NGOẠI TRUYỆN VỀ Thẩm Vi Vi

Bộp!

Mạnh Tầm ném một tập tài liệu lên bàn trước mặt Thẩm Vi Vi, trên trán ướt đẫm mồ hôi, đầu tóc vẫn luôn được chăm chút cũng có thêm vài cọng lòa xòa rối bời.

“Vi Vi, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì hả? Lúc trước chuyện tôi bảo cô đi hỏi Cô Thiếu Ngu, cô đã hỏi chưa? Rốt cuộc anh ta đã nói thế nào? Vì sao lúc trước đã đồng ý chắc chắn chuyện tài nguyên nhưng bây giờ lại không chắc chắn nữa?” Mạnh Tầm chỉ vào tập tài liệu: “Cô nhìn đi, những cái này đều là quyền đại diện và vai diễn điện ảnh bị trả lại.” Nói đến đây, Mạnh Tầm thấp giọng mắng một câu: “Trước đây lúc đến bàn bạc hợp đồng ai cũng tươi cười lấy lòng, bây giờ thì cao ngạo, ngay cả điện thoại cũng không thèm nghe! Lịch trình của cô trống ba tháng, nếu lại không có những tài nguyên khác thì phòng làm việc của chúng và cô cùng tiêu đời!”

Tay Thẩm Vi Vi lật lật những tài liệu kia, mấy ngày nay giữa hai hàng lông mày của cô ta chưa từng được giãn ra.

///Truyện được Edit & đăng tại web Yeungontinh.vn///

Những lời Mạnh Tầm nói đều là thật, ba tháng không có tài nguyên, khoảng thời gian trước đây hotsearch Kỳ Khinh Khinh kết hôn, cô ta đã túm chặt lấy để lấy được một ít nhiệt độ, mặc dù phần lớn là bị mắng chửi, nhưng dù sao thì số người hỏi han cô ta cũng nhiều hơn. Nhưng theo thời gian, nhiệt độ cũng giảm bớt, tình cảnh của cô ta càng trở nên khó khăn, nếu không có tài nguyên thì chẳng bao lâu nữa cô ta sẽ trở thành người vô danh trong giới giải trí này.

Chỉ cần nổi tiếng, nổi tiếng bằng cách nào thì có làm sao chứ?

“Tôi biết rồi, tôi hỏi lại một chút.”

“Vi Vi, gần đây tôi nghe được một số lời đồn nói hiện tại tập đoàn Cô Thị rất nguy hiểm, có nguy cơ phá sản, phòng làm việc của chúng ta là do Cô Thị đầu tư, nếu như Cô Thị phá sản, phòng làm việc của chúng ta cũng sẽ bị sụp đổ ngay lập tức. Cô Thiếu Ngu không có khả năng ngăn cản cơn sóng dữ kia, trong chuyện này tôi mong cô hãy cân nhắc suy nghĩ kỹ một chút.”

Giọng nói của Thẩm Vi Vi nặng nề, ngẩng đầu cười nói: “Yên tâm, tôi biết rõ mình nên làm thế nào.”

Cô ta gọi điện thoại cho Cô Thiếu Ngu, chuông reo một lúc lâu, ngay lúc Thẩm Vi Vi nghĩ rằng Cô Thiếu Ngu sẽ không nghe thì điện thoại được kết nối.

“Alo, Vi Vi, em gọi cho anh có chuyện gì vậy?”

“Không có gì, em chỉ muốn hỏi anh một chút xem tối nay anh có thời gian ăn cơm cùng em hay không?”

Cô Thiếu Ngu thở dài, giọng nói mang theo sự áy náy: “Xin lỗi em, khoảng thời gian này anh bận quá mãi không có thời gian bên cạnh em, hai ngày nữa có được không, hai ngày nữa anh chắc chắn sẽ đi cùng em.”

Thẩm Vi Vi khôn khéo nói: “Không sao đâu, anh cứ lo cho công việc trước đi! Đợi anh hết bận rồi nói tiếp.”

“Được, anh cúp trước đây.”

Thẩm Vi Vi cười rồi cúp điện thoại.

Nhưng vừa cúp điện thoại xong, nụ cười đã biến mất, giữa hai hàng lông mày có một sự u sầu không thể cởi bỏ được.

“Anh ta nói thế nào?” Ở bên cạnh Mạnh Tầm thúc giục.

“Anh ấy nói gần đây rất bận, không có thời gian gặp nhau.”

“Vi Vi, cô nên tự tìm đường lui trước cho mình, nếu cô vẫn muốn lăn lộn trong giới giải trí, chúng ta không thể buộc chung sống chết cùng với Cô Thị được!” Mạnh Tầm phân tích cái lợi cái hại cho cô ta: “Cô Thị bị tổn thất bên trong quá nặng, cho dù không bị đóng cửa thì năng lực cũng không còn được như trước nữa. Phòng làm việc này của chúng ta hoàn toàn mới dưới danh nghĩa của Cô Thị, là một ngành mà Cô Thị chưa từng nhúng tay vào, cô cho rằng những người ở Cô Thị sẽ để cho phòng làm việc của chúng ta tồn tại hay sao? Bảo tồn thực lực và không đầu tư sai lầm để tránh biến cố lớn, đây mới đúng là chuyện mà Cô Thị sẽ làm sau đợt phong ba lớn này!”

“Vi Vi, cô hãy nghĩ cho kỹ, người như Cô Thiếu Ngu có đáng để cho cô gửi gắm hay không?”

Vẻ mặt Thẩm Vi Vi rối rắm, nhìn tập tài liệu trước mặt, im lặng suy nghĩ một lúc lâu.

Cô Thiếu Ngu yêu cô ta, đây là chuyện không thể phủ nhận, thậm chí còn tin tưởng cô ta. Cô Thiếu Ngu còn yêu cô ta hơn Lục Lệ Đình, đúng như Lục Lệ Đình đã nói, Cô Thiếu Ngu sẽ quý trọng cô ta suốt đời.

Nếu như cô ta chịu chấp nhận vượt qua cửa ải khí khăn này với Cô Thiếu Ngu.

Nhưng thế thì sao chứ?

Không có Cô Thị, Cô Thiếu Ngu cũng không là gì cả, không hề biết làm gì, chỉ là một công tử ăn chơi rượu chè, sau này lấy cái gì nuôi cô ta chứ, làm thế nào để chiều chuộng cô ta chứ?

Người thích cô ta nhiều như vậy, không có Cô Thị thì Cô Thiếu Ngu cũng chỉ như một kẻ theo đuổi bình thường, dựa vào đâu mà bắt cô ta phải nhân nhượng Cô Thiếu Ngu chứ?

Cả đời cô ta đều leo lên ngọn núi cao giới giải trí, giữa chừng đứt đoạn thì sao cô ta chấp nhận được chứ!

Lúc này Thẩm Vi Vi đã đưa ra quyết định.

“Cô yên tâm đi, tôi biết mình nên làm thế nào.”

Thấy vẻ mặt quyết tâm của Thẩm Vi Vi, lúc này sắc mặt Mạnh Tầm mới ổn hơn một chút: “Cô có thể nghĩ thông suốt là rất tốt, đợi cô và Cô Thiếu Ngu nói rõ ràng, chúng ta cũng phải tìm một lối ra…”

///Truyện được Edit & đăng tại web Yeungontinh.vn///

Ra khỏi công ty đã là mười giờ đêm.

Cô Thiếu Ngu lê thân thể mệt mỏi lên xe, bảo tài xế đưa anh ta đến bệnh viện.

Sức khỏe của ông cụ Cô càng lúc càng yếu, thời gian này trừ công ty ra thì anh ta chỉ ở bệnh viện, thỉnh thoảng muộn quá còn ngủ luôn ở bệnh viện. Nhìn thời gian, anh ta đoán chắc hôm nay sẽ ngủ lại bệnh viện.

“Cậu chủ đừng lo, hôm nay bác sĩ đã nói sức khỏe của ông cụ đã có chuyển biến tốt.”

Cô Thiếu Ngu kéo giãn cà vạt ra, nhìn gương mặt tiều tụy phản chiếu trong cửa sổ xe, thấp giọng “ừ” một tiếng.

Tình trạng của ông cụ, lúc trước bác sĩ đã báo cho anh ta rằng đã rất tệ, trong lòng anh ta cũng biết, cũng đã chuẩn bị kỹ càng, anh không cứu được công ty cũng không cứu được ông nội. Bây giờ việc duy nhất anh ta có thể làm chính là đến bệnh viện nhiều hơn, ở bên cạnh ông nội.

Rất nhanh đã đến bệnh viện, tài xế đánh thức Cô Thiếu Ngu đang ngồi nghỉ ngơi phía sau.

Cô Thiếu Ngu tranh thủ nửa tiếng đi xe ngủ được một giấc, vỗ vỗ khuôn mặt, cố gắng phấn chấn lại, ít nhất tự mình thấy có tinh thần hơn một chút.

Đẩy cửa xe ra, xuống xe đi lên lầu.

Gần mười một giờ, hành lang bệnh viện vô cùng yên tĩnh, Cô Thiếu Ngu dự cảm có lẽ ông cụ Cô chắc đang ngủ, không muốn làm phiền đến ông ấy, vừa đẩy cửa ra nhìn một cái, lại không ngờ rằng lúc này ông cụ Cô giờ này thường đang ngủ lại vẫn chưa ngủ, thậm chí còn rất tỉnh táo đợi anh ta đến.

“Ông nội, sao ông vẫn chưa ngủ?”

Ông cụ Cô vốn rất yêu thương cháu trai, vừa thấy Cô Thiếu Ngu đến, cười ha ha nhìn anh ta: “Đợi cháu đấy, cháu mãi chưa đến, ông sẽ không ngủ.”

Nói đến đó, lại thấp giọng ho khan.

Cô Thiếu Ngu vội vàng bước đến vô lưng cho ông ấy: “Bác sĩ nói ông phải nghỉ ngơi thật tốt.”

“Không có chuyện gì đáng ngại cả, thân thể của ông ông tự biết.” Ông ấy nắm lấy tay của Cô Thiếu Ngu: “Hôm nay Lệ Hành và ông nội của cậu ấy đã đến, sức khỏe của ông lão kia vẫn tốt lắm, ông thấy chắc phải sống đến trăm tuổi.”

“Ông cũng sẽ sống đến trăm tuổi mà.”

“Thân thể của ông thế nào ông còn không tự biết sao? Cháu không cần an ủi ông.” Ông cụ Cô nói hai câu, khó khăn thở hổn hển, nói tiếp: “Ông biết cháu không cứu được nguy cơ của Cô Thị, ngày mai cháu hãy đi tìm Lục Lệ Hành, cậu ấy sẽ giúp cháu.”

“Anh ta ư?”

“Hôm nay cậu ấy đã nói chắc chắn sẽ giúp cháu bảo vệ Cô Thị, sẽ không để Cô Thị sụp đổ.”

Cô Thiếu Ngu nhìn sự hiền hậu trong mắt của ông cụ, ân hận xấu hổ cúi đầu.

Ông cụ Cô yêu thương nhìn anh ta: “Không sao hết, ông đã nhìn cháu trưởng thành, cháu là kiểu người thế nào trong lòng ông biết rõ. Mỗi người đều có sở trường riêng của mình, từ nhỏ cháu đã không thích công việc này, nếu ông có lựa chọn khác thì cháu cũng đã không trâu bắt chó đi cày, kiên trì ngồi ở vị trí này giải quyết tốt hậu quả, dù sau này Cô Thị có ra nông nỗi gì thì ông cũng sẽ không trách cháu.”

“Ông nội, ông yên tâm, cháu chắc chắn sẽ cố gắng!”

“Cháu có quyết tâm như vậy ông nội rất vui.” Ông cụ Cô thờ dài, thấp giọng nói: “Lão già kia không bao lâu nữa đã có thể bồng cháu trai rồi, không biết ông có còn cơ hội để thấy cháu kết hôn hay không đây?”

Cô Thiếu Ngu sững người, anh ta muốn cùng Thẩm Vi Vi đến.

Tinh thần có chút không yên, lại có chút căng thẳng, trong lòng biết rõ tiêu chuẩn cháu dâu của ông cụ Cô là con nhà có học thức khéo léo, gia cảnh tương xứng. Nếu là Thẩm Vi Vi chưa biết chừng ông cụ Cô sẽ thích.

“Ông nội, cháu có chuyện muốn nói với ông.”

“Chuyện gì?”

Cô Thiếu Ngu rất muốn đưa Thẩm Vi Vi đến gặp ông nội, để ông xem cháu dâu của ông xinh đẹp như thế nào, thanh lịch khéo léo biết bao.

“Cháu có bạn gái ạ.”

Ông cụ Cô ngạc nhiên: “Bạn gái sao? Tên là gì?”

“Cô ấy tên là Thẩm Vi Vi.” Nhắc đến Thẩm Vi Vi, sự uể oải trên mặt Cô Thiếu Ngu đã biến mất: “Cô ấy rất tốt, ông nội, cháu rất thích cô ấy.”

“Thẩm Vi Vi?” Có hơi quen nhưng ông cụ Cô cũng không nghĩ nhiều, ông ấy là người từng trải, thấy nụ cười trên mặt của Cô Thiếu Ngu thì đã biết ngay có chuyện gì: “Thằng nhóc nhà cháu cũng giấu không cho ông nội biết, được, lúc nào có thời gian thì đưa con bé đến gặp ông?”

Trên mặt Cô Thiếu Ngu xuất hiện vẻ vui mừng không thể che giấu được: “Ông nội, ngày mai cháu… không, hai ngày nữa cháu sẽ đưa cô ấy đến gặp ông nhé?”

“Được, ông đợi các cháu.”

Đi ra khỏi phòng bệnh của ông cụ Cô, Cô Thiếu Ngu lập tức gọi điện thoại cho Thẩm Vi Vi nhưng Thẩm Vi Vi không nghe máy.

Hơn mười một giờ, Cô Thiếu Ngu nghĩ chắc cô ta đã ngủ.

Nghĩ đến những chuyện vừa nói với ông nội, anh ta cúi đầu cười cười, tên con trai của Lục Lệ Hành đã đặt xong rồi, vậy con của anh ta và Vi Vi thì đặt tên nào đây?

Hôm sau, Cô Thiếu Ngu vẫn không liên lạc được với Thẩm Vi Vi, anh ta gọi điện hỏi Mạnh Tầm chuyện này, Mạnh Tầm chỉ đáp mấy câu qua loa rồi cúp máy.

Ba ngày sau, anh ta vẫn không làm cách nào liên lạc được với Thẩm Vi Vi, ba ngày liên tiếp mất liên lạc, cứ như cô ta đã bốc hơi khỏi thế giới vậy. Nhưng Mạnh Tầm lại nói gần đây cô ta đang chuẩn bị cho bộ phim mới.

Nhưng chuẩn bị cho phim mới lại bận đến nỗi không thể nghe một cuộc điện thoại sao?

Mãi đến một ngày sau khi đi ra khỏi phòng họp, anh ta gọi điện thoại cho Thẩm Vi Vi, lần này Thẩm Vi Vi thế mà lại nghe máy.

“Vi Vi, cuối cùng em cũng nghe máy rồi? Mấy hôm nay em làm gì vậy, tại sao anh mãi mà không liên lạc được với em vậy?”

Rất lâu mới nghe thấy giọng nói của Thẩm Vi Vi truyền qua điện thoại, rất nhỏ, là cố ý hạ giọng, giống như đang tránh né ai đó: “Anh tìm em có chuyện gì vậy?”

“Anh…” Cô Thiếu Ngu ngập ngừng, vì anh ta cảm giác được giọng nói của Thẩm Vi Vi không đúng lắm.

Rất lạnh lùng.

Nhưng gần đây anh ta thật sự rất bận rộn, chạy tới chạy lui giữa Lục Thị, Cô Thị và bệnh viện, ngay cả thời gian ăn ngủ cũng phải cố gắng sắp xếp.

“Tôi nay em có rảnh không? Anh muốn gặp em, anh có chuyện muốn nói với em.”

Thẩm Vi Vi lạnh lùng nói: “Thiếu Ngu, đúng lúc em cũng có chuyện muốn nói với anh, nhưng không cần gặp mặt đâu, chúng ta nói qua điện thoại là được rồi.”

“Chuyện gì?”

“Chúng ta chia tay đi!”

Cô Thiếu Ngu lập tức sững người, ngược lại cúi đầu đi đến bên cửa sổ: “Vi Vi, em nói gì vậy? Chia tay gì chứ?”

“Em nói, chúng ta chia tay đi!”

Cô Thiếu Ngu lập tức hoảng hốt, nắm chặt điện thoại: “Vi Vi, anh biết thời gian này anh quá bận rộn đã không chăm sóc được cho em, anh xin lỗi, là lỗi của anh. Nhưng đợi mấy ngày nữa khi Cô Thị ổn định lại, anh chắc chắn sẽ đền bù cho em!”

“Không cần đâu, Thiếu Ngu, cảm ơn anh thời gian này đã quan tâm em. Nhưng trong khoảng thời gian ở bên nhau này em vẫn cảm thấy chúng ta cũng không hợp nhau, chúng ta vẫn nên chia tay đi!”

“Không… Vi Vi, vì sao lại muốn chia tay, không phải chúng ta bên nhau rất tốt hay sao? Vì sao chúng ta lại không hợp chứ? Rốt cuộc em bị sao vậy? Có phải em có chuyện gì khó nói không…”

Không đợi anh ta nói xong, trong điện thoại đã truyền đến tiếng máy bận.

Thẩm Vi Vi đã cúp điện thoại.

Cô Thiếu Ngu gọi lại lần nữa thì Thẩm Vi Vi đã tắt máy.

Cô Thiếu Ngu lo sợ bất an, không biết mình đã làm sai chuyện gì, chỉ ngắn ngủi mấy ngày không liên lạc thôi, tại sao mấy hôm trước vẫn còn rất ổn, hôm nay lại đột nhiên lại đề nghị chia tay chứ?

Chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra.

Anh ta vội vàng gọi điện thoại cho Mạnh Tầm.

“Mạnh Tầm, gần đây Vi Vi đã xảy ra chuyện gì phải không?”

“Chuyện gì? Không có chuyện gì cả.”

“Vừa nãy Vi Vi đã nói chia tay với tôi, chuyện này không giống với tính cách của Vi Vi, chắc chắn cô ấy đã xảy ra chuyện gì cho nên mới bị ép phải nói lời chia tay với tôi.”

Mạnh Tầm cười qua điện thoại, cười Cô Thiếu Ngu ngu ngốc đến đáng thương: “Cậu chủ Cô, chuyện này cậu nên hỏi Vi Vi mới đúng.”

“Nhưng cô ấy tắt điện thoại rồi.”

Mạnh Tầm thong thả nói: “Nếu Vi Vi đã nói chuyện chia tay này với cậu, tôi đây cũng sẽ nói thẳng! Cậu chủ Cô, nguy cơ khó khăn của Cô Thị tôi hiểu rất rõ,  cậu đã không có năng lực lo cho phòng làm việc nhỏ này của chúng tôi là chuyện đương nhiên, chúng ta không thể yêu cầu hơn được. Nhưng nếu cậu quan tâm đến Vi Vi, cậu nên biết, mấy hợp đồng người đại diện và phim điện ảnh đều bị hoãn lại, nói cách khác, cô ấy đã ngồi không ba tháng, thậm chí vẫn còn bị tiếp tục trống lịch.”

Gần đây Cô Thiếu Ngu ốc còn không mang nổi mình ốc, không rảnh phân tâm, cơ bản không còn tâm trí và sức lực quan tâm mọi chuyện của phòng làm việc.

“Tại sao không nói cho tôi biết?”

“Cậu chủ cô, bây giờ cậu ốc còn không mang nổi mình ốc, mỗi lần Vi Vi gọi điện thoại cho cậu cậu đều không nghe máy, dù có nghe máy cũng không nói được mấy câu, cậu còn trách Vi Vi vì sao không nói cho cậu sao?” Mạnh Tầm lạnh giọng nói: “Cậu không cho Vi Vi cái cô ấy muốn thì cũng đừng trói buộc cô ấy, cậu có thời gian nói chuyện yêu đương như thế, chi bằng lo về quản lý tốt công ty của mình đi!”

“Tôi không cho Vi Vi được thứ cô ấy muốn cho nên cô ấy mới muốn chia tay tôi sao?” Cô Thiếu Ngu cơ bản không tin, anh ta lạnh lùng nói: “Tôi không tin! Chuyện này không thể nào! Vi Vi không phải là người như thế! Lúc trước cô ấy đã nói sẽ cùng tôi vượt qua cửa ải khó khăn, Vi Vi đâu? Để cô ấy nghe điện thoại đi.”

Mạnh Tầm im lặng một lúc: “Cậu chủ cô, tôi đã nói hết rồi, đây đều là ý của Vi Vi, nếu cậu vẫn còn là đàn ông thì đừng tìm Vi Vi nữa, cậu không cho cô ấy được cái cô ấy muốn, cậu chỉ làm lỡ dở cô ấy thôi! Còn có một chuyện nữa, phòng làm việc của Vi Vi muốn có thể sớm tách ra khỏi Cô Thị, nhưng tôi nghĩ, Cô Thị đang bận rộn hẳn là sẽ không từ chối, hôm nào đó tôi sẽ tự đến Cô Thị nói chuyện với cậu, không có chuyện gì tôi cúp trước đây.”

Nói xong, Mạnh Tầm cúp điện thoại.

Sau khi tiếng tút tút trong điện thoại truyền đến, rất lâu sau Cô Thiếu Ngu vẫn chưa lấy lại được tinh thần.

Trong đầu chỉ tràn ngập câu nói kia của Thẩm Vi Vi, chúng ta chia tay đi!

Anh ta không rõ tại sao bên nhau tốt như vậy, nói chia tay là chia tay ngay?

Chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó, nếu không Vi Vi sẽ không đột nhiên nói chia tay với mình.

“Tổng giám đốc Cô, chỗ này có mấy phần tài liệu…”

Cô Thiếu Ngu ngoảnh mặt làm ngơ, sải bước lớn đi về phía trước: “Tài liệu cứ để đó, tôi có việc gấp phải ra ngoài một chuyến.”

Mạnh Tầm cúp điện thoại, nhìn tình hình trong phòng họp, cười đi ra ngoài.

Khoảng một tiếng sau, Thẩm Vi Vi đi ra khỏi phòng họp, theo sau cô ta còn có hai nhân viên khác.

“Nếu chúng ta đã nói xong, thế thì cô Thẩm, hợp tác vui vẻ.”

Thẩm Vi Vi cười bắt tay: “Hợp tác vui vẻ.”

Đợi mấy người đó đi rồi, lúc này Mạnh Tầm mới đi vào phòng làm việc với Thẩm Vi Vi, vội vàng hỏi: “Thế nào rồi?”

Thẩm Vi Vi cười, ném hợp đồng ra trước mặt Mạnh Tầm: “Ký rồi.”

Mạnh Tầm cầm hợp đồng xem kĩ mấy lần: “Vẫn là cậu chủ Trần có cách, mở miệng là vai nữa chính phim truyền hình. Vi Vi, nếu bây giờ cậu chủ trần thích cô, cô và Cô Thiếu Ngu cũng đã chia tay, tiếp theo chuyện chúng ta cần làm tách phòng làm việc ra khỏi Cô Thị, làm một mình.”

“Tất nhiên, Trần Chi Tinh đã đồng ý với tôi sẽ giúp tôi.”

“Hơn nữa tôi cũng rất tò mò, cô làm sao lại móc nối được với cậu chủ nhà giàu Trần Chi Tinh này vậy?”

Thẩm Vi Vi uống một ngụm nước làm trơn cổ: “Quen trong tiệc rượu trước đó khi tham gia cùng Cô Thiếu Ngu. Lúc đó đã để lại phương thức liên lạc, anh ta vẫn vô tình cố ý tìm tôi.”

Mạnh Tầm lập tức hiểu ra: “Vẫn là cô có cách.”

Thẩm Vi Vi ngả ra sau: “Vũ khí tốt nhất của phụ nữ chính là sắc đẹp, cũng may, có rất nhiều người thích tôi.”

“Đúng rồi, lúc nãy khi cô ở trong phòng họp, Cô Thiếu Ngu đã gọi điện cho tôi, tôi nghe giọng điệu của cậu ta chắc vẫn chưa chịu từ bỏ đâu, cô phải nghĩ cách để thoát khỏi cậu ta đi.”

“Không cần đâu.” Thẩm Vi Vi hiểu rất rõ suy nghĩ của đàn ông: “Đúng là anh ta thích tôi, nhưng đáng tiếc tôi không thích anh ta. Nếu trước đây không phải tôi nhìn trúng lại tài nguyên mà anh ta có thể cho mình thì tôi cũng sẽ không ở bên cạnh anh ta. Bây giờ Cô Thị đang rất nguy hiểm, sau này sẽ phá sản hay ngã xuống không dậy nổi thì không ai biết được, hà tất gì tôi phải lãng phí thời gian với anh ta chứ?”

“Cô có thể nghĩ được như thế tôi rất vui, tôi đã lo cô sẽ bị tình yêu làm cho mê muội.”

Thẩm Vi Vi nhẹ nhàng cười giễu: “Sao có thể chứ? Nhưng mà, anh ta không chịu chia tay cũng rất tốt, chứng tỏ anh ta rất thích tôi, nếu thích tôi như vậy, vậy cứ để anh ta thích tôi mãi như vậy đi. Nếu sau này Cô Thị còn có cơ hội trở mình, có lẽ anh ta có thể giúp được tôi.”

“Đúng, vậy bây giờ chúng ta chủ yếu phải dựa vào Trần Chi Tinh, cô phải nắm thật chắc cậu ta.”

“Yên tâm, tôi biết rõ nên làm thế nào.”

“Cô nghỉ ngơi đi, tôi đi đến phòng làm việc trước.” Nói xong, Mạnh Tầm xoay người mở cửa phòng nghỉ ra.

Trong nháy mắt vừa kéo cửa ra thì bỗng giật mình, đồng thời cũng dọa cô nhân viên lễ tân đứng trước cửa giật mình.

Mạnh Tầm hơi giận: “Đứng ở đây làm gì thế hả?”

Cô gái dịch sang phải mấy bước, nghiêng đầu nhìn Cô Thiếu Ngu đang đứng cạnh cửa bên ngoài: “Tổng giám đốc Cô tìm chị Vi Vi…”

Cô Thiếu Ngu đứng ở ngoài cửa, cả người giống như đã hóa đá, cứng ngắc đứng ở đó, toàn thân lạnh lẽo.

“Cô Thiếu Ngu… Sao cậu lại đến đây?” Mạnh Tầm xoay đầu nhìn Thẩm Vi Vi một cái, nhìn vẻ mặt này của Cô Thiếu Ngu, đoán chừng đã nghe thấy hết những lời cô ta và Vi Vi nói.

Lông mày Thẩm Vi Vi đột nhiên nhíu chặt lại, trong mắt chất chứa sự hoảng sợ và thất thố nhưng rất nhanh đã trấn tĩnh lại, nói với cô nhân viên lễ tân: “Cô ra ngoài trước đi!” Sau đó nói với Cô Thiếu Ngu: “Anh đến đây từ khi nào?”

Cô Thiếu Ngu mặt cắt không còn một giọt máu, anh ta nhìn Thẩm Vi Vi, giống như đang nhìn một người xa lạ.

Nếu không phải là người xa lạ, sao lại có thể nói ra được những lời như vậy?

Vi Vi sao lại có thể nói ra những lời đó chứ?

“Những lời em vừa nói…”

Thẩm Vi Vi cứng rắn nói: “Nếu anh đã nghe thấy hết rồi thì tôi cũng không còn gì để nói nữa.”

Cô Thiếu Ngu đờ đẫn nhìn cô ta, đôi mắt chứa đầy vẻ không thể tin.

Anh ta không dám tin, cô gái hiền lành tốt bụng, hào phóng khéo léo trong mắt mình lại có thể có một mặt không ai biết như vậy.

Cho nên, trước đây đều lừa gạt anh ta sao?

Vì mình là Cô Thiếu Ngu, họ cô, có Cô Thị?

Bây giờ không có Cô Thị nên đã không còn giá trị lợi dụng nữa, đã tính toán đá bay mình đi sao?

Cô Thiếu Ngu đột nhiên nghĩ lại những lời Lục Lệ Hành đã nói trước đây, nghĩ đến Kỷ Khinh Khinh, nghĩ đến những lời đồn nhảm kia trên internet, anh ta vẫn luôn khịt mũi khinh thường cái gọi là sự thật.

Thật ra tất cả mọi người đều biết rõ, đều hiểu Thẩm Vi Vi, chỉ có anh ta không biết, chỉ có trái tim con mắt của anh ta bị mù nên mới không thấy.

Thì ra là vậy, thì ra từ trước đến nay, anh ta vẫn chỉ là một tên ngốc bị lừa quay vòng vòng mà không hề hay biết.

“Anh muốn đưa em đến gặp ông nội của anh, anh cho rằng ông nội chắc chắn sẽ thích em, nhưng xem ra anh đã nhầm rồi…” Giọng nói Cô Thiếu Ngu trầm thấp, không còn sự nhiệt tình trong trẻo như trước nữa, cúi đầu cười tự giễu hai tiếng, không cảm thấy khó chịu, chỉ cảm thấy có chút buồn cười, cười bản thân mình là một kẻ ngốc không hơn không kém.

“Em yên tâm, sau này anh sẽ không đến làm phiền em nữa.”

Ánh mắt Thẩm Vi Vi sáng rực lên nhìn anh ta, cuối cùng buông đôi tay đang nắm chặt xuống: “Vậy tôi không tiễn anh.”

Cô Thiếu Ngu nhìn cô ta một cái, không nói gì im lặng xoay người rời đi.

Sau đó, trong một buổi tiệc rượu mừng, anh ta đã nhìn thấy Thẩm Vi Vi qua đám người cách đó không xa.

Thẩm Vi Vi trang điểm xinh đẹp quyến rũ, là tiêu điểm chú ý của tất cả mọi người, khoác cánh tay của Trần Chi Tinh, cười rực rỡ, ánh mắt nhìn về phía Trần Chi Tinh, giống như ánh mắt cô ta nhìn anh ta trước đây.

Nhưng tiếc rằng, một cô gái thanh lịch tao nhã bưng một ly rượu đỏ đến trước mặt Thẩm Vi Vi, cầm ly rượu hắt hết lên mặt Thẩm Vi Vi, một chút rượu còn văng lên trên váy và trên giày.

///Truyện được Edit & đăng tại web Yeungontinh.vn///

Rượu đỏ rơi tí tách từ trên mặt Thẩm Vi Vi xuống, hỏng hết lớp trang điểm, trông rất chật vật. Nhưng Thẩm Vi Vi lại nhịn nhục dịu dàng, còn cười hỏi cô gái kia là ai, có phải có nhầm lẫn gì ở đây hay không.

Cô gái kia kiêu ngạo nhìn Thẩm Vi Vi, túm lấy cà vạt của Trần Chi Tinh: “Tình nhân nhỏ của anh hỏi tôi có nhầm lẫn gì không, Trần Chi Tinh, anh không giới thiệu vợ chưa cưới là tôi cho tình nhân nhỏ của em sao?”

Trần Chi Tinh cợt nhả: “Sao em quay về mà không báo với anh một tiếng vậy?”

Cô gái mặc kệ anh ta, nói với Thẩm Vi Vi đang mặt mày tái nhợt: “Quỳ xuống lau sạch giày cho tôi, nếu không sau này tên của cô sẽ biến mất khỏi giới giải trí đấy!”

Cô Thiếu Ngu cảm thấy cảnh này rất quen, giống như đã từng trải qua nhưng lại không hề có chút ấn tượng nào.

Anh ta bưng ly rượu từ từ uống, nhìn Thẩm Vi Vi đang quỳ xuống đất lau giày, xoay người bỏ đi.

Đây là chuyện Thẩm Vi Vi nên chịu, mà chuyện anh ta nên chịu, cũng không trốn được.