*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Mẹ ơi.” Cậu lại gọi tiếng nữa.

“Cút ngay!” Bị cách xưng hô này chọc giận, người phụ nữ trước mắt đột nhiên quát lên hất tay cậu ra.

Tiểu Lê Thúy bị dọa giật cả mình, cuống quít chìa tay ra lần nữa, nắm đuôi váy của người phụ nữ: “Mẹ ơi, đừng bỏ con lại.”

“Tao đã nói với mày bao nhiêu lần rồi! Không được phép gọi tao là mẹ, phải gọi tao là dì Lê!” Người phụ nữ trợn mắt.

Tiểu Lê Thúy sợ rúm ró, cậu không hiểu tại sao lại như vậy, mẹ là mẹ mà, người khác đều có mẹ, sao cậu không thể gọi mẹ chứ, nhưng cho dù không muốn, cậu vẫn sợ sệt sửa lời: “Dì Lê.”

Bấy giờ người phụ nữ mới xem như vừa lòng, xoay người đi vào phòng, cậu cũng hối hả chạy theo sau.

Nơi này là một dãy tứ hợp viện, diện tích rất lớn, trước có hồ nước sau có vườn hoa, chính giữa còn có một cây cổ thụ to bằng vòng tay của ba người, ngoài cùng là một bức tường cao ngất, trên tường chi chít chông sắt lạnh lẽo, vây kín chỗ này không kẽ hở, cắt đứt hoàn toàn với thế giới bên ngoài.

*Tứ hợp viện: một kiểu kiến trúc nhà cổ của người Trung Quốc, xuất hiện phổ biến ở thủ đô Bắc Kinh. Kiểu kiến trúc này đặc trưng bởi một khoảng sân rộng, hình vuông, bao quanh 4 cạnh của hình vuông đó là 4 khu nhà, tạo thành một kiến trúc khép kín. “Tứ” đại diện cho 4 phía Đông, Tây, Nam, Bắc; “hợp” nghĩa là bao quanh. Từ trên nhìn xuống, tứ hợp viện giống như một chiếc hộp lớn do 4 cái hộp nhỏ tạo thành.

Từ khi Tiểu Lê Thúy bắt đầu có ký ức, cậu đã sống trong khu nhà này, ít bao giờ đi ra ngoài, thỉnh thoảng đi ra vài lần cũng toàn ngồi trên xe, đi cùng với “Hứa tiên sinh”.

Hứa tiên sinh là một người đàn ông cao ráo hơn năm mươi tuổi, tướng tá hơi béo, bao giờ cũng mặc một bộ âu phục chẳng mấy vừa người, trông như bọc trong cái bao vậy.

Hồi cậu còn nhỏ xíu, Hứa tiên sinh thường xuyên đến thăm cậu, dạy cậu đọc sách viết chữ, mua tiểu đường nhân cho cậu, còn tặng cậu đồ chơi, dẫn cậu ra ngoài ngắm hoa đăng, đó là khoảng thời gian vui vẻ nhất trong đời Tiểu Lê Thúy. Mỗi khi mặt trời ngã về phía tây, cậu sẽ ngồi ở bậc cửa, chờ Hứa tiên sinh đến đón mình.

*Tiểu đường nhân: đồ chơi làm bằng kẹo.

Trong mắt cậu, tuy Hứa tiên sinh không trẻ tuổi đẹp trai như bố người khác, nhưng ông hiền lành hơn bố người khác nhiều, không ép cậu làm bài tập, cũng không đánh mắng cậu, còn dẫn cậu đi chơi ô tô nhỏ. Một lần nọ khi Hứa tiên sinh đến đón cậu, Tiểu Lê Thúy bẽn lẽn hỏi: “Chú là bố của con ạ?”

“Bố là bố của con.”

“Vậy con gọi chú là bố được không?”

Hứa tiên sinh cười cười, nói “được chứ”.

Tiểu Lê Thúy trượt xuống khỏi người Hứa tiên sinh, chạy ào về phía trước, nói: “Mình có bố rồi!”

Hôm đó về đến nhà, Tiểu Lê Thúy hối hả kể chuyện này với mẹ, nào ngờ sau khi nghe xong, mẹ lại nổi giận ném hết tiểu đường nhân và đồ chơi nhỏ của cậu xuống ao sen, ngay cả Tôn Ngộ Không mà cậu thích nhất cũng không tha.

“Còn để tao nghe một lần nữa, tao ném mày xuống luôn đấy, nghe rõ chưa?!”

Tiểu Lê Thúy cố nín không khóc, nước mắt đảo quanh hốc mắt.

Kể từ hôm đó, cậu rất ít khi gặp lại Hứa tiên sinh, ngay cả lễ tết cũng không nốt. Sau này lớn hơn một chút, bắt đầu hiểu chuyện rồi, nghe bà cụ nấu bếp thi thoảng nhắc đứt quãng, cuối cùng cậu đã dần dần xâu chuỗi được ngọn nguồn câu chuyện.

Mẹ cậu là người đẹp có tiếng trong một thị trấn ở tỉnh khác, bố cậu Hứa tiên sinh lại là một vị quan lớn. Lần nọ hộ tống lãnh đạo đi thị sát băng ngang qua trấn nhỏ, Hứa tiên sinh để mắt đến mẹ cậu. Khi ấy Hứa tiên sinh đã có gia đình, nhưng do không chịu nổi cô đơn, muốn tìm chút kích thích, nhiều lần ám chỉ không thành công, ông dứt khoát giở trò ép buộc bắt mẹ cậu đi, nhốt trong mảnh sân này, nhốt một lần hết tám năm.

Mặc dù mẹ cậu không xuất thân từ thành phố lớn, nhưng bà có dung nhan xuất chúng, từ trước đến nay luôn tự cao tự đại, đã bao giờ chịu nhục thế này đâu. Chỉ tiếc trong nhà không quyền không thế, chỉ đành bấm bụng chịu đựng, dám giận không dám nói. Ban đầu mẹ cậu còn làm ầm ĩ đòi tự sát, nhưng sau nhiều lần được cứu sống, đổi lại chỉ là nhục nhã càng thậm tệ, bà cũng từ từ cũng mỏi mệt, dứt khoát không lên tiếng nữa, suốt ngày ru rú trong phòng đóng cửa không ra ngoài.

Chưa đầy hai năm, Tiểu Lê Thúy đã ra đời. Dáng dấp của cậu rất đáng yêu, đôi mắt giống hệt như mẹ cậu, rõ ràng là gương mặt khiến người ta thương mến, thế nhưng chẳng hiểu sao luôn bị bọn người làm khinh thị. Sau sân tường cao ngất này, ngoại trừ chút ấm áp mà thỉnh thoảng Hứa tiên sinh bố thí cho, ngay cả mẹ ruột cũng cảm thấy cậu là bằng chứng của một sự sỉ nhục, không muốn gần gũi với cậu.

Dưới hoàn cảnh phức tạp như thế, Tiểu Lê Thúy vẫn lớn đến sáu tuổi. Một hôm nọ, cổng sắt bên ngoài đột nhiên bị đập mở, một đám đàn ông mặc đồng phục xông vào, hết đá lại đạp cửa nhà trong sân. Lúc đó Tiểu Lê Thúy đang ở sân sau với mẹ, vào giờ phút căng thẳng, cậu chợt nghe bên ngoài có người la hét ầm ĩ, nói rằng Hứa đại quan thất thế, phải thanh lý tài sản tịch thu tiền hối lộ vân vân.

Trong lúc nhất thời, khắp sân người nào cũng có, cả lũ giành giật nhau khuân đồ. Chưa từng thấy nhiều kẻ lạ man rợ như vậy, Tiểu Lê Thúy sợ hết hồn, thậm chí bị mẹ nhân lúc rối loạn kéo đi trốn hồi nào cũng không nhớ, đến khi kịp phản ứng lại, hai mẹ con đã chạy vào công viên rừng ở vùng ngoại ô.

Trời sắp tối, Tiểu Lê Thúy chạy nửa ngày đã sớm cạn kiệt sức lực, vừa sơ sẩy một tí liền giẫm trúng rễ cây trượt chân, ngã ụp mặt xuống đất. Trên tay đột nhiên trống không, mẹ cậu dừng bước, đoạn cúi đầu nhìn cậu.

Đang lúc đèn đuốc sáng rỡ, ánh trăng trong trẻo rọi qua kẽ hở tán lá, phản chiếu trong mắt hai người. Tiểu Lê Thúy nằm sấp dưới đất, vất vả ngẩng đầu lên, giây phút ánh mắt hai người chạm nhau, cậu đọc được ý đồ của mẹ từ sự ngoan độc chợt lóe trong mắt bà, mẹ cậu không cần cậu.

Giây tiếp theo, trong rừng vang lên tiếng chạy rầm rập của người trưởng thành. Nhìn mẹ tự bỏ chạy một mình, trong lòng Tiểu Lê Thúy nổi lên một loại cảm giác sợ hãi khó nói thành lời, gần như làm theo bản năng bò dậy đuổi theo, vừa khóc vừa chạy.

Nhưng cậu nhỏ như thế làm sao chạy bằng người lớn, chẳng mấy chốc đã không đuổi kịp, lại ngã nhào xuống đất.

Tiểu Lê Thúy khóc đến mức không kịp thở, gào khản cổ với bóng lưng trước mắt: “… Mẹ ơi!” Cậu không còn người thân nào, chỉ còn lại một mình mẹ, dù mẹ đối xử không tốt với cậu, nhưng đó vẫn là mẹ cậu mà.

Tiếng vọng văng vẳng trong cánh rừng nhỏ, nghe xưng hô ấy, người phụ nữ đằng xa đột nhiên ngừng bước, quay đầu lại lườm cậu một cái.

Tiểu Lê Thúy vừa sợ vừa bất lực, cả người không kiềm được run lẩy bẩy, cúi đầu lau nước mắt. Đầu thình lình bị cốc một cái, cậu ngơ ngác ngẩng đầu lên, chỉ thấy mẹ tức tối thở hổn hển đứng trước mặt mình, răng nghiến ken két.

Đầu lại bị cốc mạnh cái nữa: “Mày gọi cái gì đấy, tao nói với mày thế nào hả, phải gọi tao là gì?”

Tiểu Lê Thúy ngớ người một lát, lắp bắp nói: “Dì, dì Lê…”

“Này, bên kia đang làm gì thế, lừa bán con nít hả?!” Cạnh rừng cây bỗng dưng xuất hiện hai gã tuần cảnh, có lẽ do bị tiếng khóc gây chú ý, bọn gã rọi đèn pin tới.

Mẹ con Tiểu Lê Thúy giật mình, cứ tưởng có người muốn bắt mình về, hai người thừa dịp hỗn loạn trốn ra nên không dám nán lại lâu, vắt giò lên cổ mà chạy.

Lúc đi hai người chẳng mang gì theo, không có tiền, không có điện thoại, ngay cả giấy căn cước cũng không có. Bị nhốt quá nhiều năm, mẹ Lê từ lâu đã tách biệt với thế giới bên ngoài, chẳng biết rốt cuộc thời thế hiện tại ra sao, có tìm cảnh sát xin giúp đỡ được không.

Lúc cổng chính bị phá vỡ, phản ứng đầu tiên của bà là chạy trốn, phải nói là xông bừa chẳng ngó ngàng gì chạy trốn luôn, thật sự không có chút đầu mối nào cả. Đến lúc này bà mới chợt nhận ra, tám năm giam cầm mình không chỉ là bức tường cao này, mà còn một bức tường trong tim.

Vì lý do an toàn, bà quyết định không tìm cảnh sát mà dẫn Tiểu Lê Thúy về thẳng quê nhà.

Không có tiền, bà không thể làm gì hơn ngoài ăn xin dọc đường. Sợ bị người nhà họ Hứa phát hiện, bà không dám đến chốn đông người, chỉ ở thị trấn lân cận xin chút lộ phí cơm canh. Nơi đây toàn là nông phu thô lỗ, quan niệm lạc hậu lại bảo thủ, có một gã đàn ông thấy bà xinh đẹp, nảy sinh ý đồ xấu, muốn bắt bà đem bán lấy tiền, cũng may được mấy thôn dân chất phác đi ngang qua cứu giúp mới thoát nạn.

Mẹ Lê bị dọa sợ, vội dẫn Tiểu Lê Thúy chạy trốn ngay trong đêm, không dám tiếp tục xin đồ của nhà người khác nữa. Cứ thế, hai người đi đi ngừng ngừng men theo tuyến đường trong trí nhớ. Cuối cùng tại một thôn xóm trên đường đến biên giới tỉnh, tất cả tiền lẻ và thức ăn trên người cũng cạn sạch, mẹ Lê còn mắc bệnh nặng, cứ ho khan mãi, không đi tiếp được nữa.

Tiểu Lê Thúy sốt ruột không thôi, đi khắp nơi nhờ người giúp đỡ. May là trong thôn có một bác sĩ chân trần tốt bụng, thấy hai mẹ con họ đáng thương nên kiểm tra sơ cho mẹ cậu.

“Cô không phải bị cảm, hình như là bệnh phổi, tôi kiến nghị cô đến thành phố lớn chụp X-quang thì hơn.” Bác sĩ nói.

Mẹ Lê nghe xong chỉ lắc đầu, Tiểu Lê Thúy nói bằng giọng non nớt: “Nhưng mà bọn con không có tiền.”

Bác sĩ chân trần cũng khó xử, không biết làm gì hơn ngoài chỉ cho bọn họ con đường, “Bên cửa thôn có người bán máu, ra giá cao lắm, tôi thấy hay là hai người đến hỏi thử xem.”

Do dự một lát, mẹ Lê dẫn Tiểu Lê Thúy đi. Người đến bán máu không hề ít, chủ yếu toàn là thôn dân sống gần đây, nhìn là biết chỗ này là trạm máu lậu, ngay cả điều kiện vệ sinh cơ bản nhất cũng không có, một cái kim tiêm dùng cho mấy người.

Tuy tách biệt với thế giới bên ngoài nhiều năm, nhưng kiến thức chống bệnh cơ bản nhất mẹ Lê vẫn phải có. Sợ mắc bệnh truyền nhiễm, bà đi hỏi vài người trong thôn, ai cũng nói vùng này không ai nhiễm bệnh, bà mới yên tâm đi rút máu.

Theo lý không thể dùng máu của người bệnh, nhưng lúc đó mẹ Lê không cần biết nhiều như thế, nếu cứ tiếp tục như vậy, sợ rằng chưa kịp về quê, hai người sẽ bệnh chết tại thôn này.

600 ml máu được bốn trăm đồng tiền, nhiêu đây chỉ đủ phí đi đường, mẹ Lê dời mắt về phía Tiểu Lê Thúy, Tiểu Lê Thúy như cảm ứng được gì đó, chủ động chìa cánh tay nhỏ ra.

Bác sĩ giả phụ trách rút máu thấy vậy thì sửng sốt: “Thằng nhóc này còn nhỏ quá, muốn rút thật sao?”

Mẹ Lê bất chấp: “Rút.”

Một gã đàn ông thu máu ngồi kế bên quay sang: “Cần tiền gấp thế, muốn rút cũng được thôi, nhưng làm kiểm tra trước đi, lỡ như xảy ra chuyện bọn tôi không gánh nổi trách nhiệm đâu.”

Vì vậy Tiểu Lê Thúy bị đưa vào một căn phòng tối, bên trong có mấy người đàn ông và phụ nữ, suốt cả quá trình cậu đều mù tịt, chỉ biết mình bị cho vào đủ loại máy móc, bên tai còn có tiếng tích tích kỳ quặc.

Kiểm tra xong, bác sĩ giả rút 100 ml máu, Tiểu Lê Thúy cảm thấy hơi choáng, bị mẹ cầm tiền nửa bế nửa kẹp dẫn đi ăn chút gì đó.

Nghỉ ngơi một đêm, hai người chuẩn bị ra khỏi thôn đón xe ôm, ai ngờ vừa tới cửa thôn thì gặp một cặp vợ chồng tìm bọn họ, cả hai đều đeo khẩu trang, trông chẳng giống người tốt lành gì.

“Thằng nhãi của bà có bán không?” Gã đàn ông nói thẳng.

Mẹ Lê vô thức kéo Tiểu Lê Thúy lại gần mình hơn: “Các người là ai?”

“Khỏi cần quan tâm bọn tôi là ai, hỏi bà có bán thằng nhãi này không thôi, chúng tôi ra giá một triệu.”

Mẹ Lê ngơ ngác, tay đột nhiên buông lỏng.

Tiểu Lê Thúy vội vã níu chặt tay mẹ, rất sợ mẹ bán mình, cậu mở to cặp mắt vô tội kêu lên: “Mẹ ơi”.

Mẹ Lê cúi đầu nhìn cậu, tuy bà không có bao nhiêu tình cảm với thằng nhóc này, thậm chí luôn cảm thấy nó là chướng ngại vật cản trở cuộc sống của mình, nhưng giây phút đó, bà vẫn do dự.

“Không bán.” Mẹ Lê đẩy hai người kia ra, bế Tiểu Lê Thúy chạy đi xa.

Trốn tránh ẩn nấp suốt một đường, khó khăn lắm mới về đến quê nhà, ngờ đâu mở cửa sân nhìn vào, người nhà sớm đã dọn đi từ bao giờ. Mẹ Lê ngỡ ngàng, hỏi một cụ bà trong sân mới biết, thì ra ba năm trước nơi này xảy ra một trận lũ lụt, nhà ở và ruộng đất đều ngập lụt, vì kế mưu sinh, người nhà của mẹ Lê đã dọn đến ngoài thành phố kiếm ăn, vị trí cụ thể thì cụ cũng không rõ.

Mẹ Lê tuyệt vọng, mong mỏi suốt chặng đường dài, niềm tin chống đỡ duy nhất chính là về đây đoàn tụ với người thân, bây giờ hy vọng lụi tắt, bà nhất thời chịu không nổi, ngã ngồi dưới đất.

“Dì Lê.” Tiểu Lê Thúy vội chạy tới đỡ mẹ.

Mẹ Lê thất thần nhìn Tiểu Lê Thúy, ánh mắt từ tuyệt vọng trở nên hung tợn, giận đến mức hai tay run cầm cập. Tiểu Lê Thúy theo bản năng cảm thấy hoảng sợ, bèn lùi về sau hai bước, bệnh của mẹ Lê vốn chưa khỏi hẳn, cộng thêm bị vụ này kích thích, bà phun ra một ngụm máu đen, hôn mê bất tỉnh.

Tiểu Lê Thúy hoảng hồn, may là lúc này ngoài sân có một ông chú trung niên tới đưa than củi, vài người quýnh quáng khiêng mẹ Lê đến bệnh viện. Bác sĩ ở đây là bác sĩ tình nguyện đến từ thành phố lớn, kinh nghiệm phong phú, sau khi kiểm tra triệu chứng bệnh của mẹ Lê, bác sĩ nghiêm mặt kết luận: “Ung thư phổi.”

Nghe bác sĩ nói thế, những người lớn không khỏi hít một hơi lạnh, tuy chưa hiểu đây là bệnh gì, Tiểu Lê Thúy vẫn biết nhìn sắc mặt người khác, trong lòng cũng lộp bộp một tiếng, sốt ruột nhìn về phía bác sĩ: “Mẹ con sắp chết phải không ạ?”

Bác sĩ không trực tiếp trả lời câu hỏi của cậu, chỉ nói: “Chuẩn bị một khoản tiền đến bệnh viện thành phố chữa trị đi, có khi còn kéo được thêm vài năm.”

Mấy người lớn ngơ ngác nhìn nhau, ai cũng lần lượt dời mắt đi, bọn họ rất sẵn lòng ra chút sức giúp đỡ, nhưng liên quan đến vấn đề tiền bạc, chỉ đành xin miễn thứ cho kẻ bất tài. Cũng không thể trách các thôn dân máu lạnh, bệnh này chẳng khác gì một cái động không đáy, còn là cái loại có đi không có về, trong trấn mới gặp nạn lũ chưa được mấy năm, người có tiền đã dọn đi từ lâu, vài hộ còn lại toàn sống nhờ tiền trợ cấp, làm gì có tiền giúp bọn họ.

Mẹ Lê nằm bệnh viện hai ngày, thật sự không đóng nổi viện phí, đành phải chuyển ra ngoài, may là cụ bà trong sân tốt bụng, dọn hai gian phòng không người cho mẹ con họ nương thân.

Kể từ hôm đó, Tiểu Lê Thúy bắt đầu học nhóm lửa nấu cơm và chăm sóc mẹ. Ban ngày trời chưa sáng đã lên núi nhặt củi, buổi tối đến ruộng của người ta phụ nhặt lúa đổi chút gạo. Cuộc sống như vậy trôi qua không bao lâu, cuối cùng mẹ Lê chịu hết nổi, không có thuốc chữa trị, ma chưởng của bệnh tật bắt đầu tàn phá bà, vẻn vẹn hai tháng ngắn ngủi, bà đã sụt mười lăm ký, hai má teo tóp.

Nhìn mẹ gầy theo từng ngày, Tiểu Lê Thúy quýnh đến độ không biết làm sao, đúng lúc này, có người tới tìm cậu.

Nhìn gã đàn ông mặt sẹo trước mắt, Tiểu Lê Thúy nhận ra đây là người chặn đường mình và mẹ ở cửa thôn mấy tháng trước, cậu theo bản năng đề cao cảnh giác: “Ông là người xấu.”

*Gã mặt sẹo là Lưu Hưng Điền, trong truyện từng nhắc mặt ổng có một vết sẹo dài.

“Nhóc con, mày nói đúng,” Gã mặt sẹo nói bằng giọng địa phương, “Tao đúng là người xấu, nhưng trong tay tao có tiền, mày muốn đi với tao không, chỉ cần mày đi theo tao, tao sẽ giúp mẹ mày chữa bệnh.”

Tiểu Lê Thúy dao động, do dự một lát rồi hỏi: “Nhà người ta cũng có con nít, tại sao nhất định phải mua con?”

Gã mặt sẹo ngậm điếu thuốc nở nụ cười, trong lòng tự nhủ thằng oắt này cũng thông minh lắm: “Ai mà thích đuổi theo mày từ xa tới tận đây, tao cũng không ngại nói thật cho mày biết, có ông chủ lớn trả tiền muốn mua tim của mày, mày theo tao chỉ có một con đường chết, nhưng mà tao có thể đảm bảo sẽ tìm bệnh viện tốt nhất cho mẹ mày.”

Tiểu Lê Thúy nửa tin nửa ngờ trước lời của gã, cậu cũng không phải hoàn toàn không có năng lực phán đoán, trời mới biết chờ cậu đi rồi, gã đàn ông này có còn giúp mẹ cậu chữa bệnh không.

Nhìn thấu nỗi nghi ngờ của cậu, gã mặt sẹo nói: “Yên tâm, tao nói được làm được, vả lại tiền này không phải tao trả, tất cả đều là ý của ông chủ lớn, quyền quyết định nằm ở mày, ông chủ lớn nói, mày phải tự nguyện mới được, ổng không làm chuyện tổn hại âm đức.”

Tiểu Lê Thúy im lặng chần chờ một hồi, gã mặt sẹo cũng không nóng nảy, đứng bên cạnh hút thuốc chờ cậu. Lúc trời sắp tối, cuối cùng Tiểu Lê Thúy mới vất vả đưa ra quyết định: “Con đi với chú.”

Đêm đó, Tiểu Lê Thúy lên xe của gã mặt sẹo, cậu ngồi trên xe nhìn nhóm bác sĩ đưa mẹ mình đến bệnh viện, tay nhỏ siết chặt thành đấm.

“Đi được chưa?”

“… Rồi.”

Chiếc xe tròng trành xóc nảy, lắc lư nghiêng ngả, phát ra tiếng ầm ầm chói tai. Tiểu Lê Thúy vừa căng thẳng vừa không muốn đi, liên tục quay đầu ngoái nhìn, nhưng xe vẫn không dừng lại, quê nhà từ từ biến mất trong tầm mắt của cậu.

Tiếp theo là thời gian dài gấp rút lên đường, gã mặt sẹo lái xe chở cậu một mạch đến bệnh viện trong thành phố lớn. Sau khi xuống xe, bác sĩ làm kiểm tra cơ thể kỹ càng cho cậu, cũng sắp xếp cho cậu nằm phòng đặc biệt vài hôm.

Một hôm nọ ngủ trưa tỉnh dậy, Tiểu Lê Thúy phát hiện ngoài cửa có người đang trò chuyện. Cậu dỏng tai lên, loáng thoáng nghe được người bên ngoài đang nói: “Phối ghép rất thành công, nhưng tuổi tác còn quá nhỏ, đề nghị nên đưa đến nơi có điều kiện nuôi dưỡng trước”.

Tiểu Lê Thúy mơ hồ cảm thấy đối phương đang nói mình, quả nhiên hôm sau một đám người xuất hiện trong phòng bệnh, làm thủ tục xuất viện cho cậu rồi đưa cậu ra ngoài, đẩy vào một trại mồ côi.

Trong trại mồ côi có rất nhiều trẻ con, đa số đều bị câm điếc. Ban đầu Tiểu Lê Thúy còn cố gắng giao tiếp với chúng nó, nhưng cậu từ từ phát hiện, mấy đứa này vốn chẳng nghe hiểu mình nói gì, cậu như bị cách ly vậy.

Ban đầu chưa thích ứng dần dà cũng thành quen, có lẽ do từ nhỏ sống trong hoàn cảnh thiếu thốn tình thương, đến đây ở chung với nhiều trẻ con câm điếc như thế, cậu cảm thấy dễ thở hơn nhiều, ngoại trừ không được tự do ra vào, trên phương diện sinh hoạt gần như xin gì được nấy, ăn mặc cũng được chăm chút tận tình.

Chớp mắt đã nửa năm trôi qua, Tiểu Lê Thúy học được rất nhiều ở trại mồ côi, thân thể cũng khỏe mạnh hơn xưa, có điều cậu vẫn chưa gặp được ông chủ lớn trong truyền thuyết, cũng không có ai đến đòi trái tim cậu, cậu bị bỏ lại ở trại mồ côi, như đã chìm vào quên lãng.

Nhưng rồi cuối cùng thì, cuộc sống yên ả này cũng chấm dứt vào một đêm mưa dông tầm tã.

Đêm đó Tiểu Lê Thúy đang chuẩn bị bò lên giường ngủ, cửa phòng thình lình bị đẩy mở, một bóng đen chạy vào bụm miệng cậu, kéo cậu bỏ chạy.

Tiểu Lê Thúy hoảng sợ, đang định giãy khỏi tay người đó, mũi chợt ngửi được mùi hương quen thuộc, cậu không khỏi sửng sốt: “Mẹ?”

“Mẹ? Là mẹ ư?” Cậu vừa chạy vừa hỏi lại lần nữa.

Người kéo cậu không trả lời, chỉ dắt cậu vọt vào trong mưa. Tiểu Lê Thúy tin tưởng theo bản năng, cậu theo sát đối phương, thừa dịp tiếng sấm che lấp tiếng chân chạy băng qua hành lang, lao về hướng cổng chính. Phòng bảo vệ xưa nay luôn có người canh gác nghiêm ngặt chẳng biết trống không từ bao giờ, hai người xông thẳng ra khỏi cánh cổng hẹp, chạy một mạch đến bờ sông. Bấy giờ người phía trước mới quay đầu lại, tát mạnh vào mặt Tiểu Lê Thúy, quát um lên: “Mày chạy mất tăm nửa năm không về nhà, còn mặt mũi gọi tao là mẹ à!”

Tiểu Lê Thúy bị tát cho ngơ ngác, nước mưa theo tóc chảy xuống, bên má nóng rát từng cơn. Cậu thậm chí quên cả khóc, ngẩng đầu nhìn mẹ, trong mắt viết đầy tủi thân.

Sấm sét nổ ầm ầm trên đỉnh đầu, mưa to như trút nước, mẹ Lê giận tới mức thở hổn hển, nước mắt bỗng rơi lã chã, ôm cậu bắt đầu khóc lóc: “Mẹ tìm mày nửa năm…”

Tiếng nức nở liên hồi vang vọng trong màn mưa, Tiểu Lê Thúy vừa kinh ngạc vừa khiếp sợ, cậu cứ ngỡ mẹ sẽ không bao giờ tới tìm mình, bởi lẽ suy cho cùng trong mấy năm sống chung, bà chỉ tỏ ra ghét bỏ cậu mà thôi.

Chờ hai người ổn định cảm xúc kích động khi đoàn tụ, bên bờ sông xuất hiện thêm một gã đàn ông mặt tròn, tay gã cầm thứ gì đó bọc bằng vải nhựa, hình dạng trông như vũ khí.

Phát hiện điều không ổn, mẹ Lê vội hỏi: “Ông muốn làm gì? Chẳng phải ông nói giúp tôi tìm nó sao?”

Gã đàn ông mặt tròn cười nham hiểm, “Đúng vậy, tao phải giúp mày tìm nó chứ, nếu không có mày, làm sao nó chịu chủ động chạy ra đây, làm sao lại chạy ra khỏi phạm vi bảo hộ của nhà họ Lục, làm sao lại vừa khéo rơi vào tay tao.”

“Ông muốn làm gì, ông ——”

Chẳng đợi mẹ Lê nói hết câu, gã ta đã xốc vải nhựa lên, đúng lúc này một tia chớp đánh xuống, chiếu sáng thứ trong tay gã, ấy thế mà lại là một khẩu súng.

“Mụ đàn bà ngu xuẩn, tao nói giúp mày thì mày tin thật à?” Gã đàn ông mặt tròn lắp đạn vào, chỉa họng súng về phía Tiểu Lê Thúy, “Anh bạn nhỏ, xin lỗi nhé, không phải tao muốn giết mày đâu, nhưng trái tim của mày quả là tai hoạ ngầm đáng gờm với bọn tao, thù oán giữa bọn tao và người nhà họ Lục, đành phải trút giận lên mày trước vậy.”

Dứt lời, gã giơ tay muốn nổ súng, mẹ Lê trừng to mắt, chẳng biết mò ra sức lực từ đâu, thoáng cái nhào tới giằng co với gã, không quên quát to với Tiểu Lê Thúy: “Chạy mau, bên kia có thuyền gỗ kìa, chạy mau!”

Đầu óc Tiểu Lê Thúy loạn hết cả lên, bộ não nho nhỏ của cậu tạm thời chưa xử lý nổi lượng thông tin lớn như thế, chỉ có thể nghe lời mẹ một cách máy móc, quay đầu liều mạng chạy về phía bờ sông.

Vừa chạy đến bờ sông tháo dây thừng buộc thuyền gỗ, phía sau chợt vang lên tiếng nổ súng chói tai. Tiểu Lê Thúy quay đầu lại, chỉ thấy mẹ mình từ từ ngã xuống, chẳng còn nhúc nhích nữa, máu tươi chậm rãi lan ra dưới mặt đất, cuối cùng bị nước mưa dội sạch.

Chứng kiến cảnh tượng đó, tròng mắt của Tiểu Lê Thúy cứng đờ, cậu như quên mất mình phải đau đớn, tứ chi loạng quạng bò lên thuyền, dùng sức đạp một cái. Trời mưa tầm tã, nước sông dâng cao, dây thừng vừa nới lỏng, thuyền gỗ lập tức trôi ra xa.

Gã đàn ông mặt tròn giận dữ chạy tới, đứng ở bờ sông, nhắm vào đầu Tiểu Lê Thúy, nâng tay định nổ súng. Đúng lúc này, bên bờ có vài chiếc xe việt dã phóng vụt ra, một người đàn ông vũ trang đầy mình nhảy xuống xe, bắn trúng chân gã mặt tròn gần như ngay lúc gã nổ súng.

Gã mặt tròn lảo đảo, đạn lệch khỏi quỹ đạo bắn ra ngoài, Tiểu Lê Thúy không kịp tránh, bị bắn trúng xương bả vai, cả người như bị đóng đinh, ngã rầm xuống ván thuyền.

Mưa vẫn rơi như trút nước, không chút lưu tình táp vào mặt, thuyền gỗ từ từ trôi xa, bên bờ truyền đến tiếng kêu la ầm ĩ. Tiểu Lê Thúy hé miệng, dùng chút sức lực cuối cùng nghiêng đầu qua, cố gắng nhìn sang bên bờ. Trước khi triệt để mất ý thức, cậu trông thấy một gương mặt trẻ tuổi nhưng quen thuộc không gì sánh được trên chiếc xe việt dã dẫn đầu —— Gương mặt đó, rõ ràng chính là Lục Thương thời niên thiếu.

Cậu bị hình ảnh này kích thích, cả người chấn động, bất chợt choàng tỉnh khỏi mộng ảo, chậm rãi mở mắt ra.

Tiếng động bên tai từ từ trở nên rõ ràng, Lê Thúy mồ hôi đầm đìa thở hổn hển, chỉ nghe bác sĩ Lương vừa vỗ trán mình vừa luôn mồm hỏi gì đó.

Lê Thúy giơ tay lên, bấy giờ mới phát hiện mặt mình toàn là nước mắt, cậu không rảnh để ý chuyện đó, vội vàng đưa tay túm áo blouse trắng của Lương Tử Thụy, khàn giọng hỏi: “Anh ấy biết phải không, Lục Thương… vẫn luôn biết em là ai đúng không?”