Tối hôm đó Bạch Cẩn ăn cơm, dạo phố, thử quần áo cùng một người đàn ông … Hơn nữa còn là cô cầm hết túi lớn túi nhỏ! Mà người đằng trước ăn diện như đi xem mắt lại đang thoải mái nhàn nhã đi dạo cửa hàng, còn thỉnh thoảng quay đầu giục cô đi nhanh lên.

Bạch Cẩn cắn răng cứng nhắc cười một tiếng với gương mặt cười đến là hớn hở kia, lập tức bước xa một cái dí hết đồ vào tay anh ta, lui lại một bước đứng vững.

“Có tí việc gấp, xin lỗi, đi trước.” Rồi, cô nhịn đủ rồi, tối nay cùng đi với anh ta đã là thất sách, thế mà còn tiếp anh ta đi shopping cầm đồ, cô cảm thấy mình thật sự là ăn đủ rồi!

Bạch Cẩn cười xong bèn quay người khôi phục mặt đơ, bụng bảo dạ khinh bỉ mình —— vì cái chuyện huần hòe gì mà lại đi dạo phố cùng tên cuồng mua sắm đáng sợ, đàn ông mà còn mua kinh hơn phụ nữ! Bạch Cẩn cảm thấy tối nay nhận thức của mình về đàn ông quả thực đã khác đi.

Quả nhiên, vừa đi được hai bước, có người vội vàng đuổi theo sau lưng, “Giận rồi à?”

Lộ Kiêu ngăn trở đường cô đi, vẫn dáng vẻ cười đùa tí tửng, “Đừng giận mà, không phải anh đùa em chơi thôi hả…”

“Anh chơi của anh, tôi có việc cần về.” Bạch Cẩn duy trì chút kiềm chế sau cùng của mình, khách khí trả lời, nhưng thật ra trong lòng rất muốn tiễn anh ta một câu “phắn đi”.

Lộ Kiêu cầm theo một túi lớn đồ đi tới đi lui bên người Bạch Cẩn, cười tủm tỉm không ngừng nói, “Đừng có vội về mà, cùng anh đi dạo được không?”

“Anh sai rồi, không nên để em cầm đồ, về sau những thứ này đều để anh làm là được chứ gì?”

Advertisement

Còn có lần sau à? —— Bạch Cẩn cười lạnh, tiếp tục đi.

“Chẳng lẽ em không phát hiện những thứ này đều là mua cho em sao? Không thì sao anh mua nhiều quần áo nữ như vậy làm gì đúng không? Coi như anh xin lỗi sớm được không…”

Lộ Kiêu người cao chân dài, vây quanh bên cạnh cô nói linh tinh, còn cầm túi lớn túi nhỏ dây lưng, trông qua như người bạn trai tốt đang dỗ bạn gái.

Hai người trị số nhan sắc đều rất cao, trên đường đi có không ít người qua đường nhìn đôi “người yêu” giận dỗi này, đều cảm thấy rất đậm vị yêu, nháo nhác vây xem, mấy dì trung niên nhìn một cậu chàng đẹp trai như Lộ Kiêu khép nép xin lỗi, cũng không nhịn được mở miệng khuyên giải: “Ôi cô bé ơi, đừng tức, cháu xem cậu này xin lỗi cháu như thế rồi, tha cho cậu ấy đi… giờ đàn ông đẹp trai lại biết dỗ người không nhiều đâu…”

Lộ Kiêu cười hì hì tiến lên giữ chặt tay Bạch Cẩn, Bạch Cẩn giãy ra không có kết quả, trong mắt người qua đường xem ra càng là một cặp đôi đang cáu kỉnh nhau, chỉ nghe Lộ Kiêu cười nói: “Cảm ơn dì ạ… Bạn gái của cháu dễ tức, cháu dỗ dành là ổn ạ… Cảm ơn.”

Rồi kéo Bạch Cẩn “từ từ” rời khỏi.

Thật xa rồi vẫn nghe được mấy dì sau lưng dì nói: “Ôi con gái giờ ấy mà, yêu vào là thích làm dáng… Cậu trai tuấn tú lại nghe lời thế tìm đâu ra…”

Cầm tay lái, Lộ Kiêu quay đầu nhếch miệng, cười đến là dập dờn, “Ây, vừa rồi có nghe thấy mấy dì  nói gì không?”

Bạch Cẩn mặc kệ anh ta.

Chính anh ta càng nghĩ càng đắc ý, “Vừa tuấn tú lại biết dỗ dành, ha ha…”

Đồ khùng!

Bạch Cẩn quả thực không phản bác được.

“Giờ có thể nói tôi nghe thử, chuyện anh hóng hớt được chưa.” Bạch Cẩn ngắt lời tự luyến của anh ta, đi thẳng vào vấn đề.

“Hử?”

“Chuyện liên quan tới Kim Nghị, tôi nghĩ anh biết rồi.”

Lộ Kiêu lúc này mới thu lại nụ cười bất cần đời, đàng hoàng nói: “Anh vừa biết không lâu.”

“Anh điều tra tôi à?” Bạch Cẩn nhàn nhã hỏi một câu, không có bất kỳ cảm xúc chập trùng gì.

Lộ Kiêu lại không hiểu sao mà lòng co rụt lại —— cô dường như hơi giận rồi.

Anh ta cuống quít giải thích, “Cũng không tính là điều tra, chỉ là tối đó thấy thần sắc em không ổn, nên muốn xem có thể giúp đỡ em gì hay không…”

Lộ Kiêu nhìn thần sắc cô như thường, sắp xếp ngôn ngữ rồi tiếp tục nói: “Ấy chỉ là dựa vào tình nghĩa người cũ cũng phải giúp một tay đúng không? Huống chi việc của em không phải việc nhỏ… Cái tên Kim gì gì… Kim Nghị đó, đúng, anh ta chơi thuốc chính là bắt đầu từ quán bar của bạn anh, về sau không có tiền nên tìm vay nặng lãi vay tiền, hiện tại nghe nói nợ to rồi, nên tìm tới một người thân thích vay tiền…”

“Tôi biết, tìm tới mẹ tôi… Hứa Thạch Lan.” Bạch Cẩn nối liền lời, ra hiệu anh ta nói tiếp.

Lộ Kiêu tới gần cô, cười có chút kỳ quái, “Kim Nghị nói, mẹ kế anh ta có đứa con gái, nhiều tiền lắm, anh ta có cách moi tiền từ chỗ cô ấy.”

Bạch Cẩn im lặng.

Lộ Kiêu cũng không nói gì, lẳng lặng nhìn cô.

Tướng mạo Bạch Cẩn kỳ thật thiên lạnh, không cười thì hoàn toàn là một mỹ nhân lạnh lùng, nhưng thường ngày cô toàn cười tủm tỉm, nói chuyện ôn hòa lễ độ, nên rất nhiều người đều cho là tính tình cô mềm mại tốt tính, thực ra không phải. Mấy ngày nay Lộ Kiêu cũng mò thấy một hai phần, một khi cô giống như cười mà không phải cười hoặc là không nói lời nào cụp xuống mắt, thì chẳng bao lâu là sẽ nổi giận.

Giờ phút này cũng thế. Cô im lặng không nói cụp mắt xuống, lông mi tinh mịn đen đen vểnh lên, nhếch môi không biết đang suy nghĩ gì, sắc mặt lạnh buốt. Bỗng nhiên cô chậm rãi cười, là kiểu cười chậm rãi kéo khóe miệng lên, cong thành một độ cong cực kì khắc chế, trông nửa gương mặt thì là một cái cười ôn hòa, song đáy mắt không mỉm cười.

Lộ Kiêu chẳng biết tại sao, nhìn cô cười thế này cảm thấy có chút không thoải mái, như hơi đau lòng, lại vô ý thức bài xích kiểu cảm xúc đàn bà này. Anh ta dỡ biểu cảm hài hước xuống, ngữ khí chân thành nói: “Nếu như cần giúp, tới tìm anh lúc nào cũng được, ” suy nghĩ một chút vẫn bổ sung một câu, “Căn cứ vào tình bạn bè cũ.”

Thế này thì nghe sẽ không dễ dàng bị từ chối nhỉ…

“Lộ Kiêu ——” Bạch Cẩn gọi tên của anh ta, “Dù anh dùng tâm thế gì để điều tra chuyện của tôi, thì dựa vào câu nói này, tôi cũng cám ơn anh. Nhưng chuyện này không cần làm phiền anh.”

“Không tính là phiền phức gì…”

“Không phải ý này, ” Bạch Cẩn nhìn thẳng ánh mắt của anh ta, lập tức cười lạnh nói: “Chính tôi cũng không có ý định đi quản, sao còn cần anh trợ giúp?”

“Nhưng đó là mẹ em—— “

“Không phải từ lâu rồi!” Bạch Cẩn thét một tiếng về phía Lộ Kiêu, giọng bén nhọn căn bản không giống như là cô sẽ bật ra.

Trong xe không khí ngột ngạt im lặng, Bạch Cẩn lâu rồi không phát t.iết cảm xúc trước mặt người khác, âm thanh bén nhọn này đã bao lâu rồi không bật ra từ trong cổ họng cô… Trong trí nhớ năm năm trước, lúc bố vừa qua đời, ngày nào cũng có người tìm tới trường cô, bảo cô mua cổ phần của bố để đền bù hao tổn cho cổ đông khác. Mấy cổ đông này rất nhiều người là thân thích, bố vừa chết, bèn lộ ra cái răng nanh tham lam vốn có, không để ý sự ổn định và lợi ích của công ty. Lúc trước khi Hứa Thạch Lan ly hôn bán cổ phần không phải họ không biết, công ty đã sớm lở đất, khi đó mấy người được gọi là thành viên ban quản trị là họ ở đâu? Bố khổ cực chèo chống mấy năm rốt cục không đủ sức xoay chuyển đất trời, chỉ để lại một vài sản nghiệp nhỏ bé tư nhân cho cô, tất cả tiền còn lại nện vào cổ phiếu cả vốn cũng vớt không nổi.

Đám người gọi là người thân này vây cô ở cổng tiệm cơm dưới lầu túc xá ở trường, từng câu từng chữ dùng mấy lời khuyên bảo đầy tình lý, thể hiện mười tám ban võ nghệ kể nghèo kể khổ. Lúc đó Bạch Cẩn rốt cuộc còn trẻ tuổi nóng tính, chuyển nhượng cổ phần trong tay bố ra ngoài, gào thét bảo bọn họ cút đi, sau này đừng có tới tìm cô nữa.

Khi đó cô còn biết giận, biết gào thét, biết dùng miệng lưỡi bén nhọn để chửi người ta, nhưng mấy năm nay lắng đọng xuống rồi, Bạch Cẩn quả thực đã giống một người phụ nữ bốn mươi năm mươi tuổi rồi—— xem xét thời thế tính toán tỉ mỉ, cô cũng biết mình càng ngày càng không thú vị.

Không ngờ tối nay lại phát t.iết cảm xúc với một người còn không đươc coi là tâm giao như Lộ Kiêu, Bạch Cẩn cảm thấy bản thân quả là sống lại thật rồi.