Editor + Beta: Méo

Nhưng cụ thể kích phát "Dẫn" trong thân thể thế nào Ngô Đồng tỏ vẻ, điều này cần thiên phú, có người cả đời cũng không kích phát ra được, lại có người chỉ cần một canh giờ, một ngày là có thể kích phát ra.

Ngô Đồng nói hắn không nên gấp gáp, chỉ cần dựa theo phương pháp y nói đi thể hội cảm ngộ là được.

Lâm Phong thử một chút, không có phản ứng gì, không nhịn được có chút hoài nghi thiên phú của mình, hiển nhiên lão thiên gia mở cho hắn một cánh cửa, cũng không mở cửa sau cho hắn ở phương diện này.

Lâm Phong không thể làm gì khác đành đem chuyện này ghi tạc trong lòng, đợi đến thời gian thích hợp lại cẩn thận cảm ngộ một phen.

Mặc dù chưa thể kích phát "Dẫn" trong cơ thể, nhưng có Ngô Đồng chỉ đạo nhập môn đối Lâm Phong mà nói vẫn rất có lợi, ít nhất ngày sau không đến nỗi hai mắt đen kịt sờ xoạng lung tung.

Giải quyết xong chuyện này, liền tới vấn đề Lâm Phong nên đi đâu, hai ngày trước Lâm Phong nói với y xong, Ngô Đồng đã có dự định, chỉ là tính toán kia, y còn phải nói rõ ràng với Lâm Phong.

Y có tư tâm của mình, nhưng lại không muốn làm Lâm Phong khó xử, y thậm chí còn không biết Lâm Phong có thể đạt thành tâm nguyện cuối cùng của y hay không, nhưng y cũng phải chừa lại cho mình một phần hi vọng.

Lâm Phong nghe xong chuyện cũ của Ngô Đồng, lòng tham không nói, hắn thực sự không nghĩ tới Hùng Uy lại là một tra nam vô liêm sỉ như thế, vì tiền đồ của mình, coi Ngô Đồng như hàng hóa giao dịch với người khác, còn muốn gắn mác "Ta làm như vậy đều vì tốt cho ngươi" vừa ngay vừa thẳng, là một gã khốn nạn không biết xấu hổ.

"Lão sư ngài yên tâm, tôi hiện tại chưa thể đem nhóc con từ Casper gia tộc ra, nhưng tôi sẽ cố gắng làm được.

" Từ khi Ngô Đồng dẫn hắn nhập môn, Lâm Phong liền sửa lại xưng hô với y, bây giờ nghe chuyện cũ của Ngô Đồng, hắn đối Ngô Đồng lại nhiều hơn một phần thương tiếc, mặc dù biết Ngô Đồng có ý lợi dụng mình, hắn cũng nguyện ý, nguyện ý trở thành cọng cỏ cuối cùng khi Ngô Đồng bất lực.

Ngô Đồng cũng rất áy náy nói với hắn: "Ta không vội, đây cũng không phải chuyện gì gấp, bất quá cậu phải nhớ kỹ, nhất định phải có chuẩn bị vẹn toàn mới hành động, không cần liên lụy đến mình, ta không muốn cậu xảy ra chuyện.

"

"Tôi biết lão sư, ngài yên tâm.

"

"Ừm.

" Ngô Đồng ôn hòa xoa đầu Lâm Phong một chút: "Chỗ ta có chút tinh tạp, cậu cầm, bên trong có khoảng 20 vạn kim thú tệ, không phải nhiều, nhưng đủ cho cậu sinh hoạt một thời gian, không cần từ chối, cái này cũng là vì ta.

"

Lâm Phong nhìn tinh tạp Ngô Đồng đưa tới tương tự cái hắn chiếm được từ chỗ Lâm Tố, trong lòng run lên một cái, không nghĩ tới Ngô Đồng cư nhiên có thể lập tức lấy ra 20 vạn kim thú tệ, quả nhiên làm điêu khắc sư rất có tiền!

Hắn không từ chối, bởi vì hắn quả thực rất cần tiền.

Thấy Lâm Phong không khước từ, Ngô Đồng cũng an tâm: "Cậu là tự mình rời đi, hay cùng đi với những người khác?"

Vốn Lâm Phong muốn tự mình rời đi, nhưng Ngô Đồng vừa hỏi như vậy, khiến hắn nghĩ tới hai người.

"Tôi muốn đi hỏi một chút, trả lời ngài muộn chút được không?"

"Có thể.

"

Hai ngày nay Liên Vũ luôn cảm thấy Lâm Phong có tâm sự, nhưng Lâm Phong không nói, nó cũng không tiện hỏi, nó hết nhịn lại nhẫn cuối cùng vẫn là không nhịn được.

Kỳ thực Lâm Phong đã sớm nhìn ra khác thường của Liên Vũ, nhưng hắn không nói, chờ nhãi con này tới hỏi hắn, dù sao Liên Vũ có thể chịu hai ngày, đã khiến Lâm Phong cảm thấy bất khả tư nghị, phải biết nhãi con này là đứa rất khó giữ miệng*.

*不可思議 – ý là rất khó nhịn chuyện nó tò mò

"Cho nên anh muốn rời khỏi chỗ này?" Sau khi nghe Lâm Phong nói, Liên Vũ trầm mặc một hồi lâu mới hỏi.

"Ừm, nếu như em muốn, chúng ta có thể cùng đi, còn mỗ phụ em! " Lâm Phong không nói hết lời, Liên Vũ chỉ lắc đầu ngắt lời hắn: "Em không thể đi, mỗ phụ nuôi em nhiều năm em không thể cứ như vậy bỏ lại ông, em biết anh có y tốt, nhưng em không nỡ, cho nên Lâm Phong, em không thể đi theo anh, nhưng em sẽ chúc phúc cho anh.

"

Nhìn không muốn trong mắt Liên Vũ cùng nụ cười trên mặt, Lâm Phong không nhịn được ôm nó một chút, thằng nhãi con này cho dù là trước đây hay là sau đó, đối với hắn đều rất chăm sóc, nếu như có thể hắn cũng hi vọng nó có thể sống tốt hơn một chút, vỗ vỗ bờ vai nó, liền giả bộ ngầu lòi nói một câu: "Ly biệt là để gặp lại tốt hơn, chúng ta còn có thể gặp lại Liên Vũ, cho nên em phải hảo hảo sống sót, chờ khi gặp lại anh lần nữa, có nghe thấy không?"

"Ừm!" Liên Vũ mang nước mắt gật đầu thật mạnh.

Thời điểm đi tìm Hạ Lan lại thuận lợi hơn rất nhiều, Hạ Lan nghe xong lời của hắn, tỏ vẻ mình nguyện ý rời khỏi nơi này, trên thực tế nếu như không có Lâm Phong, anh sớm muộn cũng sẽ rời đi, hiện tại Lâm Phong vừa nói như thế, thời gian tuy rằng sớm hơn kế hoạch của anh rất nhiều, nhưng bây giờ rời đi cũng không có gì không thích hợp, bởi vì nơi này đối với anh mà nói cũng không có gì đáng để lưu luyến, đã nhiều năm như vậy, những người kia hẳn đều cho là anh đã chết rồi đi?

"Được, tôi có thể cùng cậu rời đi, bất quá sau khi đến tinh vực tiếp theo liền tách ra.

" Hạ Lan một bộ không muốn ở chung với hắn, làm Lâm Phong hết sức đau răng, bất quá nhớ tới chuyện trên đường có bạn đồng hành, Lâm Phong trước không cùng tiểu tử thúi biệt nữu này so đo.

"Được, dù sao đến lúc đó cậu muốn đi tôi còn có thể ngăn cản hay sao.

"

"Ừm.

" Hạ Lan lạnh nhạt đáp một tiếng, quay người trở về phòng, từ dưới đáy giường lấy ra một cái túi đưa cho Lâm Phong: "Trong này có 200 ngân thú tệ, ngoại trừ tiền của cậu, còn lại coi như là lộ phí đi.

"

Lâm Phong nhìn túi lớn kia, không nhịn được chớp mắt: "Những thứ này đều là cậu tự tích góp, hóa ra tiền của cậu cũng không bị đám họ Trương kia cướp sạch! Được rồi, tôi biết rồi.

" Lời còn chưa nói hết đã bị Hạ Lan khinh thường, Lâm Phong đành phải nín trở lại, nhận túi tiền Hạ Lan đưa, trong lòng nhịn không được cảm thán một tiếng, quả nhiên hàng so với hàng nên vứt, người so với người sẽ tức chết a! Mấy ngày ngắn ngủi, Hạ Lan lại có thể tích góp hơn 200 ngân thú tệ, ngẫm lại chính mình, aizzz!

"Tôi bên này xác định xong thời gian, sẽ tới tìm cậu, tôi đi về trước.

" Lâm Phong nói xong liếc nhìn vết thương được che giấu dưới lớp quần áo trên người Hạ Lan, tâm không khỏi nhẹ hơn một chút, tuy rằng hắn kiếm ít hơn Hạ Lan, nhưng hắn cũng không cần liều mạng a, số tiền này đều là Hạ Lan liều mạng kiếm được, cho nên nhiều hơn chút cũng không có gì phải ghen tỵ!

Hạ Lan không biết Lâm Phong là tìm cân bằng trên người anh, sau khi Lâm Phong nói xong chỉ gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết, liền để Lâm Phong rời đi.

Lâm Phong không nhịn được chửi thầm một câu cao lãnh, liền cùng Ngô Đồng thương lượng thời gian, Ngô Đồng làm việc rất hiệu suất, ngày thứ hai liền cho hắn hai tấm vé tàu.

Thời gian là hừng đông ngày mai, như vậy, Lâm Phong chỉ còn chờ đợi.

Đem vé tàu đưa cho Hạ Lan, ước định rạng sáng hôm sau gặp mặt trên phi thuyền, Lâm Phong liền trở về nhà, hai ngày nay Lâm Tố không biết có phải vì chuyện bán hắn mà chột dạ hay không, mặc dù mỗi ngày hắn chỉ cầm về một ngân thú tệ, Lâm Tố cũng không mắng hắn nữa.

Cho tới khi Lâm Tố lấy ra phong thư trong hộp gỗ lúc trước bị hắn tùy tiện ném.

Y nhắc tới vật kia, lúc này Lâm Phong mới nhớ tới tồn tại của phong thư này.

.