Editor + Beta: Méo

Nghĩ đến thân phận người báo cáo, Tề Liêm Uy Nhĩ không khỏi liếc mắt nhìn Ngô Đồng nhiều hơn: "Cậu đi ra ngoài trước đi.

"

Ngô Đồng gật gật đầu, không nhiều lời liền quay người rời khỏi lều, y vừa đi, bên trong lều cũng chỉ còn lại một mình Chu Huân đứng đó, hiển nhiên mấy người kia đã kể rõ, không cần nói thêm gì nữa, tất cả mũi nhọn đều chỉ về phía y.

Cuối cùng Chu Huân cũng biết sợ, ngẩng đầu nhìn về phía Hùng Uy – từ đầu tới cuối không nói một lời nào, nhưng Hùng Uy lại bỏ qua ánh mắt cầu cứu của y, đứng lên nói: "Nếu mọi chuyện đã sáng tỏ, vậy Chu Huân đều do gia chủ ngài xử trí, thân là quản sự, có sơ sẩy như vậy cũng không thể chối bỏ trách nhiệm, kết quả trừng phạt như thế nào tôi cũng chấp nhận.

"

Chỉ một câu đã xử tử Chu Huân, ngay cả một đường lui cũng không cho.

Chu Huân không thể tin được nhìn Hùng Uy đang đứng trước mặt, lần đầu tiên biết y máu lạnh đến như vậy.

Tề Liêm Uy Nhĩ lặng im nhìn Hùng Uy đang cúi đầu, tâm tư chuyển mấy vòng, trước mắt đối với y mà nói dù biết mọi chuyện không tránh khỏi liên quan với tên này, nhưng Hùng Uy đã ở Uy Nhĩ gia nhiều năm, không phải có thể lập tức loại trừ.

Hiển nhiên trong lòng Hùng Uy cũng nắm được điểm này, nên mới không sợ hãi, đẩy Chu Huân ra chịu tội thay y.

Tề Liêm Uy Nhĩ phỉ nhổ Hùng Uy vô liêm sỉ, lại bị buộc phải thỏa hiệp, điều này đối với người nắm quyền mà nói, có thể coi là sỉ nhục, nhưng hiện tại y lại không thể không chịu đựng nỗi nhục này.

"Đã như vậy, người này liền do ngươi xử trí, nếu sau này còn xuất hiện những chuyện như vậy, cái chức quản sự này của ngươi không cần làm nữa.

" Nói xong câu này, Tề Liêm Uy Nhĩ liền vung tay, để cho hai người lui ra ngoài.

Ngô Đồng ngồi trên ghế, dây chuyền vừa điêu khắc xong trong hai ngày qua, giờ khắc này đang được y nhẹ nhàng lau chùi.

Hùng Uy vén rèm nhanh chân đi đến: "Có phải cậu hay không?"

Ngô Đồng thả dây chuyền trên tay xuống, quay đầu nhìn về phía Hùng Uy: "Có phải mỗi lần xảy ra chuyện, anh đều tới tra hỏi tôi?"

Hùng Uy nhận được đáp án này, hoài nghi trong lòng tản đi một phần: "Tốt nhất là không phải cậu, nếu như cậu làm, đừng trách tôi làm ra chuyện khiến cậu hối hận.

"

Ngô Đồng cười nhạt, cầm lấy dây chuyền trên bàn lần nữa, vừa lau vừa nói: "Việc đời này tôi hối hận nhất chính là quen biết anh, ngoại trừ cái này, tôi còn gì để hối hận.

"

"Chuyện trước kia, em còn nhớ, những chuyện kia, là anh có lỗi với em, nhưng hiện tại chẳng lẽ anh đối xử với em không tốt sao?"

Hùng Uy đi tới kéo y, mắt không chớp một cái rơi trên mặt Ngô Đồng, như là phải có được một đáp án thoả mãn từ chỗ y.

Ngô Đồng không nhúc nhích, trầm mặc trong nháy mắt liền nở nụ cười: "Anh bây giờ đối với tôi đương nhiên là tốt, cho nên hôm nay tôi cũng đâu có nói gì, không phải sao?"

"Em tốt nhất nên luôn khôn ngoan như thế, chỉ cần anh sống, Ngô Niệm cũng sẽ sống.

" Hùng Uy nhéo y, nghiêm túc nói.

Y không sợ Ngô Đồng làm ra chuyện gì, cũng cảm thấy có Ngô Niệm trong tay, Ngô Đồng sẽ không dám làm ra chuyện khác, cho nên việc kia, hiềm nghi lớn nhất vẫn là Chu Huân.

Tên khốn kiếp kia quả nhiên là coi thường y!

"Anh còn có việc, em nghỉ ngơi trước đi.

" Hùng Uy nói xong liền quay người ra khỏi lều, không lâu sau, liền nghe thấy phía xa xa truyền đến một tiếng gào thét, lúc sau lại biến mất.

Ngô Đồng phảng phất như cái gì cũng không nghe thấy, nhẹ nhàng lau dây chuyền.

Lâm Phong đi ra khỏi lều không bao lâu, liền thấy San Sát đi ra từ một cái lều khác, cái trán dùng vải trắng băng bó thoạt nhìn có chút kỳ quái, thấy Lâm Phong, San Sát trực tiếp đi qua: "Lâm Phong việc này mày nói nên làm sao bây giờ?"

Lâm Phong thiếu chút bị câu này của San Sát chọc cười, nhãi con này cảm thấy không lừa được người khác, dự định lừa hắn đúng hay không?" Anh vẫn là nghĩ xem nên nói với mỗ phụ thế nào đi.

" Lâm Phong nghe tiếng Lâm Tố tới, nói xong câu kia rồi không nói gì nữa, trực tiếp nhìn về phía Lâm Tố.

Lâm Tố vừa thấy Lâm Phong lập tức hỏi: "Xảy ra chuyện gì, tao nghe nói hai đứa bay bị mang đi, có phải là lười biếng bị bắt được?"

Lâm Phong khúm núm, trong mắt chứa giọt nước, bộ dáng sợ hãi bất lực: "Mỗ phụ, không phải như vậy, con không có lười biếng.

"

"Mày ngậm miệng, San Sát tới đây cho tao, đầu mày là sao?" Lâm Tố vừa thấy bộ dáng này của Lâm Phong liền bực mình, trực tiếp quát hắn ngậm miệng.

San Sát vốn đang chột dạ, Lâm Tố vừa hỏi như vậy, đâu còn dám giấu, trực tiếp nói ra mọi chuyện, Lâm Tố nghe xong mặt càng đen hơn: "Hai đứa chúng mày không bị đuổi đi, về sau còn có thể thể tiếp tục làm việc hay không?"

Lâm Phong thật sự không ngờ San Sát nói nhiều như vậy, điểm Lâm Tố để ý lại là cái này.

Vẻ mặt San Sát mơ hồ, hiển nhiên cũng không nghĩ tới Lâm Tố lại chú ý cái này.

Lâm Phong nắm lấy cơ hội, ủ rũ đáng thương nói: "Mỗ phụ, người bên quặng mỏ nói chúng ta làm hỏng việc, sau này không cho chúng ta làm tiếp, làm sao bây giờ mỗ phụ!"

Vừa nghe lời này, Lâm Tố lập tức bốc hỏa cho Lâm Phong một cái tát: "Mày đáng chết, làm sao bây giờ, tao có thể làm gì, tao cho mày biết, nhà tao không nuôi đứa vô dụng, coi như mày phải đi xin, cũng phải làm tiếp cho tao, nếu không mày cũng không cần về cái nhà này nữa, mày cũng vậy!"

Lâm Tố nói xong liền thở phì phò quay đầu rời đi, mặt San Sát trắng bệch: "Lâm, Lâm Phong mày mới nói đều là thật?"

"Không phải anh đã sớm không muốn làm ở quặng mỏ nữa, không phải vừa đúng lúc sao?" Lâm Phong lau nước mắt trên mặt, không biết có phải do thân thể này còn nhỏ hay không, nước mắt nói đến là đến.

Dù San Sát có chán ghét Lâm Phong thế nào đi nữa, lúc này cũng có chút nghĩ mà sợ, y biết Lâm Tố hoàn toàn có thể làm ra những chuyện y vừa nói, nếu Lâm Tố không cần y nữa, y nên sống thế nào, lén lút nhìn Lâm Phong, thấy Lâm Phong đã khôi phục bình thường, tâm không nhịn được nghĩ, hắn không sợ sao?

Y làm sao biết, Lâm Phong đang lo không có lý do rời khỏi cái nhà kia đây, lần này tốt rồi, buổi tối ngày mai cũng không cần lén lút rời đi nữa, Lâm Tố đã cho hắn một lý do hoàn mỹ.

"Mày, mày đi đâu?" San Sát thấy Lâm Phong muốn đi, vội vã bắt lấy cánh tay hắn.

"Tôi tới nhà Liên Vũ ngủ một đêm, anh cũng nhanh đi tìm chỗ ngủ đi, bây giờ về, mỗ phụ khẳng định còn đang tức giận.

"

Lâm Phong nói xong, giống như nghĩ đến cái gì đó, từ trong túi tiền móc ra một ngân thú tệ nhét cho San Sát: "Anh hẳn là không có tiền, chỗ tôi còn hai ngân thú tệ, anh tiết kiệm chút, hai ngày nữa chờ mỗ phụ hết giận lại trở về.

" San Sát nắm ngân thú tệ, nội tâm hết sức phức tạp, hoàn toàn không nghĩ tới, đứa em mình vẫn luôn xem thường, cư nhiên vào lúc này lại đem số tiền không nhiều chia cho y một nửa, cảm động không?

Cảm động!

Lâm Phong hoàn toàn là muốn mua sự yên tâm thoải mái, ở trong nhà này, nếu nói không có thực sự gây thương tổn cho đứa nhỏ, cũng chỉ có San Sát, hắn muốn rời khỏi, cũng cần San Sát yểm trợ cho hắn, cho nên một ngân thú tệ này, coi như là thu mua lòng người đi.

.