"Tùng...tùng...tùng.."- Tiếng trống dồn dập vang lên, báo hiệu giờ tan trường đã đến. Vừa nghe tiếng trống, Linh Nhi thở phào nhẹ nhõm:" Phù... May mà đã tan học.". Cả buổi hôm nay cô cứ bị tên học sinh mới- Lý Gia Kiệt nhìn chằm chằm, nếu tan học muộn chút nữa chắc cô bị ánh mắt của hắn thiêu sống quá. Vội vàng vác cặp sách lên vai, Linh Nhi vội vàng biến mất như một làn khói để lại khuôn mặt tuấn tú của Lý Gia Kiệt với vẻ mặt cứng ngắc, khóe miệng giật giật cùng cánh tay đang giơ lên giữa khoảng không, oán hận thầm nghĩ : " Em chạy nhanh như vậy làm gì chứ ? Nhưng mà không sao, chúng ta sắp gặp lại nhau rồi, nhanh thôi"- Lý Gia Kiệt nhếch miệng cười tà rồi cũng đeo cặp sách rời đi.

____Phân cách tuyến " về nhà "_____________

Quăng cặp sách lên bàn học, nàng ngã người, nằm phịch xuống giường, cố gắng lục lọi trí nhớ về cậu học sinh mới. " Lý Gia Kiệt, Lý Gia Kiệt... sao cái tên này nghe quen quen vậy ta?". " Haizzzz...!!!" - Vò đầu bứt tai, nàng vẫn không thể tìm ra chút ký ức nào về cái tên xa lạ mà thân thuộc ấy. " Cốc cốc..." - Cửa phòng truyền đến tiếng gõ rất nhẹ. " Mời vào. Cửa phòng không khóa đâu ạ." . Cánh cửa màu trắng khẽ mở ra, mẹ nàng mỉm cười dịu hiền, nói: " Con thay quần áo rồi xuống dưới nhà đi Linh Nhi. Có " khách quý " của con đang đợi dưới phòng khách đó ."- Mẹ nàng cười cười, như vô tình, như cố ý nhấn mạnh hai chữ " khách quý ". Nhìn thấy nụ cười của mẹ mình, nàng đột nhiên khe khẽ rùng mình một cái, có mùi âm mưu nha! Đang định hỏi mẹ thêm người đó là ai thì " rầm "-  Cánh cửa đóng lại, mẹ nàng đã nhanh chóng xuống dưới lầu. Khóe miệng nàng giật giật" Có cần nhanh vậy không?. Cái tốc độ kia, chậc chậc... chả khác nào tia chớp cả. sao mình không biết mẹ mình có thể chạy nhanh vậy ta?" . Mân mê môi hồng, nàng đi đến trước tủ quần áo, chọn một chiếc áo croptop trắng và chân váy dài ngang đùi màu đen, buộc tóc đuôi ngựa thật cao trên đầu xong, nàng xoay người, bước chân nhẹ nhàng xen lẫn tò mò xuống phòng khách.

Vừa đến chân cầu thang, Linh Nhi đã nghe thấy tiếng trò chuyện rôm rả trong phòng khách. Càng ngạc nhiên hơn khi nhìn thấy người con trai đang ngồi trên ghế sopha thân thiết nói chuyện với mama của nàng, người đó...không phải Lý Gia Kiệt, cậu học sinh mới chuyển đến sao? Sao lại thân thiết với mama của nàng như vậy? Như thể họ ( Mama và Lý Gia Kiệt ) quen nhau đã rất lâu rồi vậy. Ngoài ra còn có một người phụ nữ trung niên đang ngồi bên cạnh mẹ cô, nét mặt vô cùng hiền hòa, từ ái. Cố phát ra tiếng động dưới chân, báo hiệu cho ba người đang nói chuyện vui đến quên trời đất ở đằng kia sự xuất hiện của nàng, khi thấy mọi người nhìn về phía mình, nàng ho nhẹ một tiếng, che dấu đi sự lúng túng, đến bên ghế sô pha, nhẹ chào hỏi:" Con chào dì,chào Gia Kiệt "- Nàng nhìn người phụ nữ trung niên ở ghế sô pha dáng người được bảo dưỡng rất tốt nên nhìn như mới chỉ 27,28 tuổi, chắc kêu bằng dì là được rồi nhỉ. Còn về Lý Gia Kiệt, dù sao cậu ta cũng là bạn học, gọi cả họ lẫn tên có vẻ không được lịch sự lắm, thôi thì gọi là Gia Kiệt vậy. Nghe nàng chào hỏi xong, người phụ nữ trung niên nhìn nàng từ ái, kéo nàng đến bên cạnh chỗ mình rồi xoa nhẹ đỉnh đầu nàng : " Haizzz, mới một thời gian không gặp, nha đầu con đã lớn thế này rồi. Thời gian qua nhanh thật, nhóc tỳ ngày nào giờ trở thành thiếu nữ mất rồi !!!". A! Mình có biết một dì xinh đẹp như thế này sao?- Nàng hơi hơi nghiêng đầu suy nghĩ rồi nhìn sang mama của mình vẻ mặt cầu cứu. Mama nàng cười cười nói:" Con không nhớ dì tiểu Hoa hồi bé hay dắt con đi chơi sao, còn có Kiệt ca ca hay tặng con gấu nhồi bông đó! ". Nghe mama mình nói xong, nàng tròn mắt ngạc nhiên " Không phải Kiệt ca ca lớn hơn con một tuổi sao? Sao có thể là Lý Gia Kiệt được?" .

Lúc này lại đến lượt Lý Gia Kiệt xoa đầu cười ngượng ngùng : " À...thật ra thì anh chỉ hơn em có 1 tháng lẻ 11 ngày thôi, nh...nhưng cũng là lớn hơn mà, ha..hahah..." . Nhìn thấy ánh mắt nàng lườm sang một cái, tiếng cười của Lý Gia Kiệt im bặt, cúi đầu tỏ vẻ " Anh biết lỗi rồi, anh thật sự biết lỗi rồi mà" khiến ba người ( nàng, mama của nàng và mama của Kiệt ca ^^) đều phì. Thử tưởng tượng, cảnh một người thanh niên cao to gần 1m80 cúi đầu ngượng ngùng như nàng dâu mới về nhà chồng không phải gây buồn cười chết người sao? Mà trong trí nhớ của nàng, Kiệt ca ca là người lúc nào cũng cười dịu dàng như nắng ban mai cơ mà, đâu phải khuôn mặt lạnh lùng như vậy đâu ( lúc ở lớp ấy ạ )? Thảo nào mà nàng lại không nhớ ra Kiệt ca. Nhìn Linh Nhi có vẻ không để ý đến chuyện kia nữa, Lý Gia Kiệt mới nói:" Haizzzzzz, thật không ngờ, nhóc con hồi xưa luôn chảy nước mũi bám theo sau anh gọi : Kiệt ca ca ngắn, Kiệt ca ca dài giờ đã trưởng thành xinh đẹp như vậy rồi. Hahaha ". Linh Nhi nhảy ra khỏi ghế sô pha, chạy ba bước gộp thành hai đến chỗ Lý Gia Kiệt, tay chống hông đứng trước mặt anh, dẩu môi nói:" Ai nói em chảy nước mũi chứ? Không có, anh mới chảy nước mũi. Hứ !!!". Lý Gia Kiệt cười : " Ồ!! Em không có chảy nước mũi sao, em chắc chứ? " - giọng nói đầy vẻ trêu cợt. " Đương nhiên, em mới không có chảy nước mũi đâu ". " Được, được, em nói không có thì không có"- vẻ mặt kia chính là " em nói thế nào cũng đúng, lời em nói là chân lý " ( Myna : Chưa chi anh đã bộc phát bản tính thê nô rồi, chậc chậc ). Lúc này nàng mới cười nhe răng một cái, thật tự nhiên ngồi vào bên cạnh Lý Gia Kiệt." Hay chúng ta đến chỗ Tiểu Linh Chi chơi đi. Lâu rồi cả ba chúng ta chưa gặp nhau. Hồi còn nhỏ, nàng, Lý Gia Kiệt và Tiểu Linh Chi chính là bạn nối khố của nhau. Lý Gia Kiệt lớn nhất,rồi đến nàng sau đó là Tiểu Linh Chi bé nhất, kém nàng và Lý Gia Kiệt một tuổi. Cả ba đứa nhà gần nhau  nên chơi với nhau từ nhỏ tới lúc nàng 5 tuổi, ba ba của Lý Gia Kiệt chuyển công tác tới tỉnh K nên không gặp lại nhau nữa. Sau đó một năm, Tiểu Linh Chi cũng chuyển nhà đến gần cơ quan của pa pa nàng ( Tiểu Linh Chi ) để tiện cho việc đưa đón Tiểu Linh Chi đi học. Do nhà em ấy hơi xa nên hai chị em nàng rất ít khi gặp nhau, giờ Lý Gia Kiệt ở đây là vừa đúng dịp. Lý Gia Kiệt không suy nghĩ, một ngụm đáp ứng : " Được ". Sau đó cả hai xin phép người lớn rồi cùng bắt taxi đến nhà Tiểu Linh Chi.