Edit: Cải Trắng

‘Cho dù là sống hay chết’

Tại bệnh viện.

Mất tới khoảng năm lần mơ mơ hồ hồ Cố Hiểu Thần mới tỉnh táo hẳn, mí mắt cô nặng trĩu dần dần được mở ra, đập vào mắt chính là trần nhà trắng toát.

Liễu Khê đang ngồi dựa vào tường chơi, liếc mắt thấy Cố Hiểu Thần đã tỉnh, lười biếng hỏi một câu: “ Chị khát hay đói bụng không? ”

Cố Hiểu Thần nghiêng đầu nhìn nửa khuôn mặt Liễu Khê đã bị tóc che khuất. Cô không trả lời vấn đề của cô nàng mà hỏi: “ Phẫu thuật đã kết thúc chưa? ”

Thanh âm vừa nặng nề vừa khàn.

Ha!

Trong lòng Liễu Khê âm thầm cười lạnh, đúng là giống hệt nhau mà.

“ Yên tâm đi, không chết người đâu. ” Liễu Khê cất điện thoại vào túi áo, sau đó cô nàng đưa tay lên trán Cố Hiểu Thần đo nhiệt độ: “ Hạ sốt rồi, chị có muốn về nhà không? ”

“ Không về. ”

“ Tùy chị. ” Liễu Khê bày ra bộ dáng sao cũng được, sau đó cô nàng lại lấy điện thoại ra vào wechat gửi cho Liễu Duệ một tin, nói cho anh biết là Cố Hiểu Thần đã tỉnh. Rồi cô nàng nói: “ Dù sao ở bệnh viện cũng không có Liễu Duệ. ”

Cố Hiểu Thần nhíu mày: “ Em nói thế là sao? ”

Liễu Khê nói cho Cố Hiểu Thần biết bằng giọng tiếc nuối: “ Về quân khu rồi. ”

“ Hôm nay về? ”

“ Buổi sáng ngày hôm nay. ”

“ Anh ấy điên rồi!! ”

Liễu Khê gật đầu đồng tình: “ Đúng thế đấy. Một là bị điên, hai là đầu óc bị úng nước. ”

**

Tắt máy, Liễu Khê liếc mắt nhìn Cố Hiểu Thần đang ngồi ở ghế phó lái, do dự: “ Chị chắc chắn chứ? ”

Đầu óc còn hơi choáng nhưng Cố Hiểu Thần vẫn nghiêng đầu nhìn cô nàng một cái, giọng nói của cô thấp thấp, mà còn đang nói giọng mũi: “ Gì cơ? ”

Liễu Khê đưa mắt nhìn cửa quân khu có hai binh lính đang đứng gác cửa, hơn nữa họ còn là những người được dùng súng một cách hợp pháp, cô nàng vô cùng hoài nghi sự thành công của chuyến đi lần này: “ Chị chắc chắn là mình sẽ bình an vô sự đi tới cửa phòng thông tin không? ”

“ Nếu không thì sao? ” Cố Hiểu Thần nhàn nhạt hỏi ngược lại. Cô hơi đau đầu, đưa tay ấn ấn vào thái dương để giảm bớt cơn đau, thanh âm có chút khàn khàn: “ Hay nói cách khác, em có biện pháp nào tốt hơn à? ”

Liễu Khê: “ … ” Đúng là cô không có biện pháp nào tốt hơn. Gọi điện Liễu Duệ không nghe máy, nhắn tin cũng chẳng thấy trả lời, giống như là anh ấy đã bốc hơi khỏi nhân gian vậy. Thực sự giờ không còn cách nào khác ngoài việc tới thẳng quân khu tìm anh.

Có điều, Liễu Khê cảm thấy rất buồn bực, cô nàng phồng má lên: “ Chị nhất định phải thấy anh ấy ngay lập tức? ”

Cố Hiểu Thần im lặng vài giây sau đó nói, giọng nói mang theo chút tự giễu: “ Nếu không nhìn thấy anh ấy thì chị sẽ nghĩ anh ấy đã chết. ”

Cho dù Liễu Khê nói cho cô biết là anh vẫn còn sống đi ra khỏi bệnh viện nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy không an tâm.

Chỉ cần được nhìn một lần, nhìn thấy anh một lần là được rồi.

Liễu Khê: “ … Anh trai em không chết mà. ”

“ Chị biết. ” Cố Hiểu Thần ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy bên ngoài có lá cơ đỏ với hình năm ngôi sao đang bay phấp phới, ánh mắt ảm đạm: “ Nhìn một lần, nhìn một lần thôi là đủ. ”

Thanh âm của cô thấp thấp lại hơi khàn, đồng thời mang theo giọng mũi, khi nói ra có cảm giác yếu ớt, giống như là chưa nhận định rõ ràng, chỉ đang tự lẩm bẩm cho bản thân mình nghe.

Một Cố Hiểu Thần này hơi giống như người đã có tuổi.

Liễu Khê không nhịn được mà nghiêng đầu nhìn cô một cái. Hoàng hôn đang dần buông xuống, xuyên qua cửa sổ xe, chiếu lên khuôn mặt trắng nhợt nhạt của cô, hào quang như đang tỏa ra.

Gió thổi qua, mây nhẹ nhàng trôi trên bầu trời, giữa không trung là hồng kỳ đang bay phấp phới. Năm ngôi sao trên lá cờ vì bị gió thổi mà không nhìn rõ hình dạng, giống như là anh ngày đó.

Cố Hiểu Thần mất mấy giây để lấy lại sự bình tĩnh, sau đó cô thu hồi tầm mắt, tháo đai an toàn ra xuống xe.

Phía xa xa, một chiếc xe quân dụng tới gần, Tu Diệp đang ngồi ở ghế phó lái trong xe đó. Trong khoảnh khắc thấp thoáng nhìn thấy bóng Cố Hiểu Thần, cô hô dừng xe.

Người điều khiển dừng xe lại, hỏi: “ Tu sĩ quan, có chuyện gì sao? ”

Tu Diệp tháo đai an toàn ra, phân phó: “ Cậu đi vào trước đi, tôi có chút chuyện ở đây. ”

“ Rõ!! ”

Giang Tấn được phân công tới phòng thông tin lấy tài liệu, vừa lúc hắn thấy xe của Tu Diệp trở về nhưng lại không thấy cô đâu. Hắn ngăn xe lại, hỏi một câu: “ Tu Diệp đâu? ”

Người lái xe trả lời: “ Lúc ở cửa đã xuống xe rồi. ”

“ Có nói là đi đâu không? ”

Người điều khiển xe lắc đầu: “ Không biết. ”

Giang Tấn nhíu mày, đem đống tài liệu để lại phòng thông tin: “ Chút nữa tôi sẽ quay lại lấy. ”

Đi ra bên ngoài tìm thì thấy Tu Diệp đang đứng nói chuyện cùng hai cô gái, bên cạnh là chiếc oto màu trắng. Cô gái mặc áo gió màu đỏ nhìn quen quen nhỉ, Giang Tấn híp mắt lại, cố gắng nhớ xem là ai. Qua mấy giây, trong mắt hắn lóe lên tia sáng, đôi mắt đang nheo lại cũng mở to như bình thường, môi nhếch lên.

Hóa ra là cô ấy – người phụ nữ của Liễu Duệ.

“ Cậu không thể vào được. ” Tu Diệp nói.

Cố Hiểu Thần cố gắng để bản thân thả lỏng, lắc đầu vô lực: “ Không nghĩ tới chuyện được vào, chỉ là muốn gặp anh ấy một lần thôi… ” Nghĩ tới nghĩ lui, cô đang định nói câu nào khác để thuyết phục nhưng không nói được, chỉ nói: “ Một lần, một lần là được rồi. ”

Vẫn là giọng nói khiến người khác đau lòng.

Tu Diệp nhíu mày, sau đó hỏi: “ Thấy cậu ấy để làm gì? ”

Đột nhiên, Cố Hiểu Thần sửng sốt.

Thấy anh ấy làm gì nhỉ?

“ Ha!! ” Cô thấp giọng cười lạnh.

Đúng vậy, rốt cuộc cô muốn thấy anh để làm gì? Muốn nói với anh cái gì đó? Hay là muốn nhìn anh một chút?

Không có đáp án.

Chỉ là…đơn giản chỉ là muốn thấy anh.

Cố Hiểu Thần lắc đầu rồi cúi đầu xuống, đập vào mắt cô là quân ủng của Tu Diệp, bỗng nhiên cô lại nhớ tới hình ảnh kia.

Trên hành lang bệnh viện, anh cản cô lại, mặt đối mặt. Khi đó cô cúi đầu nhìn, nhìn đôi giày màu trắng của mình và quân ủng của anh, hai màu sắc khác nhau, để thị giác có ấn tượng mạnh.

“ Hiểu Thần. ” Bỗng nhiên, Tu Diệp gọi cô.

Cô cúi đầu, vẫn còn chìm sâu trong hồi ức, chỉ đáp lại theo bản năng: “ Sao thế? ”

“ Vì sao? ” Tu Diệp hỏi.

Vì sao?

Trong chớp mắt cô trở nên tỉnh táo.

Cô ngẩng đầu, đáy mắt hiện lên tia nghi ngờ: “ Cái gì vì sao cơ? ”

“ Vì sao lại lựa chọn quay lại bên cậu ấy một lần nữa? ” Tu Diệp nói hoàn chỉnh vấn đề của mình.

Vì sao lại lựa chọn quay lại bên cạnh anh một lần nữa?

Trong khoảnh khắc đó, Cố Hiểu Thần thất thần, mím môi, sau đó cô cúi đầu.

Im lặng bao trùm.

Vào lúc Tu Diệp cho rằng Cố Hiểu Thần sẽ không trả lời vấn đề của mình thì cô lên tiếng, thanh âm của cô dịu nhẹ như gió thổi bên tai, ngưa ngứa: “ Chỉ là tớ muốn anh ấy. ”

Tớ chỉ muốn anh ấy.

Đơn giản năm chữ thôi cũng đã thể hiện toàn bộ sự bao dung, sự chiếm hữu của cô đối với Liễu Duệ.

Cho dù thế nào cô cũng chỉ cần anh.

Dừng một lát, rồi cô bổ sung thêm: “ Cho dù là anh ấy còn sống hay đã chết, tớ đều muốn anh ấy. ”

Chỉ cần người đó là Liễu Duệ, cô đều muốn. Giống như là câu nói trước kia của cô khi anh hỏi vì sao cô thích anh: “ Tớ thích tất cả những gì của cậu và tất cả những gì thuộc về cậu.”

Cố Hiểu Thần như vậy mới chính là Cố Hiểu Thần, chuyện gì có liên quan tới Liễu Duệ, quyết không nhân nhượng.

Bầu trời hoàng hồn dần ngả sang màu tối, ánh sáng xuyên qua từng tán cây là gam màu cam ấm áp nhưng có vẻ lười biếng, nó yên lặng rọi vào gò má trắng của Cố Hiểu Thần, mạ một tầng ánh sáng nhu hòa. Cảm xúc nơi đáy mắt của cô đã bị hàng lông mi dài hơi rủ xuống che lại, không ai có thể thấy nơi sâu thẳm trong tâm hồn cô, giống như là hình ảnh nào đó trên sa mạc, hình ảnh không có thực.

Đáp án chắc chắn nhất trên thế giới này, cùng lắm cũng chỉ có thế mà thôi.

Liễu Khê ở một bên nghe được câu trả lời của Cố Hiểu Thần thì hoàn toàn ngây người.

Ở Quảng Đông nghe được một số lời đồn, biết anh trai mình đang tìm cách quay lại với Hiểu Thần, cô đã nghĩ tình yêu của anh trai mình dành cho Hiểu Thần còn nhiều hơn Hiểu Thần dành cho anh ấy, nhưng không ngờ…

**

Chân giẫm lên lá rụng, bên tai văng vẳng câu nói cuối cùng của Cố Hiểu Thần.

Tớ chỉ muốn anh ấy, cho dù là sống hay đã chết, tớ đều muốn.

Mới vừa bước một bước lên bậc cầu thang, đôi chân mang quân ủng bỗng nhiên dừng lại. Hồi ức ùa tới từng chút một, đứt quãng, từng hình ảnh cứ thế lướt qua đầu, cuối cùng…

Là câu nói đó…

“ Nếu em nguyện ý, anh hy vọng em sẽ là cô dâu của anh. ”

Trong lòng, giờ phút này trở nên rối loạn.

Cô dâu của anh.

Mê hoặc lòng người như thế, làm người khác không có sức chống cự.

Giang Tấn đi tới từ phía sau rồi đập một cái vào vai Tu Diệp khiến cô giật mình, hét lên một tiếng.

Phản ứng quá kích như vậy khiến Giang Tấn nhíu mày: “ Nghĩ cái gì thế? Sao nhìn thất thần vậy? ”

Cô tức giận trừng mắt liếc Giang Tấn một cái.

Giang Tấn bày ra vẻ mặt vô tội. Hắn hơi cong người nhìn thẳng vào mắt Tu Diệp, mặt hơi nghiêng về phía trước, nhìn thế nào cũng thấy là đang nhiều chuyện: “ Mới vừa rồi ở cửa, cô gái đó, là của Liễu Duệ? ”

Tu Diệp trừng mắt nhìn hắn, không trả lời.

Giang Tấn cười xấu hổ, huých vai cô: “ Đừng keo kiệt như vậy chứ!! ”

Tu Diệp vẫn trừng mắt nhìn hắn.

Chắc là do chưa từng nhìn thấy một Tu Diệp như lúc này nên Giang Tấn cảm thấy hơi lạnh sống lưng, không dám trêu chọc cô nữa. Hắn hậm hực xoa xoa mũi, sau đó xoay người trở về ký túc xá.

Tu Diệp không nói thì sẽ có người khác nói thôi.

Giang Tấn đi rồi, Tu Diệp một lần nữa rơi vào trầm tư.

Một phút đồng hồ trôi qua, cô lấy điện thoại ra gọi cho Diệp Cựu Mạch.

Chuông vang lên rất lâu nhưng không ai nghe máy.

Cô nhíu mày, suy nghĩ mấy giây rồi xoay người lại.

Giờ cô chỉ có một ý nghĩ, đó là tìm hắn, nói cho hắn biết.

Một chiếc xe quân dụng lao nhanh từ trong quân khu ra, đi vào trong màn đêm, khuôn mặt Tu Diệp cũng lướt qua.

Ở một chiếc xe khác, Cố Hiểu Thần đang ngồi trên ghế phó lái, hơi cong môi.

Dưới trời mưa to, khi Diệp Cựu Mạch đuổi theo đưa áo mưa cho Tu Diệp, cô đã biết cô ấy không cách nào quay trở lại Thiên Tân nữa.

Liễu Khê liếc mắt nhìn Cố Hiểu Thần vẫn ngồi im bất động, bắt đầu cảm thấy nôn nóng: “ Phải chờ tới khi nào nữa? ”

Nhìn Liễu Khê đang bực bội, Cố Hiểu Thần nói: “ Hay là em đi về trước đi? ”

“ Chị nghĩ em là người như thế chắc? ” Liễu Khê hừ lạnh một tiếng: “ Lại nói, nếu như anh trai em mà biết thì có tha cho em không? ”

Trước khi đi, anh trai cô đã lặp đi lặp lại lời dặn dò, nhất định phải chăm sóc vợ anh thật tốt. Giờ cô mà đi, tới lúc anh trai biết được, anh ấy không lột một tầng da cô mới là lạ.

Cố Hiểu Thần mím môi: “ Vậy tùy em. ”

Màn đêm nhấn chìm cả thành phố.

Huấn luyện kết thúc, Liễu Duệ trở về phòng ký túc xá thì thấy Giang Tấn đang ngồi trên cái ghế nhỏ trong lòng, bộ dáng đang chờ anh rất kỳ quái.

Tháo mũ xuống, anh hỏi Giang Tấn: “ Có việc gì? ”

Ba chữ, vô cùng đơn giản.

Giang Tấn hừ hừ hai tiếng, nhướn mày, bày ra bộ dáng như bề trên: “ Thái độ của cậu như thế là không được. ”

Liễu Duệ lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái: “ Cậu bị điên à? ”

“ Rồi cậu sẽ hối hận. ” Giang Tấn bày ra bộ dáng ‘cậu đừng có mà cầu xin tôi’

Liễu Duệ cởi trang phục huấn luyện ra, không thèm để ý tới Giang Tấn.

Nhìn thấy anh đi vào phòng tắm, Giang Tấn bắt đầu nôn nóng. Hắn đuổi theo anh tới cửa phòng tắm, cách một cánh cửa, hắn gọi: “ Liễu Duệ. ”

Không ai trả lời.

“ Mẹ nó!! ” Giang Tấn nhỏ giọng chửi một tiếng, vốn định dạy dỗ tên nhóc này một chút, không ngờ ngược lại tự làm mình nghẹn chết, cuối cùng vẫn không nhịn được: “ Người phụ nữ của cậu đang ở bên ngoài. ”

Trong vòng nửa giây cửa phòng tắm đã bị mở ra, một trận gió lạnh thổi qua lỗ tai hắn. Theo bản năng Giang Tấn lùi về phía sau, hắn làm động tác tự vệ.

Phản ứng như vậy là điều bình thường đối với một quân nhân.

Đôi mắt đen nhánh của Liễu Duệ nhìn chằm chằm hắn, lạnh lùng nói: “ Lặp lại lần nữa. ”

Lúc này Giang Tấn mới thôi không tự vệ nữa, hắn ho nhẹ một tiếng để giảm bớt sự xấu hổ. Mẹ nó, vừa nãy hắn còn tưởng Liễu Duệ sẽ quật hắn một cái qua vai chứ.

“ Tôi nói cậu lặp lại lần nữa!! ” Giọng nói Liễu Duệ lại lạnh thêm vài phần.

Vốn định xin xỏ bữa ăn nào đó của tên này nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu của anh thì từ bỏ.

Giang Tấn chỉ về phía cửa lớn quân khu: “ Người phụ nữ của cậu đang ở bên ngoài. ”

Dưới ánh đèn thưa thớt, bóng dáng đó chợt lóe mà qua, giống như quỷ hồn.

Giang Tấn đứng ở trên hành lang ký túc xá nhìn bóng dáng Liễu Duệ chạy càng lúc càng xa thì nặng nề thở dài một tiếng.

Triệu Tiền Tiến vừa mới tắm xong trở về thì bắt gặp cảnh Giang Tấn đang thở ngắn than dài, hắn kính chào theo nghi thức quân đội, rồi hỏi: “ Giang đội đang than thở điều gì thế? ”

Giang Tấn liếc mắt nhìn Triệu Tiền Tiến, ý vị thâm trường: “ Qua đoạn thời gian này cậu sẽ hiểu. ”

Đầu Triệu Tiền Tiến trọc lóc như sư thầy nhưng hắn vẫn đưa tay lên sờ đầu, không hiểu gì cả.

Ánh sáng chợt lóe qua, đột nhiên Giang Tấn quay ra hỏi Triệu Tiền Tiến: “ Hôm đi cứu viện, cậu đi cùng Liễu Duệ hả? ”

Triệu Tiền Tiến gật đầu: “ Hôm đó tôi lái xe. ”

Giang Tấn híp mắt, nói bóng gió: “ Có phát hiện ra điều gì khác thường không? ”

“ Khác thường? ” Triệu Tiền Tiến nghiêm túc nhớ lại, rồi nói: “ Đầu tiên là Liễu đội nhận được điện thoại, sau đó thì bảo tôi quay đầu, còn hỏi Tu sĩ quan đang ở đâu nữa. Lúc đó tôi trả lời là đang ở khu vực gặp nạn, anh ấy lập tức bảo tới khu vực gặp nạn. ”

“ Tu sĩ quan? ” Giang Tấn ngây người, chuyện này liên quan gì tới Tu Diệp chứ?

Ở khu vực gặp nạn, bác sĩ Cố cũng ở đó.

Triệu Tiền Tiến đang muốn nói những lời này thì bị những người ở ký túc xá bên cạnh xông ra cắt ngang lời.

Bọn họ rống to: “ Tu sĩ quan được cầu hôn rồi!! ”

“ Cái gì? ” Giang Tấn và Triệu Tiền Tiến đồng thời lên tiếng.

**

Gió lạnh thổi tới, Cố Hiểu Thần đút hai tay vào túi áo, cô đưa chân đá đá vào bánh xe để giết thời gian.

Anh bước nhanh tới nhưng cô không hề phát hiện.

Đá hết chân này tới chân kia, không theo quy luật nào cả.

Đột nhiên dư quang trong ánh mắt nhìn thấy cái gì đó, cô nghiêng đầu nhìn.

Còn chưa kịp nhìn rõ xem người đến là ai thì cô đã bị người đó ôm chặt vào lòng, cổ bị anh ghì phát đau. Chóp mũi bỗng nhiên ngửi thấy mùi thuốc, là từ vết thương trên ngực anh.

Liễu Duệ?!

Sợ đụng phải miệng vết thương của anh, cô đưa tay đẩy anh ra: “ Liễu Duệ. ”

Ngược lại, anh càng ôm cô chặt hơn.

“ Liễu Duệ, em đụng vào miệng vết thương của anh mất. ” Trong lời nói, hàm chứa sự lo lắng.

Ôm cô, anh chậm rãi khép đôi mắt lại. Thấy cô trong lòng mình không ngừng vặn vẹo, anh trầm giọng gọi cô một cái: “ Cố Hiểu Thần. ”

Vừa gọi một tiếng cô đã thôi không vặn vẹo nữa.

“ Đừng nhúc nhích. ” Anh lại nói.

“ Nhưng mà… ”

Tiếng nói của cô đột nhiên dừng lại, anh dùng môi mình chặn cô lại.

Qua cửa sổ xe, Liễu Khê đưa mắt nhìn lén khung cảnh bên ngoài, hài lòng gật gật đầu. Nói sao đây, anh trai là người như thế nào chứ, là người có thể giải quyết một cô gái trong vòng một giây, hơn nữa người con gái này còn là người trong lòng.

Chăm sóc chị dâu.

Xem ra người nào đó sớm đã có âm mưu.