Liên tục mấy ngày trời luôn u ám, hiếm khi có một hôm nắng đẹp, lại trùng ngày Thẩm Diệu hẹn đi dạo với Phùng An Ninh.

Tuy trời nắng, nhưng lúc ra ngoài Thẩm Diệu vẫn mặc áo choàng bọc kín cả người, thời tiết này không ai đoán trước được lúc nào sẽ nổi gió, nếu chủ quan mà nhiễm phong hàn thì không đáng chút nào.

Sáng sớm, xe ngựa Phùng gia đã đến đón Thẩm Diệu và La Đàm.

Nhà họ Phùng rất cưng chiều cô con gái Phùng An Ninh, tuổi của nàng đã học xong khóa học ở Quảng Văn đường, nhưng nàng không chịu nỗi cảnh cả ngày ngồi ngốc trong nhà, mỗi ngày mặt trời vừa lên là phải dạo chơi khắp Định kinh, nhưng dù kinh thành có lớn, đi dạo lâu ngày cũng nhàm chán, vì vậy La Đàm đến đây làm Phùng An Ninh rất vui mừng, đóng vai chủ nhà giới thiệu với La Đàm nơi nào ăn ngon, nơi nào náo nhiệt.

La Đàm cũng không hổ là tiểu thư nhà họ La, cửa hàng quần áo, trang sức vừa xem xong đã quên mất, suốt ngày cứ chạy đến cửa hàng binh khí, chỉ cần nhìn thấy là ánh mắt sáng rực, Phùng An Ninh đâu biết xem những thứ này, mới sống chết kéo Thẩm Diệu đi theo.

Hôm nay, Phùng An Ninh mặc váy màu hồng phấn, bên ngoài khoát áo choàng gấm đỏ nhạt, đẹp rực rỡ mà ấm áp trong ngày đông, cô gái đang tuổi dậy thì ngày càng xinh đẹp, nhưng vừa phát ra tiếng, vẻ đẹp ấy bị sự kiêu căng che lấp, nàng xốc rèm xe ngựa, sốt ruột nói: “Đợi lâu muốn chết, sao còn chưa lên!”

Không ngờ người đứng bên ngoài xe là Thẩm Khâu.

Thẩm Khâu đưa Thẩm Diệu và La Đàm ra cửa, hắn biết ở kinh thành Thẩm Diệu chỉ có một mình Phùng An Ninh là bạn. Trong trí nhớ của hắn, đó là một tiểu thư ương ngạnh, không ngờ dưới tấm rèm xe ngựa là một khuông mặt trong veo như nước.

Cô gái trông thấy hắn, co rụt đầu lại, thanh âm cao ngạo lập tức thấp xuống, rụt rè nói: “Chào Thẩm thiếu gia.”

Thẩm Khâu kinh ngạc nhìn Phùng An Ninh, gật đầu xem như chào hỏi. Đỡ Thẩm Diệu và La Đàm lên xe ngựa, dặn dò họ chú ý an toàn rồi rời đi.

Hôm nay Phùng An Ninh mời nên hộ vệ Phùng gia đi theo rất đông, vì vậy Thẩm Diệu và La Đàm không mang theo hộ vệ.

Thẩm Khâu đi rồi, Phùng An Ninh vỗ vỗ ngực, nhẹ nhàng thở ra. Thật kỳ quái, mỗi lần nhìn thấy Thẩm Khâu, Phùng An Ninh luôn cảm thấy sợ hãi. Tuy rằng Thẩm Khâu chưa hề tỏ ra nghiêm khắc với nàng, nhưng khí thế uy nghiêm của tướng quân làm Phùng An Ninh sợ chết khiếp. Vả lại trong hai năm qua, Thẩm Khâu ngày càng trưởng thành, kiên nghị hơn, tuy vẫn là một ca ca ấm áp nuông chiều em gái, nhưng đối với người ngoài khá là lạnh lùng.

La Đàm hỏi Phùng An Ninh: “Sao mặt ngươi đỏ vậy?”

Phùng An Ninh sửng sốt, sờ sờ mặt. Nàng cầm quạt lên quạt thật mạnh, che giấu: “Xe ngựa này thật là nóng.”

La Đàm không hề nghi ngờ nói: “Chắc tại ngươi mặc quá dày rồi.” Vừa nói chợt nhớ tới điều gì, lại hỏi: “An Ninh, sao ngươi lại sợ Khâu biểu ca?”

Phùng An Ninh lớn tiếng nói: “Ta sợ hắn khi nào?” Làm La Đàm giật mình hoảng sợ.

La Đàm nói: “Bộ dạng vừa rồi của ngươi chính là sợ hãi đó thôi, chuyện này cũng có gì đáng xấu hổ chứ. Ngươi đừng lo, Khâu biểu ca là người tốt, chỉ là vẻ ngoài hơi hung dữ, mới có thế mà ngươi đã sợ, ngươi chưa gặp La Táp biểu ca, huynh ấy mới là hung thần ác sát a.”

La Táp không hề biết cách xa ngàn dặm La Đàm đang nói xấu về mình.

Phùng An Ninh lặp lại: “Ta không có sợ hắn!”

La Đàm nói: “Được được được, ngươi không sợ, được chưa.”

Thẩm Diệu yên lặng nhìn hai má Phùng An Ninh đỏ ửng, trong lòng nghĩ ngợi.

Kiếp trước Phùng gia đứng sai phe, sau khi tân đế lên ngôi, Phùng lão gia bị liên lụy, vì bảo vệ Phùng An Ninh nên đã gả nàng cho biểu ca bên nhà mẹ. Không ngờ vị biểu ca kia bề ngoài tô vàng nạm ngọc nhưng bên trong lại thối rữa, sau khi Phùng gia suy sụp mới lộ ra việc hắn nuôi gái bên ngoài, còn có cả con trai riêng. Phùng An Ninh tính tình cao ngạo sao có thể chịu được nỗi nhục lớn như vậy, cầm kéo cùng cô gái kia đồng quy vô tận.

Kiếp này vì những toan tính bảo vệ gia đình của Thẩm Diệu, vô tình làm thế lực các hoàng tử ở Minh Tề ngang nhau, Phùng lão gia chưa ngã về phe nào. Dù vậy ai đoán được tương lai có lặp lại hay không?

Thẩm Diệu không có cảm tình với Phùng gia, nhưng nếu là Phùng An Ninh thì nàng sẵn sàng ra tay giúp đỡ, cảnh ngộ của Phùng An Ninh làm nàng nhớ đến đứa con gái Uyển Du, đều là kẻ đáng thương bị gia tộc liên lụy.

“Ngươi nhìn ta làm gì?” Phùng An Ninh thấy Thẩm Diệu nhìn mình chằm chằm, tưởng rằng Thẩm Diệu cũng nghĩ như La Đàm, hổn hển nói: “Ngươi cũng nghĩ ta sợ đại ca ngươi?”

La Đàm nghe vậy cười trộm, Thẩm Diệu giật mình, lắc đầu: “Không có, ta thấy váy của ngươi rất đẹp.”

Là phụ nữ ai cũng thích được khen, dù Phùng An Ninh đang tức giận thế nào cũng xìu xuống ngay lập tức: “Còn phải nói, bộ váy này là nương ta tìm tú nương giỏi nhất kinh thành may đấy, kiểu dáng cũng là mới nhất năm nay.”

Trong lòng Thẩm Diệu thở dài, thôi thì tùy duyên, dục tốc bất đạt, có một số việc từ từ nảy mầm sẽ tốt hơn.

Ba người cùng đi dạo đúng là mệt hơn hai người rất nhiều, bởi vì mỗi người một ý, Phùng An Ninh thích xem trang sức, La Đàm thích binh khí và những vật dụng mới lạ, Thẩm Diệu bị lôi kéo chạy khắp tứ phía, đi với hai người này như dẫn theo hai đứa con nít luôn miệng tranh cãi làm nàng đau cả đầu.Vậy mà khi hai người tranh cãi xong lại quay qua nói nàng “Tuổi còn trẻ mà cứ như lão bà ấy”, “Người gì mà buồn tẻ hơn cả hòa thượng ở trong miếu”.

Ngày hôm nay trôi qua hết sức náo nhiệt, ba tiểu thư đi tới nơi nào cũng mua mấy bao đồ, Phùng An Ninh là người hào phóng, dù La Đàm và Thẩm Diệu nhìn trúng món nào cũng vung tay lên: “Mua!”. Nếu Thẩm Diệu không ngăn cản, không biết chừng nàng ta rinh cả cửa tiệm trang sức về phủ.

Vui chơi thỏa thích, đến khi trời chạng vạng, mọi người chuẩn bị ra về, ai ngờ vừa lên xe ngựa, Phùng An Ninh xem xét túi tiền thì lo lắng nói: “Ơ, sao không thấy cây trâm gắn đá mắt mèo ta vừa mua.”

Cả ngày hôm nay, món đồ làm Phùng An Ninh ưng ý nhất chính là cây trâm này, viên đá kia màu xanh thuần, trong suốt không một tạp chất, nhìn rất đẹp mắt, lúc ăn cơm ở tửu lâu Phùng An Ninh còn đem ra ngắm nghía, thích thú không buông.

Thẩm Diệu nói: “Ngươi tìm lại xem, vừa mới cầm trong tay, sao giờ lại không thấy?”

Phùng An Ninh xem lại túi tiền, lại hỏi mấy nha hoàn bên cạnh, ai cũng nói thông nhìn thấy, La Đàm nói: “Có khi nào để quên ở tửu lâu không?”

Phùng An Ninh đáp: “Ta không biết.”

“Trở lại đó hỏi xem.” Thẩm Diệu nói: “Ngươi vừa mới đi, nếu để quên người ở tửu lâu chắc chắn sẽ nhặt được, ta đi cùng ngươi.”

Phùng An Ninh ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Để ta tự đi, chỉ là chút bạc, mất cũng không sao, tiếc là vì hiếm lắm mới gặp được vật vừa ý như vậy.”

La Đàm nghe xong á khẩu, Phùng An Ninh đúng là nhiều tiền, thật ra Phùng gia không phải tiền muôn bạc vạn, chỉ là quá yêu thương cô con gái này nên về tiền bạc chưa từng để Phùng An Ninh phải chịu thiếu thốn, lâu dần làm Phùng An Ninh không hề coi trọng đồng tiền, mất món đồ quý giá không hề tiếc bạc.

“Ta dẫn vài hộ vệ đi tìm.” Phùng An Ninh nói: “Các ngươi ở đây chờ, ta sẽ nhanh chóng trở lại.”

Thẩm Diệu gật đầu. Phùng An Ninh dẫn theo hơn phân nửa hộ vệ, chủ yếu là để phô trương thanh thế, trấn nhiếp những kẻ muốn giấu vật nhặt được làm của riêng.

Phùng An Ninh đi rồi, chỉ còn lại La Đàm, Thẩm Diệu và bốn hộ vệ. La Đàm nhìn trời nói: “Đợi An Ninh xong việc, trở về phủ chắc là tối rồi.” Nói xong duỗi người: “Hôm nay đúng là mệt chết, sáng mai ta muốn ngủ nướng, đừng ai gọi ta.”

Thẩm Diệu im lặng, thầm nghĩ vừa rồi ai mới hứng trí bừng bừng nói sắp tới phải đi chơi tiếp.

Đang nghĩ, bỗng nhiên nghe hộ vệ bên ngoài nói: “Thẩm tiểu thư, La tiểu thư, thuộc hạ vừa nhặt được cây trâm của tiểu thư.”

“Hả?” La Đàm sửng sốt. Vén rèm xe lên, quả nhiên hộ vệ đang cầm trong tay một cây trâm đính đá.

La Đàm nhíu mày: “An Nình đúng là hậu đậu, cây trâm rơi dưới đất cũng không thấy.”

Hộ vệ kia tiến lên hai bước, đưa cây trâm cho La Đàm.

Vừa mới cầm cây trâm, La Đàm đã bị tên hộ vệ túm lấy.

Một hộ vệ khác lập tức đánh ngã phu xe, bước lên thế chỗ, cầm roi quất mạnh vào mông ngựa, con ngựa bị đau cất vó chạy như điên.

Mọi việc phát sinh quá nhanh, hai tên hộ vệ còn lại cũng không kịp phản ứng, chờ nhận ra biến cố thì xe ngựa đã chạy đi rồi.

La Đàm phản ứng nhanh, lúc tên kia túm lấy nàng, La Đàm vững vàng bám lấy càng xe, ngã người về phía sau. Tên kia chụp hụt, cũng không dây dưa, nhảy lên con ngựa khác, chạy theo xe ngựa hướng về ngoại thành.

Trên đường phố rất đông dân chúng, nhìn thấy chiếc xe điên chạy băng băng thì hoảng hồn tránh đi, hàng hóa bị đụng rơi vãi không ít. Thẩm Diệu và La Đàm ở trong xe cũng nghiêng ngã liên tục.

Thời điểm nguy khốn, La Đàm vẫn nắm chặt tay Thẩm Diệu: “Biểu muội đừng sợ, chúng ta mở của nhảy xuống, bên ngoài người nhiều như vậy, họ sẽ kiêng kị vài phần!”

Thẩm Diệu cả người bị sốc nảy, đáp: “Không kịp rồi, ngươi xem bên ngoài đi.”

La Đàm vịn cửa sổ nhìn ra, bên ngoài không phải con đường lớn quen thuộc mà là một ngõ nhỏ, không một bóng người. La Đàm cảm thấy tuyệt vọng, bây giờ dù có nhảy xuống thì cũng là cá nằm trên thớt mặc người chém giết.

“Đừng lo lắng, bọn họ muốn đối phó ta, lát nữa ngươi cứ giả bộ bất tỉnh rồi tìm cách thoát thân.”

“Sao ta có thể bỏ ngươi mà chạy trốn một mình?” La Đàm nói: “Lúc trước ở thành Tiểu Xuân ngươi từng cứu La gia, hôm nay ta sẽ không bỏ ngươi, nếu chết thì cùng chết.”

Thẩm Diệu dở khóc dở cười, đây đâu phải thời điểm nói nghĩa khí, nàng cố gắng giữ thẳng cơ thể, nói nhỏ bên tai La Đàm: “Nhớ kỹ, sau khi chạy ra, nhanh chóng đến phủ Duệ vương, nói với người ở đó là ta muốn giao dịch, giá cả bàn sau.”

La Đàm nghe xong ngẩn ngơ, hoài nghi nhìn Thẩm Diệu: “Duệ vương? Biểu muội…ngươi qua lại với hắn từ lúc nào…”

“Đừng hỏi nhiều.” Thẩm Diệu nói: “Việc này quan hệ trọng đại, Duệ vương không muốn người khác nhắc tới, ta tin tưởng ngươi nên mới tiết lộ.”

La Đàm gật đầu, rồi lại lắc đầu: “Không được, ta không bỏ ngươi lại một mình.”

Thẩm Diệu muốn nói tiếp nhưng xe ngựa đột ngột dừng lại, cả hai ngã nhào đụng vào thành xe. Sau đó rèm xe bị vén mạnh, một người tiến vào lôi Thẩm Diệu ra ngoài.

La Đàm ôm đùi Thẩm Diệu: “Biểu muội!” Nàng dùng tất cả sức lực từ khi cha sinh mẹ đẻ, túm lấy Thẩm Diệu, vì thế người bên ngoài không kéo đi được, hắn cực kỳ tức giận, vung chân đạp La Đàm.

Dù La Đàm thường xuyên tập võ, nhưng chỉ là một cô gái trẻ tuổi, bị người có sức lực đá như vậy, lập tức văng ra ngoài.

Tên còn lại nghe động tĩnh thúc giục: “Nhanh lên, đừng để bị người khác phát hiện.”

Bọn họ chém đứt xe ngựa, nhét vải vào miệng Thẩm Diệu rồi trói tay trói chân nàng, đánh nàng bất tỉnh quăng lên lưng ngựa, hành động này làm La Đàm nổi giận, đột nhiên nàng thấy bên trong xe ngựa rơi ra một thanh đoản đao, hôm nay Phùng An Ninh mua đủ loại châu báu trang sức, cũng mở lòng từ bi cùng nàng đi dạo cửa hàng binh khí, đoản đao kia mua được ở nơi đó. La Đàm không hề suy nghĩ, cầm đoản đao đâm người trước mặt.

Tên kia cũng là người luyện võ, lách mình tránh được đòn tấn công đồng thời bẻ ngoặc cánh tay của La Đàm, La Đàm nhìn hắn thốt lên: “Binh sĩ…”

Bọn họ không phải hộ vệ thông thường, mấy chiêu thức này rõ ràng là bài bản quân đội, thân phận bọn họ nhất định là binh lính.

Tên kia nghe thấy lời La Đàm, ánh mắt ác độc đoạt lấy đoản đao trong tay La Đàm, đâm xuống một nhát.

La Đàm ôm thắc lừng từ từ ngã xuống.

Tên còn lại thúc giục: “Đừng chần chờ nữa, đi mau!”

Tên kia ném đao, tung mình lên một con ngựa khác. Cả hai nhanh chóng biến mất ở ngõ nhỏ.

Sâu trong ngõ hẻm, chỉ còn lại chiếc xe lạc ngựa đứng bơ vơ, La Đàm nằm úp sấp bên cạnh, trang phục màu trắng dần dần nhiễm đỏ.

...

“Bốp”, Phùng An Ninh tát cho hai hội vệ mỗi người một bạt tai.

Hai người lập tức quỳ xuống, dập đầu nói: “Thuộc hạ vô dụng, thỉnh tiểu thư trách phạt!”

“Trách phạt?” Phùng An Ninh giận quá hóa cười: “Muốn ta trách phạt thế nào? Đánh roi hay là đem bán? Trách phạt các ngươi có lợi ích gì? Thẩm Diệu và La Đàm sẽ trở về hay sao?”

Hai tên hộ vệ không dám nói nửa lời. Bọn họ cũng đã đuổi theo xe ngựa, nhưng chiếc xe kia chạy cực nhanh, bọn họ chân không làm sao đuổi kịp, đuổi đến ngã rẽ thì mất dấu.

Phùng An Ninh sắp điên rồi. Nàng chỉ mới đi một chút, trở về đã không thấy xe ngựa, mọi người vây quanh chỉ trỏ, nàng phái nha hoàn nghe ngóng mới biết có người cướp xe ngựa của mình.

Bên trong xe, còn có Thẩm Diệu và La Đàm!

Không bao lâu, có hai hộ vệ quay lại, báo là không đuổi kịp xe ngựa. Phùng An Ninh nhìn cây trâm dính đầy bụi bặm, nhắm mắt lại, dù bình thường vô tâm vô tư nhưng trong lòng nàng vẫn rõ ràng, việc hôm nay là có người cố ý sắp đặt, trà trộn vào hộ vệ nhà họ Phùng, ý đồ bắt cóc La Đàm và Thẩm Diệu.

Thẩm Diệu và La Đàm thân phận thế nào? Một người là đích nữ duy nhất của Thẩm Tín, một người là cháu ruột La Tuyết Nhạn, dù là người nào cũng là tiểu thư danh giá bậc nhất kinh thành, thân phận như vậy mà vẫn có người chấp nhận nguy hiểm tính mạng bắt cóc, rõ ràng cả hai đang lành ít dữ nhiều.

Nghĩ tới đây, cả người Phùng An Ninh run rẩy. Là nàng mời bọn họ đi dạo, là nàng dẫn theo hộ vệ, là nàng muốn trở lại tửu lâu tìm trâm cài. Nếu nàng không dẫn hộ vệ đi, đông người như vậy hung thủ sẽ không dám ra tay, nếu nàng không ngại phiền toái để Thẩm Diệu dẫn theo vài hộ vệ Thẩm phủ, sẽ không xảy ra biến cố, nếu nàng không nằng nặc mời Thẩm Diệu, mọi chuyện sẽ không phát sinh.

Là nàng, đều là lỗi của nàng!

Toàn thân Phùng An Ninh lung lay sắp ngã, nha hoàn hoảng sợ đỡ lấy nàng: “Tiểu thư đừng tự trách, làm hại thân thể, lão gia phu nhân nhìn thấy sẽ đau lòng.”

Phùng An Ninh lắc đầu, cười thảm: “Ta chỉ mới như vậy cha mẹ đã đau lòng, vậy khi biết được tin Thẩm Diệu và La Đàm gặp chuyện, Thẩm phu nhân và Thẩm tướng quân sẽ ra sao? Dù giết ta để bồi thường cũng đền không nỗi.” Nàng bụm mặt, không để ý thân phận, khóc rống lên.

“Sao lại thế này? Kiều Kiều đâu? Đàm biểu muội đâu?” Từ bên ngoài truyền đến giọng nam trầm nặng. Phùng An Ninh buông tay, nhìn Thẩm Khâu sải bước tiến vào, phía sau có rất nhiều thủ hạ, tướng mạo uy vũ, khí thế bức người, mọi người bất giác đều lui lại.

Hôm nay Thẩm Khâu tan sớm, hắn định vài hôm nữa sẽ ra ngoài săn thú, vốn muốn hỏi La Đàm và Thẩm Diệu có muốn đi cùng không, ai ngờ chưa về đến nhà, đã nghe thủ hạ báo cáo, Thẩm Diệu và La Đàm đã gặp chuyện.

Sau khi hay tin Thẩm Khâu cưỡi ngựa chạy thẳng đến đây, không ngờ cảnh tượng đầu tiên nhìn thấy là Phùng tiểu thư kiêu căng ngạo mạn ôm mặt khóc rống, trong lòng Thẩm Khâu dâng lên cảm giác không rõ ràng.

Hắn sải bước đến bên Phùng An Ninh hỏi: “Xảy ra việc gì?”

Phùng An Ninh sửng sốt, Thẩm Khâu đứng trước mặt nàng, thân hình cao lớn, thần sắc lo lắng, đột nhiên nàng không nói nên lời.

Thẩm Khâu rất yêu thương Thẩm Diệu, chuyện này ai cũng biết. Vì đứa em gái này, Thẩm Khâu có thể làm bất cứ điều gì, nếu Thẩm Khâu biết Thẩm Diệu bị bắt cóc…

Nàng gian nan mở miệng: “Ta với Thẩm Diệu, La Đàm dạo xong cửa hàng, ta trở về tửu lâu lấy đồ, Thẩm Diệu và La Đàm chờ trên xe ngựa…, gian tế trà trộn vào hộ vệ Phùng phủ, bắt Thẩm Diệu và La Đàm. Ta đã cho người báo tin để phụ thân âm thầm điều tra, nhưng…” Phùng An Ninh cố nén nước mắt: “Thực xin lỗi, đều là ta sai.”

Thẩm Khâu siết chặt nắm đấm, có thể nghe được tiếng xương khớp vang lên.

Hắn thở sâu, gọi Mạc Kình, giọng nói hết sức bình tĩnh: “Báo quan, phong tỏa kinh thành, tìm người, điều động quân đội Thẩm gia, lấy lệnh bài của ta truyền lệnh xuống, toàn thành lùng bắt, tìm được ngươi, Thẩm gia sẽ hậu tạ vạn lượng hoàng kim!”

Vạn lượng hoàng kim! Dân chúng xung quanh như ngừng thở.

Phùng An Ninh nghe được cũng sửng sốt, nhanh chóng phục hồi tinh thần, trong lòng vừa khó chịu vừa tự trách. Thẩm Khâu không hề do dự, nguyện ý treo giá vạn lượng hoàng kim, chứng tỏ Thẩm Diệu trong lòng hắn quý hơn châu báu, nhưng hiện giờ Thẩm Diệu sống hay chết còn chưa biết, ta không giết Bá Nhân, nhưng Bá Nhân vì ta mà chết (Thời Đông Tấn, Trung Quốc, có người tên là Vương Đạo, xuất thân danh môn, có học thức và tài năng, theo phò Tư Mã Duệ - tức Lang Nha vương, thuộc tông thất nhà Tấn. Về sau Tư Mã Duệ lên ngôi, ông được phong đến chức thượng thư, ngang hàng thừa tướng. Do mâu thuẫn với triều đình, anh họ của ông là Vương Đôn khởi binh tạo phản, ông và gia quyến vào cung thỉnh tội thì gặp Chu Nghĩ, tự là Bá Nhân, cũng là quan trong triều, ông nói với Chu Nghĩ rằng: “Bá Nhân, nay trăm người trông vào ông.” Chu Nghĩ nghe vậy động lòng, dâng biểu lên hoàng đế nói Vương Đạo vô tội. Vương Đạo không biết việc này, lúc đến dự yến nhà Chu Nghĩ, nghe triều thần bàn tán diệt giặc, trong lòng ông có khúc mắc, cho rằng mọi người ám chỉ mình, từ đó oán hận Chu Nghĩ. Cuối cùng, hoàng đế không truy cứu, Vương Đạo thoát chết. Vương Đôn kéo binh về thành, tự xưng thừa tướng. Vương Đôn vào kinh, hỏi Vương Đạo cách xử lý triều thần trung thành với hoàng đế, đề cập đến Chu Nghĩ, dù là gợi ý thăng quan mua chuộc hay giết chết Vương Đạo đều im lặng không đáp, vì thế Vương Đôn bèn giết Chu Nghĩ. Về sau, Vương Đạo biết việc Chu Nghĩ giúp mình thoát chết, khóc to mà nói: “Tuy ta không giết Bá Nhân, nhưng Bá Nhân vì ta mà chết.”).

Sắc mặt Mạc Kình nghiêm nghị, tuân lệnh xoay người rời đi. Phùng An Ninh nói: “Tuy báo quan có thể phong tỏa kinh thành, nhưng chuyện bị lộ sẽ có lời đồn đại, tổn hại thanh danh Thẩm Diệu và La Đàm.”

Phùng An Ninh là nữ tử, hiểu được thanh danh đối với nữ tử rất quan trọng. Chuyện Thẩm Diệu và La Đàm bị bắt truyền ra, rất có thể bị đối thủ của Thẩm gia ở kinh thành lợi dụng, phỏng đoán ác ý.

Thẩm Khâu nói: “So sánh giữa thanh danh và tính mạng, thanh danh không đáng một đồng. Dù thật sự tổn hại danh dự, Thẩm gia sẽ nuôi nàng cả đời, có phải không nuôi nỗi đâu?”

Hắn xoay người ra ngoài, Phùng An Ninh nói: “Thật xin lỗi, việc hôm nay đều do ta liên lụy, ngày khác ta chắc chắn đến nhà các ngươi nhận tội.”

“Việc này không liên quan đến ngươi,” giọng nói Thẩm Khâu trầm trầm không nghe ra vui hay giận: “Gian tế có chuẩn bị mà đến, dù không phải hôm nay, cũng sẽ tìm cơ hội xuống tay.”

Trong lòng Phùng An Ninh cảm thấy an ủi, nhưng không đợi nàng nói chuyện, đã nghe Thẩm Khâu thản nhiên nói tiếp: “Nhưng ngươi cũng không cần đến nhà, thấy ngươi, mọi người không khỏi giận chó đánh mèo. Vì vậy Phùng tiểu thư tạm thời đừng đến mới thỏa đáng.”

Hắn sải bước, bỏ lại Phùng An Ninh đứng đó ngơ ngác.

Ra ngoài, A Trí hỏi Thẩm Khâu: “Thiếu gia cứ như vậy điều động quân đội Thẩm gia, không hỏi ý kiến lão gia và phu nhân sao?”

“Hỏi con khỉ!” Thẩm Khâu mắng: “Lúc này còn nghĩ Đông nghĩ Tây cái gì. Những người đó cả gan như vậy, tình hình Kiều Kiều và Đàm biểu muội hết sức nguy hiểm. Con mẹ nó, đám người đó dám động thủ trên đầu thái tuế, chờ ta bắt được, phải phanh thây xẻ thịt mới hả giận.” Hắn tức giận, nói chuyện với thủ hạ không hề kiêng kỵ, nhanh chóng lên ngựa: “Đến phủ doãn, cho dù lật lên ba thước đất Định kinh, ta cũng phải tìm cho ra!”

Tin tức Thẩm ngũ tiểu thư và biểu tiểu thư La gia bị bắt cóc như một cơn gió truyền khắp Định kinh. Đây là sự thật không thể giấu diếm. Thứ nhất, thời điểm Thẩm Diệu và La Đàm bị bắt, có nhiều dân chúng chứng kiến, cũng có người nhận ra Phùng An Ninh. Thứ hai, toàn bộ kinh thành xuất động, cửa thành bị đóng, quân đội Thẩm gia ráo riết truy lùng, hộ vệ Phùng gia toàn bộ xuất động, chuyện lớn như vậy, muốn không biết cũng khó.

Ai cũng biết Thẩm Tín thương con gái, tức giận thiếu chút lật tung cả kinh thành, làm không ít người sợ hãi. Hai vợ chồng sau khi nghe tin, đích thân dẫn người đến từng nhà tìm kiếm.

Cước bộ không ngừng truy đến nửa đêm.

Tạ Cảnh Hành vừa về tới phủ Duệ vương, đã thấy Quý Vũ Thư và Cao Dương đứng chờ. Bình thường Quý Vũ Thư đều ở hiệu cầm đồ Phong Tiên, Cao Dương thân phận đặc biệt, hiếm khi cùng xuất hiện ở phủ Duệ vương.

Tạ Cảnh Hành liếc nhìn cả hai, giao đồ trong tay cho Thiết Y, bạch hổ trong sân nhìn thấy hắn vui mừng bổ nhào tới, cắn ống quần hắn.

Tạ Cảnh Hành ôm bạch hổ lên hỏi: “Chuyện gì?”

Cao Dương nhìn qua Quý Vũ Thư, Quý Vũ Thư nhìn qua bạch hổ, chần chừ chốc lát rồi hạ quyết tâm nói: “Có chuyện muốn báo với ngươi.”

“Chuyện gì?” Tạ Cảnh Hành hôm nay ra khỏi thành, quả thật không biết chuyện xảy ra ở Định kinh.

“Gần đây kinh thành trị an không tốt, hơi loạn một chút.” Quý Vũ Thư vò đầu bứt tai, nói: “Hôm nay có vị tiểu thư đi dạo, bị gian tế trà trộn vào gia đinh, cướp đi một chiếc xe ngựa, trên xe có hai vị tiểu thư nhà quan, đến bây giờ còn chưa tìm được.”

Tạ Cảnh Hành nhìn chằm chằm Quý Vũ Thư.

Quý Vũ Thư né tránh ánh mắt hắn, run rẩy nói: “Ta và Cao Dương muốn nhắc nhở ngươi, ngươi mỹ mạo như vậy, không kém bất kỳ tiểu thư nào, ra đường nhớ phải cẩn thận.”

Tạ Cảnh Hành nghiến răng: “Quý Vũ Thư!”

“Ta nói! Ta nói! Người kia ngươi cũng biết, chính là Thẩm ngũ tiểu thư!” Quý Vũ Thư nói xong, lui lại từng bước, núp sau lưng Cao Dương.

Trong phòng lập tức yên tĩnh.

“Ơ, hắn đâu rồi?” Quý Vũ Thư mờ mịt nhìn sân viện trống rỗng, chỉ còn lại bạch hổ bị người ta tiện tay ném xuống đất, đau đến nỗi ngao ngao kêu to.

“Ngươi là là đồ ngốc à?” Cao Dương lạnh mặt nhìn hắn.

“Thông minh hơn ngươi là được.” Quý Vũ Thư đáp trả.

Cùng lúc đó, tin tức từ các nơi đưa đến, đã tìm được La Đàm.

Mạc Kình nói: “La tiểu thư sắp không xong.”