Chương 52: Câu chuyện của Cố Đồng I
Đầu tiên, tỏ tình với Cố Ninh. Tôi thật sự rất thích chị ấy. Lần đầu tiên gặp chị ấy, lúc đó hình như tôi mới mười tuổi. Cố Đồng năm mười tuổi, không cách nào nghĩ ra, sẽ có một người, khiến cuộc sống của cô ấy sau này trở nên bất ổn như thế. Sau khi bố qua đời vì bệnh tật, tôi đã buồn rầu suốt một thời gian dài, không bao lâu sau, tôi cùng mẹ chuyển tới thành phố nơi có chị ấy, mẹ nói, thành phố này tương đối phát triển, môi trường học tập cũng tốt. Mẹ còn nói, sẽ có một chị gái vừa thông minh vữa dễ thương chơi cùng tôi. Thành phố xa lạ, tôi không có bạn bè, nên rất mong chờ đến ngày được gặp chị, tôi nghĩ, không biết bộ dạng chị như thế nào, chị thích gì, chị sẽ thích tôi chứ? Thực tế chứng minh, người chị này, chẳng hề thích tôi chút nào. Lần đầu tiên gặp mặt ở nhà chú, hôm đó tôi đặc biệt mặc một chiếc váy mới, còn dậy sớm cùng mẹ đi mua bánh gato. Chú mở cửa cho chúng tôi vào nhà, chú và mẹ đứng ngoài cửa hàn huyên vài câu, tôi bước qua chú, cuối cùng cũng nhìn thấy chị. Chị yên lặng ngồi trên sô-pha, bên cạnh là mẹ chị, trong tay cầm một cuốn sách hai chân thả lỏng, cúi đầu đọc sách. Cố Ninh. Đúng, mẹ nói, chị ấy tên Cố Ninh. Mẹ nói tên của chúng tôi rất trùng hợp, mấy ngày trước, tôi còn vui mừng vì sự trùng hợp này, chẳng phải tôi sẽ có nhiều thứ để nói chuyện với chị hơn sao. "Chị Cố Ninh." Tôi bước tới, đứng trước mặt chị, có chút chờ đợi. Mà chị chỉ ngẩng đầu nhàn nhạt nhìn tôi, không nói bất cứ điều gì, rồi lại cúi đầu. Dì nhìn thấy vậy, nhíu mày lấy mất cuốn sách từ tay Cố Ninh, vỗ vỗ lưng chị: "Em xuống nhà chơi với con đấy." Chị nhàn nhạt vâng một tiếng, sau đó ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt tôi, vì đang ngồi trên sô-pha, khiến chị thấp hơn tôi, lúc ngẩng đầu nhìn tôi, tóc đuôi ngựa cột cao, mắt to, sống mũi cao, là một chị gái dễ thương. Tôi nhân cơ hội này cười với chị, đưa hộp bánh gato đến trước mặt chị: "Chị, tặng chị." Mặt chị không cảm xúc xua xua tay tôi: "Tôi ăn sáng rồi." Lúc đó tôi không suy nghĩ nhiều, không nghe ra giọng điệu từ chối trong câu nói của chị, người lớn ngồi một bên sô-pha nói chuyện, tôi cũng ngồi xuống sô-pha cạnh chị, chị đọc sách, tôi cũng đọc sách cùng chị. Rất nhanh, sự chú ý của tôi bị cuốn sách trong tay chị hấp dẫn. Tốc độ đọc sách của Cố Ninh rất nhanh, mới một hai trang tôi đã không theo kịp. "Chị, đọc chậm chút." Tôi giữ lấy tay chị, nói với chị. Chị ấy vẫn không đáp lại tôi, lặng lẽ rút tay ra khỏi tay tôi. Nhưng vì câu nói này của tôi, tốc độ lật trang của chị ấy cũng chậm đi rất nhiều. Trước giờ tôi không thích đọc sách, thành tích cũng không tốt lắm, mẹ thường mua sách thiếu nhi cho tôi, tôi thậm chí còn chưa đọc nổi một trang, nhưng buổi chiều hôm ấy, tôi lại yên lặng đọc hết một cuốn cùng Cố Ninh. Sau đó mẹ nói với tôi, tôi và chị học cùng một trường, học chung một lớp. Sau khi nghe tin này, tôi nghĩ, như thế tôi có thể đi học cùng Cố Ninh mỗi ngày, tôi có thể mua thật nhiều đồ ăn ngon cùng ăn với chị, cùng làm bài tập với chị. Nhưng chuyện này, suốt quãng thời gian tiểu học của tôi, lại không thể thực hiện. Tôi và chị cùng về nhà mấy ngày, chị nói chị thích một mình về nhà, thích một mình làm bài tập, lúc đó tôi cũng quen được bạn mới, chị nói với tôi như thế, tôi tất nhiên sẽ không để người gọi là chị gái vào tâm trí. Sau đó lên trung học, Cố Ninh và tôi vẫn được xếp chung vào một trường. Tôi của khi đó nghe được tin này đã không còn thấy vui mừng, thậm chí tôi còn cẩn thận nghĩ lại, dường như tôi đã quên mất mình và chị có quan hệ gì. Lần tiếp theo gặp mặt là vào sinh nhật của chị, chúng tôi lại gặp nhau ở nhà chú. Thật ra mấy năm qua, tôi đến nhà chú không ít lần, nhưng Cố Ninh luôn trốn trong phòng, không thích ra ngoài. Cố Ninh cho tôi ấn tượng, chính là chị chỉ xuất hiện trên bảng xếp hạng trường sau cuộc thi hàng tháng, chị luôn đứng trong top 10. Ngày tháng vội vã trôi qua, tôi chưa kịp chuẩn bị quà cho chị, Cố Ninh cũng rất khiêm tốn, mẹ chị chỉ mua cho chị một chiếc bánh sinh nhật nhỏ, hai nhà chúng tôi cùng ăn một bữa sinh nhật nho nhỏ của chị. Tôi ngồi đối diện chị, nhìn chị ước, căn phòng chỉ có ánh nến, in lên khuôn mặt có hơi đỏ của chị, lông mi dài, mắt nhắm có chút run run. Giây phút chị mở mắt, tôi mở miệng cười thật tươi với chị nói: "Chị, chúc mừng sinh nhật." Chị vẫn trưng biểu tình nhàn nhạt như trong trí nhớ của tôi, nói với tôi: "Cảm ơn." Sau đó chúng tôi cùng thổi nến, trong không gian tối đen, tôi nhìn chị. Cũng vào ngày hôm đó, tôi mới biết sức khỏe của mẹ chị không tốt, thỉnh thoảng mẹ tôi sẽ xuống thăm, cùng mẹ chị nói chuyện, tôi cũng đi cùng mẹ. Còn Cố Ninh, dường như lúc nào cũng cầm một cuốn sách, ngồi bên cạnh nhìn, nhưng không nói một lời. Tôi luôn nhận thức được, tôi và chị không giống nhau, tôi ham chơi, thích giao du kết bạn, thích trải nghiệm cuộc sống, tôi từng nghĩ, nếu bắt tôi đọc mấy cuốn sách kia, rồi ở nhà cả ngày chắc tôi phát điên mất. Chúng tôi vẫn như cũ không hề có giao tiếp, ở trường cũng rất hiếm khi gặp mặt, cuộc sống bình đạm như thế cho đến cấp ba. Không may là, chúng tôi lại được xếp chung một trường, không những thế, năm lớp 11, phải phân ban tự nhiên, xã hội, chúng tôi lại được xếp chung một lớp. Là ý trời. Nếu nói chúng tôi có duyên, vậy mấy năm qua không hề giao du qua lại là thế nào. Năm lớp 12, mẹ chị ấy, qua đời vì bệnh nặng. Ngày đưa tang, tôi và mẹ mặc bộ đồ màu đen đến viếng, lúc mẹ và chú nói chuyện, tôi nhận được cuộc điện thoại của bạn, có thể ở đầu dây bên kia người bạn ấy quá vui vẻ, người bạn ấy còn kể chuyện cười cho tôi, tôi không nhịn được đứng trước cửa cười thật to. Lúc ngắt máy, tôi mới cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng đáng sợ hơn, khoảnh khắc ấy lại bị Cố Ninh thu hết vào tầm mắt. Tôi muốn xin lỗi, nhưng chị lại quay người bỏ đi. Khi đó tôi thực sự rất xui xẻo, cũng cảm thấy rất buồn cười. Cố Ninh, người này có bệnh mà. Dường như bắt đầu từ hôm đấy, tôi đối với người chị này, sinh ra cảm giác chán ghét. Chán ghét cái gì, dường như là chán ghét việc chị vô cớ ghét tôi. Mà loại chán ghét này, một khi đã sinh sôi nảy mầm thì không thể kìm lại được.