Vì Liễu Tích Âm, Hồ Thanh thay đổi sách lược của mình, đem theo tin tức mà Liễu Tích Âm cung cấp, quả quyết rời đi, nửa đường chạy thẳng đến doanh trại Đại Tần.

Ở doanh trại Đại Tần, cái thai trong bụng của Diệp Chiêu đã được hơn bốn tháng nhưng bụng nhìn vẫn chưa rõ lắm, việc ốm nghén dưới sự điều chỉnh, cũng không còn nghiêm trọng nữa. Trong thời gian đàm phán, cô mặc một chiếc váy rộng, lấy lại tinh thần đi dạy bảo quân lính, cố gắng che giấu việc này chỉ có những người thân cận ở bên cạnh mới biết được.

Không có Hồ Thanh, con giun trong bụng này, những người tham mưu khác Diệp Chiêu dùng không quen lắm, tốc độ xử lý giấy tờ chậm đi nhiều.

Cô uống xong thuốc đắng và ăn xong thực phẩm bồi bổ cho phụ nữ có thai, nhìn về phương Bắc đã lâu không có động tĩnh gì, trong lòng bỗng nhiên thấy lo lắng. Cô xử lý xong công văn, vặn vặn cái cổ đau nhức, cuối cùng chợt nhớ ra Hạ Ngọc Cẩn. Phát hiện ra chồng không ở bên cạnh mình, bèn rời bước ra khỏi lều đi tìm, nhưng lại thấy cậu ta mặc một chiếc áo da đơn giản, đang ngồi thành vòng tròn với những người thân binh không làm nhiệm vụ, vây quanh đống lửa, ngồi khoanh chân trên đất, lớn tiếng cười nói.

Hạ Ngọc Cẩn không phải là người kênh kiệu. Ở kinh thành cậu ta thường xuyên gây rối ai ai cũng biết. Ăn uống chơi bời, bình phẩm rượu ngon thưởng thức cái đẹp, cái gì cũng tinh thông, lại dễ hòa đồng với người khác. Giao tiếp với những lão binh lớn tuổi, cậu che giấu họ tên, nhưng chỉ cần dựa vào những lời nói tục tĩu, tiền tiêu hào phóng, uống rượu bằng bát, thịt ăn từng miếng to thế là vô cùng hợp nhau.

“An tiểu huynh đệ, cậu xem ra da mịn thịt mềm, làm người lại còn rất hào sảng nữa!”

“Nào nào nào, lại nói về chiêu cược tiền nhất định thắng đi.”

“An huynh đệ, anh làm gì ở Nam Bình Quận Vương phủ vậy?”

Hạ Ngọc Cẩn bí hiểm cười cười, môi nhắp nhắp một ngụm rượu: “Mấy người đoán đi?”

Thân binh bên cạnh tướng quân đa phần đều là người Mạc Bắc hoặc Giang Bắc, không biết nhiều về việc ở Thượng Kinh, không nghe nhiều về sự hoang đường của Hạ Ngọc Cẩn, mọi người cùng động não, ra sức đoán.

“Con trai quản gia?! Không đúng, tiêu tiền nhiều như thế cơ mà.”

“Tướng mạo đẹp đẽ, lại có nhiều tiền như thế, chắc không phải… không phải là bạn trai của Quận Vương gia chứ?”

Không đợi Hạ Ngọc Cẩn phun ra, có người đã tát cho cái tên vừa nói lung tung một cái, trượng nghĩa tức giận nói: “An huynh đệ bản tính háo sắc chúng ta đều biết, rõ ràng là thích con gái, cái gì mà bạn trai với không bạn trai! Đừng có nói năng lung tung!”

Hạ Ngọc Cẩn hơi thở phào, một người binh sĩ khác len lén ghé sát vào, thì thầm vào tai hỏi: “Ở xa ngàn dặm, không sợ nguy hiểm lao tới, nghe nói Quận Vương gia là một người vô dụng. Cậu và Diệp tướng quân xem ra rất thân thiết, chắc không phải là… là người tình của tướng quân hả?!”

Diệp Chiêu tức đến nỗi mí mắt nhảy dựng lên.

Hạ Ngọc Cẩn cười lớn, sau một lúc, nghiêm túc nói: “Hừm hừm, nói không chừng ta là hoàng thân quốc thích thì sao?”

“Anh đừng nói khoác!” Mấy người tướng sĩ tỏ ra vô cùng coi thường: “Chỉ dựa vào cái tính vô lại côn đồ của anh, còn đòi làm hoàng thân quốc thích nữa? Vậy tôi cũng có thể là Ngọc hoàng đại đế”.

Hạ Ngọc Cẩn vuốt vuốt mũi.

Giả thành thật, thật lại thành giả. Sự thật giả vờ nằm ở khí chất, mấy người này, thà tin cậu ta là tên hề, cũng không chịu tin cậu ta là Quận Vương gia, nếu không sẽ hủy hoại hình tượng Hoàng gia mà họ đã từng thấy trong văn kịch.

Mọi người ba lần bốn lượt bắt cậu ta nói.

Hạ Ngọc Cẩn “bất đắc dĩ” thừa nhận: “Ta là con trai của An đại tổng quản phủ An Vương, cha chê tôi bất tài, bắt tôi ra ngoài để rèn luyện.”

Trước tể tướng quan tam phẩm, đến cả một thị nữ bên cạnh đều được nuông chiều từ nhỏ, vì thế câu trả lời có được sự giải thích hoàn hảo.

Mọi người hài lòng, thi nhau vỗ vào đầu cậu ta: “Đồ khốn! Ai bảo ngươi lừa gạt bọn ta!”

Hạ Ngọc Cẩn bị vỗ suýt nữa thì ngã lăn ra đất.

Diệp Chiêu đứng từ xa nhìn một lúc, rồi im lặng trở về.

Hạ Ngọc Cẩn chưa từng đánh trận, cũng chưa từng đọc quân thư, nhưng cậu ta cũng không dựa vào thân phận của mình để hoa chân múa tay. Cậu ta có thể giữ được vai trò của mình, để việc chiến sự cho vợ xử lý, tất cả những gì các tướng sĩ nói bất luận là đúng hay là sai, cậu ta đều tán đồng hết, tuyệt đối không nói thêm nửa câu.

Cậu ta chỉ quản Diệp Chiêu và hành động của hai vị đại phu, việc lớn thì bàn bạc phương pháp chữa trị, che giấu tình hình sức khỏe của Diệp Chiêu, việc nhỏ thì mỗi lần sắc thuốc dùng lửa, xử lý bã thuốc, cậu ta đều tham dự vào, không chịu lơi là nửa phút.

Lúc nhàn rỗi không có việc, cậu ta liền tiếp cận với bọn thân binh, học cưỡi ngựa, chơi đao kiếm, hoặc là trêu trêu cho vợ vui, tránh cho cái tính khí vốn dĩ đã không tốt của cô ta sau khi có thai lại trở nên càng tồi tệ.

Hạ Ngọc Cẩn tươi cười trò chuyện, nhưng trong đầu lại đang tính toán.

Giấy làm sao gói được lửa? Lữ đại phu và lão Vương quân y cứ thi nhau ra vào lều của tướng quân, lại thêm cô chuyển lời và gửi công văn rất nhiều, không tham gia luyện võ, nên dẫn đến rất nhiều lời đồn. Rất nhiều tướng sĩ thi nhau dò đoán, do thám của Đông Hạ cũng thò đầu thò cổ, định nghe ngóng bệnh mà Diệp Chiêu mắc phải, cũng bắt đầu có người nghi đoán là liệu tướng quân có phải đang mang thai không.

Trong lúc mọi người đang cười đùa vui vẻ, Hạ Ngọc Cẩn chợt nghe thấy bên ngoài doanh trại có tiếng ầm ĩ huyên náo. Cậu ta chạy tới thò đầu ra nhìn, nhưng chỉ nhìn thấy một đoàn người đầu trọc lốc, bóng loáng dưới ánh sáng mặt trời, phản chiếu lên những tia sáng chói mắt. Dẫn đầu đoàn chính là Thu Lão Hổ, phía sau là Hồ Thanh, những tướng sĩ quen bọn họ thi nhau lên trước, trong tiếng cười có nước mắt, thậm chí còn đánh mạnh đối phương một phát: “Mẹ nó, hóa ra vẫn chưa chết! Đúng là tai họa!”.

Tiếp đó là tiếng bước chân chạy loạn nhịp, Diệp Chiêu lao đến trước mặt mọi người. Cô kinh ngạc một lúc, sau đó tiến lên phía trước, tay trái khoác Thu Lão Hổ, tay phải khoác Hồ Thanh, dùng lực ấn mạnh một cái, sau khi phân biệt rõ thật giả, rồi cười lớn: “Được lắm! Được lắm! Được lắm!”.

Thu Lão Hổ lập tức đáp trả.

Hồ Thanh nước mắt sắp rớt ra: “Các huynh đệ, nhẹ chút! Tướng quân, người đừng ấn nữa, có biết là đau lắm không hả?”

Diệp Chiêu liền thu tay lại: “Tối nay phải thiết yến để huynh đệ hết ngạc nhiên.”

“Cha!” Thu Thủy lao đến còn nhanh hơn chớp điện, nhìn đầu của Thu Lão Hổ, không dám tin vào mắt mình, không thốt ra nửa lời. Thu Lão Hổ vừa kinh ngạc vừa tức giận: “Cái đồ ni tử chết tiệt này! Ai bảo ngươi ra chiến trường hả! Xem ta đánh chết ngươi! Trời ạ! Nhìn cái eo của ngươi kìa, cha ngươi chết rồi, ngươi lại thành cái thùng phi rồi?! Kiên định! Quá kiên định! Không hổ thẹn là con gái ta”.

Thu Thủy ôm lấy cha, khóc lóc vui mừng.

Toàn doanh trại tiếng cười nói vui vẻ, ầm ĩ cả một vùng.

DIệp Chiêu đích thân nắm tay hai người tướng giỏi vừa từ chỗ chết trở về, bước vào quân doanh.

Hạ Ngọc Cẩn hết nhìn bên này lại nhìn bên kia, thấy vợ vui đến nỗi quên mất mình, vội vàng theo sau.

Diệp Chiêu cho mọi người lui hết, chỉ để lại vài người thân tín, hỏi cặn kẽ quá trình bọn họ thoát thân.

Thu Lão Hổ lập tức thao thao bất tuyệt, tán dương lung tung thần cơ diệu tính của quân sư. Nói đên nỗi nước bọt phun phì phì, chỉ thiếu không nói Hồ Thanh thành thần tiên hạ phàm nữa thôi. Không ai tin ông ta nói lung tung, Diệp Chiêu quay đầu nhìn Hồ Thanh.

Hồ Thanh cười nói: “Năm đó ải Gia Hưng bị phóng hỏa, tôi và cô đã phá vỡ vòng vây từ lửa dữ, cũng là lấy nước giếng làm ướt toàn thân, sau đó lao vào tường lửa, vượt qua bức tường lửa đó, những thứ mà lửa không thể thiêu, thì lửa sẽ tự tắt. Quân của Y Nặc chủ yếu trấn thủ ở chỗ không có lửa, Thu tướng quân thần dũng hơn người, những người mang theo lại tinh nhuệ, mọi người nhảy qua tường lửa, liền thoát khỏi vòng vây. Đáng tiếc là lúc đó quá ồn ào, tình hình hỗn loạn, tiếng gào thét không truyền đi được, mọi người tự tan rã, bên cạnh không có bao nhiêu người muốn tin lời của tôi, nếu không những người sống sót, không ít như thế này”.

Thu Lão Hổ trong lòng vẫn còn sợ hãi: “Trước khi đi, tướng quân bảo tôi mọi chuyện phải nghe lời quân sư, ta đây nghĩ lại, quả nhiên không sai.”

Thu Thủy đang nấc nghẹn không ngừng.

Diệp Chiêu an ủi: “Sống được là tốt rồi, đúng lúc đang cần dùng người.”

Hồ Thanh lại nói ra việc gặp Liễu Tích Âm ở doanh trại Đông Hạ: “Đại Hoàng tử và Hoàng tử Y Nặc như nước với lửa, Liễu cô nương bảo tôi nhanh chóng rời đi. Cô ấy đã sẵn tính toán, đợi lễ Triều thánh ngày mùng năm tháng năm sẽ phát động chia rẽ, theo sự đại loạn tại quân doanh Đông Hạ, chúng ta sẽ thừa cơ tiến đánh.”

Diệp Chiêu trầm tư nói: “Biết rồi.”

Hồ Thanh nhắc nhở: “Liễu cô nương có ý định lấy thân hy sinh cho nước.”

“Hy sinh cái bà cô ta!”. Diệp Chiêu tức giận, đi lại hai vòng, bỗng hỏi: “Giang Bắc vận chuyển nhiều lương thực như thế đi Giang Đông, thanh thế hừng hực, toàn là đường núi, phức tạp hiểm trở, chúng ta vài lần muốn cắt đứt nhưng không biết vị trí, ngươi có biết tuyến đường đó không?”

Hồ Thanh cười hì hì: “Cũng có điều tra qua rồi”.

Diệp chiêu chỉ vào sa bàn, hỏi: “Trước tiên đánh hạ đội quân vận chuyển lương thực của Kỳ Vương, cắt đứt huyết mạch giao thông, sai tinh binh giả dạng đội quân vận chuyển lương thực của Kỳ Vương, trà trộn vào trong thành, trong ứng ngoài hợp, mở toang cửa thành, như thế có được không?”

Hồ Thanh nói: “Đội quân vận chuyển lương thực dừng ở ngoài thành Đông Hạ, sau đó đổi binh sĩ Đông Hạ áp tải, e là không dễ trà trộn.”

Diệp Chiêu nói: “Đánh hạ đội quân vận chuyển lương thực, rồi trộn cát vào trong đó, quan viên Đông Hạ kiểm tra lương thực không thể nhận được, trong lúc tranh cãi, nhất quyết phải triệu kiến những người vận chuyển lương thực về thành tra hỏi. Lúc này dẫn quân công thành, nhân lúc đại loạn mở toang cửa thành, tiện cứu luôn Liễu cô nương ra.”

Thu Lão Hổ: “Hay lắm! Nhét thêm chút cát, lấy không lương thực!”

Hồ Thanh chần chừ nói: “Thấy thái độ và hành động của Liễu cô nương, e là thà chết chứ không chịu đi.”

“Cô ta muốn hay không thì chẳng sao cả”. Diệp Chiêu cơ bản không suy tính đến vấn đề nhỏ này, xua tay nói: “Chỉ cần có một tia hy vọng, dùng cách nào cũng được, cho dù có phải đánh gãy chân cô ta, cũng phải lôi cô ta ra khỏi cái hang quỷ đó!”.

Hạ Ngọc Cẩn gật đầu: “Chết hay không bằng sống dở, ai biết cô ta là ai chứ? Che giấu tên họ, thay thân đổi phận, thay nơi ở, dựa vào gia tài giàu có của cô ta, sắc đẹp hơn người, lại có vương phủ hỗ trợ, chọn một nhà thích hợp, rồi gả đi”. Gả cho ai cũng được, chỉ cần không gả cho cậu ta là được. Cậu ta cứ cảm thấy với chiêu thức che giấu sự độc ác của Liễu Tích Âm, thì con đường lưu manh vô lại của mình sẽ không còn nữa, nếu lấy vào nhà, cậu ta có thể sẽ bị nhiễm trùng máu mất. Vì thế ngoài sự khâm phục ra, vẫn còn có cả cảm giác nguy hiểm.

Trong lúc bàn bạc.

Ngoài cửa, Lữ đại phu vội vàng chạy tới, trán toát mồ hôi hột, nhìn nhìn xung quanh, phát hiện ra mấy người không quen biết, vội vàng lôi Quận Vương ra ngoài, ghé sát vào tai nói: “Có người lén lút động vào thuốc an thai tôi giấu trong hộp thuốc, tình hình không hay rồi, việc tướng quân có thai rất nhanh sẽ bị lan ra ngoài, làm sao bây giờ?”

Hạ Ngọc Cẩn cười nói: “Yên tâm yên tâm, trách nhiệm của Diệp tướng quân là bảo vệ quốc gia, trách nhiệm của người làm chồng như ta là bảo vệ vợ, nguy cơ này sớm đã có sự chuẩn bị. lập tức có thể giải quyết.” Cậu ta lao vào trong lều, vẫy vẫy tay với Thu Thủy, gọi cô ta ra nói: “Việc lần trước ta nói với ngươi, đúng là một thời điểm tốt trong một vạn mới chọn được một.”

Cậu ta dẫn Thu Thủy về trại, nói việc có thai của Diệp Chiêu lại một lần nữa.

Hồ Thanh nhướng nhướng mày, Thu Lão Hổ ngạc nhiên đến tròn mắt.

Không ngờ, đứa con gái bảo bối của ông ta quỳ xuống, dứt khoát nói: “Từ lâu con đã bàn bạc với Quận Vương, nếu sự việc bị bại lộ, sẽ thông báo với bên ngoài, người có thai là con. Con gần đây ăn béo lên nhiều, đồng thời trên bụng quấn nhiều vải trắng, lấy áo rộng để che đi. Lữ đại phu cũng dạy con phản ứng khi mang thai, đủ để vượt qua”.

Diệp Chiêu cau mày: “Con gái thanh danh cao quý, không được!”

Hạ Ngọc Cẩn: “Đừng ngoan cố như thế, mọi việc phải theo thời thế chứ, tình thế bây giờ thông báo việc này còn tốt hơn cả ta dự tính.”

“Không được không được!” Thu Lão Hổ gầm lên, ông ta túm lấy cổ áo Hạ Ngọc Cẩn quát: “Cút đi, nói năng lung tung gì đấy! Đại khuê nữ hoàng hoa nhà ta đây vẫn chưa lấy chồng! Bất luận thế nào cũng không được!”

Hạ Ngọc Cẩn cười hì hì, vỗ vỗ vào tay ông ta, chỉ chỉ Hồ Thanh: “Cơ hội không thể để mất, mất rồi thì không lấy lại được. Bản vương là đang giúp khuê nữ không cưới được chồng của ông đấy.”

Mặt Thu Thủy đỏ lên, cô ấp ấp úng úng nói: “Việc này… giống như lần đầu nói…”

Hồ Thanh bỗng thấy không hay, đang muốn lủi đi.

Đáng tiếc là chậm một bước.

Thiên lôi làm chấn động địa hỏa, mười tám đường lôi điện đánh xuống, thần phật cả trời phù hộ, sao văn khấn giáng xuống, Bồ Tát đại trí tuệ phụ thân, Thu Lão Hổ cả đời này chưa có một phút nào thông minh, tỉnh táo như lúc này, ông ta nhìn lướt bốn phía, lướt qua một lượt những người con trai chưa lấy vợi, với thế nhanh như chớp, tóm lấy cổ áo người con rể đáng giá nhất theo nhận định, đang ở ngoài cửa, đứng trước mặt mọi người mà quát: “Tên tiểu tử thối kia! Đã lén lút làm bụng con gái ta to lên! Mau chịu trách nhiệm cho ta! Còn không mau tam môi lục sính rước về! Ông đây sẽ đánh vỡ đầu ngươi!”.

“Ông bố vợ” hung hãn gầm rống, vang động ba quân, ai ai cũng thất kinh.

Ngày nào cũng đánh nhạn cuối cùng bị nhạn mổ mắt.

Hồ Thanh muốn khóc mà không được.