật sự rất giống... bởi vì huyết mạch tướng thừa, mới giống như vậy... Là ta sao? Là ta đoạt đi cha sao? Là vì ta, hắn mới mất đi mọi thứ hắn vốn nên có sao?

“Ta không hạ thủ được...” Hắn cúi đầu, khẽ cười, “Rõ ràng đã hạ quyết tâm, nhất định phải trả thù a. Nhưng mỗi lần nhìn đến muội, đều không có biện pháp xuống tay... nha đầu ngốc muội, toàn thân cao thấp đều là sơ hở. Ông ta tốt xấu gì cũng là một võ tướng, mà lại không truyền cho muội một chiêu nửa thức dùng để phòng thân sao?”

Nhìn hắn cười, ta lại không biết nên nói cái gì, chỉ là nhịn không được muốn khóc.

Hắn nhìn ta thật sâu, lập tức, đem ta ôm vào trong lòng.

Thì ra, có thể ấm áp như vậy...

“Đừng khóc...” tiếng nói của hắn gần ở bên tai, “Sớm biết rằng như vậy, ta nên nghe người kia nói, cùng nàng ‘bỏ trốn’...”

Đừng đi... không cần đi, đừng bỏ lại một mình ta... Cho dù thương tâm cũng tốt, rơi lệ cũng tốt, chỉ là đừng dùng phương pháp này, như vậy im hơi lặng tiếng rời khỏi ta...

“... Ta nghĩ thật lâu, có nên nói cho muội hay không...” Hắn thay ta lau nước mắt, “Tuy rằng, muội cũng có quyền biết... Coi như là trả thù của ta cũng được, không gây thương tổn thân thể muội, ít nhất, cũng khiến muội thương tâm, được không?”

Vì cái gì, lại dùng phương pháp như vậy hỏi ta? Ta có tư cách nói không được sao? Cho dù, ngươi thật sự xuất thủ đả thương ta, ta có lý do gì nói không được đây?

“Bây giờ thương tâm là được rồi...” Hắn nhẹ nhàng đẩy ta ra, nhìn thẳng vào mắt ta, “Ta...sẽ rời khỏi nơi này. Sau đó, muội đem tất cả việc này quên mất, giống như trước thật vui vẻ mà sống...”

Làm được sao?

“Kỳ thật, vẫn có rất nhiều người bên cạnh muội. Cho nên, về sau, sẽ không có người như ta vậy, ở xa ngàn dặm đến đả thương muội...” Hắn cười, cười đến ôn nhu.

“Chớ đi được không?” Ta cầm lấy cánh tay hắn, dùng hết toàn thân khí lực.

Hắn nhìn ta, nhẹ nhàng thở dài, “Nha đầu ngốc...”

“Ca...” Xưng hô như vậy, thật không quen.

Hắn sửng sốt một chút, vươn tay nhẹ vỗ về hai má của ta, “Ta tạm thời vẫn chưa đi... Ít nhất, chờ người kia trở về...”

Gia gia sao? Nếu đợi ông trở về, lại muốn như thế nào?

“Yên tâm, ta chỉ là muốn hỏi một việc...” Hắn cười cười, “Có được đáp án, ta có thể không có tiếc nuối rời đi.”

Nhưng mà, ta sẽ có tiếc nuối a...

“Trở về ngủ đi... Cẩn thận lại bị bệnh...”

Hắn nói như vậy, làm cho ta không thể cự tuyệt.

...

Đêm hôm đó, ta không ngủ, chỉ nhìn ván cờ. Thì ra, cha, cũng không phải giống trong tưởng tượng của ta... Nhưng mà... Vì sao cha trong miệng Nguyệt di cùng cha trong miệng Khách Tùy, lại bất đồng như vậy chứ? Đến tột cùng ai mới đúng?

Lúc này mới hiểu được, tàn cục cha lưu lại cho ta, có lẽ cuối cùng cả đời cả kiếp này của ta, cũng không có cách nào phá giải...