Túy Hồng Y

Chương 54: Xua tan mây mù

“Cha?” Đường Thiên Gia bị hắn ôm ghì có chút đau đớn nhưng không hề phản kháng, hắn chỉ lo lắng vì thái độ của Đường Tử Ngạo, khẽ gọi.

“Ừm.” Đường Tử Ngạo đáp, thanh âm tịnh không lộ một tia dị thường.

Hắn buông Thiên Gia ra, bưng bát thuốc đưa tới trước mặt hắn, lớn tiếng đe: “Uống đi, từ sau không được nói những câu ngu ngốc như vậy, để ta còn nghe được lần nữa, tuyệt đối sẽ không tha thứ cho ngươi.”

Thiên Gia nhìn Đường Tử Ngạo né tránh ánh mắt của hắn, quay mặt hướng mắt về phía xa sau lưng, trong lòng đột nhiên trào lên một cảm giác chán ghét tột cùng… với chính mình.

Hắn mím môi, cúi gằm mặt không nói tiếng nào, đỡ bát thuốc uống cạn một hơi rồi khẽ đẩy ra, bọc mứt táo trong người đã đưa cho Trịnh Viễn Kính, giờ vị đắng chát của thuốc tựa hồ càng lúc càng rõ mồn một, khiến hắn hầu như muốn bật khóc, mà nước mắt không sao chảy ra được, một mực khô kiệt.

Qua mấy câu vừa rồi, tâm sự hai người đều trở nên nặng nề, cảm giác hài lòng thoải mái nhờ cuộc sống sơn dã thoáng cái đã không còn dấu vết.

Đường Thiên Gia ngồi trong phòng, Đường Tử Ngạo ở ngoài sân rải gạo cho bầy chim nhỏ sà xuống mổ, hai người cứ như vậy trải qua một buổi chiều, không hề nói với nhau một câu.

Đường Tử Ngạo ngồi bên ngoài, trong lòng hắn cũng chẳng dễ chịu gì hơn, hắn biết đúng ra hắn phải cương quyết hơn nữa, dứt khoát nói cho hài tử kia, cuộc đời này hai người chỉ có thể giới hạn ở quan hệ phụ tử mà thôi, thứ khác gì cũng không thể. Nhưng vô luận thế nào hắn cũng không sao mở miệng nói được câu ấy, chỉ còn biết thống khổ ngồi đây, u mê chờ đợi thời gian trôi đi.

Thậm chí hắn đã muốn hoài nghi quyết định chỉ có thể giữ tình phụ tử đối với hai người có thực là đúng hay không, hắn ngồi trên ghế trúc, nhìn đám chim mổ mổ dưới đất, trong lòng chỉ càng thêm khốn đốn bất kham, dường như có một bể nham thạch sôi sục trong lòng núi đá, gào thét đòi đường phun trào, nhiệt độ từng khắc từng khắc dâng lên, rừng rực rít gào phản kháng, thẳng đến khi thiêu đốt hắn tan thành tro bụi…

Bất tri bất giác, sắc trời đã sầm sập tối, ánh nắng chiều vương vãi xuống mảnh rừng, cả sơn cốc đều phủ đẫm một màu vàng cam nhàn nhạt, sau lưng hốt nhiên vang lên tiếng bước chân, là Thiên Gia đang tiến lại phía hắn, nhưng một thoáng đã lướt qua hắn mà đi, không hề dừng lại.

“Đi đâu?” Đường Tử Ngạo hỏi.

“Ta đi xem Trịnh thúc thúc liệu có về hay không, ta nghĩ không chừng hắn đã qua nhà, chắc nương sẽ nhờ nhắn gì cho ta.”

Đường Tử Ngạo chẳng biết nói sao, rốt cuộc lạnh giọng: “Không nên đi xa quá, loanh quanh đây thôi, có gì phải lớn tiếng gọi ta.”

“Dạ, ta biết rồi.” Thiên Gia gật đầu, đáp rất ngoan ngoãn.

Đường Thiên Gia chậm rãi đi tiếp, chừng một trăm dặm quanh căn nhà gỗ bọn họ ở đều là đất trống, hắn đi thật lâu mới tới nơi có chút cảnh vật, cũng chẳng nhiều lắm, hắn đi đến đây, như là đã muốn mỏi, liền cứ thế ngồi xuống, cũng chẳng quản mặt đất có sạch sẽ hay không.

Đường Tử Ngạo đương nhiên lo lắng, hắn bám theo sau, không để Thiên Gia biết, lặng yên quan sát hắn, nhìn hài tử kia trên mặt chẳng biểu lộ bất cứ vẻ gì, thỉnh thoảng quay đầu nhìn về hướng nhà gỗ đôi lần, đại khái không nhìn thấy bóng dáng Đường Tử Ngạo, không khỏi cắn cắn môi buồn bực.

Xung quanh đã hồng rực một mảnh, nắng chiều càng lúc càng thêm nồng đậm, một con sóc con từ trên cành cây nào nhảy xuống, loanh quanh tìm kiếm thứ gì dưới đất, Đường Thiên Gia dĩ nhiên bị nó thu hút, liền ngồi thụp xuống nhặt lên mấy quả hạch, ném về phía con vật nhỏ kia.

Đường Tử Ngạo thấy hắn chơi thoải mái, do dự một lát rồi phóng trở về căn nhà gỗ. Vào nhà rồi, đứng bên cửa sổ nhìn ra vẫn thấy hài tử kia thu mình ngồi ôm gối thành một cụm nho nhỏ trên mặt đất, con sóc con thì khó thấy hơn, giờ này trời đã muốn sụp tối, hắn lại không muốn hài tử kia biết mình theo dõi hắn, đành chọn cách quay về trước, đợi một lát sẽ ra gọi hắn vào.

Hắn đóng cửa sổ, quay đầu lại mới nhận ra trên bàn có một tờ giấy, chữ viết bên trên, là của hài tử kia.

Hắn chẳng hiểu gì cả, chỉ cầm tờ giấy lên chăm chú đọc.

Đường Thiên Gia viết rất ngắn gọn minh bạch, một lát nữa hắn trở về, nếu Đường Tử Ngạo nguyện ý vĩnh viễn chỉ giữ tình phụ tử, vậy không cần ở lại trong căn phòng này, tùy tiện đi ra chỗ khác, trù phòng cũng vậy, mảnh đất trống cũng vậy, thậm chí nằm trên ghế trúc ngoài sân cũng vậy, chỉ cần hắn không còn ở trong phòng này, như vậy Đường Thiên Gia vĩnh viễn sẽ không nhắc lại chuyện ấy nữa, nhược bằng ngược lại, nếu Đường Tử Ngạo nguyện ý để bọn họ coi như quan hệ ái nhân, vậy hãy ở lại trong phòng.

Lời hắn viết, không bức bách, không dông dài, cũng chẳng nói xác định quan hệ phụ tử hay ái nhân rồi, sau này sẽ phải làm sao… thứ gì cũng không nói, chỉ chốt lại tối hậu một câu, rằng đừng coi những lời này của hắn là trò đùa vui của tiểu hài tử mà dễ dàng xuề xòa xem nhẹ.

Đường Tử Ngạo cầm mảnh giấy trong tay, đôi con ngươi dần dần trầm tối.

Mấy quả hạch nhặt về ném đi hết rồi, con sóc con kia thấy trong tay hắn đã không còn gì nữa, liền lắc lắc mông, phốc một cái đã nhảy lên cành cao, không thấy tăm hơi đâu nữa, Đường Thiên Gia quay lại nhìn ánh nến trong phòng nhỏ, chỉ thấy thắp sáng một hồi rồi lại bị thổi tắt. Tim hắn đập quýnh quáng hồi hộp, nỗi e sợ tựa hồ còn đan dày hơn lá cây rụng trên mặt đất.

Trời rốt cuộc cũng tối hẳn, xung quanh thoáng chốc đã một mảnh âm u, Đường Thiên Gia biết, Đường Tử Ngạo nhất định đã xem thư xong rồi, không chừng giờ này hắn không tới đón mình là vì hắn đang ở trong phòng chờ mình trở về… hoặc cũng có thể đang núp ở đâu đó trông chừng nguy hiểm, đợi mình về rồi, thất vọng khóc la rồi, lại lấy thân phận phụ thân ra xoa dịu an ủi.

Bất luận kết quả thế nào, đã không còn đường lui nữa, Đường Thiên Gia vịn vào thân cây đứng dậy, phủi phủi bụi và lá rụng bám sau lưng, chậm chạp bước từng bước quay về.

Chỗ này cách nhà gỗ đâu có mấy, bình thường mà nói, hắn chạy nửa khắc đã về tới, nhưng lần này hắn rê bước thực chậm, từng chút từng chút, vì hắn lo lắng, hắn hưng phấn… hắn sợ hãi.

Hắn đi rất lâu, không định được rốt cuộc lâu chừng nào, chỉ biết đến khi đứng trước hiên nhà, mặt trăng đã ẩn hiện trên đầu, Thiên Gia mơ hồ nghe được tiếng dạ dày mình kêu ục ục mấy tiếng, a~ xem chừng đã khuya mất rồi.

Trong nhà gỗ không có bất luận một âm thanh nào, một mảnh tối đen, nến cũng không châm, ánh sáng duy nhất chính là từ ánh trăng nhàn nhạt và những điểm sao ríu ríu lấp lánh trên bầu trời hắt xuống. Hắn có chút ấm ức buông rũ đầu, lầm bầm tự nói: “Đã biết là không được…”

Không khóc, cũng không la hét, hắn lê gót vào phòng.

Trong phòng hẳn nhiên tối tăm hơn ở ngoài, mỗi nơi hắn đưa mắt tới đều chỉ thấy một màu đen như mực, không một tiếng thở, cũng không có thân ảnh hắc y hư hư thực thực đâu đó, Đường Thiên Gia thoáng chốc cảm giác như sức lực toàn thân hư thoát, hắn ngã mình xuống ghế, đôi mắt lẳng lặng dâng ngập lệ.

Cũng không hiểu hắn cả một buổi không uống lấy một hớp nước giờ lấy đâu ra nhiều nước mắt đến vậy, chỉ biết lệ tuôn ào ạt không ngừng, tiếng hức hức uất nghẹn chói tai vang lên giữa màn đêm, hắn ban đầu còn bặm môi nín nhịn, nhưng chỉ một hồi cổ họng đã muốn nức nở, khổ sở ủy khuất, khiến người ta thực không sao đành lòng, mà bên ngoài ánh trăng càng khuya càng sáng tỏ, tựa hồ muốn phần nào trấn an tâm tình của hắn.

Hắn vẫn khóc không ngừng, vừa tấm tức vừa nấc nghẹn từng lời: “Ta không muốn làm con của ngươi… hức… ta muốn cả đời… cùng ngươi… cho ngươi không phải cô độc nữa… hức… ta biết ngươi mỗi ngày đều không vui… ta biết ngươi muốn ra đi… muốn dứt bỏ can hệ với tất cả bọn họ… ta cái gì cũng biết, hức, ta chỉ muốn ở cùng ngươi… hai người chúng ta ở bên nhau… việc gì khó khăn đều cùng vượt qua được… ngươi vì sao phải sợ? Ta còn không sợ…”

Hắn nói một hồi, phát âm đã hàm hồ, hầu như nghe không ra câu chữ gì nữa, thi thoảng lời rõ ràng, đều là ta ghét ngươi, ngươi nhát gan không dám thừa nhận… nói chung là đang nhiếc móc Đường Tử Ngạo.

Hắn đâu đã ăn gì, tinh thần lại xúc động quá mức, khóc lâu như vậy, khí lực toàn thân tựa hồ đều đã tan rã ra theo nước mắt, hắn vẫn không ngơi nức nở, muốn nằm bẹp xuống, thực sự một chút sức cũng không còn nữa.

Vừa chống tay xuống bàn để đứng dậy, chậm chạp lê bước về giường, hai tay xoa xoa con mắt ngập nước, ngước lên nhìn phía trước.

Một bóng đen, đang ngồi trên giường.

Hắn đứng sững tại chỗ, lại dụi dụi hai mắt, bóng đen kia vẫn không biến mất, mà còn nhỏm dậy, tiến về phía hắn.

Đường Thiên Gia ngẩng lên, ngây ngốc nhìn người trước mặt, nước mắt tưởng đã khô cạn thoáng cái lại chảy ra, liền tiếp theo là tiếng khóc váng lên nức nở, sợi dây căng thẳng trong lòng đã muốn đứt đoạn, bất quá hắn chỉ thấy dị thường thỏa mãn và hài lòng. Hắn không buồn nín nhịn nữa, thỏa sức khóc đến thiên hôn địa ám, mà người kia đã ôm lấy hắn, cẩn cẩn dực dực đặt hắn ngồi trên giường, nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng hắn, đôi môi không ngừng hôn lên trán hắn trấn an.

Mỹ hảo tựa như trong mộng.

Đường Thiên Gia đột nhiên ngừng khóc, ngơ ngẩn hỏi: “Có phải đang nằm mơ không?”

“Không phải.” Đường Tử Ngạo cúi xuống, khẽ in môi lên đôi môi ướt đẫm nước mắt của hắn.

Cánh môi Đường Thiên Gia khẽ nhúc nhích, bất giác cắn cắn môi dưới, biểu tình càng thêm mờ mịt, đôi con ngươi sâu thẳm của Đường Tử Ngạo lộ ra chút tiếu ý, hắn lại cúi xuống, một lần nữa hôn lên đôi môi kia.

Làn môi vốn đã nhu nhuyễn, qua một lần nước mắt thấm đẫm, lại càng thêm mềm mại, Đường Tử Ngạo không phải lần đầu tiên tiếp xúc với đôi môi này, nhưng là lần đầu tiên thực sự cho phép mình nếm trải. Hắn ngậm lấy, chậm rãi, ôn nhu nhay cắn, thư thái nhắm mắt lại, cảm nhận hơi ấm gắn bó lan tỏa.

Nụ hôn vừa kết thúc, gương mặt Đường Thiên Gia trong bóng tối đã không còn thấy trắng nhợt như trước nữa, Đường Tử Ngạo biết, hắn đang xấu hổ, nếu là ban ngày nhất định sẽ thấy được cả gương mặt nhỏ bé đỏ bừng, hắn ôm lấy Thiên Gia, nâng hắn ngồi lên người mình, hôn hôn đôi mắt hắn: “Sao vậy?”

Đường Thiên Gia run run hai cánh môi, nói không nên lời.

“Có phải có rất nhiều điều muốn hỏi hay không?” Đường Tử Ngạo nói giùm cho hắn.

Đường Thiên Gia gật đầu, chớp chớp con mắt nhìn hắn.

“Ừm, kỳ thực không phải hỏi gì cả, ta xem cả rồi.” Đường Tử Ngạo lấy tờ giấy trong ngực ra.

“Vừa xong… không thấy ngươi… đã tưởng…”

“Tưởng là ta không ở đây đúng không?”

“Ưm.”

“Ta ở, ở chỗ kia.” Đường Tử Ngạo chỉ vào khoảng trống giữa mé giường và tủ gỗ.

“Ta sợ.”

“Ta biết, là ta sai, sau này sẽ không như vậy nữa.” Đường Tử Ngạo hôn lên mặt hắn, từng chút từng chút, đôi môi đụng chạm trên làn da hắn, tình ý cùng thương tiếc tràn ngập không thể nói bằng lời.

“Sau này… ở bên nhau?” Đường Thiên Gia vẫn không dám xác định, ngập ngừng ướm hỏi.

“Ừ, vĩnh viễn ở bên nhau, Đường Đường ở bên bảo hộ ngươi, không để ngươi một mình cô độc.” Đường Tử Ngạo nhìn hắn, trịnh trọng nói.

“Ta… ta…” Thiên Gia nhất thời không biết phải nói sao, ta ta một hồi lâu, Đường Tử Ngạo nắm lấy bàn tay hắn: “Đừng nói nữa, ta biết rồi, giờ… đói bụng chưa? Đã qua giờ cơm tối mấy canh giờ rồi.”

Vừa lúc một trận tiếng dạ dày sôi ục ục đáp lời thay, Đường Thiên Gia dĩ nhiên ngượng ngùng cực kì, cuộn mình dụi vào lòng hắn.