Thẩm Vân Chiêu nhớ rõ, là ngày đó, vào ban đêm hắn trở về nhìn thấy nàng, nàng ở dưới gốc cây hoa đào thổi một khúc này.

Khúc kia hắn cũng từng nghe qua ở nơi khác, so với nàng thổi thành thạo hơn nhiều, uyển chuyển hơn nhiều, nhưng lại không bằng nàng bắt được tiếng lòng của hắn.

Cánh hoa rơi xuống, rơi xuống vai, tay áo tung bay, đẹp không tả xiết.

Tô Kiều Ngọc cầm lấy sáo bạch ngọc, phát ra âm thanh thứ nhất.

Theo sau là tiếng sáo như nước chảy trút xuống, uyển chuyển lại êm tai.

Hóa ra cuối cùng lại có một ngày, nàng có thể đem chiết chi khúc thổi tự nhiên lại tùy ý như thế.

Nàng thổi chậm rãi nhắm mắt lại, từ khúc này, khiến rất nhiều hồi ức của nàng một lần nữa lại hiện lên trong đầu, giống như cuộn tung ra bức họa cổ xưa.

Chỉ có nhắm mắt lại, nàng mới yên tâm, yên tâm bản thân không biểu lộ cảm xúc ra nhiều, thế cho nên để hắn nhìn ra.

Một khúc dừng, dư âm vẫn còn quanh quẩn ở đại điện.

Nàng chậm rãi mở mắt, lại thấy gương mặt bỗng nhiên phóng đại trước mặt mình.

Lúc nàng nhắm mắt lại, Thẩm Vân Chiêu liền lấn người tiến đến, nửa híp mắt, trong mắt tràn ngập cảm xúc, trên người mang theo mùi Long Tiên Hương nhàn nhạt.

"Ngươi là ai?" Giọng nói mát lạnh hỏi, khí thế bức người.

Tô Kiều Ngọc liên tục lui về phía sau, cúi đầu, tóc mái giữa trán ngăn cản đôi mắt đang hốt hoảng, vội vàng khoa tay múa chân, Dân nữ chỉ là y nữ bình thường, tên húy không đáng nhắc đến...

Thẩm Vân Chiêu nhìn chằm chằm khuôn mặt của nàng thật lâu, nhìn đến Tô Kiều Ngọc ứa ra mồ hôi lạnh.

Sau một lúc lâu, hắn đột nhiên nở nụ cười, ở trong tẩm điện trống trải lại có vẻ phá lệ thấm người.

Hóa ra, trong lúc vô tình, hắn đã nghĩ đến nàng.

Năm đó người bị hắn làm cho thương tích đầy mình rời đi, lúc đi còn thuận tiện mang lòng hắn đi, từ đó ngực hắn liền trống rỗng, lại không ôn nhu.

Nàng sớm đã đến nơi hắn không chạm đến rồi...

Thẩm Vẫn Chiêu cười khóe mắt hơi ướt, đi đến bàn gỗ thuận tay cầm lấy một bầu rượu trên bàn, đi đến bên giường rồi ngồi xuống.

Cách đó không xa, y nữ còn có thể nhìn thấy bả vai hắn hơi run.

Thẩm Vân Chiêu tự rót cho mình một ngụm rượu lớn, trong mắt cô đơn, "Ngươi có biết cái gì là người trong lòng không?"

Tô Kiều Ngọc không nói tiếp, lời này của hắn cũng không cần nàng nhận.

Nàng nghĩ, người trong lòng hắn là Tần Nguyệt Ca.

Tựa như, người trong lòng nàng năm đó, là hắn.

Thẩm Vân Chiêu nhìn ánh mắt nàng nhìn lại đây, kia không phải đôi mắt quen thuộc, nhưng ánh mắt lại quen thuộc như vậy.

"Chính là trong lòng lúc nào cũng nhớ mong người...!Sẽ nghĩ nàng đang ở nơi nào? Sẽ nghĩ nàng có vui vẻ hay không..."

Khóe miệng Thẩm Vân Chiêu lộ ra một nụ cười khổ.

Tô Kiều Ngọc nghe trong lòng sinh ra khó hiểu.

Tần Nguyệt Ca rõ ràng ở trong cung, cái gì mà nghĩ người trong lòng đang ở nơi nào?

Nhưng nàng nghĩ thì nghĩ, lại không nói một lời.

Đối với Thẩm Vân Chiêu, người bị đè nén rất nhiều năm, đó là người thích hợp để lắng nghe nhất.

Hắn mượn rượu mạnh, phát tiết áp lực cùng thống khổ trong lòng.

"Vậy người có đối với người nào sinh lòng oán niệm không?"

Oán niệm?

Có.

Năm đó, nàng hận không thể tự mình ra tay giết hắn.

Thời gian qua đi mấy năm, một kiếm đâm vào ngực, còn ẩn ẩn phát đau, khó có thể quên.

Nàng lại ở lúc hắn hỏi, nhẹ nhàng lắc đầu.

"Trẫm đã từng thích một người, cũng đã từng hận một người..."

Âm thanh oa oa, dễ dàng bắt được bất đắc dĩ cùng thống hận của hắn.

"Từng hai bàn tay trắng, từng lưu lạc đầu đường.

Đó là đoạn thời gian hèn mọn nhất cả đời trẫm."

"Vốn là sớm thành thói quen cùng mấy đứa trẻ phố hẻm phố xá làm bạn, cùng bọn họ đi quấy rối..."

Thẩm Vân Chiêu thấp giọng kể chuyện cũ năm xưa, giống như đang nói chuyện xưa của người khác.

"Chưa từng nghĩ, sẽ có một người xuất hiện, hắn mang trẫm về phủ thái phó, nói cho trẫm, từ nay về sau sẽ sống ở nơi rộng lớn kia, đọc sách, luyện kiếm."

"Từng cho rằng hắn là người đem trẫm đưa đến dưới ánh mặt trời, thẳng đến khi hắn để trẫm, dùng kiếm pháp mà hắn dạy, giết chết một nam nhân bị trói..."

Từ đó trở đi, hắn học được cách giết người, từ đó về sau máu tươi đầy tay, không thể rửa sạch.

"Sau lại từ một người xưa ở nơi đó nghe được, hóa ra ta là huyết mạch của hoàng thất."

"Buồn cười a ha ha ha ha...." Trong mắt Thẩm Vân Chiêu chứa hận ý cùng phẫn nộ.

"Hóa ra..."

"Trẫm giúp kẻ thù giết cha mình dọn sạch đường, trở thành đao trong tay kẻ thù."

Thẩm Vân Chiêu dừng lại, tự rót cho mình một ngụm rượu, cả một bầu rượu đã gần thấy đáy.

"Cho dù là binh khí của Thẩm La Hàm, hay là muốn xoay người báo thù, trẫm cùng không thể có một chút tình cảm.

Tình cảm chỉ khiến cho trẫm rơi vào thụ động, khiến hai người đều trở thành vạn kiếp bất phục(*)."

(*) vạn kiếp bất phục: muôn đời muôn kiếp không trở lại được.

"Khi trẫm phát hiện ra phần tình cảm này, trẫm phải làm, cũng chỉ có thể làm, chính là nhổ tận gốc!"

Tô Kiều Ngọc nghe Thẩm Vân Chiêu hơi say mà nói lời bị đè xuống ở trong lòng hắn, trên mặt không giấu nổi kinh ngạc.

Mọi ngươi, bao gồm cả nàng, đều cho rằng Thẩm La Hàm cứu Thẩm Vân Chiêu, hóa ra trong đó còn có ân oán lớn như vậy.

Nàng thế nhưng lại không phát hiện ra manh mối!

Hắn có thể vì báo thù, chặt đứt tình cảm của mình.

Chặt đứt sao? Hắn đối với Tần Nguyệt Ca còn không phải xem như trân bảo? Có lẽ là hắn yêu nàng ta yêu đến thâm trầm không thể không tiết lộ...

Đem tàn khốc đều để lại cho bất luận kẻ nào trên thế gian, đem một mặt ôn nhu cho Tần Nguyệt Ca.

Nhưng mới đè xuống ăn khớp vừa rồi, có phải thật vậy hay không thì còn chờ bàn luận.

Tiếp đó Tô Kiều Ngọc nghe được lời nói không ngừng, hoàn toàn lật đổ nhận thức của nàng.

"Nhưng trẫm tự phụ có thể khống chế cảm xúc cùng tình cảm của mình, cuối cùng vẫn là xem trọng bản thân." Thẩm Vân Chiêu yên lặng nhìn nơi xa, ánh mắt nhìn vào khoảng không, như muốn nhớ lại gì đó.

"Tết Khất Xảo ngẫu nhiên gặp được, trẫm nhớ kỹ đôi mắt của nàng, ở trong hoàn cảnh mờ nhạt lại thủy linh sáng trong.

Phải có lòng đơn thuần như thế nào mới có thể dưỡng ra đôi mắt như vậy..."

Thẩm Vân Chiêu ném bầu rượu xuống, chậm rãi bước đến, ngón trỏ xẹt qua đuôi mắt Tô Kiều Ngọc.

Tô Kiều Ngọc vội vàng nhắm mắt lại, lông mi đen dài dưới ánh sáng chớp chớp.

Lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ nóng rực, làn da Tô Kiều Ngọc nóng lên, đi sâu vào trái tim.

Nàng không thể tin được.

Nàng tận mắt nhìn thấy hắn ôm Tần Nguyệt Ca vào ngực, chính tai nàng nghe hắn nói những lời âu yếm triền miên với nàng ta.

Hắn còn vì nàng ta mà không tiếc tổn thương nàng, chỉ vì bỏ rơi nàng sớm ngày cùng Tần Nguyệt Ca ở chung một chỗ!

Thẩm Vân Chiêu nói tiếp, "Ta nhớ kỹ nàng chăm chú học thơ từ, ta nhớ rõ nàng ban đêm thổi sáo ngọc, ta còn nhớ rõ nàng đơn bạc mà quật cường..."

"Mà ta lại chỉ có thể đẩy nàng ra xa! Rời xa ta mới có hy vọng tồn tại, cùng ta ở bên nhau chỉ có thể rơi vào vực sâu!"

Không!

Như thế nào lại như vậy!

Tô Kiều Ngọc khiếp sợ mà ngây dại, nàng vẫn luôn cho rằng, là hắn có lỗi với nàng, là hắn phụ bạc nàng.

Cõi lòng nàng chứa đầy hận ý mà cố ý đi đại lao ẩm thấp cho hắn một ly rượu độc.

May mắn...!May mắn Tần Viễn Mặc cuối cùng cũng đem giải dược trở về đưa cho hắn mới không gây ra tai họa.

Thế nhưng, hắn nói, trong lòng hắn vẫn có nàng...

Nàng hẳn là cảm thấy vui sướng?

Làm sao trong lòng vẫn chua xót như vậy...!Trong lòng hắn có thiên hạ có hận ý, nàng lại thành trói buộc, trở ngại hắn đi về phía trước.

Tô Kiều Ngọc đột nhiên quay đầu, mượn khuất sáng mà che giấu đáy lòng đang biểu lộ thống khổ cùng giãy giụa.

Thẩm Vân Chiêu nhìn chằm chằm gò má của nàng, lẩm bẩm nói,

"Nếu ngươi là nàng,"

"Sẽ oán trẫm không...".