“Thị lực giảm, vành mắt đau, mù ngắn hạn, nếu tiếp tục chuyển biến xấu, kết quả cuối cùng chính là mất luôn thị lực.” Lời của Lương Tử Thụy hệt như một cây búa đập mạnh lên đầu Lê Thúy.

Giây phút bị đập cho ngớ người, Lê Thúy chợt nhớ lại đêm hôm đó, cậu hỏi Lục Thương tại sao cứ nhìn mình mãi.

Lục Thương cười đáp: “Đẹp trai, muốn nhìn thêm vài lần.”

Thảo nào khi ấy cậu đã cảm thấy lời này không bình thường, Lục Thương sợ rằng sau này không nhìn thấy cậu nữa.

Cảm giác chua chát từ cổ họng chậm rãi lan ra, Lê Thúy chôn chân tại chỗ thật lâu, nhìn thuốc viên rơi đầy đất, cậu cúi người ngồi xổm xuống, nhặt chúng lên cất vào trong chai, nhưng vất vả lắm mới nhặt được phân nửa, vừa sơ ý một tí là thuốc viên lại đổ đầy đất.

Cậu mặc kệ, cúi đầu nghẹn giọng hỏi: “Hết… hết cách rồi sao?”

“Hiện tại chỉ có thể cố gắng giảm bớt, muốn trị tận gốc, trừ phi trái tim khỏe lại.” Lương Tử Thụy nói thật.

“Em…” Lê Thúy siết chặt di động, nói không nên lời.

Nghe tiếng hít thở gắng sức đè nén của cậu trong điện thoại, chẳng hiểu sao lòng bàn tay Lương Tử Thụy cũng túa mồ hôi, cuối cùng anh đã hiểu tại sao Lục Thương không dám nói cho Lê Thúy biết, thằng nhóc này yêu Lục Thương như vậy, nếu nó biết chuyện, không biết sẽ làm ra chuyện gì.

Bản thân mình không dám đối mặt nên ném nồi cho người ta, Lương Tử Thụy bức xúc nghĩ.

“Lê Thúy, cậu ấy là bệnh nhân, sau này không chỉ riêng thị lực, có khi còn xuất hiện biến chứng khác nữa. Điều này tin rằng lúc quyết định đến với cậu ấy, cậu đã chuẩn bị tâm lý rồi.” Lương Tử Thụy khuyên nhủ.

“Em hiểu,” Lê Thúy cố nén cơn đau nơi cổ họng, “Nhưng tại sao anh ấy không nói cho em biết, xảy ra chuyện như vậy mà em chẳng biết gì cả…”

Trấn an cảm xúc không phải là thế mạnh của bác sĩ Lương, lúc này không thể làm gì hơn ngoài mặc niệm oan có đầu nợ có chủ, dùng tuyệt chiêu mắc tiểu cúp điện thoại, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm, nghiệt do Lục Thương tự tạo, thôi tự giải quyết đi.

Lê Thúy tựa vào cửa xe, khó khăn lắm mới bình tĩnh lại, chưa kịp nghĩ xem nên hỏi Lục Thương thế nào để y chịu thú nhận, dãy số lạ khi nãy gọi không được lại gọi đến.

“Trợ lý Lê phải không? Tôi là Tiểu Đường bên bộ Tài vụ.” Đầu bên kia là một giọng nữ trẻ tuổi, nghe có vẻ rất cuống quýt.

“Tôi đây.” Hễ liên quan đến công ty, Lê Thúy lại bắt đầu lo lắng.

“Lục tổng tranh chấp với nhóm cổ đông, tôi thấy hình như ngài ấy chống hết nổi rồi, anh có muốn tới đây một lát không?” Tiểu Đường nói nhỏ.

Nghe vậy, Lê Thúy gằn giọng: “Xảy ra chuyện gì vậy, cô nói cụ thể đi.” Nói đoạn, cậu lập tức lên xe đạp chân ga phóng về phía Đông Ngạn.

“Phương tổng với Lưu tổng lấy chi phí của mấy dự án năm ngoái ra làm khó dễ Lục tổng, quyết bắt ngài ấy giảm tỷ lệ quỹ tích lũy cho bằng được. Tôi thấy hôm nay sắc mặt ngài ấy kém lắm, chú Viên nháy mắt với ngài ấy mà ngài ấy cũng không phản ứng lại, tôi nhìn không nổi nữa nên mới lén lút chạy ra ngoài gọi điện thoại cho anh. Mọi khi Lục tổng quan tâm chúng tôi lắm, anh mau tới giúp ngài ấy đi.”

Mặc dù cậu và Lục Thương không chơi trội show ân ái ở công ty, nhưng cũng chưa từng có ý định giấu diếm, người siêng hóng chuyện một tí đều biết quan hệ giữa bọn họ, bây giờ Tiểu Đường hẳn phải lo lắng lắm nên mới gọi cho cậu.

“Tôi tới ngay.” Giọng Lê Thúy lạnh đến đáng sợ.

“Tiểu Đường, về nhanh lên, chủ nhiệm Đàm gọi bồ kìa.” Ngoài toilet có người kêu.

Tiểu Đường cất điện thoại, ới một tiếng rồi rửa tay đi ra ngoài.

Trong phòng họp yên lặng đến mức nghe được cả tiếng kim rơi, rõ ràng hệ thống sưởi hơi đã hỏng, thế mà chủ nhiệm Đàm chủ trì cuộc họp lại mồ hôi đầm đìa. Đợi cả buổi không nghe Lục Thương trả lời, Lưu Hưng Điền mất kiên nhẫn phá vỡ sự im lặng: “Lục tổng, ngài không nói lời nào là ý gì đây, bây giờ trong mắt ngài, đám cổ đông bọn tôi không đáng để nhận lời giải thích à?”

Lục Thương khẽ nhắm mắt lại, cố chịu đựng cơn choáng đầu, lưng y gần như đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt, cả người rét run, ngón tay cũng run lẩy bẩy.

Thấy sắc mặt y không ổn, chú Viên rót ly trà nóng đưa cho y. Lục Thương không nhận, rũ mắt nói: “Tỷ suất lợi nhuận của những dự án này đều vượt tiêu chuẩn, nếu không đầu tư chi phí, lợi nhuận lấy đâu ra?”

“Chúng tôi có nói không đầu tư đâu, nhưng chi phí hơi bị cao rồi đấy, chỉ nhìn cao ốc thương mại này là thấy, theo tôi được biết, công ty kế bên có xây một công trình tương tự, giá thành của người ta chỉ có chín mươi triệu.”

Lỗ tai kêu ong ong, Lục Thương mất thật lâu mới nghe rõ lời của gã, y mấp máy đôi môi tái nhợt, cố gắng ổn định hơi thở: “Chi phí quyết định chất lượng, nếu Lưu tổng muốn xây công trình bã đậu, tôi cũng không còn gì để nói.”

“Ồ, nói nghe lớn lối nhỉ, ý ngài là bọn họ xây bã đậu sao? Ngài dám nói câu này ngay mặt bọn họ không?”

Lục Thương nhấc mí mắt nhìn Lưu Hưng Điền, hai tay dưới bàn siết thành nắm đấm, bây giờ trong tầm mắt của y, bốn phía chỉ có một mảnh u ám, cái gì cũng mờ căm, y lẳng lặng chống cùi chỏ lên tay vịn ghế mới giữ vững được thân thể, không để lộ tình trạng bệnh tật.

Thấy Lục Thương không nói tiếng nào, Phương Diểu thừa dịp nhảy vô thêm mắm thêm muối: “Lục tổng, không phải chúng tôi muốn làm khó ngài cho bằng được, nhưng ngài cũng thấy đấy, đống chi phí năm ngoái rõ ràng giảm được mà. Hôm qua mới rút 10%, hôm nay lại rút 40%, số này nhiều quá rồi, chúng tôi còn phải nuôi gia đình nữa. Tôi thấy hay là vậy đi, rút 20% thôi, không hơn được nữa.”

“20%?” Lục Thương cười lạnh một tiếng, khí huyết nhất thời hỗn loạn, không khỏi che miệng cúi đầu ho khù khụ.

Phương Diểu vội vàng nói: “Ôi, không đồng ý thì thương lượng được mà, tuổi còn trẻ đừng tổn hại sức khỏe của mình chứ, nhưng nếu ngài thấy lực bất tòng tâm, bên tôi có vài người thích hợp, tôi có thể bảo bọn họ đến gánh vác một phần trọng trách công ty, ngài xem…”

“Phương tổng, ngài đi quá giới hạn rồi đấy, đó là chuyện của hội đồng quản trị.” Chú Viên nhịn không được nhắc nhở gã.

“Trợ lý Viên, bây giờ đang mở cuộc họp cổ đông, với tư cách là trợ lý, ông lo ghi chép cho tốt là được rồi.” Lưu Hưng Điền cũng không chịu nhượng bộ.

Trán rịn mồ hôi, mặt cắt không còn giọt máu, Lục Thương nghe vậy thì nhíu mày, lần theo giọng nói nhìn về phía Lưu Hưng Điền, lạnh lùng hỏi: “Vậy ông muốn thế nào?”

“15%,” Lưu Hưng Điền khoát tay, “Mặt khác, tôi đề nghị bầu chọn thành viên hội đồng quản trị lần nữa.”

Lưu Hưng Điền vừa dứt lời, những người đang ngồi lần lượt đưa mắt nhìn nhau, ngay cả Phương Diểu cũng sững sờ. Bầu chọn thành viên hội đồng quản trị lần nữa, trên cơ bản là muốn cướp quyền khống chế công ty của Lục Thương, chẳng khác nào muốn dìm y xuống cả.

Lần này trong phòng họp không xuất hiện tiếng hùa theo nữa, ngoại trừ Lưu Hưng Điền, tất cả những người ở đây đều biết, tuy Lục Thương và đám cổ đông có mâu thuẫn, nhưng y tuyệt đối là một người ra quyết sách ưu tú vượt bậc, báo cáo lợi nhuận hằng năm chính là câu trả lời tốt nhất, nếu mạo muội đổi sang người khác, chưa chắc làm tốt được như Lục Thương.

Đám cổ đông đâu có ngu, bọn họ tham tiền tham quyền là một chuyện, nhưng nếu muốn chặt đổ cây tiền Lục Thương, chuyện này phải cân nhắc kỹ lưỡng mới được.

Cuộc họp lâm vào bế tắc toàn diện, mặt mày chủ nhiệm Đàm đỏ gay, bên nào cũng không đắc tội được, quýnh đến mức vò đầu bứt tai.

Lục Thương rệu rã tựa lưng vào ghế, huyệt thái dương nhảy tình thịch, mặt mũi tái mét, lồng ngực khẽ phập phồng, không ai biết dưới mặt bàn, ngón tay y gần như sắp bấu vào trong thịt.

“Lưu tổng nói thế là muốn đoạt quyền sao?” Ngay lúc hai bên giằng co, cửa phòng họp thình lình mở ra, một chàng trai trẻ khôi ngô bước vào. Thấy người nọ, Tiểu Đường kích động đến mức hai mắt tỏa sáng.

Đám cổ đông nhất thời ngẩn ra, nhốn nháo dồn ánh mắt ngạc nhiên vào người đến. Lê Thúy không dừng bước mà băng qua hơn nửa phòng họp, đi đến trước mặt Lục Thương. Cậu dừng lại, xoay ghế của y sang góc khác, một tay thản nhiên choàng trên vai y, tay còn lại gõ gõ bàn, khóe miệng nhếch thành nụ cười không rõ ý, nhưng nụ cười không hề có độ ấm: “Tôi nói chứ, các người đông như thế hùa nhau ức hiếp một mình anh ấy, có phải hơi quá đáng rồi không?”

Nghe giọng nói quen thuộc giữa tiếng ù tai dữ dội, Lục Thương hơi sửng sốt, đang định quay đầu lại, trên vai bỗng truyền đến một độ lực, có người nhéo nhéo vai y, giữa không gian u tối, động tác đơn giản này khiến lòng y an tâm đến lạ, bờ vai căng cứng nãy giờ cuối cùng cũng thả lỏng.

Chiếc ghế bị xoay qua chỗ khác vừa khéo chệch hướng bàn họp, đám cổ đông chỉ nhìn thấy nửa vai của Lục Thương. Lê Thúy đứng bên cạnh y, nhìn góc độ trông như đang ngầm che chở vậy.

“Đây là cuộc họp cổ đông, chừng nào mới đến lượt một trợ lý như mày đứng ở vị trí lãnh đạo nói chuyện?” Lưu Hưng Điền chỉ trích thẳng thừng chẳng nể nang gì.

“Xin lỗi, hôm nay tôi đến đây không phải với tư cách trợ lý, mà là với tư cách cổ đông của Mục Thịnh.” Lê Thúy nhìn thẳng vào lão, ánh mắt sắc lẻm như giấu dao.

“Mục Thịnh? Mục Thịnh nhà Tư Mã?” Bên dưới có người xì xầm bàn tán.

Lời này vừa thốt ra, ngay cả Lưu Hưng Điền cũng kinh ngạc, Lục Thương nhập cổ phần vào Mục Thịnh bao giờ, lại còn với danh nghĩa của thằng nhóc kia? Không phải Lưu Hưng Điền chưa từng nhắm đến cục thịt mỡ nhà Tư Mã, nhưng lão Nhạc Bằng Phi cố chấp cứng đầu dầu muối đều không ăn, đã thế còn có tật soi mói đối tác, chỉ có tiền thôi vẫn chưa đủ, lão thử mấy lần thấy thật sự nuốt không nổi chén canh bế môn này nên chỉ đành bỏ cuộc, không ngờ Lục Thương thế mà lại trót lọt.

*Chủ nhà từ chối không cho khách vào gọi là cho khách ăn canh bế môn (bế môn = đóng cửa).

Lưu Hưng Điền kiềm lòng không đặng nhìn kỹ cậu trai trẻ trước mắt thêm lần nữa, rốt cuộc trên người nó có thứ gì thu hút Nhạc Bằng Phi?

“Nếu tôi nhớ không lầm, sang năm Đông Ngạn và Mục Thịnh có ba dự án hợp tác. Với tư cách là đối tác, tôi qua đây dự thính kế hoạch đầu tư của quý công ty một chút cũng đâu có gì quá đáng nhỉ?” Lê Thúy hơi nghiêng đầu, đảo mắt nhìn khắp phòng họp một lượt.

Phương Diểu là người mất kiên nhẫn trước, gã bất mãn nói: “Quá đáng thì chưa, nhưng suy cho cùng Đông Ngạn họp cổ đông cũng chẳng mấy liên quan đến Mục Thịnh, mày…”

“Phương tổng, tôi nhớ cổ phần của ông ở Đông Ngạn còn chưa tới 8% mà,” Lê Thúy cắt lời gã, cau mày tỏ ra khinh miệt, “Quỹ tích lũy nhiều hay ít cũng chẳng ảnh hưởng nhiều đến tiền chảy vào túi ông, cổ phần của Lục tổng hơn ông gấp năm lần, người ta còn chưa lên tiếng, ông giãy nãy cái gì?”

“Mày…” Phương Diểu tức đến mức đứng phắt dậy, chỉ ngón tay vào cậu.

Lê Thúy hờ hững nhún vai, điệu bộ chẳng coi ai ra gì. Tướng tá cậu cao lớn, mặt đối mặt với Phương Diểu, ưu thế chiều cao thể hiện rõ rệt, một chàng đẹp trai cao ngất, một gã béo ú tròn quay, khí thế bên kia lập tức giảm xuống đáng kể.

“Phải tùy việc mà xét,” Thấy tình thế không ổn, một cổ đông ngồi bên cạnh vội vàng đổi để tài, “Dựa theo báo cáo hằng năm, chi phí vận hành doanh nghiệp vẫn quá cao, 40% là không cần thiết, chỉ so sánh với công ty kế bên là thấy, tôi cho rằng có thể giảm 70%.”

“70%?” Lê Thúy nhận đề tài, hỏi ngược lại, “Cao ốc đó mới xây được phân nửa tường chịu lực đã sụp, trên mạng có người bốc phốt rồi, giá nhà mùa tiêu thụ tụt thê thảm, người mua thi nhau đeo biểu ngữ đòi trả tiền, ông đã cân nhắc đến những hệ quả đó chưa?”

Bên dưới tức thì im phăng phắc, xét thấy cứ cãi nữa cuộc họp chỉ càng bung bét thêm, chủ nhiệm Đàm vội nhảy ra hoà giải: “Các sếp xin bớt giận, xin bớt giận, nói chứ cũng đến giờ cơm trưa rồi, tôi thấy hay là chúng ta đi ăn cơm trước đi? Các sếp cũng thấy hôm nay máy điều hòa bị hỏng, ngồi đây lạnh chết được, chi bằng chờ hôm nào máy điều hòa sửa xong, chúng ta ngồi xuống bình tâm thảo luận tiếp?”

Lưu Hưng Điền không lên tiếng, mấy ông kế toán đã sớm chờ hết nổi, dẫn đầu gom chứng từ chuồn ra bằng cửa sau. Đám cổ đông già đâu chịu lạnh nổi, thấy chuyện này cãi không xong trong một sớm một chiều nên cũng không nóng nảy, dưới sự khuyên giải của chủ nhiệm Đàm, cả bọn lục tục đứng dậy đi nhà hàng.

Chẳng bao lâu chỉ còn lại Lưu Hưng Điền, Lê Thúy mặt lạnh nhìn thẳng vào lão, mắt sáng như đuốc, tuyệt không lùi bước, kiên quyết giữ gìn thế trận cho Lục Thương đến cùng.

Chó săn nhỏ mà Lục Thương nuôi, cuối cùng đã biết nhe răng nanh với người ngoài rồi. Lưu Hưng Điền nhìn cậu chằm chằm, cười đầy ẩn ý: “Thú vị lắm.” Dứt lời, lão phẩy tay áo nện bước đi ra.

Chú Viên liếc nhìn Lê Thúy, hai người trao đổi ánh mắt, chú bèn dọn tài liệu trên bàn đi ra ngoài, còn tiện tay đóng cửa lại.

Trong phòng họp to đùng chỉ còn lại hai người, cuối cùng trận ù tai cũng biến mất, Lục Thương nghe tiếng động, chậm rãi quay đầu về phía Lê Thúy. Dù cho nhìn không thấy, trong nháy mắt đó, y vẫn cảm nhận được một đường nhìn nóng rực khiến người ta hết đường trốn.

Sắc mặt Lê Thúy đanh lại, cứ thế giương mắt nhìn y, đau lòng, tức giận, hối hận, lo lắng… vô vàn cảm xúc cuộn trào trong mắt hệt nước lũ thoáng chốc tuôn ra ngoài.

Lục Thương giật mình, ngón tay vô thức run rẩy, tự nhủ thôi xong đời.

… Nhóc nhà mình giận rồi.

Lê Thúy vẫn không nói tiếng nào, cứ nhìn y như thế, khiến cho ông chủ Lục xưa nay đĩnh đạc cũng căng thẳng không thôi, chẳng những giấu người ta mà còn giấu lâu như vậy, chuyện này nói cho cùng vẫn làm y chột dạ.

Chờ giây lát không nghe cậu mở miệng, Lục Thương không giữ được bình tĩnh nữa, yếu ớt vịn ghế đứng lên, vừa định cất bước, trên hông bỗng có thêm một bàn tay.

Lê Thúy đỡ lấy Lục Thương, dường như sợ y té, cậu nhấc chân thô bạo đá văng cái ghế bên cạnh, giọng khản đặc bởi cảm xúc cuộn trào dữ dội: “… Đứng vững được không?”

Lục Thương gật đầu, sắc mặt vốn đã kém rồi, bây giờ vì căng thẳng mà trông còn nhợt nhạt hơn, y cầm tay Lê Thúy, lo lắng nói: “Lê Thúy, tôi…”

“Bây giờ em không muốn nói chuyện với anh.” Lê Thúy nghẹn giọng cắt lời Lục Thương, bắt đầu dắt tay y đi ra ngoài.

Lục Thương lập tức cảm thấy sốt ruột, mặc cho Lê Thúy nắm tay mình, chậm rãi rời khỏi phòng họp. Lê Thúy đi thật chậm, hiển nhiên vì quan tâm y, ngoài miệng thì bảo không muốn nói chuyện với y, nhưng mỗi khi gặp vật cản và bậc thang, cậu vẫn không quên mở miệng nhắc nhở, có điều nhắc rất ngắn gọn, Lục Thương biết cậu đang giận nên không muốn nhiều lời với mình.

Lái xe một mạch về nhà, ở đây không có người ngoài, lúc xuống xe Lê Thúy chẳng hỏi han tiếng nào mà chặn ngang bế y vào nhà luôn.

“Bác sĩ Lương kê thuốc nào cho anh?”

Nghe tiếng lục lọi, Lục Thương biết Lê Thúy đang nổi nóng, có nói cũng nghe không lọt, đành phải rì rầm hai tên thuốc.

Liều thuốc vừa đủ, nước cũng ấm, Lục Thương uống thuốc xong, Lê Thúy sờ sau gáy y thấy hơi lạnh, sờ tiếp thấy áo y ướt đẫm mồ hôi, động tác hơi khựng lại, hô hấp run rẩy, cố gắng nhẫn nhịn điều gì đó, cuối cùng mới xoay người vào phòng tắm đổ nước nóng giúp y tắm rửa thay quần áo.

Trong lúc đó, động tác của Lê Thúy rất nhẹ nhàng, vô cùng chu đáo với tình trạng nhìn không thấy của Lục Thương, chỉ là vẫn không thèm để ý tới y. Lục Thương chủ động mở miệng mấy lần, Lê Thúy dứt khoát xem như không nghe thấy.

Thấy hai người không ổn, dì Lộ muốn qua hỏi thăm nhưng bị Lê Thúy cản lại, chỉ dặn dì nấu một chén cháo loãng cho Lục Thương.

Suốt cả quá trình ông chủ Lục tỏ ra khá ấm ức, bây giờ y không thấy đường, chỉ có thể mặc người chi phối, nói mà không ai để ý, trên cơ bản chẳng khác nào bị cách ly.

Đút y ăn từng muỗng cháo xong, Lê Thúy đỡ y lên giường, ra lệnh: “Ngủ, nghỉ ngơi.”

Lục Thương làm sao ngủ được, vừa định mở miệng nói gì đó, Lê Thúy đã đóng cửa phòng đi mất. Trong bóng tối, Lục Thương không thể làm gì hơn ngoài nhắm mắt lại, rầu rĩ thở dài một tiếng.

Suy cho cùng cơ thể yếu nhược, lại còn trải qua vụ hồi sáng, Lục Thương nằm trên giường chưa bao lâu đã chống không nổi cơn buồn ngủ ùn ùn kéo tới, từ từ chìm vào giấc ngủ. Trong lúc mơ mơ màng màng, y cảm giác có người lặng lẽ vào phòng, ngồi bên giường nhìn mình thật lâu, nhẹ nhàng xoa vành mắt cho mình, đến khi trời tối mịt cũng không rời khỏi.