Lê Thúy dừng bước: “Có biết hay không, với tôi mà nói cũng chẳng có gì thay đổi.”
Lý Nham như nghe được chuyện gì đáng cười lắm, nói: “Đúng là ngu xuẩn đến tội nghiệp, không phải mày thật sự có tình cảm với hắn chứ, vậy thì đây quả là chuyện thú vị nhất mà tao từng được nghe.”
Lê Thúy xoay người, trầm giọng nói: “Tôi thích anh ấy đấy, thì sao? Mắc mớ gì tới anh.”
“Đúng là không mắc mớ tới tao, tao chỉ tốt bụng nhắc nhở mày thôi, mắc công mai mốt mày tỉnh lại phát hiện mình tim mình bị khoét mất, ngay cả chủ mưu cũng không biết đâu mà lần.”
Ánh mắt Lê Thúy sa sầm: “Anh nói bậy bạ gì thế?”
“Tao nói, sở dĩ Lục Thương nhận nuôi mày,” Lý Nham gằn từng chữ, “Vì mày chính là nguồn tim sống mà hắn chuẩn bị cho mình.”
Tay Lê Thúy vô thức run rẩy, Lý Nham hết sức hài lòng với biểu cảm của cậu, tiếp tục nói: “Lâu vậy rồi mà mày không phát hiện gì sao? Mày không cảm thấy hắn quá công khai sự tồn tại của mày à, người xưa nay một thân một mình như Lục Thương, tại sao bên cạnh lại có thêm mày chứ?”
Lê Thúy nhìn Lý Nham chằm chằm. Lý Nham thở dài, tiếc hận nói: “Mày không hiểu, với người như bọn tao mà nói, từ trước đến nay tình nhân không tạo được uy hiếp, nhưng trái tim thì khác, bởi thế hắn mới cho phép mày ở bên cạnh hắn.”
“Mày biết Đông Ngạn có bao nhiêu người muốn thay thế vị trí của hắn không? Nếu bọn họ biết mày là nhân tố quyết định kéo dài tính mạng của Lục Thương, chưa đầy một tháng mày sẽ mất mạng, hắn dùng danh nghĩa bao nuôi che giấu quan hệ thật sự giữa hai người cũng vì muốn đảm bảo trái tim mày an toàn thôi, mày tưởng hắn thật lòng suy nghĩ cho mày sao? Đừng khờ như thế.”
Lê Thúy siết hai tay thành nắm đấm, nhìn thẳng vào Lý Nham: “Nếu anh ấy không chính miệng thừa nhận, tôi sẽ không tin đâu, anh đừng hòng chia rẽ!”
“Chính miệng thừa nhận?” Lý Nham bật cười, “Thừa nhận cái gì? Thừa nhận hắn muốn moi tim của mày, thừa nhận mình là ác quỷ ăn thịt người sao?”
Con ngươi Lê Thúy co rút.
“Tiểu Lê, ngốc ạ, hắn có bệnh tim bẩm sinh, hắn cần một trái tim khỏe mạnh, mà mày, chính là người hiến tim tốt nhất của hắn.”
Thấy Lê Thúy không nói lời nào, Lý Nham lấy ra một xấp tài liệu đưa tới: “Mày không tin? Cái này lấy từ bệnh viện Thụy Cách đấy, mày xem xem rốt cuộc trên đó viết những gì.”
Lê Thúy không nhận, lẳng lặng nhìn Lý Nham: “Nói xong chưa?”
Lý Nham sửng sốt, thu lại nụ cười.
Lê Thúy bật màn hình di động lên, chìa ra trước mặt Lý Nham: “Mười phút trước đã báo cảnh sát, bây giờ anh còn khoảng năm phút để chạy trốn.”
Lý Nham không ngờ Lê Thúy lại gài bẫy mình, gân xanh cũng nổi lên, ánh mắt hung tợn: “Mày sẽ hối hận.”
Lê Thúy chậm rãi cất di động vào, lạnh giọng trả lời: “Nếu tôi vì vài câu của anh mà tổn thương anh ấy, tôi mới hối hận đấy.”
Như phát hiện có điều không ổn, chiếc môtô hạng nặng đằng xa chớp chớp đèn xe, Lý Nham mắng một câu, tiện tay vứt xấp tài liệu, xoay người chạy tới nhảy lên xe.
Tiếng nổ máy ầm ầm khuất dần, ngã tư đường lại chìm vào bóng tối, Lê Thúy đứng lặng trong gió rét thật lâu, cuối cùng như mới gom đủ can đảm, đi nhặt thứ dưới đất.
Đây là một phần báo cáo xét nghiệm mức độ tương thích, được xếp vào tài liệu tuyệt mật của bệnh viện Thụy Cách, người xét nghiệm là cậu và Lục Thương, Lê Thúy chẳng còn nhớ nổi mình làm xét nghiệm này từ khi nào. Bên trên giấy trắng mực đen, hai người cùng một nhóm máu, xét nghiệm HLA cho thấy trái tim hoàn toàn phù hợp, mọi số liệu đều hướng về một kết quả —— Cậu đích thực là người hiến tim tốt nhất ngàn năm khó gặp của Lục Thương.
*Xét nghiệm HLA là xét nghiệm máu nhằm xác định hợp chất gọi là kháng nguyên trên bề mặt tế bào và mô cơ thể (human leukocyte antigen). Kiểm tra kháng nguyên này có thể xác định xem liệu mô của người hiến có an toàn (tương thích) để cấy sang người khác hay không.Lê Thúy nhớ ban đầu khi dẫn mình về, Lục Thương đã ký một bản hợp đồng với mình. Lúc ấy cậu đọc không hiểu, sau lại né tránh không muốn đọc, bây giờ nghĩ lại, nội dung trên đó chắc hẳn nói đến việc này.
Đáng tiếc có những chuyện, dẫu trốn tránh thế nào cũng nên đối mặt, hoặc là buộc phải đối mặt, đây là số mệnh, trốn không thoát.
Gió lạnh chợt nổi lên, cuốn vài chiếc lá khô bay lướt qua gầm xe, trên cửa kính phủ một lớp bọt nước tinh mịn. Lê Thúy bóp khớp ngón tay răng rắc, hô hấp run rẩy, như thể đau đớn khôn tả, cậu cau mày nhắm chặt hai mắt.
Trong phòng trà vang lên tiếng ho khù khụ, Lưu Tinh Minh rót tách trà nóng đưa tới, lo lắng hỏi: “Lục tổng, ngài không sao chứ?”
Lục Thương lắc đầu, cố dằn cảm giác khó chịu kia xuống, nói: “Bị cảm thôi, không có gì, hôm nay không gọi người khác, chỉ hai người chúng ta.”
Lưu Tinh Minh ngồi thẳng lưng, ông cũng đoán được Lục Thương muốn tìm mình nói chuyện gì. Sự cố lần này, thân là một trong những người phụ trách chủ yếu, tất nhiên Lưu Tinh Minh khó tránh khỏi trách nhiệm, nếu bảo ông hoàn toàn không biết có người dùng hàng kém chất lượng treo đầu dê bán thịt chó là chuyện không thể nào, Lục Thương cũng sẽ không tin.
“Tôi nhìn chú đi từng bước một đến vị trí hôm nay, năm đó khi còn sống, bố tôi vẫn khen ngợi chú không ngớt, mấy năm qua tôi không chú ý quản lý Hải Nam, làm chú bỏ lỡ rất nhiều cơ hội, là lỗi của tôi.”
Lưu Tinh Minh vội nói: “Xin ngài đừng nói vậy, là bản thân tôi không muốn đi nội địa, tôi…”
Lục Thương cười khổ một tiếng: “Tôi cứ tưởng cho dù người khác rồi sẽ thay lòng, chí ít chú sẽ không đổi dạ, xem ra tôi đã đánh giá thấp sức cám dỗ của tiền tài.”
Lưu Tinh Minh tự biết đuối lý, cũng không biện minh thêm nữa mà nói khẽ: “Tôi cũng có vợ con già trẻ phải nuôi, mẹ già của tôi mắc bệnh bại não nghiêm trọng, một tháng chỉ riêng phí trị liệu đã tốn tám ngàn, con cái còn nhỏ phải đi học, vợ lại bệnh không có sức lao động. Lục tổng, tôi nói thật với ngài, nếu không phải vì chuyện gia đình, tôi có ăn xin ngoài phố cũng sẽ không thông đồng làm bậy với bọn chúng, ngài cũng biết tôi không phải hạng người thấy tiền sáng mắt, thật sự do tình thế bức bách, tôi không thể vì giữ danh tiếng công minh chính trực cho mình mà bắt vợ con chịu khổ được…”
“Nhưng những gì chú làm đủ bị phán tội rồi, chú biết không?”
Sắc mặt Lưu Tinh Minh thay đổi: “Phải, chuyện này là lỗi của tôi, tôi nhận, trách nhiệm phải chịu tôi sẽ không trốn tránh, sa thải cũng được, bồi thường cũng được, chỉ xin ngài nể tình nhiều năm qua, đừng phanh phui chuyện này, mẹ tôi còn nằm trong bệnh viện, Lục tổng, tôi thật sự…”
Lục Thương nhìn chằm chằm tách trà trên tay, im lặng thật lâu. Ngồi ở vị trí này càng lâu, y càng hiểu tại sao năm đó bố mình lại nói ông chán ngán cái giới này. Quen nhìn sự đời thay đổi, thấy nhiều thị phi đúng sai, đôi lúc dẫu biết không nên ấp ủ hy vọng với lòng người, nhưng vẫn không muốn vứt bỏ mong mỏi ấy, cứ hy vọng trên đời này thật sự có thứ thuần khiết vĩnh viễn không thay đổi, đáng tiếc bao giờ cũng rước lấy thất vọng, cuối cùng chỉ còn lại mệt mỏi vô vàn.
Lục Thương nghĩ, có lẽ thật sự không phải ai cũng như Lê Thúy, mọi phút mọi giây đều đặt y trên đầu quả tim, bao giờ cũng lấy suy nghĩ của y làm đầu. E rằng trên đời này, người thật sự không đòi hỏi gì, người mà y có thể toàn tâm toàn ý tin tưởng, đã tìm không ra người thứ hai.
“Ngày mai tôi sẽ bảo chú Viên phát thư điều chức, dự án này, chú đừng tham gia thì hơn.” Lục Thương đặt tách trà xuống, không nhìn Lưu Tinh Minh.
Lưu Tinh Minh rướn cổ, như có lời muốn nói, nhưng bản thân ông cũng biết Lục Thương đã nhượng bộ lắm rồi, chỉ đành từ bỏ ý định, lúng túng nói “được”.
Không lâu sau khi Lưu Tinh Minh đi, chú Viên mở cửa bước vào, hai người đối diện, sắc mặt ai cũng phức tạp. Im lặng hồi lâu, Lục Thương mới lên tiếng: “Mua giúp tôi một chiếc di động công ty A mới ra đi, buổi chiều trở về nhà.”
Trên máy bay, Lục Thương nhân lúc rảnh rỗi mở di động lên, cái nên cài thì cài, cái nên điều chỉnh thì điều chỉnh. Làm xong y mới kịp phản ứng, Lê Thúy giờ đây đã không còn là nhóc tì chẳng hiểu mô tê gì, smartphone cũng không còn xa lạ với cậu ấy, hành động của y thật ra rất thừa thãi.
Máy bay hạ cánh, xe đưa đón còn chưa tới, Lục Thương đang chờ ở sân bay, đột nhiên nhận được điện thoại của Lương Tử Thụy, giọng điệu hơi sốt sắng.
“Mấy hôm trước Thụy Cách xảy ra vụ trộm, mất đồ.”
Lục Thương cứ tưởng mất dụng cụ quan trọng gì: “Mất thì mất thôi, mua lại cái khác.”
“Không phải, dụng cụ đều đầy đủ, chỉ có báo cáo xét nghiệm mức độ tương thích giữa cậu và Lê Thúy là mất thôi.”
Lục Thương sửng sốt, ánh mắt tối sầm: “Tra ra ai chưa?”
“Vẫn đang tra, kẻ trộm là kẻ tái phạm, biết tránh tất cả máy quay, cũng không để lại dấu vân tay, không dễ tìm ra trong một sớm một chiều đâu,” Lương Tử Thụy sứt đầu mẻ trán, “Lần trước tôi phát hiện gần đây Thụy Cách thường có người lạ lảng vảng nên đã cố ý tăng cường công tác bảo an, không ngờ vẫn…”
Lương Tử Thụy còn chưa nói hết, Tả Siêu cũng gọi đến, Lục Thương nhíu mày, nhấn nút trả lời.
“Tìm được Lý Nham rồi, cậu đoán xem hắn ở chỗ ai, khó trách chúng ta tìm mãi không thấy đâu, thì ra hắn bị Lưu Hưng Điền che giấu.”
Lục Thương nhất thời có dự cảm không lành: “Làm sao anh tìm được hắn?”
Tả Siêu mừng rỡ nói: “Nhắc tới cũng trùng hợp, chẳng phải cậu dặn anh phái người đi theo Tiểu Lê Tử 24 tiếng đồng hồ sao? Hôm đó nghe đàn em trở về nói có người đi tìm cậu ấy, hai bên nói chuyện một lát, hình như còn tranh cãi, chỉ tiếc cách quá xa nghe không rõ. Anh về xem thử, đó chẳng phải Lý Nham sao, hắn có hóa thành tro anh cũng nhận ra, anh lập tức cho người tra camera giám sát dọc đường, cuối cùng tìm được hắn trong một nhà xưởng cũ của Lưu Hưng Điền.”
“Giờ hắn đang ở đâu?”
“Vẫn còn trong xưởng, chưa đánh động gì hết, chờ cậu về xử lý,” Tả Siêu nói, “Có điều chỗ đó là địa bàn của Lưu Hưng Điền, chúng ta không thể xông thẳng vào được.”
“Tạm thời theo dõi trước đi, chờ tin của tôi.”
Cúp điện thoại xong, Lục Thương đang định đứng lên, đầu óc bỗng nhiên choáng váng, thân thể lắc lư, đứng không lên nổi. Chú Viên hối hả đến đỡ y, sờ cánh tay nóng rần của Lục Thương, chú Viên hoảng hốt hỏi: “Sao sốt cao quá vậy?”
Lục Thương mặt mày tái nhợt, tâm trí đã không còn ở đây, y ngẩng đầu nhìn người đến người đi trong phòng chờ, trong mắt hiếm khi lộ vẻ mờ mịt.
Làm gì lại có chuyện trùng hợp như thế, đúng lúc Thụy Cách bị trộm, đúng lúc báo cáo biến mất, đúng lúc Lê Thúy bị tìm tới cửa, ba chuyện xảy ra cùng một lúc, sau khi xâu chuỗi sự việc, Lục Thương đã đoán được hơn phân nửa.
“Cậu ấy biết rồi…” Lục Thương cúi đầu, ngón tay thon dài vuốt nhẹ lên di động vừa mở hộp, khóe miệng nhếch thành nụ cười khổ.
“Cậu nói gì?” Chú Viên hỏi.
“Chú Viên,” Lục Thương mê man nói, “Làm giúp tôi chuyện này đi.”
…
Bắt kịp dòng xe cộ Xuân vận, cao tốc ùn tắc giao thông, lúc về đến thành phố thì trời đã tối rồi, chú Viên nghĩ sao cũng thấy không yên tâm, cương quyết đề nghị Lục Thương đến bệnh viện trước. Không biết do sốt hay do trong lòng có tâm sự, Lục Thương cứ như người mất hồn, lát sau mới đáp câu về nhà trước đi.
*Xuân vận (Vận tải dịp xuân về hay Cuộc di cư mùa xuân): dùng để chỉ khoảng thời gian gần Tết nguyên đán, khi mà người dân Trung Quốc đổ xô về quê ăn tết với số lượng khổng lồ. Năm 2014, Ủy ban Phát triển và Cải cách quốc gia Trung Quốc dự báo có hơn 3,6 tỉ lượt người “di cư” về quê đón xuân Giáp Ngọ.Ở đây không như Hải Nam, nhiệt độ bên ngoài thấp đến mức con người khó mà chịu nổi. Vừa bước xuống xe, gió rét cắt da cắt thịt thổi tới, lạnh đến nỗi hít thở cũng cần đủ can đảm. Lục Thương đi vào, chỉ thấy Lê Thúy mặc áo mỏng ngồi trong sân tước một cây trúc.
Lục Thương dừng một lát, chậm rãi đi tới: “Đang làm gì vậy?”
Lê Thúy ngẩng đầu lên, hai người đối mặt một hồi, Lê Thúy nở nụ cười: “Làm giá đặt cần câu.”
Ánh mắt Lục Thương lưu luyến trên mặt cậu hồi lâu, cố gắng muốn tìm một điểm khác thường trong đó: “Làm giá đặt cần câu làm gì?”
“Tặng anh.” Lê Thúy vùi đầu tiếp tục tước gậy trúc, tước một lát lại ngừng, thả dao trong tay xuống, hình như đang lựa lời để nói: “Lần trước là em không đúng, em uống nhiều quá không tỉnh táo, em xin lỗi anh, anh đừng giận em, được không?”
“Tôi không có giận.” Bị gió thổi đến mức cả người lạnh run, Lục Thương xoay người đẩy cửa, “Vào nhà đi, bên ngoài lạnh.”
Lê Thúy đứng yên tại chỗ một lát rồi mới theo Lục Thương vào nhà. Trong phòng khách ấm áp hơn, mùi thơm thức ăn thoang thoảng trong không khí, dì Lộ biết hôm nay Lục Thương về nên cố ý chuẩn bị cả bàn đồ ăn.
Tiếc rằng Lục Thương chẳng có khẩu vị gì, thậm chí ngửi mùi này còn thấy buồn nôn, mấy bữa nay sốt cao không giảm, cơn thèm ăn của y đã bị giảm xuống mức thấp nhất, thiếu điều đi tiêm dinh dưỡng nữa thôi.
Lê Thúy đưa một cái hộp đã mở cho y: “Em có mua một chiếc cần câu, chắc sẽ hợp với anh, khi nào rảnh chúng ta cùng đi thử xem?”
Lục Thương vẫn nhìn chằm chằm mặt cậu, lát sau ánh mắt mới rơi xuống chiếc hộp. Hàng là hàng cao cấp, y nhìn một cái là biết món quà này phí công nhường nào: “Để đó đi.”
Lê Thúy không thu tay về, trong mắt thậm chí mang ý cầu xin, Lục Thương né tránh ánh mắt của cậu, cuối cùng vẫn nhận lấy, đặt sang một bên.
Cơm tối ăn rất ngột ngạt, Lục Thương chỉ húp một chén cháo loãng, ngay cả đũa cũng không đụng.
“Không có khẩu vị à? Hình như anh gầy đi thì phải.” Lê Thúy hỏi.
Tinh thần không tốt, Lục Thương cũng lười giải thích nên quyết định nói thẳng: “Ăn trên đường về rồi.”
Ăn xong bữa, Lục Thương nhìn Lê Thúy, sau nhiều lần do dự, rốt cuộc vẫn mở miệng: “Tôi làm visa du học cho cậu rồi, trường học tốt nhất California, chú Viên sẽ cho cậu một khoản tiền, hẳn sẽ đủ dùng đến khi cậu hoàn toàn độc lập.”
Động tác của Lê Thúy ngưng trệ, giống như đột nhiên nghe không hiểu tiếng Trung. Cậu tiêu hóa câu này thật lâu, run giọng nói: “Anh… đang đuổi em đi sao? Anh vẫn… không tha thứ cho em sao?”
“Không phải vậy.” Lục Thương trầm tư, dường như muốn nói gì đó, nhưng lại cảm thấy không tài nào mở lời được, thế là dứt khoát thôi không nói nữa.
“Là vì em đã biết việc ghép tim?” Cuối cùng Lê Thúy cũng nói ra, ánh mắt nhìn Lục Thương nặng trĩu.
“Trước giờ tôi không hề có ý định muốn gạt cậu,” Lục Thương nhíu mày, không nhìn thẳng vào cậu, “Lý Nham có thể tìm cậu, dĩ nhiên cũng có thể tìm người khác, cậu ở lại sẽ trở thành điểm yếu để bọn họ áp chế tôi bất cứ lúc nào.”
Nhà họ Lý lụi bại, Lý Nham hận y tận xương, chỉ ước sao y đột phát bệnh tim chết quách cho xong, tất nhiên sẽ không cho y cơ hội ghép tim. Lý Kim Thược còn ở trong tù, Lý Nham vẫn dè chừng không dám làm gì y, nhưng chờ hắn phát hiện chia rẽ hai người không có tác dụng, bước tiếp theo nhất định sẽ xuống tay với Lê Thúy, việc cấp bách nhất hiện giờ là phải đưa Lê Thúy đến nơi an toàn.
“Nếu đã như vậy, sao anh không sắp xếp phẫu thuật luôn đi, chẳng phải anh cần tim lắm sao?” Tâm tình trong mắt Lê Thúy dần dần dày thêm, cậu nhìn thẳng vào Lục Thương, nói, “Chỉ cần một mũi thuốc chết não là được, Lục Thương, anh phải hiểu, em đồng ý.”
Chẳng hiểu sao Lục Thương lại phản cảm cùng cực với lời này của cậu: “Không phải chỉ có mỗi cách ghép tim, tôi không cần cậu, cậu nên đi thì hơn.”
“Nếu lời anh nói là sự thật, nếu anh thật sự không cần em, liệu sự tồn tại của em còn uy hiếp được anh sao? Vậy tại sao anh phải tốn nhiều công sức như thế đưa em đi nước ngoài?” Lê Thúy phản bác.
Lục Thương nghe cậu nói mà á khẩu không trả lời được, y lăn lộn thương trường mấy chục năm, từng bị ép vào đường cùng vô số lần, y không sợ có người muốn lợi dụng điểm yếu uy hiếp mình, cũng không sợ sức khỏe xảy ra vấn đề, chỉ sợ người trước mặt bị tổn thương. Tại sao chứ? Trong lòng y có một đáp án rõ ràng, nhưng lại làm cho chính bản thân y cũng không dám nói ra miệng.
“Lê Thúy, cậu nghe lời đi, cậu… đừng làm tôi lo lắng.” Một đường bôn ba trở về, thể lực của Lục Thương đã gần đến cực hạn, bây giờ ngồi trước bàn ăn, y chỉ cảm thấy trước mắt quay mòng mòng, hô hấp cũng không quá thông thuận. Để tránh bị nhìn ra manh mối, y đành phải tựa khuỷu tay lên bàn, cố gắng chống đỡ.
“Lục Thương,” Lê Thúy ngẩng đầu, viền mắt đỏ lên, “Anh có yêu em không?”