Xử lý xong việc, về đến nhà đã hơn nửa đêm, Lục Thương vừa vào cửa đã thấy Lê Thúy nằm sấp trên sô pha trong phòng khách, một cánh tay treo ngược ở ngoài, quần áo vẫn chưa thay, dưới áo sơmi loang lổ máu loáng thoáng để lộ tấm lưng rắn chắc. Lê Thúy nẩy nở hơn trước đây nhiều, đã có đường nét ban sơ của đàn ông trưởng thành, nhờ lượng vận động cao, trên cánh tay còn nhìn ra được chút cơ bắp.

Lục Thương kiểm tra cánh tay cậu, vết thương đã được băng bó kỹ, vết máu cũng được lau chùi sạch sẽ, trên bàn đặt mấy viên thuốc giảm viêm và một ly nước, nước đã nguội ngắt.

Lục Thương vỗ vỗ Lê Thúy nhưng đối phương vẫn không tỉnh, kiểm tra nhiệt độ cơ thể mới phát hiện trán Lê Thúy hơi nóng, xem ra là phát sốt, y lập tức gọi điện thoại bảo Lương Tử Thụy tới đây.

Người ở đầu bên kia chắc đang ngủ, mơ mơ màng màng hỏi: “Cậu bị bệnh hả?”

“Không phải tôi, có lẽ vết thương của nhóc này bị viêm rồi, đang lên cơn sốt.”

Lương Tử Thụy “ồ” một tiếng, nói như du hồn: “Tôi biết rồi… tới ngay…”

Lục Thương cúp điện thoại, cúi đầu phát hiện Lê Thúy đã tỉnh mà còn đang nhìn mình, đôi mắt sáng trong lóng lánh, do phát sốt mà gương mặt hơi ửng đỏ.

“Bác sĩ đang trên đường tới, ráng nhịn một chút.” Hiếm khi y mới dùng cách nói chuyện dịu dàng như thế.

Lê Thúy chỉ cười, nhắm mắt lại ngủ tiếp.

Lục Thương bị nụ cười ngớ ngẩn này làm cho sửng sốt, chẳng hiểu sao lại có cảm giác như bị trêu chọc, nhưng sau đó lập tức phản ứng lại, cậu ấy làm gì có gan này, e là vẫn chưa tỉnh ngủ, sốt đến lú lẫn.

Giờ này không tiện làm phiền dì Lộ, Lục Thương đành làm bảo mẫu một lần, đỡ Lê Thúy vào phòng ngủ, nhẹ chân nhẹ tay lau người cho cậu, sau đó thay quần áo sạch sẽ rồi đặt cậu lên giường. Do mất máu quá nhiều, Lê Thúy hơi sợ lạnh, vừa đụng đến chăn là phản xạ có điều kiện lủi vào ngay, bộ dạng trông rất giống con rùa.

Bỗng nhiên bị động tác này chọc cười, bản thân Lục Thương cũng cảm thấy kỳ lạ.

Nhưng mà, nụ cười này chưa chạm đến khóe môi đã dần dần khép lại. Vụ việc của Lý Nham vẫn chưa giải quyết xong, mọi người còn đang chờ câu trả lời của y, đợi đến khi trời sáng, y nhất định phải thu hồi tất cả do dự, thực hiện quyết định đúng đắn nhất trong mắt mọi người.

Thứ khốn kiếp nhất trên đời chính là, điều đúng đắn nhất và điều muốn làm nhất thường trái ngược nhau.

Dưới lầu truyền đến chút tiếng động, không lâu sau, Lương Tử Thụy kéo thân xác nặng nề như zombie lết lên lầu.

“Tôi mới đi chưa được bao lâu mà đã xảy ra lắm chuyện như vậy.” Lương Tử Thụy vác theo cặp mắt quầng thâm đen thùi.

Lục Thương nhường vị trí bên giường cho Lương Tử Thụy, trên mặt không để lộ biểu cảm gì.

“Cũng không đến nỗi, vết thương không nghiêm trọng lắm, chích một mũi, đổ chút mồ hôi, ngày mai là ổn thôi.” Kiểm tra xong, Lương Tử Thụy nhanh tay lẹ chân móc kim tiêm ra chích cho Lê Thúy một mũi. Có lẽ hơi đau, Lê Thúy đang ngủ khẽ hừ một tiếng, nhưng cũng không tỉnh lại.

“Vết thương có để lại sẹo không?” Lục Thương thình lình hỏi một câu.

Lương Tử Thụy tỏ vẻ không có gì đáng nói: “Đàn ông con trai bị chút sẹo có gì đâu… À, cậu thấy áy náy trong lòng phải không, vậy lát nữa tôi chuẩn bị chút thuốc mỡ trị sẹo cho cậu nhé?”

Lục Thương gật đầu, mắt nhìn Lê Thúy ngủ say, cả người tựa vào lưng ghế, uể oải nói: “Tôi cảm thấy hình như mình làm sai rồi.”

Lương Tử Thụy: “Cậu quá mềm lòng, nếu không nỡ xuống tay, lúc trước không nên chọc vào cậu ta.”

“Mềm lòng?” Lục Thương quay đầu lại, ngập ngừng nói, “… Trước giờ chưa ai nói như vậy cả.”

“Cậu không cảm thấy bây giờ cậu làm việc rất do dự sao? Trước đây cậu không phải như thế.”

Lục Thương im lặng.

“Được rồi, đi ngủ đi, giờ là mấy rồi,” Lương Tử Thụy buồn ngủ chịu không thấu, cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, “Mỗi lần cậu không ngủ được sẽ xảy ra vấn đề đó cậu biết không?”

Lục Thương không để ý tới Lương Tử Thụy, một tay xoa huyệt thái dương, dáng vẻ như có tâm sự nặng nề.

Lương Tử Thụy cất đồ nghề xong, không khỏi thở dài một tiếng, cậu bạn nối khố này của anh, cái gì cũng tốt cả, chỉ là quá tuân thủ nguyên tắc, nói khó nghe chút là như cái trục, là một thương nhân, điều này thật sự không phải ưu điểm gì cho cam. Ban đầu khi biết Lục Thương quyết định trở lại tiếp quản Đông Ngạn, anh còn lo Lục Thương có đảm nhiệm nổi không.

“Tối nay A Tả dẫn người tới chỗ tôi khám gấp có nói vài câu với tôi, nói cậu không nỡ để Lê Thúy dính vào vũng bùn này, ngay cả anh ta cũng nhìn ra.”

“Chuyện này vốn dĩ không hề liên quan đến Lê Thúy.”

“Lục Thương, cậu đánh giá mình cao quá, dù sao cậu cũng không phải thánh.”

Nghe vậy, Lục Thương ngẩng đầu lên, trong mắt có tơ máu.

“Lúc trước mang cậu ta về, cậu nên lường được sẽ có ngày này, lập trường của hai người là đối lập, hiểu chưa?”

Lục Thương trầm giọng nói: “Tôi hiểu rồi.”

Đều là người lõi sự, nhiều lời cũng vô dụng, Lương Tử Thụy nói đủ thì ngừng, đổi đề tài khác: “Ngoài ra còn chuyện này nữa, tôi phát hiện gần đây khu làm việc của Thụy Cách thường xuyên có người lạ qua lại, tạm thời chưa rõ là ai, tôi sẽ sắp xếp thêm người trực ban, cậu cũng nhớ chú ý biến động bên người, ngày mốt tôi phải về Mỹ nộp báo cáo, cuối tháng mới về, có việc gì cứ đi tìm chú tôi.”

Lục Thương gật đầu, đứng dậy tiễn Lương Tử Thụy, nào ngờ mới vừa đứng dậy, trước mắt đột nhiên choáng váng, suýt nữa đứng không vững. Lương Tử Thụy vội vàng nhanh tay lẹ chân đỡ y, nghiêm túc nói: “Má, cậu bị sao vậy?”

Lục Thương lắc đầu: “Không có gì, chắc do mệt mỏi quá, ngủ một giấc là ổn thôi.”

Lúc đi Lương Tử Thụy vẫn không mấy yên tâm, cứ luôn miệng dặn đi dặn lại, bệnh nghề nghiệp của bác sĩ xổ ra hết sạch. Lục Thương nghe mà nhức cả đầu, tự mình đóng cửa xe tiễn ông Phật này về.

Khoảng thời gian trước khi khởi hành ra đảo tuyệt đối không thể xảy ra vấn đề gì, Lục Thương về đến cửa phòng ngủ, nghe được bên trong có tiếng động, đẩy cửa nhìn vào thì thấy Lê Thúy đang với tay lấy ly nước trên tủ đầu giường, do bị thương nên rõ ràng không dùng sức được.

Lục Thương đi tới ấn cậu xuống giường, thấy nước trong ly đã lạnh bèn đem đi đổ, đổi sang ly nước ấm.

Lê Thúy rất là khát, uống liên tục hai ly, Lục Thương kiểm tra nhiệt độ cơ thể cho cậu, người còn sốt nhưng ngủ một giấc đã tỉnh táo hơn nhiều. Lê Thúy vẫn còn trẻ, nền tảng thể chất tốt, bình thường lại ít khi chích thuốc hay uống thuốc, cơ thể ít kháng thuốc, một mũi tiêm của Lương Tử Thụy rất hiệu quả.

“Còn đau không?”

Lê Thúy lắc đầu, vỗ vỗ vị trí bên giường, ý tứ rất rõ ràng, bảo y cũng nằm xuống nghỉ ngơi.

Lục Thương do dự một lát rồi cởi áo khoác nằm xuống.

“Những gì bác sĩ Lương nói, em nghe được một chút.” Hai người nằm ngang, Lê Thúy quay đầu lại, phát hiện nằm vị trí này, đưa tay ra là có thể có thể ấn đầu Lục Thương lên vai mình.

“Cậu muốn nói gì?” Dường như Lục Thương không được vui lắm.

“Em đồng ý, nếu như có thể giúp được anh.” Lê Thúy nhổm dậy, cúi người nhìn Lục Thương, trong ánh mắt lộ rõ nghiêm túc.

Lục Thương cười khẽ một tiếng: “Cậu đồng ý cái gì, thậm chí nó là cái gì cậu cũng không biết.”

“Em…”

“Tôi buồn ngủ, ngủ đi.” Lục Thương giơ tay tắt đèn.

Mò mẫm trong chăn chạm đến ngón tay của Lục Thương, Lê Thúy vân vê nhè nhẹ, cậu còn có vài lời muốn nói, muốn thẳng thắn, lẽ ra hoàn cảnh bây giờ nên là dịp tốt mới phải, nhưng lời muốn nói cứ xoay vòng trong đầu cậu, giống như máy hát trong vũ hội bị kẹt đĩa, ngắc ngứ không nói nên lời.

Trong đêm tối vắng lặng, cậu bỗng nảy sinh cảm giác căm hận, căm hận sự bất lực của mình, Lục Thương nói không phải không có lý, thật ra cậu hoàn toàn không biết gì cả. Cậu không biết mỗi ngày Lục Thương đang làm gì, không biết y đang ưu phiền điều gì, cũng không biết mình có thể làm những gì cho y, cậu chẳng biết cái gì hết. Những thứ mà cậu có, chưa chắc Lục Thương đã cần, còn những thứ mà Lục Thương muốn, cậu lại không cho nổi. Cho dù là câu “em đồng ý” lúc này đây, hoặc câu “cái gì em cũng đồng ý”, với Lục Thương mà nói chẳng có bao nhiêu giá trị, tìm đại người nào đó đều thay thế được. Lời hứa quá mức trẻ con, nghe hệt như một tấm séc vô dụng, những gì cậu có thể trao ra quá ít, so với những gì đối phương cho cậu, chúng thật sự quá nhỏ bé.

Cầm chi phiếu của Lục Thương nói muốn trả tiền cho Lục Thương, năm ngoái trò cười này đã diễn ra một lần, sẽ không có lần thứ hai.

Sắc trời dần dần sáng lên, bên người truyền đến tiếng hít thở đều đều, Lê Thúy không buồn ngủ, người ngợm nóng rần nhễ nhại mồ hôi, cần cổ không thoải mái, nhưng sợ làm ồn đến người bên cạnh, cậu vẫn nằm yên không động đậy, mãi đến khi điện thoại ở đầu giường reo lên. Trước giờ mỗi khi nghỉ ngơi điện thoại của Lục Thương đều đặt chế độ yên lặng, có lẽ tối qua mệt quá, ngay cả những chi tiết này cũng không để ý.

Thời gian Lục Thương ngủ không cố định, nhưng thời gian rời giường luôn giữ nguyên là bảy giờ rưỡi, chỉ sớm chứ không muộn hơn, bây giờ mới hơn tám giờ, theo lý thuyết hẳn đang ngồi trước bàn ăn điểm tâm. Lê Thúy nhẹ giọng gọi Lục Thương một tiếng, Lục Thương vẫn không tỉnh lại, lông mày nhíu chặt, sắc mặt hơi tái. Nhớ đến lời dặn tối qua của bác sĩ Lương, Lê Thúy giúp y chỉnh di động sang chế độ yên lặng.

Lê Thúy nhổm dậy vào phòng tắm tắm rửa một tăng, cơn sốt này tới nhanh mà đi cũng nhanh, chảy mồ hôi cả đêm là tiêu hết sạch. Tắm rửa xong đi ra, di động đang reo lần thứ ba.

Một hồi chuông báo động rung lên trong lòng cậu, nhân viên của Đông Ngạn được đào tạo kỹ lưỡng, có việc gấp cũng sẽ báo cáo qua chỗ chú Viên, bình thường sẽ không trực tiếp khủng bố điện thoại như vậy.

Như có cảm ứng, Lục Thương chậm rãi mở mắt ra. Hiếm lắm Lê Thúy mới nhìn thấy trạng thái không tỉnh táo này của y, đôi mắt kia như bị nhuốm một tầng sương, lẫn chút thần sắc mơ màng, Lê Thúy nhìn mà trong lòng rung động.

Giây tiếp theo ánh mắt đó dời sang người cậu, Lê Thúy hồi thần lại, đưa điện thoại trên đầu giường qua: “Gọi ba lần.”

Lục Thương chống tay ngồi dậy, vạt áo ngủ tụt xuống khuỷu tay, để lộ một phần vai gầy, Lê Thúy nôn nao, mất tự nhiên quay đầu đi.

Lục Thương nhìn chằm chằm dãy số trên màn hình di động chứ không chú ý tới động tác nhỏ của cậu, y bấm nhận cuộc gọi, vừa đứng lên đi về phía nhà vệ sinh: “Chuyện gì?”

Không biết người bên kia nói gì mà bước chân Lục Thương bỗng khựng lại, y trầm giọng nói: “Tôi biết rồi, tới ngay.”

Không biết rốt cuộc xảy ra chuyện khẩn cấp gì, Lục Thương thậm chí không ăn sáng mà đi luôn, Lê Thúy đi lấy quần áo y thay ra mới phát hiện y quên mang cả ví tiền lẫn giấy tờ, điện thoại di động cũng bỏ trên bàn. Kể từ khi hai người ngủ dậy cùng giường, dì Lộ không còn vào phòng hai người nữa, quần áo thay giặt toàn là Lê Thúy bê ra cho dì, phòng cũng chỉ dọn khi hai người đều vắng mặt, bởi vậy dì không có phát hiện trước.

Đứng ở cửa nhìn mây đen cuồn cuộn trên bầu trời, Lê Thúy bỗng cảm thấy bất an dữ dội.

“Dì Lộ, trong nhà còn xe không? Con muốn đi tìm anh ấy.”