Điện thoại di động là thư kí Chu Bạch đưa cho anh, lúc đó anh chính là đang họp.

Thư ký nhìn thấy điện thoại hiện chữ “Giản”, nhất thời đoán không ra là ai. Vì người liên lạc này vừa không  nằm trong nhóm công việc, cũng không nằm trong nhóm gia đình bạn bè, chỉ như vậy đơn độc một chữ “Giản”.

Chu Bạch nhận điện thoại ngữ khí có chút hung ác, nhưng mà thư ký vẫn ngửi ra được không  khí cóchútt bất thường.

Vừa nghe nói là “Giản” gọi điện, Chu tổng liền bỏ xuống công sự trên tay tới đón. Hơn nữa cái gì gọi là “Đêm nay đi với tôi một chuyến “? Cái gì gọi là “Ở nhà chờ”?

Sách sách sách, vừa nghe liền biết có gian tình.

Kỳ thực thư ký cũng cả nghĩ quá rồi.

Chu Bạch chỉ là đi đưa âu phục cho Giản Từ.

Thời điểm hắn đến nhà Giản Từ, cậu chính là ở nhà ăn cơm tối. Sáu món một canh, một mình cậu ăn.

Chu Bạch: “Cậu ăn nhiều như vậy?”

“A, ngày hôm nay tôi hơi đói bụng.” Mấu chốt là sợ bữa cơm này là bữa tối cuối cùng.

Chu Bạch xem bộ dáng cậu cúi đầu ăn một mình liền rất khó chịu, ngồi xuống lạnh lùng nói: “Tôi cũng  chưa có ăn.”

Giản Từ phun ra  chân gà đang gặm, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn anh, lập tức rất có ánh mắt mà cầm bát đũa đưa cho anh: “Vậy cùng ăn đi?”

Chu Bạch xoi mói mà nếm nếm: “Đều là do cậu làm à?”

Giản Từ ngay thẳng mà nói: “Chân gà là thức ăn làm sẵn, thịt kho măng ở siêu thị làm rất tốt,  canh sườn nấm măng là mua ở quán cơm dưới lầu, nhà ông ấy hầm ăn ngon cực kỳ.”

Chu Bạch: “…” Ai hỏi cậu cái này, thực sự là không hiểu mà còn đòi!