Hoàng tử Y Nặc xét cho cùng vẫn là một cao thủ quân sự hiếm có của Đông Hạ. Trong thời gian ngắn nhất vẫn có thể phân tích rõ lợi và hại, đưa ra những quyết định chính xác. Tuy quân Đông Hạ tiêu binh tổn tướng, tổn thất nghiêm trọng, nhưng vẫn chưa động đến được xương cốt. Dưới sự truy kích của Ngô tướng quân, lại mất thêm hơn hai nghìn quân, ngậm hận mà lui về thành Thông Dương, đóng cửa thủ thành không ra. Diệp Chiêu xoay ngược lại cục diện công thủ, thu được toàn thắng, nhưng lại âm thầm ôm lấy bụng, cô nghiến răng nghiến lợi, mặt trắng bệch, tay nắm chặt rồi lại chặt hơn, nhịn đau lệnh cho Tôn phó tướng dẫn đội xích hậu và kỵ binh tiên phong đi trước, còn mình dẫn theo đại quân chỉnh đốn lại, dựng trại ở ngoài trấn Thanh Dương.

May mà da cô hơi đen, lại thêm mọi người vô cùng vui mừng vì thắng lợi, khua chiêng gõ trống vận chuyển kho lương của quân địch vứt lại, cứu chữa người bị thương, nên không chú ý đến thần sắc kỳ lạ của chủ soái.

Diệp Chiêu sắp xếp xong xuôi mọi việc, bước ra ngoài lều, run run ngồi xuống. Cô phát hiện ra ở đáy quần của mình có vết máu, không giống những lần quý thủy trước đây, trong lòng nghi ngờ. Vốn định nhẫn nhịn rồi xem thế nào nhưng bỗng nhớ ra lời dặn của Hạ Ngọc Cẩn trước khi đi, nói cơ thể cô lạnh, muốn sớm hồi phục để có thai, không được ngủ trên đất tuyết, không được uống nước lạnh, đối với việc này càng phải cẩn thận giữ gìn. Cô do dự một lúc, cuối cùng gọi Thu Thủy tới, dặn dò: “Gọi quân y tới”.

Thu Thủy cũng ngốc, sững sờ nhìn từ trên xuống dưới: “Tướng quân, người bị thương à? Thương ở đâu?”.

Diệp Chiêu nghĩ rất lâu, nghĩ không ra lý do, bèn nghiêm mặt lại nói: “Nói ít thôi, bảo người đi gọi thì đi gọi đi, tùy tiện tìm người nào cũng được, đừng làm kinh động đến mọi người”.

Thu Thủy bị cô trợn mắt nên nhanh nhẹn hẳn, vội vàng chạy đến lều của quân y.

Mỗi lần sau khi chiến sự kết thúc, đều có thương binh hết tốp này đến tốp khác, ruột thủng bụng thương, gãy tay gãy chân, nặng hơn cũng có. Toàn bộ quân y đều bận bù đầu, bọn họ nói chuyện thì gào thét, đi nhanh như gió, mắt lại không nhìn người, Thu Thủy nhớ lời dặn của tướng quân, không dám gào to hét lớn, để người khác biết chủ soái bị thương, bèn ở bên cạnh hết ngó bên này rồi lại ngó bên kia, khó khăn lắm mới thấy một quân y tuổi trẻ vừa mới ngơi tay một tí, bèn lao tới, bịt miệng cậu ta, lôi ra bên cạnh, nghiêm nghị nói: “Chuẩn bị xong đồ đạc, rồi theo ta đi gặp chủ soái”.

Tất cả tướng sĩ đều đang thảo luận về Diệp Chiêu võ công cái thế, đánh trận uy vũ vô cùng, đừng nói bị thương, một chút da cũng không bị xước, đúng là người trời. Người quân y đáng thương nghĩ nghĩ lý do triệu kiến, liền khóc: “Cô nãi nãi tha mạng! Lần trước lén lút cờ bạc là do Lý gia lão Tứ dẫn đầu…”.

“Ai nói chuyện này với ngươi!”. Thu Thủy vỗ vào đầu cậu ta một cái, bí mật tiết lộ: “Tướng quân bị thương”.

“Hả?”. Quân y há hôc miệng: “Không hề nghe nói”. Toàn quân đều biết, Diệp tướng quân đánh trận từ trước đến giờ không khám quân y, vết thương nhỏ đều tự mình dùng thuốc điều trị, chỉ một lần duy nhất bị thương ở lưng thì nghiêm trọng, cũng do chủ soái và hai người thân binh tự lo liệu. Bây giờ tìm đến đây, chứng tỏ…

Thu Thủy nói càng bí ẩn: “Nội thương!”, sau đó liền ra vẻ thông minh phân tích: “Chắc chắn là vấn đề lớn! Ta thấy chiếc quần tướng quân thay ra đầy máu! Chúng ta âm thầm đến, âm thầm chữa, nhất định không được để người khác biết, tránh làm ảnh hưởng đến lòng quân”.

“Được! Được! Được!”. Có thể xem bệnh cho Diệp tướng quân, là một vinh dự trăm năm mới gặp được một lần, sau này sẽ dễ ăn nói hơn! Quân y trẻ sung sướng đến toàn thân run lên. Cậu ta hào hứng phấn khởi, ôm lấy thùng thuốc, một con ngựa lao ra ngoài cửa, vừa chạy vừa vỗ ngực khoe khoang với tiểu cô nương: “Đừng nhìn ta còn trẻ, cha ta là Vương Nhất Thủ nổi tiếng một vùng, tôi tám tuổi đã theo ông ấy học y. Lớn lên trong quân doanh, giỏi nhất là chẩn trị vết thương trên da thịt, đứt chân gãy tay, không có cái gì không làm được! Y thuật của đại phu trong quân, ông ta nhận là số một, thì ta là số hai!”.

Thu Thủy nghe thấy cái mồm khoác lác của cậu ta, chỉ hận một điều không thể cho cậu ta hai cái tát.

Hai người lao vào trướng chủ soái, nhưng thấy trên đất đang vứt một chiếc túi gấm đang mở ra, bên trên có chữ “Cẩn” được viết ngay ngắn. Diệp Chiêu tay trái cầm chăn, tay phải cầm một miếng vải nhỏ viết đầy chữ, vừa nhìn vừa lẩm bẩm: “Đầu tiên phải giữ ấm, rồi uống canh gừng đương quy trứng gà, uống nước đường nâu, thật là rắc rối…”.

Quân y Tiểu Vương đặt thùng thuốc xuống, vội vàng hỏi: “Tướng quân bị thương ở đâu?”.

Thu Thủy thu dọn cái quần dính máu, dỏng tai đứng bên cạnh nghe.

Diệp Chiêu đưa tay ra, điềm nhiên nói: “Chắc là bị nội thương, bắt mạch đi”.

Quân y Tiểu Vương nhìn cô một lúc, rồi đưa tay ra, đặt trên mạch, hết nhìn trái rồi lại nhìn phải, mặt biến sắc rồi lại biến sắc, bỗng nhiên đứng bật dậy, ấp ấp úng úng nói: “Mạch này kỳ kỳ quái quái, hình như có vấn đề lớn, xem không rõ, hay là gọi cha tôi tới đi, ông ấy kinh nghiệm phong phú”.

“Ta nhổ toẹt vào!”. Thu Thủy khinh thường nói: “Còn đòi đứng thứ hai cơ!”.

Quân y Tiểu Vương muốn phản bác nhưng lại không tìm ra lý do, trên trán toát mồ hôi hột, miễn cưỡng gân cổ lên nói: “Ta ở trong quân bao năm, chưa từng gặp mạch nào thế này, kỳ lạ quá, chắc là bệnh khó chữa!”.

Tướng quân chết vì chiến trường thì thôi, nếu chết vì đau bụng thì mất mặt lớn lắm.

Gặp phải bệnh mà đại phu cũng không đoán ra được, Diệp Chiêu liền lo lắng. Cô cuối cùng bỏ thể diện ra, không cố gắng gượng nữa, bảo Thu Thủy đi âm thầm mới lão Vương quân y tới.

Lão Vương quân y hổn hển chạy vào, mắng đứa tiểu tử nhà mình mấy câu, sau đó đưa tay ra bắt mạch. Bắt được một lúc, ông ta không dám tin nhìn nhìn mặt của tướng quân, rồi nhìn xuống dưới, nhìn nhìn ngực cô, rồi lại chầm chậm nhìn xuống dưới, cứ chằm chằm nhìn vào bụng cô, rồi lại bắt mạch lại một lần nữa, sau đó mở miệng nhưng lại không nói ra, một lúc lâu vẫn không nói thành lời, thần sắc kỳ lạ như gặp phải ma vậy.

Hai người đại phu đều có biểu hiện kỳ lạ, trừ phi thực sự phải chết sao?

Thu Thủy sợ hãi thất thần.

Diệp Chiêu mơ hồ không hiểu ra sao.

Lão Vương quân y hỏi: “Tướng quân gần đây quý thủy có chính xác không?”.

Diệp Chiêu đáp: “Không có”. Mất một lúc, cô lại bổ sung: “Trước đây khi đánh trận thỉnh thoảng một hai tháng không có”.

Lão Vương quân y: “Tướng quân gần đây ăn uống có thay đổi không?”.

Diệp Chiêu: “Bị bọn Dương Thị làm cho quen rồi”.

Lão Vương quân y lại hỏi: “Tướng quân gần đây thỉnh thoảng có buồn nôn không?”.

Diệp Chiêu: “Say thuyền”.

Lão Vương quân y: “Tướng quân gần đây có bị đau ngực không…”

Diệp Chiêu: “Quần áo quá nhỏ”.

Lão Vương quân y: “Tướng quân gần đây có…”.

Diệp Chiêu hết kiên nhẫn ngắt đứt lời của ông ta: “Có gì cứ nói ra, ít lời thôi! Còn giống một người mới làm lính sao?! Bất luận là vấn đề gì, ta đây đều chịu được hết, chỉ cần có thể gắng gượng được vài tháng nữa, đánh trận xong, thì cái gì cũng được”.

“Không, tướng quân có…”. Đại chiến đang gấp rút, chủ soái lại có thai, lão Vương quân y mặt buồn khổ, thực sự không biết nên báo tin vui hay tin buồn đây.

“Có, có rồi”.

Diệp Chiêu còn đang mơ hồ: “Có cái gì?”.

Lão Vương quân y vẫn còn ấp úp: “Có, có…”.

“Hóa ra là có tin vui!”. Quân y Tiểu Vương đứng bên hầu hạ ngộ ra, nhảy phắt lên. Cậu ta vui mừng khoác lác với Thu Thủy: “Tôi đã nói mạch này kỳ quái sao chưa từng gặp bao giờ! Hóa ra là ở chỗ này! Đại muội tử, đây không phải là do tôi không tinh thông y thuật, mà là trong quân đều là con trai, có lúc nào có phụ nữ có thai đâu?! Ôi! May mà tướng quân là phụ nữ, cho chúng ta được dịp mở tầm mắt…”.

“Có tin vui!”. Thu Thủy kêu lên một tiếng, nhanh chóng bịt mồm lại, không dám hét to.

Diệp Chiêu sững người lại nhìn hai người đang háo hức, lại sững sờ nhìn về lão Vương quân y, không nói gì.

Lão Vương quân y gật đầu khẳng định, thở dài một cái: “Tướng quân mang thai được hai tháng rồi, không chú ý bồi bổ, suýt nữa hỏng, may mà ông trời phù hộ, vẫn chưa xảy ra vấn đề lớn, tôi kê cho người hai đơn thuốc bồi bổ, còn cứu lại được. Nhưng cái thai đã không ổn, nếu lại hoạt động mạnh e là thần tiên ông trời cũng không giữ được”.

Diệp Chiêu không dám tin đưa tay ra, sờ sờ vào bụng.

Cô đã từng không biết bao nhiêu lần cùng với Hạ Ngọc Cẩn bàn bạc riêng với nhau xem con hai người sau này sẽ như thế nào, phải dạy con như thế nào. Cũng suy nghĩ trước việc mang thai sinh con sẽ như thế nào, nhưng thật sự không thể ngờ được sẽ có ngày đó. Cô vẫn còn đang thấy mình như đang bước đi trên mây vậy, bồng bềnh bồng bềnh, tất cả những thứ xung quanh đều hư ảo như một giấc mộng, không phải sự thật.

Hơn với khoảnh khắc mộng tưởng này, là loạn quân bao vây, là đi lại như thoi trong mưa tên, tấn công trong trận địa địch, giao đấu với cao thủ, đao rìu vào thân có coi là gì chứ? Bất luận là hoàn cảnh tuyệt vọng nào cô cũng có thể bình tĩnh, thậm chí không biết phải lấy biểu hiện nào để đối mặt với tất cả mọi thứ đang xảy ra trước mắt.

Cô thật sự có con rồi?

Con của cô và Hạ Ngọc Cẩn.

Một sinh mạng nhỏ bé đang được nuôi dưỡng trong bụng cô, lấy cái cảm giác buồn nôn mãnh liệt để chứng minh sự tồn tại của mình cho mẹ biết.

Trên chiến trường tàn khốc, nó đã không ổn định, hình như trong nháy mắt đã gần như không còn…

Từ cổ chí kim, thiên tính đang ẩn sâu trong mỗi người phụ nữ đang dần dần sống lại, thay thế cho cái khát vọng sâu xa nhất.

Cô mạnh mẽ ý thức được, bản thân mình không muốn mất đứa con không dễ gì có được này. Cô khát khao được nhìn thấy đứa con xinh đẹp thông minh của Hạ Ngọc Cẩn, muốn nhìn thấy đứa con kế thừa được sự khỏe mạnh tráng kiện của mình, nhìn thấy nó a a học nói, chập chững học đi, chầm chậm học chạy, học chữ với cha, học võ với mẹ, ngày ngày một khỏe mạnh lớn khôn. Cô khát khao lại có một gia đình giống như hồi mình còn nhỏ, bố mẹ khỏe mạnh, con cái đề huề, mọi người trong gia đình đoàn tụ, mỗi ngày về nhà, có thể bế bảo bảo, hưởng thụ lại cái hạnh phúc của một gia đình.

Tất cả điều này, sẽ còn hạnh phúc hơn cả mơ.

Cô muốn không quan tâm đến gì hết, nắm lấy niềm hạnh phúc này.

Nhưng, thời điểm hạnh phúc đến thật không đúng chút nào.

Làm sao đây? Làm sao đây?

Diệp Chiêu không sợ trời không sợ đất, nhưng lần đầu tiên trong cuộc đời cảm thấy nỗi sợ hãi sâu sắc.

Sau khi đại thắng, lại rơi vào tình trạng tuyệt vọng.

Cả thành đầy kiêu dũng, nhưng cô lại cô độc bất lực.