Sớm đầu Xuân.
Mười giờ sáng.
“Két…!”
Cánh cổng sắt
nặng nề rít lên tiếng sắt hoen gỉ, một khe hở từ từ mở ra, ánh mặt trời
lạnh lẽo chiếu lên người thiếu nữ đang chầm chậm đi ra. Cô ngẩng đầu,
đôi mắt đen láy, làn da dường như rất lâu không được tiếp xúc với ánh
nắng, trắng xanh gần như trong suốt.
“02857, được ra ngoài rồi hãy sống thật tốt đấy nhé, đừng bao giờ trở lại đây nữa!”
Cánh cổng sắt lại nặng nề khép lại sau lưng.
Bầu trời màu chì nặng trĩu, âm u, từng trận gió thổi qua kéo theo khí trời
lạnh buốt, cành cây cơ hồ chỉ còn màu đen trơ trụi, thỉnh thoảng mới
thấy vài chồi xanh mới nhú. Sau đó, là sự tĩnh lặng trống rỗng đến mênh
mang, ngoài cô ra, nơi này vắng ngắt không một bóng người.
Hai tay ôm chặt chiếc túi da cũ.
Còn nhớ sáu năm trước, khi mười bốn tuổi cô bị áp giải đến trại này, cảnh
tượng lúc đó thật náo nhiệt, bao nhiêu phóng viên đổ xô đến, những ánh
đèn flash sáng chói như tia chớp nhằm thẳng vào cô, cố chụp hình cô với
đôi tay bị còng phía trước.
Nhưng bây giờ, cuối cùng cô cũng được tự do.
Mái tóc đen buộc gọn phía sau, vầng trán đầy đặn, sáng trắng mịn màng, duy
có nơi gần chân tóc thấp thoáng một vết sẹo dài trăng trắng.
Đôi môi mím lại như một dòng kẻ lạnh lùng.
Cô thì thầm với chính mình…
Dạ Anh.
Cuối cùng mi cũng được tự do.