Chu Bạch hỏi: “Chúng ta gặp nhau như thế nào?”

Giản Từ trả lời: ” Ừm… Đó là buổi sáng một ngày mưa phùn mờ mịt, tôi tới quầy ăn vặt mua bánh rán. Thời điểm bác gái tính tiền, dù trên tay bị mưa gió quất bay, sau đó tôi liền chạy theo chạy theo, dù liền đập phải xe anh đang ngồi, che mất kín chắn gió của anh. Anh dừng xe, đem dù trả lại cho tôi. Vì cảm tạ anh, tôi mời anh ăn bánh rán. Chúng ta liền như vậy quen nhau.”

Chu Bạch chậc một tiếng:” Một chút tình cảm cũng không có, quá giả!”

“Ồ.” Giản Từ điều chỉnh một chút ngữ khí, thâm tình đọc diễn cảm, “Kia là một ngày —— trời mưa phùn mờ mịt —— sáng sớm, tôi, tại quầy ăn vặt —— mua, bánh, rán. Đưa tiền cho bác gái  —— lúc đó…”

“Dừng lại! Hay là dùng cái trước đi.”

“À.”

Chu Bạch xoa xoa mi tâm, tiếp tục tập: “Còn vài vấn đề, quầy ăn vặt ở chỗ nào?”

“Trên đường Trường Lạc, anh đi làm chắc cũng qua con đường đó.”

“Bác gái bán bánh rán dáng vẻ như thế nào?”

“Hơn năm mươi tuổi, thường mặc tạp dề màu hồng kẻ ô vuông”.

“Xe của tôi biển số gì?”

“Pit A3NR92.”

“Tôi thích ăn cái gì nhất?”

“Cá hấp pecca.”

“Diễn viên tôi thích nhất là ai?”

“Ây…” Giản Từ ngưng lại.

Chu Bạch mặt mày khó chịu nhìn cậu: “Cái này cũng không nhớ được? Não cậu dung lượng chỉ có 1KB.”

Giản Từ có chút cuống lên, cậu thật sự không nhớ rõ có từng thấy câu này, đành phải suy đoán lung tung: “Có phải người nữ diễn viên rớt thang máy lần lần trước, nàng… Nàng tên gì?”

“Sao có khả năng!” Chu Bạch không kiên nhẫn nói, “Là Leonardo DiCaprio!”

“Xin lỗi xin lỗi, lần này tôi nhớ kỹ.” Giản Từ sâu sắc hiểu rõ đạo lí “Trả tiền chính là ông chủ”, lấy lòng nói, “Tôi cũng rất yêu thích anh ấy, anh ấy năm nay rốt cục cũng đoạt giải,  bộ phim kia…”

“Câu hỏi tiếp theo, chúng ta đã ở chung bao lâu?”

“Hai tháng lẻ bảy ngày.”

Chu Bạch ngẩng đầu nhìn gian phòng trước mắt: “Tốt, không sai, ngày mai đi gặp cha tôi.”

“Được rồi, tôi biết rồi.”

Chu Bạch thấy cậu một bộ dáng nhu thuận phục tùng, hết sức cố gắng phối hợp tất cả các yêu cầu của anh, trong lòng có loại cảm giác không rõ khoan khoái, cho nên thật ra còn có một số việc phải đi xử lý, hiện tại đột nhiên không muốn làm.

Anh hỏi cậu: “Giản Từ, cậu thật sự chuẩn bị tốt việc cùng tôi kết hôn sao?”

Giản Từ nhìn anh, mặt mày nhu hòa: “Tôi chuẩn bị xong.”

Chu Bạch sắc mặt căng thẳng khẽ dịu xuống.

“Dù sao anh cũng giúp tôi trả hết tiền nợ.” Giản Từ thành khẩn nói, “Yên tâm đi, tôi đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, vô luận chết như thế nào tôi đều có thể tiếp nhận.”

Chu Bạch sắc mặt lần thứ hai đen như đáy nồi.