Mặt trăng đang từ từ chìm xuống. Chân trời phía Đông, mặt trời bắt đầu ló rạng chiếu ra những tia sáng bình minh đầu tiên. Tiếng hát tiếng sáo trên sông Tần Hà cũng đã ngừng, đám người lần lượt ai nấy trở về nhà mình.

Hạ Ngọc Cẩn cả tối chơi không vui. Đây là lần thứ hai cậu chịu nhục vì bị mấy chục người đàn ông vây lại trêu đùa tưởng cậu là kỹ nam. Sự an ủi nhẹ nhàng của mấy cô nương và những câu khuyên răn của đám bạn nhậu cũng không thể làm vơi bớt đi sự phẫn nộ trong lòng cậu. Trong khi đó thì người đàn bà mang lại nhục nhã cho cậu lại ngang nhiên ngạo mạn đi về tiếp tục vui vẻ, thiếu mỗi làm cậu ta tức chết thôi!

Nhưng cậu ta có thể làm thế nào đây?

Đánh phụ nữ là việc cậu ta không nỡ làm, hơn nữa cũng không đánh nổi một ngón tay của cô ta…

Cậu ta không sợ cãi nhau trên phố, nhưng nghĩ lại một chút, cho dù mắng cô ta không có dáng vẻ phụ nữ hay ức hiếp đàn ông, thì mất mặt vẫn là mất mặt nhà mình.

Muốn lấy mẫu thân để uy hiếp đối phương, nhưng lại sợ mẫu thân nhà mình đang sống vui vẻ lại buồn phiền chết mất.

Mấy người thiếp lại càng không có hy vọng gì, sớm đã tranh nhau thông đồng với địch, bị dụ dỗ mất rồi.

Dùng mỹ nhân kế? Cô ta là con gái, mỹ nhân kế cái khỉ gì!

Lừa cô ta? Cô ta ăn uống chơi bời đều không thích, ngày nào không bận rộn việc quân thì mải mê luyện võ, vẫn chưa tìm thấy điểm yếu gì!

Bắt cóc? Việc này thì đừng nghĩ làm gì…

Hay là bắt người nhà cô ta đến để lợi dụng? Cậu ta tuy là súc sinh… nhưng vẫn chưa súc sinh đến mức độ đó!

So về võ lực, về quyền thế, về độ vô lại, về độ lưu manh, vẫn còn kém xa.

Hạ Ngọc Cẩn rơi vào một tòa thành đơn độc đang bị bao vây tứ phía, lương thực đã hết, viện binh cũng bị chặn đứt. Nếu như mở cổng thành đầu hàng thì thực sự là không còn gì nữa. Cả cuộc đời còn lại của cậu ta sẽ phải nhục nhã xin ăn dưới tay một người phụ nữ, rồi còn phải thay đổi cuộc sống của mình, chịu lép vế chả khác gì con rể sống ở nhà vợ vậy, ngày nào cũng phải cẩn thận từng li từng tí nịnh vợ để sống qua ngày.

Không! Đại trượng phu thà chết chứ không chịu nhục, cho dù đơn độc không có sự giúp đỡ, cậu ta cũng phải ngoan cường đến cùng, quyết không để người đàn bà đó coi mình như con rể phải sống ở nhà vợ được!

Hạ Ngọc Cẩn nghĩ đến đó cảm thấy vô cùng hưng phấn. Mở to đôi mắt đỏ vằn những tia máu của một kẻ say ra, nắm lấy cốc rượu, chỉ lên trời mà gào: “Ta là con trai của An Vương, là Nam Bình Quận Vương, chứ không phải là đồ vô dụng! Ta lần này về sẽ bỏ cô ta! Cho dù bị Thánh thượng lôi ra Ngọ môn xử trảm cũng phải bỏ cô ta!”.

Mấy vị cô nương vội vàng lên trước ngăn lại: “Quận Vương, nhất định không được!”.

Hạ Ngọc Cẩn tức giận nói: “Đừng ngăn ta! Chẳng lẽ các ngươi cho rằng ông đây sợ chết sao?! Nói cho các người biết! Từ khi sinh ra đến giờ! Ông đây không sợ nhất chính là chết!”.

Mấy vị cô nương kia ra sức lắc đầu: “Người bước tiếp thêm một bước thì sẽ rơi xuống nước đấy!”.

“A… Người đâu… Quận Vương rơi xuống sông rồi…”

“Cứu với…”

Mùa xuân sắp tới, nước sông Tần Hà cực kỳ lạnh giá…

Mấy người đàn ông đã về nhà hết rồi.

Hạ Ngọc Cẩn khoác một đống áo trên người, tay ôm một cái lò sưởi nhỏ, để người hầu cầm chiếc áo lông cáo màu trắng ướt nhoét của mình, hiên ngang hùng dũng đi về An Vương phủ.

An Thái Phi từ lâu đã biết con trai mình thường xuyên ra ngoài làm loạn, vì thế luôn để cổng mở, đồng thời để đại a hoàn bên cạnh mắng mỏ cậu ta vài câu, khóa hai lớp cửa, không cho phép ra ngoài chạy lung tung.

Hạ Ngọc Cẩn tức giận đẩy mấy người đang ngăn cậu ta lại, lấy hết can đảm, xắn tay áo lên, lao đến nơi mà Diệp Chiêu ở, định dùng giấy trắng mực đen, tiền trảm hậu tấu viết giấy từ cô ta, đuổi cái đồ vừa không biết quan tâm đến tướng công còn cùng thuộc hạ trêu ghẹo tướng công ra ngoài cửa.

Người hầu bên cạnh cậu ta cứ lôi cậu ta lại nói: “Quận Vương, người mau đi tỉnh rượu đi, gây chuyện với tướng quân là mất mạng đấy! Cô ấy giết rất nhiều người rồi, không thiếu người như cậu đâu, ngài thật đáng thương đáng thương quá đấy…”.

Không ngờ, hai người chủ tớ lao vào phòng trống, cả căn phòng trống không, chỉ có Thu Hoa và Thu Thủy đang ngủ trong phòng bên.

Hạ Ngọc Cẩn gọi hai người đó dậy, hỏi: “Tướng quân đâu?”.

Thu Hoa cười nham hiểm, giống như bà chủ của quán bánh bao nhân thịt vậy.

Thu Thủy tốt hơn một chút, chỉ hướng giúp cho cậu ta.

Hạ Ngọc Cẩn nhìn theo hướng cô ta chỉ, chính là thư phòng của mình, trong lòng có phần hơi lo lắng.

Trong thư phòng có thắp một ngọn đèn thủy tinh. Tướng quân đang dựa vào lưng ghế, bảo kiếm đặt bên cạnh, trong tay đang cầm một quyển sách, lật vài trang xem xem, không khí có phần kỳ quái khó miêu tả.

Hạ Ngọc Cẩn đẩy cửa bước vào, vênh mặt hỏi: “Cô đến đây làm gì?”

Diệp Chiêu giơ giơ quyển “Bắc Hiệp Kí” trong tay lên, cười nói: “Những quyển sách của anh ở đây thật rất hay”.

Hạ Ngọc Cẩn đưa tay giật sách lại, tức giận nói: “Ai cho phép cô ở đây lục lọi hả?”.

Diệp Chiêu thản nhiên: “Xem thôi, không được sao?”.

“Tất nhiên không được!”. Hạ Ngọc Cẩn nghĩ lại nỗi uất ức tối nay, tức giận đùng đùng nói: “Cô cướp nhà của tôi, phòng ngủ của tôi, cuộc sống của tôi, thậm chí còn cướp cả tình nhân của tôi! Bây giờ còn ngồi ở đây làm gì chứ?! Đến nơi yên tĩnh cuối cùng của tôi cô cũng định cướp nốt sao?! Nếu cô muốn ép ta chết, ta sẽ liều mạng với cô!”.

“Bình tĩnh bình tĩnh!”, Diệp Chiêu định vuốt ve con mèo đang bị ép đến nỗi định xù lông lên: “Tôi đến là muốn đưa cho anh một món đồ”.

Hạ Ngọc Cẩn không ngại ngần nói huỵch toẹt: “Cô thì cho tôi cái gì được chứ?!”.

Diệp Chiêu đứng lên, lấy ở trên bàn một tờ giấy đẩy về phía cậu ta.

Hạ Ngọc Cẩn nhìn biểu hiện nghiêm túc của Diệp Chiêu, rồi hướng ánh nhìn về phía tờ giấy. Lời văn trên tờ giấy khá tốt, vài dòng chữ nhỏ cứng cáp được viết một cách rất mềm mại, đẹp mắt, mở đầu là đoạn: Nam Bình Quận Vương Hạ Ngọc Cẩn xin lập thư từ vợ. Trước tiên là cảm ơn ân đức của Hoàng thượng, sau đó thành khẩn thể hiện hai người tính cách không hợp, căm ghét lẫn nhau, ân đoạn nghĩa tuyệt, cam tâm chia tay, từ bây giờ việc ai người nấy làm, không can thiệp lẫn nhau, dưới đây là chữ kí của Diệp Chiêu.

“Thật… thật sao?”, Hạ Ngọc Cẩn xem đi xem lại tờ giấy, xác nhận chữ kí vết tích không sai, bỗng chốc nghệt ra. Sự tức giận trong lòng anh ta tự dưng biến mất, tất cả những mong muốn bỏ vợ lại bị nhét vào trong bụng, chỉ lắp ba lắp bắp hỏi: “Cô… cô thực sự tự nguyện?”.

Diệp Chiêu thở dài: “Người ta đã không muốn thì đừng miễn cưỡng làm gì, có lấy gậy đánh thì cũng chả có ý nghĩa gì, cái đạo lý này tôi hiểu chứ. Vốn dĩ ôm lấy vận may, mong hai người tính tình hòa hợp, kết quả lại là mèo chuột ghét nhau, điều này nhất thiết không thể tiếp tục được. Chia tay sớm một chút còn để lại chút ít tình cảm, gặp nhau trên đường cũng dễ bề nói chuyện. Nếu cứ cố bám đến cùng, thì hai người chỉ làm tổn thương đến nhau thôi”.

Trước đây sao mình không phát hiện ra cô ta hiểu biết lý lẽ như thế nhỉ?

Tất cả những việc trong lòng bỗng nhiên đạt được, Hạ Ngọc Cẩn cảm động đến nỗi suýt nữa phát khóc.

“Nhưng…” Diệp Chiêu dừng lại một lúc, vẻ khó nói: “Việc thành thân của chúng ta là do Thái hậu ban hôn, đến nay chỉ mới được ba, bốn tháng, nếu chia tay quá nhanh, là phụ lòng ân đức của Thái hậu và Hoàng thượng. Vì thế tôi sẽ kéo dài việc chia tay sau ba năm nữa, đến lúc đó đích thân tôi sẽ lên cung điện, tâu việc này với Hoàng thượng, ý anh thế nào?”.

Hạ Ngọc Cẩn nhìn tờ giấy ly hôn, bây giờ là Đức Tông năm thứ chín, thời gian thực hiện lại là Đức Tông năm thứ mười hai.

Diệp Chiêu lại nói: “Đơn ly hôn đã đưa đến tay anh, chỉ cần anh kí tên đóng dấu, ba năm sau đưa đến quan phủ là được. Tôi và anh đã là vợ chồng, cho dù là không muốn cũng coi là cái duyên, tốt xấu gì cũng phải giữ thể diện cho Hoàng thượng, Thái hậu, An Khánh Vương phủ và Trấn Quốc Công phủ”.

Ba năm sẽ trôi qua rất nhanh.

Có tờ giấy đích thân kí tên này trong tay, cô ta tuyệt đối không thể giở trò được.

Hạ Ngọc Cẩn trong lòng như trút được gánh nặng, toàn thân bỗng nhiên thoải mái hẳn, đến nhìn Diệp Chiêu cũng thấy thuận mắt đi nhiều, nửa đùa nửa thật nói: “Như thế cũng tốt, dù sao cô cũng không thích tôi, chia tay rồi thì ít nhất khi ngủ cũng không cần mang binh khí chứ? Đừng nhìn nữa, tốt xấu gì thì An Vương phủ cũng là nhà ta, người cũng là người của ta, động tác nhỏ này của cô không qua nổi mắt ta đâu”.

Diệp Chiêu rất ngạc nhiên nhìn anh ta: “Đối phó với anh mà phải dùng đến binh khí sao?”.

Hạ Ngọc Cẩn hơi đỏ mặt: “Vậy trong đêm tân hôn cô mang binh khí làm gì? Định dọa tôi à?”.

Diệp Chiêu im lặng một lúc, mới nói: “Anh sợ là do nghĩ quá nhiều thôi. Có điều đấy là thói quen do đánh trận, để lúc nào thuận tiện cũng có thể nhảy lên tấn công hoặc rút lui. Có lần tôi đang ngủ còn suýt bị thích khách ám sát, vì thế bây giờ dưới gối tôi không có vũ khí, là tôi ngủ không ngon giấc. Vì thế mà làm anh sợ, lại quên giải thích, là do tôi không đúng”.

Hạ Ngọc Cẩn đờ người ra một lúc.

Cuộc mô tả sơ lược về cuộc chiến khốc liệt ở Mạc Bắc, lại hiện lên trong kí ức cậu ta.

Diệp gia bị tiêu diệt hết, Mạc Bắc bị cướp thành, ba nghìn dũng sĩ hi sinh, máu chảy thành sông, xương chất thành núi.

Đằng sau cái tên gọi “Diêm Vương sống” là tấm lòng và sự kiên cường như thép đó.

Cô ta được rèn luyện trong mưa tên bão đao, có thể làm được một vị tướng quân tốt, nhưng lại không thể trở thành một người vợ bình thường được.

Đàn ông con trai cả kinh thành tình nguyện làm lính dưới tay cô ta rất nhiều, nhưng người tình nguyện lấy cô ta lại chẳng được bao nhiêu. Cô ta vừa kiêu ngạo vừa anh dũng như thế, sao có thể cam tâm tòng phu dạy con được? Sống một cuộc sống giống như bao người phụ nữ bình thường khác? Nếu như chia tay, bất luận lý do là gì, chỉ sợ là cả đời cả kiếp này không lấy được chồng nữa.

Nhưng cô ta vẫn tình nguyện quên mình, lựa chọn chia tay.

Liệu có phải là mình… làm hơi quá đáng không?

Sau khi suy nghĩ, Hạ Ngọc Cẩn mới bắt đầu cảm thấy trong lòng hơi bối rối.

“Anh không cần phải suy nghĩ. Đây là cách mà tự tôi chọn, không liên quan gì đến anh”. Diệp Chiêu nhìn thấu tâm tư của cậu ta, miệng mỉm một nụ cười vừa như có vừa như không, “Nếu anh cảm thấy ngại, thì mời tôi uống rượu đi. Để chúng ta cùng chúc mừng việc chia tay thành công, tốt xấu gì cũng là vợ chồng, dù ân tình đoạn tuyệt nhưng ân nghĩa vẫn còn, sau này cũng có thể là bạn bè anh em tốt mà!”.

Hạ Ngọc Cẩn cố gắng giải tỏa tâm tư, cười gượng nói: “Cũng đúng, ít đi một kẻ thù, thêm một người anh em”.

“Hạ Quận Vương có thể thoải mái!”. Diệp Chiêu không ngại ngần vỗ vai nói: “Anh có biệt hiệu khắp Thượng Kinh này, chỗ nào ăn uống chơi bời tốt nhất anh đều biết. Mời khách không được kẹt xỉn đâu đấy. Nhất định phải mời tôi uống loại rượu ngon tốt nhất, ăn loại món ăn ngon nhất!”.

Hạ Ngọc Cẩn vỗ ngực bảo đảm: “Yên tâm! Sau này cô muốn gì, cứ nói! Tôi Hạ Ngọc Cẩn cho dù phải lên núi đao xuống biển lửa cũng sẽ làm cho cô!”. Sau đó cậu ta quay người chạy ra ngoài, vừa chạy vừa hét: “Rượu ở Hạnh Hoa Lâu ngon nhất, thịt dê nhà lão Cao ngon nhất, thật thích hợp chống lạnh mùa đông, cô ở du thuyền một đêm, cơ thể cũng lạnh rồi, tôi đi lấy cho cô vài lạng về nhắm rượu”.

Diệp Chiêu sau khi tiễn anh ta rời đi, vừa vẽ tranh trên bàn vừa mỉm cười tự nói với mình: “Đạo dùng binh, tấn công từ trái tim là thượng sách. Bao vây thành rồi cứ thế tấn công”.