Thiếu niên lang chạy như điên trong núi rừng, nhanh nhẹn như một báo săn đã trưởng thành. Lưng hắn đeo một bọc quần áo, di chuyển chạy nhảy giữa khu rừng mồ hôi ướt đẫm như mưa. Ánh mắt của hắn sáng ngời trong suốt, giống như vầng trăng sáng tỏ chiếu ngược trong hồ Thanh Trì kia. Từ sau khi vào rừng hắn không hề dừng lại, thỉnh thoảng kéo một chiếc quần áo xuống bắt lên ngọn cây hoặc để lại trong bụi cỏ.

Mảnh rừng này rất rậm rạp, cho nên hùng ưng bay trên cao không nhìn rõ bóng dáng của thiếu niên.

Chạy trong rừng hơn nửa canh giờ, Lý Nhàn xác định đã tách khỏi nơi ẩn thân của đám người Trương Trọng Kiên, mới chậm rãi dừng bước lại. Hắn thả đống quần áo trên đất, ngồi bệt xuống thở phì phò. Sau khi nghỉ ngơi trong chốc lát, hắn cầm quần áo vãi ra đất, sau đó cầm một thứ trong tay nhanh nhẹn trèo lên một cây đại thụ, treo giữa lá cây, xác định sẽ không dễ dàng bị người ta phát hiện hắn lại tuột xuống. Cứ như vậy, hắn đã bắt mười mấy chiếc quần áo trên từng cây đại thụ, chân tay hắn đã mỏi nhừ. Nếu không phải ở trên thảo nguyên hai năm tu luyện cường độ cao, chỉ sợ thể lực của hắn không đủ để chống đỡ lâu như thế.

Hắn ngã ra đất, ngồi dựa một cây đại thụ tháo bình nước uống ừng ực vài ngụm, lau vệt nước trên khóe miệng và mồ hôi trên trán, hắn nhếch môi cười cười.

Hắn nhìn quần áo được giấu kỹ, xác định sẽ không bị người ta dễ dàng phát hiện mới đứng lên, buộc lại túi nước, đeo trực đao màu đen và bình tiễn sau lưng, cầm cung cứng trong tay.

Ánh mắt hướng về phương phướng trốn đến, khóe miệng Lý Nhàn gợn lên ý cười âm u lạnh lẽo.

Hắn hơi hơi cúi người, sau đó hai chân đạp mạnh về phía trước xông ra ngoài, không ngờ lại chạy về hướng ngược lại.

Một đường lao nhanh, hắn lấy một mũi tên lông vũ vừa chạy nhanh vừa kéo cung cứng ra, bắn một con sóc ghim vào trên thân cây, sau đó rất nhanh thu mũi tên lại, ném thi thể con sóc vào trong bụi cỏ. Dọc đường, hắn không ngừng bắn tên, bắn chết động vật, sau đó ném thi thể vào trong bụi cỏ rậm rạp.

Dọc theo lộ tuyến chạy ra, tận đến khi ra ngoài bìa rừng mới thay đổi phương hướng. Hắn chạy một mạch đến chỗ sơn động mà một mã tặc Thiết Phù Đồ kia nói, sau khi chui vào nhanh chóng cởi toàn bộ quần áo ra, dùng bùn đất ướt trong sơn động bôi trát lên hai chân, cúi xuống kiểm tra không có gì sơ hở mới cứ trần truồng như thế buộc bình tiễn và trực đao, túi da hươu lên người, nắm chặt cung cứng đi ra.

Sau khi ra khỏi sơn động, Lý Nhàn không tiếp tục chạy trốn, mà là hít vào một hơi thật sâu để lòng của mình bình tĩnh trở lại. Gió núi phần phật thổi qua, rất nhanh mồ hôi trên người hắn đã bị thổi khô. Lý Nhàn cúi đầu nhìn nhìn thứ dưới háng, lập tức trong lòng cảm thán: Gió thổi gà con thật là mát quá.

Hắn chậm rãi đi đến bên vách núi, hít vào một hơi dài sau đó bắt đầu leo lên. Giống như một con thằn lằn lớn, vịn bò lên nham thạch nổi lên cao hơn mười thước. Vách đá ngắt quãng này cũng không cao, phía trên hơn mười thước lại là dốc thoải. Sau khi Lý Nhàn đi lên lại trèo lên một cây đại thụ, ẩn mình vào trong tán lá rậm rạp, không nhúc nhích.

Cứ ẩn mình trên tán cây như vậy chừng nửa canh giờ, cuối cùng phía trước vọng đến những tiếng ồn ào.

Lý Nhàn điều chỉnh hô hấp của mình, chậm rãi rút mấy phá giáp chùy ra đặt trên chạc cây, sau đó nắm cường cung trong tay, lẳng lặng đợi những Long Đình Vệ này xuất hiện.

Không quá lâu, binh lính mặc cẩm y màu lam rất đông xuất hiện trong tầm mắt của Lý Nhàn. Mà khiến cho Lý Nhàn chú ý chính là cô gái đi đầu đội ngũ và con chó đang được nàng dắt trong tay kia. Lý Nhàn không khỏi nhớ tới rào tre bên ngoài thảo lưu của Diệp Hoài Tụ tại Lạc Nhược Thủy tái bắc. Chính là giống như cô gái và cẩu lần đó dưới rào tre ngoài thảo lư kia. Ngẫm nghĩ một chút, hóa ra là mình đã xem một bộ phim truyền hình cùng tên như vậy rồi.

Lý Nhàn cười cười, phát hiện trí nhớ của mình có chút thoái hóa.

Con chó ngao to lớn kia dường như rất hưng phấn, trên đường không ngừng gầm gào nhào về phía trước. Mà tầm mắt của Lý Nhàn lại tập trung trên người cô gái kia, về phần con chó thì hắn căn bản không đếm xỉa tới. Tuy nhiên sở dĩ bị cô gái kia thu hút ánh mắt, nguyên nhân căn bản vẫn là con chó kia. Nói tới hơi chút mâu thuẫn, thật ra đạo lý rất đơn giản, con chó ngao to lớn giống như con nghé kia muốn xông về trước độ mạnh yếu là bao nhiêu chứ? Nhưng cô gái dắt chó đi lại rất trầm ổn, thân thể của cô ta không hề lay động, cho dù là con chó ngao kia lao về phía trước, cũng bị cô ta mạnh mẽ kéo lại.

Cô gái này, không hề đơn giản.

Có thể khống chế một con chó ngao lớn mà nhẹ nhàng như thường vậy, dù là thanh niên trai tráng bình thường cũng không thể làm được. Lý Nhàn tự tin mình bây giờ cũng có thể làm được như vậy, nhưng dù sao mình cũng là đàn ông trong trắng. Kiếp trước thời điểm Lý Nhàn mang thái độ hoài nghi đối với nội công trong tiểu thuyết võ hiệp và trong phim ảnh, nhưng sau khi tới thời đại này lại không thể không thừa nhận tuy rằng không biểu hiện thái quá giống phim truyền hình, nhưng nội kình là tồn tại thật sự. Tỷ như quyền của Trương Trọng Kiên, có thể đánh bay một người hơn trăm cân xa hơn bốn năm mét, thậm chí một quyền có thể đánh bay một tuấn mã.

Mà bản thân Lý Nhàn giờ cũng cảm thấy nội kình tồn tại, vào hai năm trước hắn có thể kéo mở cung cứng hai thạch, tuyệt đối không phải chỉ bởi vì thần lực bẩm sinh, mà còn là do tu luyện một thời gian dài. Tuy nhiên Trương Trọng Kiên đã từng nói, điều kiện thân thể Lý Nhàn vô cùng xuất chúng, nếu không phải bị nhiễm khí lạnh từ lúc còn trong tã lót, chỉ sợ hắn có thể phát huy ra uy lực còn mạnh hơn quyền pháp của ông.

Con chó ngao to lớn kia cứ nhào về phía trước, dần dần truy tìm về hướng khu rừng kia. Theo con đường Long Đình Vệ đi cho thấy, hoàn toàn chính là lộ tuyến của đám người Trương Trọng Kiên. Bởi vậy có thể thấy được cũng không thể coi thường con chó ngao kia đấy. Lý Nhàn gần như không kìm nổi muốn một mũi tên bắn chết súc sinh kia. Khứu giác của súc sinh kia rất linh mẫn, hắn sợ nó tìm được chỗ bụi cỏ nơi đám người Trương Trọng Kiên ẩn thân, nhưng cuối cùng vẫn nằm im trên tàng cây không nhúc nhích.

Mấy trăm Long Đình Vệ đi theo phía sau cô gái kia. Sau khi đến bên bìa rừng cô gái cau mày, lập tức dừng bước lại, chó ngao kia nằm sấp cúi đầu ngửi ngửi, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía bụi cỏ nơi Trương Trọng Kiên đám người ẩn thân, nghi hoặc nhìn thoáng qua sau lại thử ngửi ngửi, bỗng như nhận ra gì đó, lao mạnh vào trong khu rừng.

Cô gái chỉ vào khu rừng, hạ thấp giọng nói gì đó. Bởi vì khoảng cách quá xa Lý Nhàn nghe không được, nhưng có thể thấy rõ Long Đình Vệ nhanh chóng chia làm mấy chục người thành một đội, nâng liên nỏ tiến vào khu rừng. Cũng không biết đã ngửi thấy mùi gì, con chó ngao to lớn kia bỗng nhiên càng thêm hưng phấn lên, lao mạnh nhảy lên về một bụi cây phía trước.

Hoàng Loan nhíu nhíu đầu lông mày, buông lỏng tay lôi kéo xích sắt ra.

Chó ngao to lớn kia gầm gừ lên lao thẳng tới bụi cỏ.

Mười mấy tên Long Đình Vệ lập tức cầm liên nỏ, nhắm vào bụi cỏ chậm rãi vây tới. Trong bụi cỏ lay động trong chốc lát, chó ngao lớn kia ngậm đùi một con thỏ hoang đắc ý nhảy ra ngoài. Nó chạy đến bên Hoàng Loan, kêu ư ư như tranh công đầu.

Hoàng Loan nhíu mày, một cước đá vào cổ chó ngao. Chó ngao bị đạp lăn ra ngoài, sợ hãi sủa lên, dường như rất e ngại Hoàng Loan.

Hoàng Loan chỉ chỗ rừng sâu nói:

- Đuổi theo mau, bọn họ nhất định là vào cánh rừng. Dùng con mồi máu mê hoặc chó ngao, khiến chúng ta tìm không đúng phương hướng. Nhưng hắc ưng vẫn đang còn bay trên khu rừng, chắc chắn họ chưa ra ngoài.

Chó ngao thấy Hoàng Loan không động thủ nữa, lập tức lao ra chạy về phía trước.

Hoàng Loan mang theo mấy trăm Long Đình Vệ phân tán ra đuổi theo sau chó ngao. Khi chó ngao lần thứ hai từ trong bụi cỏ ngậm được con mồi ra, Hoàng Loan ngược lại không lại tức giận, mà là khẽ cười cười, trong ánh mắt không ngờ mang theo vài phần thưởng thức.

Trên đường cứ như vậy, một chút lại ngừng, cuối cùng bọn họ đã đuổi tới gần nơi mà Lý Nhàn giấu y phục. Chó ngao lớn đứng dưới một thân cây, sau khi ngửi ngửi thì sửa lên rất lớn.

- Nỏ!

Hoàng Loan hô to một chữ, chỉ hướng ngọn cây.

Mấy trăm Long Đình Vệ lập tức nâng liên nỏ lên nhắm tới, khi gió thổi lay lá cây, lộ ra một góc, Hoàng Loan mạnh mẽ chỉ hướng đó:

- Bắn!

Tên nỏ chi chít lập tức đồng loạt trút xuống, bắn ra, tên nỏ đánh vào cành cây kêu vang. Sau khi ít nhất hai trăm tên nỏ bay đi, Hoàng Loan thấy đầy đất là cành cây lá cây rụng và một đống quần áo tơi tả.

Chó ngao không ngừng vọt tới dưới một thân cây mà sủa ầm ĩ, mà Long Đình Vệ thì lập tức trút tên nỏ về hướng kia.

Lý Nhàn đợi sau khi toàn bộ Long Đình Vệ tiến vào khu rừng chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, một lần nữa thả phá giáp chùy vào trong bầu tiễn, sau đó lại đợi vài phút xác định mặt sau không có người nào đuổi theo nữa, hắn mới từ trên chạc cây nhảy xuống. Chân không, người trần truồng, hắn nhận thức đúng phương hướng của Long Đình Vệ đến, không ngờ xông về hướng đó. Xem ra, không ngờ hắn muốn đến khu rừng ác chiến với Đột Quyết Lang Kỵ.

Thiếu niên lang vút qua khu rừng như gió, sau đó giống như báo săn phóng qua một tảng đá, cũng không quản đá vụn cấn làm đau chân, mặc kệ chạc cây cào rách da thịt, thân thể hắn nghiêng về trước, tốc độ chạy nhanh làm cho người khác nghẹn họng nhìn trân trối.

Chỉ dùng hơn nửa canh giờ, trên đường chỉ thoáng nghỉ ngơi một lần, Lý Nhàn đã nhanh chóng đến khu rừng đã từng giao chiến với người Đột Quyết. Sau khi tiến vào khu rừng hắn mới chậm lại, từng bước di chuyển về hướng ngoài bìa rừng. Thần kinh của hắn kéo căng như dây cung, hết sức chăm chú cảnh giác nhìn bốn phía. Hắn đi về trước hai trăm mét, chợt dừng bước ẩn thân phía sau một cây đại thụ.

Ngoài hơn một trăm mét, có một Long Đình Vệ đứng ở nơi đó cảnh giới.

Lý Nhàn híp mắt nhìn trong chốc lát, xác định kia Long Đình Vệ không phát hiện ra mình, lặng lẽ đi tới, cách phía sau người đó vài mét, Lý Nhàn chậm rãi thả cung tên trên đất, lấy thanh chủy thủ sắc bén trong túi da hươu ra. Vừa lúc đó, Long Đình Vệ kia dường như là cảm giác được gì đó quay mạnh đầu lại!

Khoảng cách chừng ba thước.

Hai chân của Lý Nhàn đạp mạnh bắn lên như đạn pháo, thân thể hắn xẹt qua giữa không trung, giống như hùng ưng vỗ cánh, trong khoảnh khắc đã đến trước mặt Long Đình Vệ kia!

Phập!

Thanh chủy thủ đâm mạnh vào cổ họng Long Đình Vệ kia. Lý Nhàn bịt miệng người nọ chậm rãi thả xuống.

Lau máu trên mặt đi, hắn quay lại nhặt cung cứng lên.

Lẻn vào trong bụi cỏ, chậm rãi tiếp cận bên rừng cây.

Vượt qua hai gã Long Đình Vệ cảnh giới, Lý Nhàn lặng lẽ ẩn thân ở mặt sau một tảng đá lớn.