Giản Từ trong lòng thầm nghĩ không cần biết anh nói cái gì, từ nay về sau mình liền thích ăn món đó.

Chu Bạch nói: “Em ấy thích ăn món lẩu, nhất định phải bỏ rất nhiều rau vừng. Thích nhất là măng tây,  ghét nhất xà lách. Hoa quả thích nhất là quả lê, ghét táo tây.”

Giản Từ kinh ngạc.

Chu phụ ngược lại hướng cậu chứng thực: “Tiểu Từ, nó nói có đúng không?”

Giản Từ vội vã điều chỉnh tốt biểu tình trên mặt: “Đúng, con, không nghĩ anh ấy đều biết…” Thật sự hoàn toàn bất ngờ, một chút cũng không sai.

Chu phụ hỏi đến nghiện: “Vậy con biết tiểu Từ mang giày số mấy không?”

Chu Bạch trả lời: “số 39”

“Tiểu Từ, con đem giày cởi ra cho bác nhìn một chút.”

“…” Ông chú thật biết cách chơi người!

Giản Từ không còn gì để nói, đành phải xoay người lại cởi giày.

Mà ngay lúc này, Chu Bạch ngồi xổm xuống, mở dây giày của cậu, một tay vịn cậu, nói: “Chân đừng giẫm trên đất, giẫm lên chân anh, đứng vững vàng.” Một tay đem giày đưa cho phụ thân xem.

Số 39

Kỳ thực giờ đây Chu phụ đã không còn quan tâm câu trả lời đúng hay sai nữa rồi.