Em muốn một chiếc nhẫn, chiếc nhẫn ấy phải lấp lánh hơn cả ngôi sao kia!

Ánh nắng đầu thu phơi phới mang trong mình chút hơi lạnh.

Những phiến lá xanh còn sót lại của rặng tường vi bên cửa sổ khẽ đung đưa trong gió chiều. Mặt trời chiếu rọi lên khung cửa kính lấp lánh như pha lê, phản chiếu ánh sáng rực rỡ chói mắt, tựa như ánh sáng của vì sao long lanh nhất.

Bầu trời đêm ngàn sao lấp lánh. “Việt Tuyên, nếu lời cầu hôn của anh vẫn còn hiệu lực”, cô gối đầu lên cánh tay anh, chỉ vào ngôi sao sáng nhất trong hằng hà sa số những ngôi sao trên bầu trời, “Em muốn một chiếc nhẫn, chiếc nhẫn ấy phải lấp lánh hơn cả ngôi sao kia”.

“Trong gần một tuần, cổ phiếu niêm yết của tập đoàn Tạ thị...” Tạ Phố đang báo cao tình hình biến động mới nhất về cổ phiếu của tập đoàn, giọng trầm thấp vang khắp căn phòng. Ngồi trên xe lăn, Việt Tuyên nhìn ra ngoài cửa sổ. Dáng ngồi thẳng, đôi môi anh thấp thoáng chút hồng nhạt. Chăm chú nhìn vệt nắng rực rỡ trên tấm kinh pha lê, đáy mắt anh dường như cũng lóe lên một tia sáng nhỏ nhoi.

“Nhị thiếu gia?”

Báo cáo xong, Tạ Phố liên hỏi.

Ánh mắt chậm rãi rời khỏi vệt nắng, Việt Tuyên suy nghĩ giây lát, rồi dặn dò Tạ Phố vài câu. Tạ Phố dáng vẻ sợ hãi, những cũng không nói gì nhiều, liền rời khỏi phòng.

Trên tay vịn xe lăn, những ngón tay Việt Tuyên thon dài, nhợt nhạt hơi nắm chặt rồi từ từ thả lỏng. Trong lồng ngực khẽ thổn thức một tiếng thởi dài, ánh mắt anh dừng lại ở khung ảnh trên bàn làm việc, trong khung ảnh là anh trên chiếc xe lăn và cô đang cười tươi như hoa.

Anh cầm khung ảnh lên.

Ngón tay lạnh giá chạm vào mái tóc dài đen óng như tơ của cô trên ảnh, chính là cảm giác đó, cảm giác mỗi khi anh chạm vào mái tóc đen của cô. Ngày chụp bức ảnh này, nắng vàng long lanh trăm hoa đua nở, cô ôm anh từ phía sau, hai cánh tay vòng qua vai anh, gương mặt dịu dàng, tươi cười rạng rỡ kề sát má anh, đôi mắt cười đen láy tinh nghịch nhìn vào ống kính máy ảnh.

Khóe môi anh cong lên.

Hôm nay là ngày Phan Đình Đình thử lễ phục. Tuy chưa từng nhìn thấy lễ hục do cô thiết kế, nhưng anh tin trong cuộc cạnh tranh với Sâm Minh Mỹ, cô sẽ là người chiến thắng.

***

“Cô Phan!”

Nắng chiều phủ kín mặt đường, nhóm người của Phan Đình Đình tiến thẳng vào cửa hiệu Sâm, Sâm Minh Mỹ, Liêu Tu và Quỳnh An đã đợi sẵn từ lâu, vội đứng dậy tiếp đón. Nói qua vài câu, Phan Đình Đình liền bắt đầu thử lễ phục, hai trợ lý của cô ta và hai nhân viên nữa của cửa hiệu đưa cô ta bước vào căn phòng thử đồ được trang hoàng lộng lẫy.

Tuy Liêu Tu và Quỳnh An đều là những nhà thiết kế lâu năm, nhưng thời khắc này vẫn không tránh khỏi có chút căng thẳng. Đối với thương hiệu thời trang cao cấp mới Sâm, việc Phan Đình Đình có chọn lễ phục do họ thiết kế để bước trên thảm đỏ lễ trao giả Quả cầu vàng hay không là điều vô cùng quan trọng. Hơn nữa, việc này cũng liên quan đến cuộc cạnh tranh với MK, nếu Phan Đình Đình không chọn Sâm, mà chọn MK...

Đáy mắt Liêu Tu và Quỳnh An đều có chút lo lắng.

Là nhà thiết kế chính của bộ lễ phục này, Sâm Minh Mỹ liên tục nhìn ra ngoài cửa sổ, liếc nhìn đồng hồ, đã hơn bốn giờ bốn mươi phút.

Lo lắng chờ đợi thêm một lúc, trong dòng người qua lại đông đúc bên ngoài cửa hàng vẫn không thấy bóng dáng người đó, cô bèn lấy điện thoại, chuẩn bị bấm số...

Cửa phòng thử đồ mở ra.

Phan Đình Đình bước ra trong bộ lễ phục màu vàng tươi, yểu điệu thướt tha, giống như một luồng sáng rực rỡ chói lòa, khiến người trong cửa hiệu ngây người rồi hết lời khên ngợi. Ba tấm gương lớn, một ở chính giữ, hai tấm hai bên, Phan Đình Đình thay đổi các tư thế, ngắm nhìn mình trong đó.

Bộ lễ phục giống như phượng bào thời cổ đại.

Chất liệu gấm màu vàng tươi tôn quý.

Cổ xường xám cách điệu, hơi đứng tạo cảm giác thanh cao, để lộ chiếc cổ cao, trắng nõn nà, phần ngực lại được khoét sâu, nửa che nửa bày bộ ngực đầy đặn, khêu gợi. Điểm nhấn lớn nhất của cả bộ lễ phục chính là những đường thê, từ ngực tới eo, rồi từ hông được thêu đầy phượng hoàng tinh tế, sôi động và đẹp lộng lẫy, mép váy thêu hình những đám mây tầng tầng lớp lớp, ngầm thể hiện đây là hình chú chim phượng hoàng bay cao tận chín tầng mây.

Trên hoa văn thêu thùa còn được đính kinh cương và ngọc trai, khiến cả bộ lễ phục thêm phần lộng lẫy, xa hoa lạ thường!

“Đại thiếu gia.”

Đúng lúc này, cửa kính được một nhân viên mở ra, người đàn ông tuấn tú bước vào. Sâm Minh Mỹ vội nhìn ra. Người đó mặc vest thời trang màu đen, quần màu lam, khóe môi như đang cười, trên gương mặt điển trai khiến người khác ngất ngây lộ ra vài phần hoang dã bất kham, chính là Việt Xán mà Sâm Minh Mỹ đã đợi cả buổi chiều.

“Xán, anh đến rồi đấy à?”

Sâm Minh Mỹ thở phào nhẹ nhóm.

“Đại thiếu gia!”

Thấy Việt Xán đến, Phan Đình Đình vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, ngay lập tức mắt sáng long lanh, hào hứng nhấc váy lên, xoay một vòng trước mặt anh, yểu điệu nói:

“Đây là lễ phục Minh Mỹ thiết kế cho em, anh thấy đẹp không?”

“Để anh xem”, bước đến trước mặt Phan Đình Đình, Việt Xán quan sát bộ lễ phục màu vàng tươi trên người cô ta một cách thích thú, khóa môi khẽ cười, nhìn Phan Đình Đình chăm chú, nói: “Đẹp vô cùng”.

Phan Đình Đình đỏ mặt, có đôi chút mất tự nhiên quay đầu đi, ngại ngùng vân vê viền váy.

“Vì đây là bộ lễ phục để bước trên thảm đỏ lễ trao giải Quả cầu vàng nên phải kiêu sa, bắt mắt, lộng lẫy. Do vậy ý tưởng về bộ lễ phục này của tôi đến từ phượng bào thời cổ đại.”

Coi như không thấy sự tế nhị giữa Việt Xán và Phan Đình Đình, Sâm Minh Mỹ cười nói:

“Đình Đình, đây là lần đầu tiên cô xuất hiện tại Hollywood, tôi e là một số phương tiện truyền thông không biết nhiều về cô. Nếu cô mặc một bộ lễ phục bình thường, thì dù cô có đẹp đến mấy, trong hàng tá minh tinh ngày hôm đó, có thể người ta sẽ chỉ nhìn cô rồi quên ngay. Phượng hoàng và thêu thùa là yếu tố quen thuộc nhất của Trung Quốc đối với người nước ngoài, trong mắt họ, hai nhân tố này vừa thần kỳ vừa đẹp đẽ. Mặc bộ phượng bào này sẽ khiến tất cả mọi người nhớ đến cô. Hơn nữa...”

Sâm Minh Mỹ mỉm cười nói:

“Tối hôm đó mặc phượng bào, nhất định cô sẽ ẵm giải trở về!”

Phan Đình Dình trong lòng rất vui.

Ngắm mình trong gương, bộ váy dạ hội kiểu phượng bào quả thật đã làm nôi bật vẻ cao sang quyền quý của Phan Đình Đình. Bộ ngực khoét sâu kết hợp với phần eo bó sát càng khiến cô ta quyến rũ vạn phần, tôn nên nét gợi cảm đầy mê hoặc. Hơn nữa, trang phục còn mang theo ý nghĩa cát tường. Phan Đình Đình nhìn bên trái rồi lại ngó bên phải, xoay một vòng ngắm nghía thêm lần nữa, càng ngắm càng ưng ý.

Phan Đình Đình vốn định đặt may lễ phục của một thương hiệu nổi tiếng thế giới. Nhưng các thương hiệu quốc tế đầy uy quyền đó chỉ tập trung vào những minh tinh hàng đầu Hollywood, rất hững hờ với cô ta, mấy bộ lễ phục đưa đến cho cô ta cũng rất đẹp, song chẳng có gì đặc sắc. Trong khi đó bộ phượng bào này được làm thủ công tỉ mỉ, đặc sắc tinh tế, nhìn là có thể thấy Sâm Minh Mỹ đã đổ vào đó bao nhiêu tâm huyết.

Phan Đình Đình mặt mày rạng rỡ, rồi vui vẻ quay vào phòng thử đồ. Thấy nét mặc Phan Đình Đình, Sâm Minh Mỹ ngồi xuống sô pha, thở phào nhẹ nhõm, tự thấy mình hơi căng thẳng quá độ. Bộ lễ phục lộng lẫy như thế, Phan Đình Đình sao có thể không thích được chứ. Đến từ một trường đại học hạng xoàng như Diệp Anh, sao có thể trở thành đối thủ của người cẩn thận tỉ mỉ như mình.

“Xán, cảm ơn anh, anh bận nhưu thế mà vẫn qua đây.”

Nhân lúc Phan Đình Đình đang trong phòng thay đồ, Sâm Minh Mỹ nắm tay trái Việt Xán, ánh mắt dịu dàng, cảm kích. Là cô cầu xin Việt Xán đến đây, tình ý của Phan Đình Đình với Việt Xán ai ai cũng biết, thời khắc quan trọng này lấy lòng Phan Đình Đình một chút cũng chẳng sao.

“Không có gì”, Việt Xán nhếch mày, rút tay khỏi tay cô, rồi lấy trong túi ra hộp thuốc lá. Nhưng anh không có ý định hút thuốc, ngón tay vuốt ve những đóa tường vi được chảm trổ trên nắp hộp, ánh mắt đăm chiêu vô định. Cửa phòng thay đồ khẽ mở. Phan Đình Đình đã thay trang phục bình thường.

“Chúng ta đi ăn mừng chút đi!”, trong khi nhân viên cửa hiệu cẩn thận đặt bộ lễ phục vào chiếc hộp giấy lớn được trang trí tinh tế, Sâm Minh Mỹ vui vẻ để nghị, cô đã đặt chỗ tại một nhà hàng.

“Ưm”, Phan Đình Đình có chút lưỡng lự: “Tôi còn muốn đến MK một chuyến”.

Ngay lập tức, mặt Sâm Minh Mỹ biến sắc, hỏi: “Đình Đình, cô còn chỗ nào chưa hài lòng về bộ lễ phục này sao?”

“Không! Không! Làm gì có chuyện đó!”, Phan Đình Đình nghiên đầu cười, giải thích: “Tôi chỉ đến đó cho có thôi, xem qua một chút, cùng lắm là năm phút sẽ ra. MK làm sao mà thiết kế được lễ phục cho ra hồn? Chỉ có điều bên đó cũng nói đã làm xong rồi, tôi tiện đường ghé qua thôi”. Dù gì tiền đặt cọc cũng đã đưa rồi, cô ta phải đi xem thế nào.

Sâm Minh Mỹ nghĩ một lát rồi gật đầu, nói: “Vậy tôi đi cùng cô nhé, sau khi ra khỏi MK chúng ta đi ăn luôn. Xán, anh cũng đi cùng bọn em được không?”.

Việt Xán chỉ cười không nói.

Đoàn người lại lũ lượt kéo sang MK. Thấy cả đoàn người khí thế bước vào, không chỉ có Phan Đình Đình, người quản lý và các trợ lý của cô ta mà còn cả Sâm Minh Mỹ, Việt Xán, ngay cả Liêu Tu và Quỳnh An cũng đến, Tracy hơi bết ngờ, may mà các nữ nhân viên được đào tạo bài bản đã nhanh nhẹn mời khách ngồi, rồi rót nước. George cũng bước đến chào hỏi.

“Tôi đến xem lễ phục.”

Ngồi trên sô phan màu đen, Phan Đình Đình hơi mất kiên nhẫn, đưa mắt nhìn đồng hồ treo tường.

“Nhanh chút, tôi còn có việc!”

Tracy ngớ người đáp một tiếng, rồi vội vã bước đến cửa phòng thiết kế, gõ cửa. Biết là không chỉ có Phan Đình Đình mà còn rất nhiều người khác đến, Diệp Anh đứng dậy, bỏ lại bản thiết kế đang sửa dở, bảo Tracy đi lấy lễ phục còn mình đi ra ngoài.

Trên ghế sô pha, Phan Đình Đình mặc váy dài màu vàng lông gà tỏa sáng cả phòng như thường lệ, giống như đây là nguồn ánh sáng của cả cửa tiệm vậy. Nhích sang trái một chút, bóng dáng Việt Xán trên chiếc sô pha màu đen tuấn tú đến mức gần như lộng lẫy, nhưng vẫn toát ra vẻ nam tính rạng ngời, khiến Sâm Minh Mỹ ngồi bên cạnh trở thành người vô hình.

Lúc đường nhìn của Diệp Anh lướt qua, Việt Xán hơi nhếch mép, dùng ánh mắt nhắc nhở cô đừng quên thỏa thuận giữa hai người.

“Lễ phục làm xong rồi sao?”

Không biết tại sao khi nhìn thấy Diệp Anh, trong lòng Phan Đình Đình lại lập tức thêm phần bực bội. Hôm nay, Diệp Anh mặc quần kết hợp với áo phông trắng tin mềm mại, bên ngoài khoác thêm chiếc blazer dáng dài màu đen, toàn thân toát lên nét đẹp tuấn tú như đáng nam nhi, lại thêm đôi mắt sáng, hàm răng trắng sáng và làn da trắng nõn như ngọc càng làm nổi bật nét thông minh hơn người trong cô. Từ trước đến nay, Phan Đình Đình luôn tự nhận mình là mỹ nhân số một trong làng giải trí, nhưng mỗi lần đứng trước Diệp Anh, cô ta đều cảm thấy yếu thế.

“Ừm.”

Diệp Anh thờ ơ nói, ánh mắt chỉ hướng về phía Phan Đình Đình, dường như chẳng để ý gì đến sự có mặt của Việt Xán và Sâm Minh Mỹ.

“Mang ra đây cho tôi xem!”

Nghĩ thật kỹ, nhất định Phan Đình Đình phải sỉ nhục Diệp Anh, đảo ngược tình thế một lần! Cô ta rất ưng bộ lễ phục do Sâm Minh Mỹ thiết kế, và sẽ mặc nó bước trên thảm đỏ. Còn Diệp Anh, kiêu căng như thể mình là nữ hoàng vậy, sau khi đặt cọc, bản thiết kế còn chưa cho Phan Đình Đình xem đã bắt tay vào cắt may, đúng là chẳng coi ai ra gì.

Diệp Anh hất hàm về phía Tracy đang đẩy một ma nơ canh ra. Sâm Minh Mỹ lập tức nhìn chăm chú về phía đó. Liêu Tu và Quỳnh An cũng nhìn theo. Họ vẫn còn nhớ những ngày đầu khi mới bước chân vào phòng thiết kế, Diệp Anh đã khiến mọi người sững sờ bằng việc cắt may một bộ trang phục màu đỏ sẫm, hai bộ trang phục MK trình diễn ở show thời trang Veka Queen cũng hết sức đặc sắc. Họ cũng muốn biết, lần này, trong cuộc so tài với Sâm về thời trang tại lễ trao giải Quả cầu vàng, Diệp Anh sẽ đưa ra thiết kế như thế nào.

Việt Xán cũng nhìn bộ lễ phục đầy suy tư.

“Chính là bộ này?”

Phan Đình Đình vốn không có ý định mặc thử bộ lễ phục do Diệp Anh thiết kế, mà sẽ soi mói, chê bai, cười nhạo nó, vớt vát lại cho mình chút sĩ diện đã đánh mất ở đây. Ngẩng đầu, Phan Đình Đình kiêu ngạo nhìn về hướng mọi đang nhìn...

Đó là chiế váy dạ tiệc màu lam sẫm.

Giống nhưu đại dương sâu thẳm.

Cũng giống như bầu trời đêm sâu.

Lại lấp lánh như ánh sáng của những vì tinh tú.

Chiếc váy màu lam sẫm như biển sao lặng lẽ được bày ra giữa cửa tiệm, nổi bật giữa sự tĩnh lặng của cả căn phòng. Sâm Minh Mỹ trân trân nhìn bộ lễ phục, đôi môi nhợt đi.

Trong chốc lát, ánh mắt cũng không thể rời khỏi bộ lễ phục, Phan Đình Đình thay đổi tư thế ngồi, nét mặt phức tạp, ho lớn, gắng gượng giữ chút tôn nghiêm, nói: “Cũng không đến nỗi nào... Có điều cô chưa nghe nói là tôi không thích màu lam sẫm sao?”

Diệp Anh cười nhạt, nói: “Theo tôi, đây là màu hợp với cô nhất. Tuy nhiên nếu cô Phan không thích thì thôi vậy. George, tiễn khách”. Nói rồi, cô ra hiệu cho Tracy cất bộ váy dạ tiệc màu lam sẫm đi, sau đó quay lưng toan rời bước.

“Đợi chút đã!”, Phan Đình Đình vội vã đứng dậy, không nghĩ được nhiều nữa liên tục hét lên “Tôi mắc! Tôi mặc! Haizzz, chỉ là mặc thử một chút thôi mà...”

Tracy và hai cô nhân viên của cửa hiện đưa Phan Đình Đình vào phòng thử đồ, Diệp Anh ngồi xuống một chiếc ghế tựa màu đen, nét mặt vẫn lạnh lùng, cũng không bắt chuyện với Sâm Minh Mỹ và Việt Xán.

Cuối cùng Sâm Minh Mỹ cũng định thần lại sau cú sốc về bộ lễ phục. Cô nắm chặt hai tay, tự an ủi, bộ đồ nhìn có vẻ rất đẹp nhưng mặc lên chưa chắc đã đẹp. “Cô hiện giờ...”, Sâm Minh Mỹ mặt không chút cảm xúc, hỏi: “... Ở cùng với Tuyên à?”.

“Uhm”, Diệp Anh nhấp một ngụm cà phê.

“Hai người ở chỗ nào?”, Sâm Minh Mỹ truy hỏi một cách không khách sáo. Sau khi Việt Tuyến rời khỏi Tạ gia, thái độ của Tạ Hoa Lăng đã chuyển từ phẫn nộ sang do dự, Sâm Minh Mỹ lo lắng, sau một thời gian, Tạ Hoa Lăng sẽ vì nhớ con mà thay đổi thái độ. Nhìn cánh cửa phòng thử đồ, Diệp Anh chậm rãi đáp: “Cô có thể đi hỏi Việt Tuyên”.

Bị thái độ của Diệp Anh chọc giận, Sâm Minh Mỹ hít một hơi thật sâu, giả vờ vô tình:

“Thật ngại quá, tôi không biết hôm nay Đình Đình cũng hẹn đến đây, nếu không sẽ để cô ấy đến MK trước rồi đến Sâm sau. Như vậy, không biết chừng cô ấy sẽ mua bộ lễ phục này, dù gì chúng ta cũng đều dưới trướng Tạ thị, cô có thể kiếm thêm một mối hàng cũng tốt.”

Diệp Anh cười nhạt, nói: “Tôi cũng nghĩ vậy, nên mới để cô ấy đến Sâm trước”. Bị lời nói của Diệp Anh làm cho cứng họng, Sâm Minh Mỹ phẫn nộ định nói thêm thì cánh cửa phòng thử đồ mở ra, hai cô nhân viên cửa hàng đi trước, theo sau là Tracy và Phan Đình Đình.

Nắng chiều trong veo, chói mắt như viên ngọc lưu ly.

Trong tích tắc, cả gian phòng như được phù phép, hoàn toàn ngưng đọng. Giống như lúc ma nơ cạnh khoác lên mình bộ lễ phục được đẩy ra khi nãy, chỉ có điều lần này, không gian tĩnh lặng đến mức tiếng thở cũng không còn.

Sững sờ.

Tất cả đều ngây người ngắm nhìn.

Chiếc váy lam sẫm làm nổi lên nước da trắng ngần của Phan Đình Đình, cổ chức V khoét sâu vô cùng táo bạo, sâu đến tận ngực năm centimet, váy dài đến mắt cá chân khiến Phan Đình Đình càng thon thả, yêu kiều hơn.

Bộ lễ phục này nhìn thì không có gì phức tạp, nhưng đường nét và kiểu dáng gọn gàng, thu hút đến lạ thường, vừa mềm mại lại vừa duyên dáng. Do được đính vô số viên kim cương lớn nhỏ màu lam đẹp đẽ, bộ lễ phục lấp lánh như ánh sáng của biển sao, tựa như bản đồ sao trong vũ trụ, thần bí và xa cách. Mép váy cùng phần cổ tay là những đường diềm bằng lụa cực nhỏ như họa tiết cát tường lúc ẩn lúc hiện, hết sức kín đáo nhưng lại mang màu sắc phương Đông vừa bí ẩn vừa cao sang.

Đây là bộ lễ phục vô cùng diễm lệ.

Liêu Tu và Quỳnh An đều rất bất ngờ.

Điều làm hai người sửng sốt không phải vẻ đẹp của chiếc váy, trên đời này thiếu gì chất liệu vải đẹp, thiếu gì những chiếc váy được thiết kế và cắt may khéo léo. Khi hai chiếc váy đều vô cùng đẹp đẽ được bày ra trước mặt, vì gu thẩm mĩ của người xem khác nhau nên rất khó có thể chọn ra chiếc nào đẹp hơn. Bản thân Phan Đình Đình lại là một mỹ nhân xuất chúng, bất luận mặc gì cũng đẹp. Điều khiến họ bất ngờ là sau khi khoác chiếc váy màu lam sẫm lên người, Phan Đình Đình không còn giống như Phan Đình Đình trước kia nữa!

Trước khi thiết kế lễ phục, Liêu Tu và Quỳnh An đã cùng Sâm Minh Mỹ nghiên cứu kỹ càng khí chất cũng như phong cách của Phan Đình Đình tuy đẹp đấy nhưng khí chất lại hiện rõ vẻ phóng khoáng, dù trang điểm tươi đậm hay nền nã thì cũng như nhau, đều không che giấu nổi nét lả lơi, phong trần từ trong cốt cách.

Chọn thiết kế phượng bào chính là muốn lấy sự long trọng, phú quý lấp đi nét phóng khoáng trong khí chất của Phan Đình Đình. Có điều sau khi mặc bộ lễ phục phượng bào, người Phan Đình Đình có toát lên vài phần đoan trang nhưng cũng lại thêm chút cứng nhắc.

Còn bộ màu lam sẫm này...

Lập tức khiến Phan Đình Đình trở nên trầm tĩnh, dù bộ ngực trắng ngần, khêu gợi lộ ra phân nửa nhưng vẫn cao sang, thẹn thùng, làm người khác muốn nhìn song lại không dám nhìn. Những tia sáng màu xanh trầm mặc như một biển sao thần bí, xa cách, tựa như nữ hoàng đến từ thế giới băng tuyết.

Ingrid Bergman.

Nữ hoàng thời đại phim đen trắng và kịch câm.

Kiêu sa, cô độc.

Sửng sốt ngắm nhìn mỹ nữ xinh như ngọc khoác lên mình bộ lễ phục màu lam sẫm trong gương, Phan Đình Đình bỗng nhớ đến mình hồi bé. Khi đó, minh tinh màn ảnh mà Phan Đình Đình thần tượng nhất là Ingrid Bergman, cô ta đã bắt chước sự lạnh lùng của Bergman, mô phỏng sự kiêu ngạo đến cô độc của Bergman. Nhưng trong làng giải trí, sự khó tính và kiêu căng khiến người ta khó tiến xa được, chỉ có sự nũng nịu và thoải mái mới có chỗ đứng.

Bao lâu rồi...

Phan Đình Đình không còn nhìn ngắm kỹ bản thân mình trong gương.

Sự hoảng hốt vụt qua, Phan Đình Đình che giấu nỗi niềm trong đáy mắt, nét mặt phức tạp hỏi Diệp Anh: “Sao cô biết tôi mặc màu này sẽ đẹp?”

“Tôi là nhà thiết kế.” Diệp Anh mỉm cười, thản nhiên nói: “Cô có thể không nhìn ra mình đẹp nhất ở điểm nào, nhưng tôi thì không được phép”.

Sau đó, Diệp Anh dường như chẳng muốn nói gì thêm, chỉ gật đầu với mọi người trong của tiệm rồi quay về phòng thiết kế của mình. Tracy và George ở lại giúp Phan Đình Đình chỉnh sửa lại trang sức cùng kiểu tóc. Cô ta vẫn đang trong trạng thái kinh ngạc, mơ màng.

Từ một hộp giấy màu xanh lam, Tracy lấy ra đôi giày dạ hội kiểu giày múa ba lê cùng chiếc ví dự tiệc bằng sa tanh màu lam sẫm được thiết kế tinh xảo, vài lắc tay to nhỏ các cỡ để kết hợp với bộ lễ phục. George chải tóc cho Phan Đình Đình, vấn thành búi bóng bẩy, nho nhã, rồi tỉ mỉ giảng giải cho thợi trang điểm đi theo Phan Đình Đình những điều trọng tâm cần chú ý về kiểu tóc và trang điểm của cô ta khi tham gia lễ trao giải.

Bên đó là cảnh tượng ồn ào náo nhiệt.

Bên này, Sâm Minh Mỹ nắm chặt hai tay, đôi môi nhợt nhạt.

Trên sô pha, Việt Xán có thể cảm nhận được sự phẫn nộ và bối rối toát ra từ Sâm Minh Mỹ. Từ giây phút Phan Đình Đình bước ra khỏi phòng thử đồ, tất cả mọi người có mặt đầu hiểu rằng, chẳn có chút nghi ngờ gì về sự lựa chọn của Phan Đình Đình nữa cả.

Đôi mắt Việt Xán tối sầm.

Giây phút này, anh hiểu rằng không thể ngăn Diệp Anh lại nữa rồi. Bởi vì, Sâm Minh Mỹ hoàn toàn không phải là đối thủ của cô.

“...”

Nhìn Sâm Minh Mỹ, Việt Xán, Liêu Tu và Quỳnh An, mỗi người một sắc thái khác nhau rời khỏi MK, lại nhìn đoàn người của Phan Đình Đình ôm túi lớn, túi nhỏ phụ kiện phấn khích đi về, Tracy vẫn đang kinh ngạc, thẫn thờ nhìn các nhân viên cửa hiệu thu dọn đồ đạc, trong lòng có thứ gì đó đã bị đảo lộn và phá vỡ.

“Thực ra bộ lễ phục kiểu phượng bào mà Sâm Minh Mỹ thiết kế cũng rất đẹp, đường thêu khéo léo, hợp với vóc dáng của Phan Đình Đình, lại mang nét đặc sắc Phương Đông.” Goerge ngồi trên mặt bàn, vẻ mặt vô cùng phấn khởi. Lúc nãy, khi Phan Đình Đình thử đồ trong của tiệm, anh ta cũng tiện thể ngắm luôn bộ lễ phục mà Sâm thiết kế cho cô ta.

“Có điều những năm gần đây, khi tham dự lễ trao giải quốc tế, các nữ minh tinh hầu như đều mặc những trang phục mang màu sắc phương Đông như xường xám, yếm đào... Tại lễ trao giải Cannes còn có người mặc lễ phục kiểu long bào, đúng là một cặp với bộ phượng bào này!”, George cười lớn, giễu cợt, “Đặc sắc thì có đấy, cũng có thể khiến người khác nhớ đó là ngôi sao đến từ Trung Quốc, nhưng ngoài điều đó ra, ai mà nhớ được đến tên của họ chứ? Tất thảy nữ minh tinh Trung Quốc đều mặc bộ đồ ‘đặc sắc’ lại thành ra chẳng có chút ‘đặc sắc’ nào cả. Hơn nữa, vào những dịp như vậy, nếu ăn mặc quá khác biệt lại giống như người đến từ hành tinh khác, làm sao mà hòa nhập với Hollywood được.”

Tracy ngẩn người lắng nghe.

“Mà bộ lễ phục này của Diệp tiểu thư chỉ thêm có một chút yếu tố phương Đông, khiến người khác cảm thấy có chút thần bí nhưng lại không biết thần bí ở chỗ nào. Vừa đậm đà lại không phô trương, có thể hoàn toàn hòa nhập với Hollywood”, George khâm phục đến nỗi hai mắt sáng lấp lánh, “Quan trọng nhất là, bộ lễ phục này không chỉ diễm lệ thôi đâu. Người đẹp như Phan Đình Đình mặc gì cũng rất đẹp, bản thân cô ấy cũng biết điều này. Chỉ là, trước đây, dù Phan Đình Đình có mặc đẹp đến đâu cũng không thể rũ bỏ được nét lẳng lơ, do vậy mới bị người khác cười nhạo là không có khí chất, không có sức hút, khó thành danh được.”

“... Uhm.”

Tracy ngây người gật đầu nói:

“Đúng vậy, bộ lễ phục Diệp tiểu thư thiết kế đã khiến Phan Đình Đình dường như lột xác hoàn toàn thành một người khác, kiêu sa, cao quý khó mà với tới được. Hóa ra, chỉ một bộ quần áo cũng có thể làm khí chất của một người thay đổi lớn đến vậy…”

“Ha ha ha ha, thảo nào Diệp tiểu thư kiêu căng như vậy, chẳng hề sợ sệt chút nào”, nhìn về phía phòng thiết kế của Diệp Anh, đáy mắt George lóe lên chút gì đó gần như là sùng bái, “Quả nhiên là cô ấy có quyền được làm cao”.

“Có điều…”, Tracy mơ hồ nhìn George nói, nhưng cứ như thể đang nói với chính mình: “Từ lúc nhìn thấy bản thiết kế bộ lễ phục này, đến khi giúp Diệp tiểu thư hoàn thành, tôi đều cảm thấy nó rất đẹp, rất lộng lẫy, nhưng xét về kiểu dáng lại chẳng thấy có gì quá đặc biệt. Tại sao khi Phan Đình Đình khoác lên người lại… như vậy”.

Nói rồi, Tracy có chút hoảng sợ, bất an hỏi: “George, tại sao lại như vậy, tôi đã không thể nhìn ra được nét đặc sắc của một bộ thiết kế, tôi… tôi…”.

“Trước đây cô toàn thiết kế thời trang”, George nhếch mép cười, rung đùi, điệu bộ lôm ca lôm côm: “Thời trang là sản phẩm sản xuất dây chuyền, chú trọng đến cảm giác thiết kế xuất sắc, đủ để nắm bắt sự chú ý của khách hàng. Đồ thời trang nữ đặt may cao cấp tuy cũng đề cao thiết kế và ý tưởng sáng tạo, nhưng càng chú trọng hơn đến việc phục vụ bản thân khách hàng, không phải để thể hiện sự đặc biệt của trang phục, mà để thể hiện nét đẹp của khách hàng”.

“Bộ lễ phục này Diệp tiểu thư thiết kế riêng cho Phan Đình Đình, do vậy khi mặc trên người ma nơ canh, cô không phát hiện thấy quá nhiều nét đặc sắc, chỉ khi Phan Đình Đình khoác nó lên người, cô mới có thể nhìn ra phản ứng hóa học thần kì gần như là ảo thuật ấy! Có điều, Sâm tiểu thư đã nhìn ra ngay từ cái nhìn đầu tiên, vì thế bộ lễ phục vừa được đẩy ra, mặt cô ta đã lập tức biến sắc. Về mặt thiết kế, sản phẩm của Diệp tiểu thư có vẻ đơn giản, song lại tốn rất nhiều công sức và tỉ mỉ về chi tiết.”

Càng nói càng thích thú, George nhảy khỏi bàn, cầm một chiếc bút và một tờ giấy, nói với Tracy: “Đây, để tôi vẽ cho cô xem”.

Trong chớp mắt, trên mặt giấy trắng hiện ra đường nét phác họa của bộ lễ phục màu xanh lam, George phấn khích giảng giải, dùng bút khoanh tròn những đường nét trên phần vai, phần hông: “Nhìn ra chưa, ở đây, ở đây, Diệp tiểu thư đều đã tạo thêm cảm giác về sức mạnh của độ phồng. Vì sao Phan Đình Đình lại bị người khác cho là lẳng lơ, chính vì cô ta…”. Sau khi kết thúc bài giảng giải tràn đầy nhiệt huyết kéo dài hơn nửa giờ đồng hồ, nhìn vẻ mặt kích động của Tracy, George than vãn một hồi, cuối cùng chốt lại: “Diệp tiểu thư đúng là một thiên tài!”.

***

“Keng!”

Trong ánh chiều ta nơi căn hộ bên sông, hai chiếc ly pha lê trong suốt va vào nhau phát ra âm thanh vui tai, bó hồng trắng nở rộ tinh khiết, rực rỡ, những món ăn được chuẩn bị tỉ mỉ, thanh đạm, vừa miệng. Diệp Anh mặt mày rạng rỡ nhấp một ngụm rượu trong ly, nói với Việt Tuyên đang ngồi trên xe lăn:

“Ừm, đã lâu rồi không được vui vẻ như thế này!”

Lần trước, được cùng dự tiệc với nữ hoàng Veka, tuy đã làm lu mờ hình ảnh của Sâm Minh Mỹ nhưng vẫn có khoảng cách trên và dưới sân khấu. Còn lần này, có thể ngắm nhìn khuôn mặt bỗng nhiên tái nhợt của Sâm Minh Mỹ ở khoảng cách gần như vậy, tâm trạng Diệp Anh quả thật không tệ chút nào.

Mùi vị của trả thù lại ngọt ngào đến vậy.

Tận mắt chứng kiến sự thất vọng và ghen ghét oán hận của kẻ thù giống như trái cây tự mình gieo trồng cuối cùng đã cho ra nước ép ngọt ngào, cô sẽ từ từ nhấm nháp, tận hưởng.

“Chúc mừng em.”

Nhìn ánh mắt long lanh gần như trẻ thơ của cô, sau khi hai người chạm ly, Việt Tuyên từ từ uống cạn thứ chất lỏng trong ly, tuy đó chỉ là nước lọc ấm cô rót vào. Anh mỉm cười nghe cô kể chi tiết việc Phan Đình Đình thử đồ tại cửa hiệu, dù trước khi cô về, qua Tạ Bình, anh đã biết kết quả của buổi thử đồ rồi, nhưng anh vẫn chú tâm nghe cô kể.

Hiếm khi thấy cô cười thuần khiết như thế.

Cho dù gương mặt tươi cười này bắt nguồn từ sự thất bại của Minh Mỹ, thế thì cũng có sao? Hơn nữa, hôm nay cô ăn ngon miệng hơn thường ngày rất nhiều.

“Một tuần nữa là lễ trao giải, đúng không?”

“Vâng.”

“Phan Đình Đình chắc chắn sẽ mặc bộ lễ phục em thiết kế, không có gì thay đổi nữa, đúng không?”, Việt Tuyên điềm đạm nói.

“…”, Diệp Anh chau mày, “Ý anh là?”.

Bên ngoài, từng bóng điện đã lần lượt được thắp sáng, mặt sông về đêm trong suốt, nhà nhà lên đèn, xe cộ nườm nượp.

“Cô ấy đương nhiên sẽ chọn bộ lễ phục của em!” Lấy khăn lau miệng, đôi mắt Diệp Anh tỏ rõ vẻ chắc chắn. Sau đó, cô nheo mắt, tựa đầu vào chân anh trên xe lăn, thì thầm dò hỏi:

“Có phải anh muốn nhắc nhở gì em không? Sâm Minh Mỹ sẽ không chịu thua như thế đúng không? Hay là anh thấy mẫu của em không đẹp đến mức khiến Phan Đình Đình đưa ra quyết định chắc chắn?”

“Lúc chiều, anh vừa về nhà cũ.” Không trả lời câu hỏi của cô, tay phải Việt Tuyên phủ lên mu bàn tay cô, vuốt ve một vài giây, rồi chậm rãi nói: “Mẹ hy vọng anh quay về”.

Trong bàn tay anh, tay cô khẽ cứng lại:

“Khi nào anh về?”

“Ngày mai.”

“Uhm”, đôi hàng mi đen nhánh của cô cụp xuống.

“Nếu ngày mai em không kịp thì ngày kia chúng ta về.”

“…”

Đôi hàng mi ngay tức khắc mở ra, cô ngạc nhiên nhìn anh chằm chằm, hỏi:

“Em và anh cùng về?”

“Em có đồng ý không?”, Việt Tuyên nhìn cô.

“Họ đồng ý…”

“Đúng vậy.”

Hơi ngạc nhiên, Diệp Anh tâm tư rối bời. Cách đây không lâu, trong lễ mừng thọ, Tạ lão gia đã chính miệng tuyên bố hôn sự của Việt Tuyên và Sâm Minh Mỹ, hơn nữa việc cô từng vào trại cải tạo cũng bị phơi bày trước mặt người nhà họ Tạ, Tạ Hoa Lăng đã phẫn nộ đuổi cô ra khỏi nhà.

Cô cho rằng, Việt Tuyên có thể từ bỏ Tạ gia, cùng mình bỏ nhà ra đi đã là chuyện vô cùng khó khăn. Không ngờ nhanh đến vậy, Việt Tuyên đã có thể khiến nhà họ tạ chấp nhận cô, và muốn đưa cô quay lại Tạ gia. Bất luận Việt Tuyên dùng cách gì, Diệp Anh đột nhiên ý thức được rằng dường như cô đã luôn đánh giá thấp khả năng của Việt Tuyên.

“Nếu như em không muốn quay về thì sao?”, nhẹ nhàng tựa lên đầu gối anh, cô lặng lẽ thở dài, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ, ngắm nhìn dòng xe cộ tấp nập trong đêm, “Ở đây chỉ có em và anh, yên tĩnh biết mấy”.

Việt Tuyên cúi đầu.

Mái tóc đen óng mượt như tơ, cô như chú mèo lười nhác u sầu, khuôn mặt trắng hồng khẽ cọ vào đùi anh, truyền hơi ấm cho anh. Những ngón tay anh bất giác vuốt ve đôi má cô, ngẫm nghĩ rồi nói:

“Nếu em thực sự không muốn quay về…”

“A, không phải, chỉ là em muốn ở lại đây thêm vài ngày nữa.” Cô cười, nắm chặt những ngón tay anh, nũng nịu, “Ngày kìa chúng mình về, được không anh?”.

Mặc cho cô đùa nghịch với ngón tay mình, Việt Tuyên dịu dàng nhìn cô, bỗng nhiên hai tai ửng đỏ, thì thầm: “Em muốn một chiếc nhẫn lấp lánh hơn những vì sao đúng không?”.

Cô hơi ngẩn người. Ánh mắt phức tạp liếc qua mặt anh, cô cười, mi khẽ chớp, trả lời: “Nếu như anh tìm thấy”.

***

Tuy đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng vài ngày sau, khi tận mắt chứng kiến Diệp Anh và Việt Tuyên cùng nhau xuất hiện tại phòng ăn nhà họ Tạ, trái tim Sâm Minh Mỹ như bị ai đó ra sức bóp nghẹt.

Rèm cửa màu tím kiểu cung đình đẹp đẽ xa hoa. Đèn chùm pha lê trắng hình nến rọi xuống bàn ăn dài. Như thể đã được chính thức công nhận là bạn gái Việt Tuyên, Diệp Anh ngồi bên cạnh anh, nhẹ nhàng, tỉ mỉ chăm sóc anh dùng cơm, hai người thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn nhau, thì thầm to nhỏ. Còn Tạ lão thái gia và Tạ Hoa Lăng đều dùng cơm với vẻ tự nhiên, như thể sự việc đêm mưa gió ấy chưa từng xảy ra.

“Còn vài ngày nữa là đến ngày diễn ra lễ trao giải Quả cầu vàng rồi”, dùng thìa bạc múc canh cá màu trắng sữa một cách nho nhã, Sâm Minh Mỹ uống một ngụm, hướng ánh mắt về phía Diệp Anh, mỉm cười nói tiếp, “Xán và tôi định đến Hollywood cổ vũ cho Phan Đình Đình, hai người có muốn đi không?”.

Nghe giọng điệu thoải mái và tự tại kia, Diệp Anh nhìn Sâm Minh Mỹ dò xét. “Lễ phục làm xong rồi chứ?”, người mở miệng trước lại là Tạ Hoa Lăng. “Vâng ạ, thưa bác gái”, Sâm Minh Mỹ mỉm cười. “Vậy thì nghỉ ngơi một chút đi”, Tạ lão thái gia vẻ mặt tươi cười hiền từ nói, rồi sai người làm mang lên cho Sâm Minh Mỹ một bát tổ yến rất lớn, “Cháu ngoan, gần đây cháu mệt mỏi và gầy đi nhiều rồi, phải tẩm bổ cho lại người”. “Phan Đình Đình chọn lễ phục của cháu à?”, Tạ Hoa Lăng hỏi với vẻ phức tạp. “Lễ trao giải Quả cầu vàng sẽ được tường thuật trực tiếp, đến lúc đó mọi người sẽ đều nhìn thấy”, Sâm Minh Mỹ mỉm cười không trả lời, vẻ mặt lại đầy chắc chắn, rồi nghiêng đầu nhìn sang Việt Xán đang ngồi bên cạnh, “Đợi sau khi lễ trao giải kết thúc, Xán với cháu định tổ chức một buổi tiệc mừng ở Hollywood, mượn cớ để chính thức giới thiệu thương hiệu thời trang nữ cao cấp của chúng ta”.

Canh cá vừa tươi ngon vừa đậm đà.

Ánh mắt lạnh lùng dời khỏi người Sâm Minh Mỹ, Diệp Anh tiếp tục thưởng thức món canh cá. Mới có hai ngày mà Sâm Minh Mỹ đã tỏ ra là mình đang nắm chắc phần thắng trong tay. Xem ra, khi Việt Tuyên nhắc nhở cô việc của Phan Đình Đình khả năng sẽ có thay đổi chính là ám chỉ điều này.

“Thế nào, Diệp tiểu thư không tán đồng với ý tưởng tổ chức tiệc mừng này sao?”, đuôi mày hơi nhướn, Sâm Minh Mỹ ném cái nhìn về phía Diệp Anh, người vẫn luôn giữ vẻ bình thản, điềm tĩnh từ đầu tới giờ.

“Đây là ý tưởng không tồi”, lấy khăn ăn nhẹ nhàng lau khóe miệng, Diệp Anh mỉm cười, “Bất luận Phan Đình Đình chọn Sâm hay MK, thì đều là thương hiệu của Tạ thị, tổ chức tiệc mừng không thừa đi đâu cả”.

Nhìn dáng vẻ nho nhã, điềm đạm của Diệp Anh phía đối diện, trong lòng Sâm Minh Mỹ vô cùng bực bội. Rõ ràng mình mới là đại tiểu thư xuất thân danh giá, Diệp Anh chẳng qua chỉ là một đứa con gái tù tội tốt nghiệp từ một trường đại học hạng xoàng, vậy mà phong thái lại luôn thanh cao nho nhã, toát lên khí chất khó diễn tả bằng lời, như thể thân phận hai người đã bị đảo ngược vậy.

Sâm Minh Mỹ vô cùng căm ghét cảm giác này.

Rất lâu trước đây, khi còn nhỏ, cũng từng có người làm cho cô căm ghét như thế. Người đó như một cô công chúa cao sang, bênh cạnh người đó, người khác đều biến thành những hạt bụi nhỏ nhoi, vô hình. Vì vậy, khi cô tận tay kéo người đó từ trên mây xuống, rồi giẫm đạp một cách tàn nhẫn, cảm giác mãn nguyện trong lòng khó có thể diễn đạt thành lời.

“Nếu đã như vậy, con và Diệp Anh cũng sẽ đến lễ trao giải”, tiếng nói trầm nhẹ vang lên trong phòng ăn, Việt Tuyên ngồi trên xe lăn, nhẹ nhàng nắm tay Diệp Anh.

“Nhưng sức khỏe của con!”

Tạ Hoa Lăng sợ hãi, lập tức phản đối.

“Con đã khỏe nhiều rồi”, Việt Tuyên an ủi mẹ, “Nhốt mình trong phòng mãi rất buồn, con cũng đang muốn ra ngoài thư giãn”. Giọng anh bình thản, nhẹ nhàng, có sức thuyết phục người khác.

Bên kia, Việt Xán uống ly rượu vang, dường như chẳng hề để ý đến lời qua tiếng lại của mọi người. Rượu đỏ như hồng ngọc, hương thơm thoang thoảng, anh khép hờ đôi mắt từ từ thưởng thức, khóe miệng nở nụ cười dửng dưng, ánh mắt dừng lại trên hai bàn tay đan vào nhau của Việt Tuyên và Diệp Anh.