Lê Thúy nhìn y thật lâu, ánh mắt sa sầm: “Anh nói Đông Ngạn hay đang nói chính anh?”
Đến phiên Lục Thương giật mình.
“Bất luận là cái nào, anh khỏi cần phải nghĩ,” Lê Thúy dứt khoát cắt đứt lời y muốn nói, “Em không biết từ bỏ là gì cả, em chỉ biết nếu đó là thứ quan trọng với mình, mình nhất định phải giành lấy, chẳng phải anh thích nhất điểm này ở em sao?”
Thấy Lục Thương không nói tiếng nào, Lê Thúy nói tiếp: “Vả lại, Đông Ngạn là thứ quan trọng nhất của anh mà?”
Nhìn ánh mắt kiên quyết không suy suyển của cậu, Lục Thương không khỏi cảm động, nói thẳng: “Trước khi gặp cậu thì phải, bây giờ quan trọng nhất là cậu, thế nên tôi không muốn thấy cậu chịu tủi thân vì Đông Ngạn.”
Lê Thúy nở nụ cười: “Yên tâm, bạn trai anh không vô dụng thế đâu, hơn nữa trên thương trường anh lừa tôi gạt là chuyện bình thường, làm gì có chuyện tủi thân hay không chứ.”
Nói xong, cậu đưa tay ấn Lục Thương vào vai mình: “Được rồi, nhắm mắt ngủ thôi, đừng lo vụ mắt nữa, sáng mai cho dù anh có nhìn thấy hay không, em vẫn sẽ ở bên cạnh anh.”
Mùi hương quen thuộc khiến người ta yên tâm tắc đầy mũi, Lục Thương vùi đầu vào cổ của Lê Thúy, chủ động duỗi tay ra ôm. Hai tay chạm đến lồng ngực ấm áp mà rắn chắc, dồi dào sinh mệnh lực. Trước khi chìm vào giấc ngủ sâu, Lục Thương mơ mơ màng màng nghĩ, Lê Thúy không còn là lò lửa nhỏ ngày xưa nữa, giờ đây cậu ấy là vầng thái dương nóng cháy và rực rỡ.
Trên đời không hề tồn tại người nào thật sự hoàn hảo vô khuyết, người mạnh mẽ cách mấy vẫn có những lúc yếu mềm và do dự. Quan trọng là, có chăng một người đọc thấu sự yếu đuối của bạn, đứng bên bạn vào lúc bạn buông xuôi, nhẹ nhàng dắt tay bạn, đưa bạn ra khỏi nơi sương mù dày đặc này.
Khi còn bé, bố Lục Thương dạy y phải chí hướng xa rộng như thế nào, phải tinh thông thương trường như thế nào, phải làm sao để thanh tâm quả dục xây dựng bờ cõi của riêng mình. Lục Thương vẫn luôn tuân theo lời dạy ấy, cẩn thận làm tròn bổn phận, nhưng sống đến sau này y mới hiểu, bình sinh thứ mình kiếm tìm không phải tung hoành chốn thương trường, mà là gìn giữ một trái tim, cùng lo chuyện củi gạo dầu muối.
Lý tưởng nhỏ nhoi như thế, coi bộ đời này không làm thương nhân xuất sắc gì được rồi. Nhưng mà, Lục Thương nghĩ, mình có thể cố gắng làm người yêu xuất sắc, ít nhất cũng là loại sống thọ một chút….
Lê Thúy hết lòng tuân thủ lời hứa, mỗi ngày đều kiên nhẫn chờ y tỉnh lại rồi mới đi. Đáng tiếc sau khi vào đông, cơ thể của Lục Thương càng lúc càng dễ mệt, thường xuyên không chờ được cậu về đã ngủ mất.
Cuối tuần Lê Thúy nhín chút thời gian, vất vả lắm mới về kịp trước khi trời tối, vừa vào cửa đã thấy dì Lộ đứng ở đầu cầu thang nhìn lên trên, điệu bộ lo lắng nhưng lại không biết phải làm sao.
“Dì Lộ, sao vậy?” Lê Thúy buông đồ đạc xuống, hỏi.
Thấy cậu, dì Lộ như rốt cuộc gặp được cứu tinh, vội vàng kêu lên: “Cả ngày nay Lục tiên sinh chẳng ăn uống gì, dì gọi mà ngài ấy cũng không xuống.”
Lê Thúy sửng sốt, hối hả chạy lên lầu.
Ánh sáng trong phòng ảm đạm, Lê Thúy mở cửa ra, thấy người trên giường cuộn mình rúc vào trong chăn, cậu bèn vội vã chạy tới: “Lục Thương? Anh sao thế? Không khỏe à?”
Trên trán Lục Thương phủ một lớp mồ hôi lạnh, nghe giọng nói của cậu, y mê man mở mắt ra, sau đó nhắm trở lại, chỉ thò một tay ra khỏi chăn, yếu ớt níu lấy cậu.
Lê Thúy vội nắm chặt tay Lục Thương, kéo một góc chăn xuống, phát hiện sắc mặt y cực kém, cậu bèn đưa tay kiểm tra nhiệt độ cơ thể của đối phương, hơi nóng nhưng không giống sốt cao.
Lòng cậu chùng xuống, tức tốc chạy tới trước tủ lấy hai chiếc áo khoác, bọc cả người Lục Thương lại, chặn ngang bế y lên, đoạn nhờ dì Lộ giúp mình mở cửa xe.
“Có cần chuẩn bị bữa khuya không?” Dì Lộ nghĩ sao cũng không yên tâm.
“Nấu chút cháo loãng, dùng nồi đất giữ ấm, làm phiền dì.” Nói xong, Lê Thúy thắt dây an toàn cho Lục Thương, lái xe ra khỏi sân.
Đoán chừng sốt cả ngày, Lục Thương không tỉnh táo lắm, ỉu xìu tựa vào ghế.
Lê Thúy vừa sốt ruột vừa lo lắng, đang lái xe cũng không quên tranh thủ lúc chờ đèn đỏ nắm tay y: “Anh nghe được em nói gì không?”
Lục Thương níu tay cậu không trả lời, đèn chuyển màu xanh, Lê Thúy không nỡ rút tay về, cứ thế nắm suốt một đường.
Cũng may đúng dịp Lương Tử Thụy đang ở bệnh viện, lúc Lê Thúy bế Lục Thương lên, bác sĩ Lương đang bị chú mình la rầy vì chút chuyện nhỏ.
“Lại sốt?” Thấy Lê Thúy, Lương Tử Thụy hấp tấp đuổi theo như gặp được cứu tinh.
“Sốt nhẹ, nhịp tim đập quá nhanh, cả ngày không uống giọt nước nào.” Lê Thúy thành thạo bế Lục Thương vào phòng bệnh, tuy rằng mặt mày lo sốt vó, nhưng động tác vô cùng bình tĩnh, “Sáng sớm lúc em đi anh ấy còn khỏe mà.”
Lương Tử Thụy dùng ống nghe bệnh kiểm tra, đoạn nhíu mày bảo y tá mang ống chích tới rút máu.
Rút được phân nửa, Lục Thương từ từ tỉnh lại, dường như nhận ra tiếng hai người nói chuyện, y liếc mắt về phía Lương Tử Thụy.
Lương Tử Thụy trông thấy, bèn nói với Lê Thúy: “Cậu xuống dưới lấy hồ sơ dùng thuốc của Lục Thương lên giúp tôi đi, trong phòng hồ sơ ấy.”
Lê Thúy không nghi ngờ gì, nhanh nhẹn mở cửa đi ra.
Chờ phòng bệnh yên tĩnh lại, Lương Tử Thụy mới ngồi xuống bên giường, nắm cổ tay Lục Thương bắt đầu bắt mạch, sắc mặt cực kỳ nghiêm nghị. Nếu không cảm nhận được động tác ngón tay quen thuộc, Lục Thương suýt đã quên gia đình Lương Tử Thụy rất có tiếng trong giới Trung y.
“Cậu cảm thấy thế nào?” Một lát sau, Lương Tử Thụy sầm mặt hỏi.
Lục Thương trả lời thật lòng: “… Không tốt lắm, cả người đau nhức.”
Lương Tử Thụy rút tay về, đau đầu nhéo nhéo mi tâm: “Lượng thuốc của cậu quá lớn, sau này tác dụng phụ sẽ ngày càng rõ ràng.”
“… Tôi còn bao nhiêu thời gian nữa?” Hai mắt Lục Thương rời rạc, ví giọng y như hấp hối cũng không có gì quá đáng.
“Nếu là thời cổ đại, bây giờ cậu đi chọn quan tài là vừa, nhưng cậu cũng biết rồi mà, anh bạn nhỏ nhà cậu giúp cậu giành 10% cơ hội, cậu không muốn đánh cược một lần sao?”
Lục Thương cười nhạt một tiếng: “Tôi muốn… nhưng cậu ấy không muốn.”
Nói đoạn, y ném ánh mắt trống rỗng về phía Lương Tử Thụy: “Cậu còn giữ thuốc giảm đau có hiệu quả với tôi không?”
“Cậu muốn làm gì?” Lương Tử Thụy lập tức cảnh giác.
“Cậu có biết tại sao Lê Thúy không chịu hạ quyết tâm để Leon phẫu thuật cho tôi không?” Trong mắt Lục Thương lộ rõ khổ sở, “Bởi vì… cậu ấy đang suy tính một cách khác, cậu ấy đang lén lút giảm cân, kiêng rượu… cậu ấy đang chuẩn bị đổi trái tim cho tôi, thằng nhóc này… khờ quá…”
Lương Tử Thụy ngây ngẩn, rõ ràng cũng hết sức bất ngờ.
Xác suất thành công của việc ghép tim đúng là cao hơn thật, hai người lại còn là cặp phối ghép tốt nhất. Sau khi ghép tim, nếu may mắn Lục Thương có thể sống thêm mười năm hai mươi năm, so với xác suất thành công cửu tử nhất sinh kia, quả thật đáng tin cậy hơn nhiều, nhưng nếu thế thì phải lấy mạng Lê Thúy ra đổi. Lương Tử Thụy nằm mơ cũng không ngờ rằng, Lê Thúy vẫn rề rà không chịu áp dụng phương án phẫu thuật của Leon là vì đang suy tính việc này.
“A Thụy, đưa thuốc cho tôi, tôi không thể biểu hiện ra trước mặt cậu ấy được, tôi không thể cho cậu ấy bất cứ cơ hội nào, tôi muốn đánh cược 10% này.”
…
Mùa đông chạy lên chạy xuống, Lê Thúy nhễ nhại mồ hôi, cậu ngồi một bên, kiên nhẫn chờ bác sĩ Lương đọc xong báo cáo kiểm tra rồi mới hỏi: “Anh ấy sao rồi?”
Sắc mặt Lương Tử Thụy hết sức khó coi, hiếm khi không nói tiếng nào.
Lê Thúy lập tức lo lắng, lúc này Lục Thương lại vươn tay muốn đứng dậy, sợ y đụng trúng ly nước nóng đầu giường, Lê Thúy vội đi qua đỡ.
“Chừng nào về?” Lục Thương vẫn mệt phờ, giọng khản đặc.
“Chờ thêm chút nữa, sẽ về nhà ngay thôi.” Lê Thúy nhẹ giọng dỗ dành.
Đợi khi dỗ Lục Thương ngủ rồi, Lê Thúy mới khẽ khàng đóng cửa, hỏi Lương Tử Thụy: “Tình hình tệ lắm hả anh?”
Lương Tử Thụy trầm ngâm, chỉ hỏi: “Cậu quyết định xong chưa? Chừng nào bảo Leon qua đây làm phẫu thuật?”
Lê Thúy siết chặt nắm tay: “Em…”
Nhìn điệu bộ né tránh của cậu, Lương Tử Thụy biết ngay Lục Thương đã đoán đúng, chỉ đành “uầy” một tiếng rồi đẩy cậu đi ra ngoài.
Lục Thương không muốn qua đêm ở bệnh viện, Lê Thúy buộc lòng phải chờ y hạ sốt tiêm thuốc xong rồi dẫn y về nhà. Lái được nửa đường, trời bỗng nhiên bắt đầu đổ tuyết, bông tuyết rơi lất phất trước cửa kính xe.
Hiện giờ người đi đường trên phố không nhiều lắm, trận tuyết này rơi quá đột ngột, rất nhiều người không mang dù theo, cách đó không xa có trẻ nhỏ ham chơi hoan hô nhảy nhót chạy ra ngoài, hớn hở kêu la.
“Tuyết rơi hả?” Lục Thương chợt hỏi.
Lê Thúy tưởng y nhìn thấy, ai ngờ quay đầu mới phát hiện hai mắt y nhìn đâu đâu, tròng mắt cũng không nhúc nhích, lòng lại chùng xuống: “Ừa, sao anh biết?”
Lục Thương ho hai tiếng: “Nghe thấy.”
Nhìn gò má tái nhợt và cần cổ mảnh khảnh của Lục Thương, dưới da loáng thoáng có thể trông thấy tĩnh mạch màu xanh, cả người mỏng manh như thể sẽ biến mất bất cứ lúc nào, Lê Thúy chỉ thấy hoang mang sợ hãi.
“Lục Thương,” Hai người mười ngón giao nhau, Lê Thúy nói, “Em xin chú Viên cho nghỉ hai tuần rồi, qua Tết chúng ta đi du lịch đi, đi nơi nào ấm áp.”
Lục Thương cười khẽ: “Được.”
Tiêm thuốc xong, nhiệt độ cơ thể của Lục Thương giảm xuống một chút. Về đến nhà, Lê Thúy hâm cháo, múc một chén nhỏ cho y: “Ăn chút cháo đi.”
Lục Thương hiển nhiên không có khẩu vị, ngậm cả buổi cũng không nuốt xuống, thấy Lê Thúy mở to cặp mắt lo lắng nhìn mình, y mềm lòng ép mình ăn nửa chén cháo.
Kết quả nửa đêm bắt đầu buồn nôn, dạ dày như bị người ta ném xút ăn da, cảm giác khó chịu cuộn trào liên tục. Phát hiện thân thể Lục Thương run cầm cập, Lê Thúy vội đỡ y dậy.
Lục Thương thậm chí không chịu được đến khi vào toilet mà nôn sạch ngay bên giường, mồ hôi lạnh tuôn như suối.
Nhìn y nôn đến đỏ cả mắt, Lê Thúy đau lòng đến mức như có tảng đá lớn cấn trong ngực, cậu vỗ nhẹ lên lưng Lục Thương, súc miệng cho y rồi đỡ y lên giường.
Cả đêm gần như không chợp mắt, Lê Thúy trông chừng Lục Thương hít oxy, nhìn y từ từ thiếp đi. Cậu không hề buồn ngủ, một mình ngồi chồm hổm dưới đất lau dọn bãi nôn trên mặt thảm. Cầm khăn lông thấm nước sát trùng chùi một hồi, nước mắt bỗng rơi xuống.
Sao lại nhanh như vậy chứ?
Lục Thương bệnh cả nửa tháng trời, lúc tuyết chất đống ngoài phòng bắt đầu tan ra, rốt cuộc tình hình mới khá hơn một chút, nhưng Lê Thúy rõ ràng cảm nhận được, kể từ sau lần bệnh này, sức khỏe của y yếu đi rất nhiều.
“Tiệc thường niên cho nhân viên năm nay, anh muốn xem danh sách dự tiệc của giới chức cấp cao không?” Gần đây Lê Thúy hầu như một tấc cũng không rời, ngay cả máy fax ở văn phòng cũng dọn về.
Lục Thương bọc chăn tựa vào xe lăn, mắt lim dim: “Cậu quyết định là được rồi.”
“Tòa thị chính mời em với anh đi tuyên truyền hoạt động công ích bảo vệ môi trường, anh thấy quyên bao nhiêu thì hợp?”
“… Công ích bảo vệ môi trường?”
“Ừ.”
Chờ một lát không nghe ai trả lời, Lê Thúy quay đầu nhìn chỉ thấy Lục Thương nói một hồi lại ngủ mất. Cậu thở dài một tiếng, đứng dậy bế y lên giường để tránh bị cảm lạnh.
Vừa đứng dậy cất bước, Lê Thúy bỗng dừng chân, cánh tay siết thật chặt.
Nhẹ nhiều như vậy.
Vỏn vẹn nửa tháng mà thôi, Lục Thương gầy xọp hẳn đi, cả người tựa như gốc cây nhanh chóng héo rũ, cành lá sum xuê trụi lủi chỉ trong một đêm. Trước đây dẫu Lục Thương bệnh thế nào khó chịu thế nào, Lê Thúy cũng chưa từng e ngại như thế, khi ấy mặc dù tình trạng sức khỏe không tốt, tinh thần của Lục Thương bao giờ cũng mạnh mẽ, khiến người ta tin rằng y rồi sẽ khỏe lại, nhưng bây giờ Lê Thúy không dám chắc nữa, mỗi đêm cậu đều thấp thỏm, Lục Thương nhắm mắt rồi có khi nào yên giấc ngàn thu luôn không.
“Em không để anh xảy ra chuyện đâu…” Lê Thúy ôm chặt Lục Thương từ sau lưng, cố giấu hết bất an vào sâu trong đêm tối.
…
Hiện đang là lúc tâm lý mọi người trong công ty không ổn định, Lê Thúy cố ý tăng cao tiền thưởng cuối năm của nhân viên, hành động này ít nhiều cũng mang ý lấy lòng, nhưng không thể không thừa nhận, sức hấp dẫn của đồng tiền vẫn rõ mồn một, nã nhân thủ nhuyễn*, lãnh đạo các bộ phận lớn nhỏ cũng không muốn chơi trội trong lúc mấu chốt này, tiệc mừng cuối năm nhìn chung cũng tiến hành thuận lợi.
*Nã nhân thủ nhuyễn (Cầm đồ của người ta thì tay phải mềm): Nhận đồ của người ta thì phải đàng hoàng với người ta.Năm nay hai cổ đông lớn của công ty không đến dự, Lục Thương không đến thì chẳng có gì lạ, xưa nay y vốn không thích chốn xô bồ náo nhiệt, nhưng Lưu Hưng Điền thế mà cũng không tới, điều này rất bất thường, những dịp để tăng cảm giác tồn tại như thế này, trước giờ lão thích thú lắm mà.
“Cách đây không lâu lão mới đăng ký mở một trường dạy nghề, dạo này hình như lão bận lắm.” Chú Viên nói.
“Trường dạy nghề?” Lê Thúy hoài nghi.
Hai người đều cảm thấy khó hiểu, trình độ văn hóa của bản thân Lưu Hưng Điền chẳng hơn ai, trước đây cũng chưa từng đặt chân vào ngành giáo dục, không hiểu sao lại tự dưng đổi sang nghề này.
Lê Thúy mơ hồ phát hiện điều khác thường, từ lúc bắt đầu Lưu Hưng Điền đã theo ngành kinh doanh, mấy năm trước tài chính Internet gây sốt, lão nhìn mà phát thèm, bày đặt chạy đi đăng ký công ty tài chính của mình, đáng tiếc lão không đủ thực lực nên chẳng làm nên chuyện, trái lại còn lỗ sạch vốn gốc.
Hễ ai từng làm trong ngành tài chính đều biết, trò chơi tư sản chẳng khác nào tàu lượn siêu tốc cỡ lớn, từng chứng kiến mấy triệu lên xuống qua mỗi phút, giờ lại bảo hạ thấp mặt mũi đi cò kè mặc cả vì mấy đồng bạc lẻ, chênh lệch tâm lý lớn như thế, người bình thường cũng khó mà chấp nhận. Đó cũng là lý do vì sao, người theo ngành kinh doanh phá sản còn có thể thua keo này bày keo khác, nhưng người chơi tài chính đến phá sản rất khó quay lại ngày xưa.
Lê Thúy không tin Lưu Hưng Điền có thể quyết đoán đến thế.
Hai người ra khỏi thang máy đi về phía ga ra, vừa xuống đến tầng một, một nữ nhân viên say khướt bước ra từ toilet, thất tha thất thểu đâm đầu sang đây.
“Từ từ thôi.” Lê Thúy nhanh tay lẹ mắt đỡ đối phương.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, người phụ nữ kia lập tức rút tay về, hừ lạnh một tiếng, hất tay bỏ đi, tiếc rằng uống say quá, đi chưa được mấy bước lại va phải cửa xe.
“Đó chẳng phải là thư ký Dương sao?” Chú Viên nói.
Lê Thúy thở dài một tiếng, đi tới: “Cô như vậy không được, để tôi tìm người đưa cô về.”
“Không cần cậu giả từ bi!” Thư ký Dương hất Lê Thúy ra, rõ ràng ả uống không ít, makeup trên mặt nhòe nhoẹt, quần áo cũng dính đầy dầu mỡ.
Lê Thúy mặc kệ ả, bảo chú Viên gọi điện thoại cho Tiểu Triệu, nói: “Tôi chỉ xuất phát từ lòng quan tâm nhân viên bình thường thôi, cô đừng nghĩ nhiều quá.”
Thư ký Dương cúi thấp đầu, liếc mắt nhìn cậu, trái lại không từ chối nữa.
Tiểu Triệu đến rất nhanh, sau khi tiễn thư ký Dương về, Lê Thúy và chú Viên nhìn nhau, hai bên đều ngầm hiểu.
“Xem ra Lưu Hưng Điền sắp đi nước cờ lớn.”
Lê Thúy siết chặt nắm tay, cau mày chìm vào suy tư.
Về đến nhà, Lục Thương hiếm khi vẫn chưa ngủ, y ngồi bên cạnh lò lửa, dùng tay vuốt ve chồng mẫu vải đặt trên đầu gối.
“Sao anh vẫn chưa ngủ?” Lê Thúy đi qua, đẩy xe lăn của y ra xa một chút để tránh bị nóng đến.
Lục Thương cười cười, đưa mẫu vải trên tay cho cậu: “Hiệu may định chế gửi chất vải mới đến đây, tôi chọn vài mẫu vải, cậu nhìn thử xem hoa văn nào đẹp.”
*Định chế: nhận đặt làm theo ý khách hàng.“Anh muốn đặt làm áo sơmi hả?” Lê Thúy cười nhận lấy, toàn là vải thượng hạng, sờ chất miễn chê, Lê Thúy chọn một mẫu màu trơn, ướm lên cổ Lục Thương, “Màu xanh nhạt này hợp với anh nè.”
Lục Thương mỉm cười chắn tay cậu, sắc mặt vẫn trắng như tờ giấy: “Là chọn cho cậu.”
“Quần áo anh chọn cho em, chỉ cần em không phát tướng là đủ mặc đến sáu chục tuổi.” Lê Thúy ngồi xuống đối diện, tháo giày Lục Thương ra sờ chân y, cau mày nói, “Sao vẫn lạnh ngắt thế này, anh lạnh không?”
Lục Thương im lặng lắc đầu.
Lê Thúy đứng dậy dẹp mấy thứ trên tay Lục Thương, cúi người bế y lên: “Đừng quan tâm mấy chuyện này, đi thôi, ngủ với em chút đi.”
“Trên người cậu, có mùi nước hoa.” Lục Thương đột nhiên mở miệng.
Lê Thúy luống cuống, cúi đầu ngửi thử, cổ tay đúng là có mùi thật, nhưng mà nhạt vô cùng, chắc hẳn là lúc đỡ thư ký Dương dính phải, cậu hoàn toàn không chú ý, nào ngờ mũi Lục Thương lại thính như thế.
“Ở ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt hả?” Lục Thương cười chọc.
Lê Thúy bị y chọc cười: “Anh ghen à?”
Lục Thương làm bộ tức giận gật đầu, “Để tôi đoán thử ‘tình địch’ của mình nào, cô ta là một người phụ nữ chưa đến ba mươi tuổi, xinh đẹp, chú trọng bề ngoài, nhưng tình hình kinh tế hẳn không tốt lắm.”
Ban đầu Lê Thúy còn tưởng Lục Thương nói đùa, nhưng càng nghe càng thấy khó tin: “Anh là Sherlock Holmes hả?”
Lục Thương lắc đầu, cười nói: “Đây là nước hoa đắt nhất mùa xuân năm ngoái của hiệu L, có một thời gian ngắn tôi đi tới đâu cũng ngửi được nó.”
“Vậy sao anh biết tình trạng kinh tế của cô ta không tốt?”
“Hiệu này có loại giá cả phải chăng, nếu chỉ mê hư vinh thì mua loại đó được rồi, mua loại đắt như thế chứng tỏ rất chú ý chưng diện, thông thường sẽ không sử dụng sản phẩm lỗi mốt hai năm, thế nên tôi đoán một là nước hoa của cô ta là do người khác tặng, hai là kinh tế của cô ta gặp trục trặc.”
Bị lời của y đánh thức, Lê Thúy bỗng dưng liên tưởng đến trường dạy nghề của Lưu Hưng Điền. Lục Thương không thấy sự kinh ngạc trên mặt cậu, chỉ giục cậu đi tắm: “Khó ngửi quá, đi tắm đi.”
Lê Thúy không ngờ Lục Thương lại có độc chiếm dục với mùi của mình đến vậy, ngoài buồn cười cậu còn thấy hơi hí hửng.
Chẳng mấy chốc đã tới đêm giao thừa, vì để trống hai tuần nghỉ phép sau Tết, Lê Thúy dồn hết công việc lên trước, cả ngày đều bù đầu chạy dự án.
Những ngày tuyết rơi, trời tối rất nhanh, đằng xa có vài người nóng ruột đang đốt pháo bông, Lục Thương bảo dì Lộ hâm nóng đồ ăn lần nữa, đem bánh ngọt với hoa hồng lên.
“Muốn cắm nến không?” Dì Lộ cười hỏi.
Lục Thương suy nghĩ một lát, gật đầu.
“Cắm mấy cây?”
“Năm cây.”
Đêm giao thừa không chỉ là lễ mừng năm mới mà còn là ngày kỷ niệm yêu nhau của hai người, Lục Thương vốn không thích tính toán mấy ngày này, nhưng năm nay đặc biệt, y muốn trải nghiệm một lần.
Hơn nữa mấy bữa nay chẳng hiểu sao y cứ liên tục nhớ lại khoảng thời gian mới đưa Lê Thúy về, cậu nhóc ốm yếu năm xưa, sao mới chớp mắt đã biến thành chàng trai còn cao lớn đĩnh đạc hơn y chứ.
“Tiểu Lê về chắc vui lắm đây.” Dì Lộ cười không ngừng.
Nghĩ đến Lê Thúy, Lục Thương cũng nở nụ cười, đoạn lấy một bao lì xì dày cộm dưới xe lăn đưa cho dì: “Cả năm qua đều làm phiền dì, vất vả rồi.”
Dì Lộ có hơi từ chối, nhưng cuối cùng vẫn nhận.
“Dì về nhà đón Tết đi.” Lục Thương biết nhà dì còn con cái.
“Vậy…”
Lục Thương mỉm cười: “Không có gì, cậu ấy sắp về rồi.”