Lưu Khắc Huân không phải dạng người sẽ xem trọng mấy thứ văn vẻ phiền phức khi nghe hoàng đế ban thưởng, thứ hắn quan tâm là không được làm mất lòng thánh.

Ở biên cương thế nào cũng được nhưng đây là kinh thành, tai mắt khắp nơi, làm việc gì cũng phải chú ý trước sau nếu bị nắm thóp thì không chỉ hắn mà cả những người xung quanh hắn đều bị liên lụy.

- Chuyện đó để tính sau đi.

Lão đại, hôm nay đi uống một chút với bọn đệ đi.

Lâu rồi chúng ta không được uống một bữa sảng khoái.

Tả tướng quân Chu Ân kiêm luôn huynh đệ chi giao của Lưu Khắc Huân đến tìm hắn.

- Được...

Mới nghe chữ đầu Chu Ân đã sốt sắn cười ha ha lên rồi.

- ...nhưng không đến kỹ viện.

Đoạn tiếp theo thì không cười được nữa.

- Lão đại đừng làm vậy mà, lâu rồi đệ không được đến Tiêu Hoa viện chơi.

Một năm, một năm rồi đó lão đại.

Dù hắn làm cách nào cũng không lây chuyển được Lưu Khắc Huân.

- Không là không, lần trước bị đệ lừa một lần rồi ta sẽ không trúng một chiêu hai lần đâu.

Lần đó cùng khi trở về nhà ta bị đã phụ thân phát hiện, kết quả ăn một trận đòn nên thân, đến giờ nghĩ lại lạnh cả sống lưng.

Chu Ân như sụp đổ, chạy đến chuồng ngựa tìm Hữu tướng quân Cao Việt khóc lóc.

Không bao lâu Nguyên tổng quản thái giám trong cung đến tuyên chỉ ban thưởng.

Nguyên tổng quản theo bên cạnh hoàng thượng từ khi ngài còn là một hoàng tử, nên không ít quan lại đều phải nể mặt ông ta.

Sau khi tuyên chỉ Nguyên Tổng quản gật đầu cười cười với Lưu tướng quân rồi rời đi.

- Lão nô là người hiểu chuyện Lưu tướng quân yên tâm, lão nô xin phép trở về phục mệnh với bệ hạ.

- Nguyên Tổng quản đi thông thả.

Quay lưng rời đi, Nguyên tổng quản sờ tay vào tay áo trùn xuống mà gật gù hài lòng.

Thu xếp xong mọi việc trời cũng không còn sớm, Lưu Khắc Huân cưỡi ngựa về Lưu gia.

Hắn muốn đến thư phòng xử lý công vụ.

Nhấp cạn chén trà đặt xuống rồi tiếp tục thông thả làm việc.

Hôm nay trong triều Hộ bộ lại bẩm tấu sổ sách về khoản chi để mua lương thực hắn đã nộp trước đó không trùng khớp với sổ sách trong quân, bắt hắn phải làm rõ việc này.

Đúng là trong triều không có việc gì làm hay sao mà suốt ngày đi đào bới đủ mọi chuyện làm khó hắn.

Lấy ra sổ sách ghi chép chi tiêu trong quân.

Kiểm tra ba lần nhưng đều cho ra cùng một kết quả không hề có sai sót gì, người của Hộ bộ không thể nào tự nhiên lại vu khống hắn.

Lưu Khắc Hiên cầm chén trà bay hơi nóng lên nhấp một ngụm thở dài: Haizz, rốt cuộc là sai sót ở...

Đột nhiên Lưu Khắc Huân quay đầu nhìn lại chén trà hắn vừa đặt xuống: Lúc nãy không phải ta đã uống hết rồi sao.

Lưu Khắc Hiên cầm chén trà lên xác nhận lần nữa, quả thật nước vẫn còn ấm.

Nhìn quanh thư phòng thì thấy một tỳ nữ đứng trong góc.

Nữ tỳ bên này thấy Lưu Khắc Huân nhìn cô, tay còn cầm chén trà nên tưởng hắn cần thêm trà.

- Công tử người cần nô tỳ rót thêm nước sao?

Giọng nói nhè nhẹ cất lên trong thư phòng được bao vây bởi sự tĩnh lặng.

Lưu Khắc Huân lúc này có chút không thể tin được, hắn quanh năm chinh chiến nên tính cảnh giác rất cao nhưng người trước mắt này xuất hiện từ lúc nào hắn lại không phát hiện.

- Ngươi là ai?

Lưu Khắc Huân gọi nữ tỳ tiến lại gần rồi hỏi.

- Lưu quản gia sai nô tì đến Đông viện hầu hạ công tử.

- À, hôm qua dùng cơm tối mẫu thân có nhắc đến việc này.

Lưu Khắc Huân nói.

Sau đó hắn định nói thêm gì đó thì có người hầu đến thông báo đến giờ cơm tối nên chuyện định nói bị Lưu Khắc Huân thẩy ra sau đầu luôn.

***

- Công việc của con không gặp khó khăn gì chứ?

Trong lúc dùng cơm, Lưu lão phu nhân quan tâm hỏi.

- Vâng, mọi việc đều ổn cả.

- Ừm.

Ổn thì tốt, ở Đại An trước nay võ tướng không được quá trọng dụng...thêm vào đó việc ngày trước tổ phụ con và Hữu tướng đều không vừa mắt nhau, nên việc con bị làm khó là chuyện không tránh khỏi.

Lưu lão phu nhân bình thường ít ra khỏi cửa nhưng việc cần biết bà vẫn nắm rõ, dù Lưu Khắc Hiên không nói thì bà cũng biết.

Đối với việc, người của Hữu thừa tướng làm khó đứa cháu cưng thì bà ấy cũng không quá xem trọng, xử lý mấy việc nhỏ đó còn không làm được thì có thể làm nên đại sự gì.

***

Ánh nắng sớm mai chiếu xuyên qua khung cửa sổ, chiếu lên gương mặt nghiêm nghị của nam nhân.

Đồng hồ sinh học của Lưu Khắc Huân hoạt động rất tốt, đúng giờ đó thì lập tức thức dậy.

- Công tử người đã thức dậy chưa?

- Vào đi.

Nữ tỳ bưng chậu nước vào.

Lưu Khắc Huân bên này rửa mặt nhưng bất giác lại để ý mọi hành động của nữ tỳ đó.

Dùng xong điểm tâm, nữ tỳ mang triều phục đến cẩn thận giúp Lưu Khắc Huân mặc vào.

Ở khoảng cách gần như vậy Lưu Khắc Huân bất giác quan sát nữ tỳ trước mắt nhiều hơn một chút.

Bề ngoài không có điểm gì quá đặc biệt ngoại trừ khuôn mặt luôn dùng khăn che lại và đôi mắt chưa từng cùng Lưu Khắc Huân đối diện, mỗi khi gặp mặt cô ấy đều cúi đầu..