Edit: Cải Trắng

‘Khó chịu’

Sau khi ổn định lại tâm trạng, Cố Hiểu Thần đi lên trước, cô hỏi Tu Diệp: “ Không phải đã bảo là gặp nhau ở nhà hàng sao? ”

Một tay Tu Diệp chống lên ghế dựa, một tay để lên cửa xe: “ Vừa mới ra khỏi quân khu xong, tiện đường tớ đi qua đây nên đón cậu luôn. ”

Nói xong, ánh mắt Tu Diệp lại hướng về phía cửa lớn bệnh viện, dường như Tu Diệp đang chờ đợi một cái gì đó.

Cố Hiểu Thần nói: “ Sư huynh một lúc nữa mới tới được, chờ anh ấy đi. ”

Vẻ mặt Tu Diệp cứng đờ, cô có chút mấy tự nhiên xoay xoay cái mũ quân đội của mình trên tay, sau đó cô cười: “ Cứ từ từ. ”

Cố Hiểu Thần gật đầu, sau đó cô đưa mắt nhìn về phía phó lái ra hiệu cho Tu Diệp ngồi vào bên trong trước.

Tu Diệp vừa định ngồi xuống thì không biết tại sao một luồng khí lạnh ập tới từ sau lưng cô, sau lưng cô là Liễu Duệ đang ngồi ở ghế lái, khuôn mặt anh hơn nửa đang chìm trong bóng tối. Cô vội vàng nói: “ Hiểu Thần… ”

“ Hả? ” Cố Hiểu Thần vẫn còn đang đứng im tại chỗ, chờ Tu Diệp ngồi trước.

Tu Diệp đã bị khuất phục trước uy vũ của anh: “ Cậu lên ngồi ở ghế phó lái đi. ”

Lúc này, Diệp Cựu Mạch cũng đi ra khỏi bệnh viện, hắn đi tới phía sau Cố Hiểu Thần, thanh âm nhàn nhạt vang lên: “ Em đúng là người tương đối thích hợp ngồi ở ghế phó lái đấy. ”

Cố Hiểu Thần: “ … ”

Trong hoàn cảnh bất đắc dĩ này, cô đành lên ngồi ở ghế phó lái.

Sau đó, Liễu Duệ mới di chuyển được một đoạn đường ngắn đã dừng xe lại. Tu Diệp đang ngồi sau thấy thế, vội hỏi: “ Làm sao thế? Xe hỏng à? ”

Anh hơi liếc mắt sang bên phải một chút, cất giọng nhắc nhở nhàn nhạt: “ Đai an toàn. ”

Đột nhiên như nhận ra điều gì đó, Cố Hiểu Thần vội vàng thắt dây an toàn của mình vào.

Lúc này, xe mới khởi động một lần nữa.

Bên trong xe là một mảng yên tĩnh, Cố Hiểu Thần có chút buồn, cô hơi mở cửa sổ ra, làn gió thu nhẹ nhàng tiến vào, muốn xua tan đi mọi áp lực của mình.

Tu Diệp ngồi đằng sau đã nhận ra tâm trạng của Cố Hiểu Thần thay đổi, Tu Diệp gọi cô: “ Hiểu Thần. ”

“ Hả? ” Cố Hiểu Thần xoay người lại, nghiêng người nhìn Tu Diệp.

“ Nghe nói gần đây cậu làm mấy ca phẫu thuật u sọ hầu, là phương pháp đưa mũi dụng cụ vào để mở đường. ”

Cố Hiểu Thần gật đầu: “ Giáo sư Lục rất chiếu cố tớ, cũng phải cảm ơn sư huynh nữa. ”

Diệp Cựu Mạch cười: “ Cảm ơn anh vì cái gì? ”

Cố Hiểu Thần thuận thế khen hắn một câu: “ Cảm ơn anh đã bán mặt mũi của mình đi để em có cơ hội vào tổ của giáo sư Lục. ”

“ Cũng do bản lĩnh của em nữa. ” Dừng một lúc, Diệp Cựu Mạch lại nói: “ Nhưng mà việc Lục Hằng để em mổ chính cũng khiến anh ngạc nhiên đấy. ”

Tính cách Lục Hằng như thế nào, đương nhiên Diệp Cựu Mạch biết rất rõ. Anh ta dễ dàng để cho Cố Hiểu Thần trở thành người mổ chính như vậy, không đơn giản chỉ là dừng ở mức độ thưởng thức thôi đâu.

Biểu cảm của Cố Hiểu Thần hơi thay đổi, cô nhìn Diệp Cựu Mạch, nghiền ngẫm ý nghĩ sâu xa trong lời nói của hắn.

Lúc này, đột nhiên Liễu Duệ hỏi: “ Ăn khoai lang nướng không? ”

Cố Hiểu Thần ngẩn người ra, cô nhìn về phía anh nhưng không trả lời anh. Đúng lúc đó anh lại mở miệng gọi một cái tên khác: “ Tu Diệp. ”

Tu Diệp đang ngồi sau uống nước thì bị sặc, cô ho khù khụ. Diệp Cựu Mạch thấy thế thì nhíu mày, hắn đưa tay ra sau lưng Tu Diệp, nhẹ nhàng vỗ vỗ vào lưng cô.

Tu Diệp còn chưa kịp trả lời thì xe đã dừng lại, người bán khoai lang nướng ven đường nhìn nhìn, rồi người ta thấy cửa sổ xe đang được mở một nửa, nhiệt tình hỏi Cố Hiểu Thần: “ Cô gái trẻ, muốn mấy củ khoai lang? ”

“ A… ” Cố Hiểu Thần quay đầu lại, nhìn Liễu Duệ đầy băn khoăn: “ Muốn lấy mấy củ? ”

“ Hai củ. ” Đáp xong, anh định lấy tiền từ trong ví mình ra đưa cho cô.

Cô nhìn cái ví tiền màu đen kia thì bảo: “ Không cần, tôi có rồi. ”

Anh rút tay về, mí mắt hơi rũ xuống, nhìn giống như là một vị tướng quân đang nếm mùi vị thất bại.

“ Mười đồng. ” Người bán hàng đưa khoai lang nướng vào từ khe cửa sổ.

Cố Hiểu Thần nhận lấy khoai lang nướng, rồi đưa tiền, sau đó cô đóng cửa sổ xe lại. Cô quay đầu, đưa khoai lang nướng cho Tu Diệp đang ngồi đằng sau: “ Tu Diệp, khoai lang nướng của cậu này. ”

Tu Diệp, người từ nãy tới giờ không hề tham gia vào sự kiện khoai lang nướng bỗng không biết làm thế nào, cô nhìn chằm chằm vào túi khoai lang nướng. Sao tự dưng cô lại cảm thấy đoạn đối thoại giữa hai người này rất kỳ lạ.

Túi khoai lang nướng nóng phỏng tay này, cô có nên nhận không đây?

Mãi không thấy Tu Diệp nhận lấy túi khoai lang nướng, Cố Hiểu Thần lên tiếng thúc giục: “ Tu Diệp. ”

Tu Diệp đành nhận lấy túi khoai lang nướng, còn rất lịch sự cảm ơn một tiếng: “ Cảm ơn Liễu trưởng quan. ”

Người đang ngồi trên ghế lái cười nhạt: “ Cảm ơn tôi làm gì, đồ cũng không phải là tôi mua. ”

Tu Diệp: “ … ”

Cô là người nằm không cũng trúng đạn, được chưa? Là cô chủ động nói mình muốn ăn khoai lang nướng sao? Cô là người một hai đòi bằng được Liễu Duệ phải mua khoai lang nướng à?

“ Dù sao thì lông dê cũng luôn ở trên người dê, cảm ơn cậu cũng không mất đi cái gì. ” Tu Diệp nhìn Liễu Duệ, biểu hiện tới một trăm hai mươi phần trăm của sự chân thành.

Liễu Duệ cong môi lên: “ Khách sáo rồi. ”

Nghe giọng anh thì đoán tâm tình anh lúc này chắc cũng không tệ lắm, Tu Diệp lén thở phào một hơi.

Cô cầm lấy một tờ giấy bỏ đi để ở trên xe, bọc một củ khoai lang nướng lại đưa cho Cố Hiểu Thần: “ Này… món khoai lang nướng cậu yêu thích nhất. ”

Cố Hiểu Thần không nhận lấy, chỉ cười dịu dàng, sau đó nói một cách cường điệu: “ Tớ không thích ăn khoai lang nướng. ”

Tu Diệp: “ … ”

Tu Diệp vừa lột vỏ khoai lang nướng vừa chửi thầm trong lòng, cũng không biết năm đó ai là người khi đi dạo phố với cô luôn một hai đòi phải ăn bằng được khoai lang nướng đâu.

Đúng, người kia chính là Cố Hiểu Thần, là quỷ!!

Hung hăng cắn thêm một miếng nữa nhưng vẫn không hiểu.

Nghiêng đầu, cô nhìn thấy Diệp Cựu Mạch hình như đang cười, rồi cả đôi mắt đen nhánh của hắn nhìn không rõ cảm xúc bên trong là gì.

Miếng khoai lang vừa cắn như mắc lại trong miệng Tu Diệp.

Giờ này, phút này, nếu như cho cô một khẩu súng thì cô chỉ muốn bắn một phát trúng ngay tim Liễu Duệ thôi.

Khi tới nhà hàng, đèn đường đã sáng lên rực rỡ.

Tu Diệp là người chọn nhà hàng, ăn lẩu.

Người phục vụ dẫn đường cho bọn họ đi tới phòng riêng, bởi vì Tu Diệp và Liễu Duệ mặc trang phục quân nhân, khác với mọi người nên có rất nhiều người chú ý.

Đi vào phòng bao, mọi ánh mắt bên ngoài đã bị ngăn cách.

Sau khi ngồi xuống, người phục vụ bắt đầu để bọn họ gọi thức ăn. Tu Diệp gọi một nồi lẩu uyên ương, rồi bia, rồi mấy món trên thực đơn nữa, cô gọi thêm mỗi món một phần. Gọi xong, nhận lại thực đơn rồi người phục vụ mới đi ra ngoài.

Cố Hiểu Thần đứng dậy: “ Tới đi vệ sinh một lúc. ”

Mắt thấy cô đi ra khỏi phòng bao, Liễu Duệ cũng tháo mũ quân đội của mình xuống cầm ở trong tay. Yết hầu anh hơi chuyển động, anh sờ sờ bao thuốc sau đó im lặng đi theo ra ngoài.

Đi từ nhà vệ sinh ra, cô bắt gặp một sườn mặt quen thuộc, Cố Hiểu Thần có hơi hoảng loạn mà dừng bước chân.

Anh mãi mãi như vậy, nghiêm cẩn trong bộ quân trang. Anh như một cây bạch dương trên sa mạc, những đường nét trên cơ thể anh khắc họa rõ ràng hình dáng anh, sống mũi cao thẳng khiến người khác phải chú ý.

Trong một giây đó, Cố Hiểu Thần không thể nào di chuyển tầm mắt của mình.

Như là phát hiện ra gì đó, anh bỗng nhiên nghiêng mặt về phía cô, nhìn thẳng vào ánh mắt cô đang nhìn mình không chớp mắt.

Cố Hiểu Thần cứ đứng yên lặng như vậy nhìn anh, nhìn vào đôi mắt đen nhánh sáng ngời của anh, nhìn vào hình bóng mình trong đôi mắt anh.

Nhìn Cố Hiểu Thần lúc này như nhìn thấy bóng dáng một Cố Hiểu Thần khi còn là học sinh cấp ba, khi đó cô cũng dùng ánh mắt đơn thuần, không cố kỵ gì mà nhìn anh.

Lặng im một lát, Liễu Duệ bỗng nhả ra một làn khói, anh hơi khép mắt lại, khiến cho người khác không thể thấy rõ cảm xúc trong đáy mắt anh.

Cửa sổ ở cuối hành lang được mở ra một nửa, một cơn gió mùa thu ùa tới. Nó thổi tới làm lóe sáng đốm lửa ở điếu thuốc đang được kẹp ở tay anh. Cố Hiểu Thần cúi đầu, cô lấy lại bình tĩnh rồi nâng bước rời đi.

Mà anh cũng dụi luôn tàn thuốc rồi ném điếu thuốc vào thùng rác, đi theo cô.

Một trước một sau, không khí mang theo một chút áp lực không nói thành lời.

Từ nhà vệ sinh đi tới phòng bao phải đi qua một quãng đường khá dài, không ngờ đúng lúc đó cô lại gặp được Lục Hằng cũng đang ăn tối ở nhà hàng này, anh ta đang đi về hướng nhà vệ sinh. Nhìn thấy Cố Hiểu Thần đi tới, anh ta gọi cô: “ Bác sĩ Cố. ”

Cố Hiểu Thần dừng bước chân lại, ngẩng đầu lên nhìn. Nhìn Lục Hằng ở ngoài đời thường như thế này, không mặc áo blouse trắng, cô có chút không quen. Anh ta chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đen, lúc này nó càng làm lộ ra khí chất nho nhã của anh ta.

Cô hơi gật đầu, cong môi, nhàn nhạt đáp một tiếng: “ Giáo sư Lục. ”

“ Ăn cơm hả? ” Lục Hằng hỏi cô.

Cô lại gật đầu: “ Cùng mấy người bạn. ” Dừng một chút, cô bổ sung thêm: “ Sư huynh cũng đang ở đây. ”

“ Hả? ” Lục Hằng hơi nhướn mày: “ Cậu ấy cũng ở đây? ”

“ Ừm. ”

Cuối cùng, Lục Hằng di chuyển tầm mắt về phía người đang đứng sau lưng Cố Hiểu Thần, là Liễu Duệ.

Tình cảnh lúc này trở nên lúng túng, Cố Hiểu Thần hơi cúi người, nhắm mắt mà giới thiệu: “ Đây là Liễu trưởng quan. ”

Nói xong, Lục Hằng gật đầu một cái với Liễu Duệ.

Đôi mắt lạnh lùng của Liễu Duệ nhìn thẳng Lục Hằng, anh hơi gật đầu, đôi môi đang mím chặt cũng mở ra: “ Liễu Duệ. ”

Lục Hằng nhếch môi cười, dáng vẻ ôn hòa: “ Lục Hằng. ”

Bề ngoài thì yên lặng nhưng hai bên đều âm thầm đưa mắt đánh giá nhau.

Cố Hiểu Thần yên lặng hít sâu một hơi, rồi nói: “ Giáo sư Lục, chúng tôi đi về phòng bao trước đây. Chúc anh dùng bữa tối ngon miệng. ”

Lục Hằng vẫn luôn duy trì vẻ tươi cười, anh ta gật đầu: “ Dùng bữa tối ngon miệng. ”

Lúc trở lại được phòng bao thì đồ ăn đã được mang lên. Tu Diệp đang cúi đầu nhúng đồ ăn, Diệp Cựu Mạch thì khui bia, thấy hai người trở về thì họ lấy thêm hai cốc.

“ Sao mà đi lâu thế? ” Tu Diệp hỏi Cố Hiểu Thần.

Cố Hiểu Thần ngồi xuống, tay cô có chút mất tự nhiên mà cầm cốc bia lên, thanh âm thấp thấp: “ Gặp được giáo sư Lục. ”

“ Giáo sư Lục? ” Đột nhiên Tu Diệp cười một tiếng: “ Cậu và giáo sư Lục này thật đúng là… ” Sau đó còn liếc mắt về phía Liễu Duệ với ý nghĩ sâu xa.

Nói tới Lục Hằng, Cố Hiểu Thần lại nhớ tới một sự kiện khác.

“ Lúc trước sư huynh để tớ phẫu thuật cho Ly Thu, điều kiện trao đổi của bọn mình là việc được tham gia vào tổ Lục Hằng. ” Nói xong, Cố Hiểu Thần cũng liếc mắt về phía Diệp Cựu Mạch một cái.

Trước ca phẫu thuật cô cũng không biết bệnh nhân mình phẫu thuật lại là Ly Thu. Hôm nay dường như cô biết được một số chuyện gì đó, hóa ra chuyện phẫu thuật cho Ly Thu chỉ là lớp vỏ ngụy trang. Chả trách Diệp Cựu Mạch đồng ý sáng khoái như thế.

“ Là em đưa ra yêu cầu muốn tham gia cuộc phẫu thuật đó. ” Diệp Cựu Mạch uống một ngụm bia, yên lặng đá quả bóng trở về chân Cố Hiểu Thần.

Cố Hiểu Thần cười, cũng không chọc phá nữa.

Không cần nghĩ cũng biết đây là ý của Tu Diệp. Cô là dì của Tu Ly Thu, chỉ dựa vào thân phận này thôi là được rồi, sao có thể dùng điều kiện trao đổi với Diệp Cựu Mạch để vào phòng phẫu thuật.

Thấy không khí có vẻ không ổn, Tu Diệp cầm cốc bia lên, cứng ngắc mà lảng sang chuyện khác: “ Cạn ly một lần nào. ”

Cố Hiểu Thần đưa mắt nhìn Tu Diệp, ánh mắt nhàn nhạt nhưng có thể nhìn thấu lòng người.

Tu Diệp chột dạ, cô đưa mắt nhìn xuống, không dám nhìn Cố Hiểu Thần đang ngồi đối diện nữa.

“ Tôi lái xe, không uống được. ” Liễu Duệ nói.

Tu Diệp lại nói: “ Vậy ba người chúng ta nâng cốc đi.

Cứ một lần rồi lại một lần, nâng cốc rất nhiệt tình rồi thỉnh thoảng còn hàn huyên với nhau đôi câu.

Ăn được một nửa, Liễu Duệ muốn đi vệ sinh, lúc anh tới nhà vệ sinh thì chạm mặt Lục Hằng.

Lúc ấy, Lục Hằng muốn đi ra, còn Liễu Duệ muốn đi vào.

Giữa hai người là một cánh cửa đang mở, hai người không ai tránh đi, chỉ chớp mắt một cái rồi đứng quan sát lẫn nhau.

Ánh mắt của Liễu Duệ lạnh lùng, anh nhìn Lục Hằng không chớp mắt, âm trầm không bỏ sót bất cứ thứ gì.

Loại cảm giác này, rất quen thuộc.

Đó là một buổi chiều muộn, anh cùng mấy bạn học trong lớp chơi bóng rổ với nhau, vừa ném được một quả ba điểm thì quả bóng chưa kịp rơi vào rổ đã bị người khác chặn mất. Người chặn bóng là học sinh lớp bên cạnh, tên Tiếu Khải.

Tiếu Khải đập bóng xuống đất hai cái xong truyền quả bóng lại cho Liễu Duệ, cười nói với anh: “ Làm một trận đi. ”

Liễu Duệ nhanh chóng nhận lấy bóng, đập bóng một cái rồi di chuyển tới chỗ ném, lại là một lần ném bóng ba điểm.

Một sự khiêu khích trong im lặng.

Quả bóng nặng nề rơi xuống đất rồi lăn tới bên chân Tiếu Khải. Tiếu Khải khom lưng ôm quả bóng vào trong ngực, sau đó cậu nhìn về phía Liễu Duệ, trong ánh mắt như có thêm một phần sát khí.

Tiếu Khải nói: “ Tôi thích Cố Hiểu Thần, đầu tháng ba khi cậu ấy vào tôi đã thích rồi. ”

Liễu Duệ nói một cách châm biếm: “ Đó là chuyện của cậu, không liên quan gì tới tôi cả. ”

“ Thật không? ” Hai tay Tiếu Khải buông lỏng, quả bóng rơi xuống đất, cậu đạp bóng ở dưới chân, khom người, tay cậu chống lên đầu gối chân đạp bóng, ánh mắt cậu nhìn thẳng Liễu Duệ, sắc bén vô cùng: “ Nếu không liên quan gì tới cậu thì cậu đừng dây dưa với cậu ấy nữa. ”

Lại là một câu nói đầy châm chọc: “ Nếu cậu thích cậu ấy thì hãy khuyên nhủ cậu ấy nhiều vào, bảo cậu ấy không cần dây dưa với tôi. ”

Liễu Duệ ngang ngược, Tiếu Khải nghe xong cảm thấy không dễ chịu chút nào, đột nhiên cậu đá quả bóng về phía Liễu Duệ: “ Đừng nói nhảm nữa, làm một trận đi. Thua thì làm việc dứt khoát một chút, đừng trêu đùa với Cố Hiểu Thần nữa. ”

Liễu Duệ dùng chân giữ vững quả bóng mà Tiếu Khải đá tới, cười như không cười, dùng chân hất nhẹ một cái để quả bóng nảy lên, sau đó anh lập tức dùng tay giữ bóng. Anh ngoéo tay một cái với Tiếu Khải, khiêu khích.

Tiếu Khải hừ lạnh một tiếng, lập tức nghênh chiến.

Chiến đấu, chạm một cái là nổ ngay.

15 điểm là số điểm phân thắng bại, thực lực của hai bên thì ngang ngửa nhau. Qua một hồi chiến đấu quyết liệt thì bây giờ tỉ số hai bên là 7-7, chỉ một quả bóng nữa thôi là có thể phân thắng bại.

Tiếu Khải tấn công, Liễu Duệ phòng thủ.

Hoàng hôn của mùa hè, những giọt mồ hôi thi nhau rơi xuống mặt sân thể dục khô ráo. Đôi mắt Liễu Duệ bình tĩnh không chút gợn sóng nhìn chằm chằm vào quả bóng ở trên tay Tiếu Khải.

Âm thanh bóng đập xuống nền đất, từng chút từng chút một, tim anh cũng như rơi xuống theo quả bóng.

Không biết vì sao, khi Tiếu Khải nói ra câu ‘Tôi thích Cố Hiểu Thần’ thì anh vô cùng khó chịu.

Tiếu Khải di chuyển bóng với tốc độ nhanh hơn, cứ liên tục đi qua đi lại giữa trận địa phòng thủ của Liễu Duệ.

Lúc này, bỗng nhiên Liễu Duệ cong môi cười, cướp bóng của Tiếu Khải.

Quả bóng của đập xuống đã biến mất khỏi lòng bàn tay, Tiếu Khải xoay người lại thì nhìn thấy một màn Liễu Duệ nhảy lên ném bóng vào rổ, đó là một cú ném bóng ba điểm, sự im lặng kéo tới.

Thắng bại đã rõ ràng rồi.

Cậu thua.

Nghe như có gì đó tan vỡ.

Liễu Duệ đứng ở vạch ném bóng ba điểm, đôi mắt anh chậm rãi dõi theo quả bóng đang rơi xuống, hoàng hôn chiếu tới càng làm nổi bật hình ảnh đó.

Xoay người, anh chậm rãi đi tới bên cạnh Tiếu Khải, anh nghiêng đầu, chỉ nói: “ Dứt khoát một chút đi, đừng dây dưa với Cố Hiểu Thần nữa. ”

Nói xong, anh nghênh ngang rời đi.

Tiếu Khải ngẩng đầu nhìn theo bóng dáng ai đó trải dài trong ánh hoàng hôn, cậu nhíu mày.

Cậu thua, nhưng cậu không thua bởi Liễu Duệ mà cậu thua vì Cố Hiểu Thần.

Bởi vì, người cô thích cũng vừa lúc thích cô.

Một ngày sau đó, là vào hôm thứ sáu, quét dọn xong khu vực được giao thì Cố Hiểu Thần đi tới chỗ bán đồ ăn vặt mua nước, cô hỏi Liễu Duệ: “ Cậu muốn uống cái gì? ”

Liễu Duệ liếc mắt đầy lạnh nhạt, anh vừa định trả lời thì thoáng thấy bóng dáng của Tiếu Khải. Bỗng nhiên một cảm giác khó chịu lan tràn trong lòng anh, mỗi một mạch máu đều cảm giác được.

“ Liễu Duệ? ” Cố Hiểu Thần gọi anh.

Liễu Duệ thu hồi lại ánh mắt, anh mím môi không nói gì, rời đi.

Nhìn theo bóng dáng anh rời đi, Cố Hiểu Thần có chút mất mát, cô gục đầu xuống.

Lúc từ chỗ bán đồ ăn vặt đi ra, Tiếu Khải gọi cô lại.

Cố Hiểu Thần cầm chặt chai nước khoáng lạnh trong tay, cô quay đầu lại.

Tiếu Khải nói: “ Lần trước cậu có nhắc tới việc muốn mua thêm sách về toán học đấy, có muốn sau giờ tan học đi mua cùng nhau không? ”

Cố Hiểu Thần hơi cong môi nói lời cảm ơn: “ Cảm ơn. ”

Một màn này đã bị Liễu Duệ đang đứng trên tầng ba nhìn thấy hết, anh mím chặt môi lại, ấn đường cũng nhăn lại, có vẻ như chỉ cần Tiếu Khải xuất hiện ở nơi nào có Cố Hiểu Thần thì anh đều cảm thấy rất bực bội.

Đột nhiên, Mục Hoằng Dịch xuất hiện, hắn liếc mắt nhìn cảnh tượng phía dưới, cười nói: “ Cô gái tên Cố Hiểu Thần này, nhân duyên khá tốt. ”

Liễu Duệ lạnh lùng liếc mắt nhìn người bên cạnh.

Có vẻ như Mục Hoằng Dịch không phát hiện ra đôi mắt như muốn giết người kia, hắn lại nói: “ Con gái nhà người ta theo đuổi cậu lâu như vậy rồi còn không thành, nên từ bỏ thôi. ”

Ngày ấy, vào buổi chiều sau khi tan học, Cố Hiểu Thần đã chặn anh lại ở trên hành lang, tỏ tình với anh.

Anh cố ý làm khó: “ Tại sao cậu lại thích tôi? ”

Cô nói: “ Thích toàn bộ những gì của cậu và tất cả những gì thuộc về cậu. ”

Nhìn một Cố Hiểu Thần kiên định như vậy, không hiểu sao trong đầu anh bỗng nhiên hình ảnh của cô và Tiếu Khải đứng nói chuyện với nhau, khi đó cô còn cười để lộ má lúm đồng tiền. Im lặng một lúc, rồi anh nói: “ Nhưng mà tôi không thích cậu, không thích những gì của cậu và những gì thuộc về cậu. ”

Câu từ chối trái lương tâm đó, anh còn chưa đi ra tới cổng trường đã hối hận.