Edit + Beta: Méo

Sau tiếng thét giống như điên dại của Bang Đức là âm thanh bàng hoàng luống cuống trấn an của Lâm Tố, trong chốc lát, Lâm Tố liền chạy ra, Lâm Phong nhìn y lúc này đâu còn bộ dáng đầu váng vất, thân thể không thoải mái như trước, giờ khắc này trong mắt y tràn đầy lo lắng, một phát bắt lấy cánh tay Lâm Phong: "Mau, mau chóng đi tìm một thầy thuốc về đây cho anh mày.

"

Lâm Phong nghĩ tới lúc trước khi Hạ Lan đưa hắn về nhà, Lâm Tố chính là bảo anh ném hắn lên giường xong cũng không quan tâm tới hắn nữa, thái độ hoàn toàn là để hắn tự sinh tự diệt, hiện giờ chỉ mới nhìn thoáng qua Bang Đức đã sốt ruột giục hắn đi tìm thầy thuốc như vậy, đây thực sự là người ba ruột thịt sao?

"Mỗ phụ, trong nhà còn tiền sao?" Lâm Phong vừa nói như thế, chỉ thấy sắc mặt Lâm Tố đột nhiên thay đổi: "Mày không có tiền sao, tiền của mày đâu?"

"Tiền của con không phải đều đưa cả cho mỗ phụ rồi sao?" Lâm Phong nhìn khóe miệng Lâm Tố khẽ co rút một cái, giống như muốn nói cái gì, lại phải nghẹn trở về: "Mày trước đi mời thầy thuốc về, tiền sau đó lại nói.

"

Lâm Phong cũng không nói thêm nữa, xoay người đi tìm thầy thuốc tới đây, kết quả hắn vừa mới ra khỏi cửa, liền thấy San Sát trở về, vừa thấy hắn, San Sát liền hỏi: "Mỗ phụ tỉnh?"

"Ừm, tôi đi tìm thầy thuốc, anh vào đi?"

"Tìm thầy thuốc?" San Sát hơi sửng sốt, sau đó như nghĩ tới cái gì, mày liền nhíu lại: "Mời cho anh ta?"

"Ừ.

" Lâm Phong cũng không muốn dây dưa, đột nhiên San Sát lại nói: "Tôi cùng đi với cậu.

"

Hai người rất nhanh đã mời thầy thuốc về nhà, sau đó Lâm Phong liền lui ra, sắc mặt San Sát khó coi ngồi xổm chỗ cửa nhà, thấy hắn đi ra liền nói: "Chu Huân cho phép cậu tới chỗ Ngô lão sư quan sát?"

Lâm Phong nhìn y, không có tiếp lời, coi như ngầm thừa nhận những lời San Sát vừa nói, trong lòng y thầm mắng Lâm Phong gian trá, lại không nhịn được mở miệng hỏi: "Chu Huân đã nói với cậu những gì?"

"Y nói với tôi cái gì anh không biết sao?" Lâm Phong nhàn nhạt cười, thấy trong mắt San Sát chợt hiện ra xấu hổ cùng với buồn bực, y sớm đã quen với Chu Huân, lúc trước Chu Huân tìm y nói có chuyện có thể kiếm tiền muốn y làm, y nghĩ mình cũng không tổn thất gì liền nhận lời, ai có thể nghĩ tới, hiện giờ không có chuyện gì cho y, ngược lại lại để thằng nhãi con Lâm Phong này chiếm được tiện nghi lớn, ngược lại y cũng không có tổn thất gì, nhưng dù sao cũng vẫn có một loại cảm giác bị Chu Huân đùa giỡn.

Thấy vẻ mặt San Sát tối tăm, Lâm Phong biết hơn phân nửa là y đã bị nhóm Chu Huân bỏ qua, San Sát đối với bọn họ mà nói có cũng được, không có cũng được.

Nhưng San Sát dù nhiều hay ít chắc hẳn cũng biết được một vài chuyện của bọn họ: "Thời điểm Chu Huân bảo anh tìm tôi nói cái gì, bọn họ định làm gì, anh biết được bao nhiêu?"

"Tôi dựa vào cái gì phải nói cho cậu biết?" Lúc này San Sát thấy Lâm Phong hướng y hỏi thăm, trong lòng nhất thời nổi giận.

Lâm Phong gật gật đầu: "Được, vậy anh không cần phải nói ra đâu.

"

"Mày! " San Sát tâm tình kém bị mấy lời của Lâm Phong chọc cho tức hộc máu.

Lâm Phong không tiếp tục để ý tới y nữa, bởi vì lúc này Lâm Tố đã theo thầy thuốc ra ngoài, nhìn vẻ mặt, hiển nhiên là tình trạng của Bang Đức không tốt lắm, chờ thầy thuốc vừa đi, Lâm Tố trực tiếp gọi hai người bọn họ qua: "San Sát, bắt đầu từ ngày mai mày phải cùng Lâm Phong qua kia làm việc, bệnh của anh mày cần phải uống thuốc, hiện tại trong nhà không có tiền, phải dựa vào hai người chúng mày.

" Một câu vô cùng đơn giản của Lâm Tố, bệnh của Bang Đức liền đặt lên vai hai người bọn hắn, về phần dựa vào cái gì, hiển nhiên là Lâm Tố hoàn toàn không có suy xét gì tới phương diện này.

Lâm Phong không nói gì, dù sao đối với hắn mà nói, có chuyện của Bang Đức hay không, hắn cũng phải đi làm việc, ngược lại là San Sát vẻ mặt đen kịt, ngày thường y giả bộ thông minh ngoan ngoãn, lúc này hiển nhiên cũng chỉ có thể chịu đựng không phát tác.

Thầy thuốc không biết đã kê đơn gì cho Bang Đức, sau lần thầy thuốc tới đó, Bang Đức an tĩnh hơn rất nhiều, Lâm Tố vẫn luôn túc trực trong phòng Bang Đức, cả đêm đều không đi ra.

Đây mới đúng là con trai ruột.

Ngày hôm sau Liên Vũ thấy San Sát cùng đi tới quặng mỏ, nhịn không được lén lút hỏi Lâm Phong đã xảy ra chuyện gì, Lâm Phong cũng không giấu diếm, trực tiếp đem chuyện trong nhà yêu cầu chữa bệnh cho Bang Đức nói ra, Liên Vũ nghe vậy vẻ mặt không còn lời nào để nói.

Buổi chiều Lâm Phong trực tiếp đi tới lều của Ngô đại sư, Ngô Đồng năm nay mới hơn mười mấy tuổi, lớn lên trắng nõn không nói, khí chất cũng hoàn toàn khác so với giống cái ở nơi này, Lâm Phong tự cảm thấy Ngô Đồng hẳn là có chút lai lịch.

Thấy hắn tới, Ngô Đồng chỉ thản nhiên liếc mắt qua một chút: "Cậu chính là Lâm Phong?"

Lâm Phong vẻ mặt cẩn trọng gật gật đầu: "Đúng, tôi chính là Lâm Phong, Ngô đại sư ngài có chuyện gì, xin cứ việc phân phó.

"

"Cậu chỉ cần im lặng đứng qua một bên quan sát là được rồi.

" Hiển nhiên y nói để Lâm Phong tiến vào quan sát thật sự chỉ là quan sát mà thôi, may là Lâm Phong cũng nghĩ như vậy.

Lâm Phong đứng bên cạnh, nhìn mấy loại gạo nếp* hắn mang tới đặt trên chiếc bàn dài phía trước Ngô Đồng, đã được chia nhỏ thành nhiều phần, khi Ngô Đồng cầm lấy đao khắc, lực chú ý của Lâm Phong liền bị hấp dẫn, hắn nhìn thấy cái gì, trong một khắc Ngô Đồng cầm dao lên nháy mắt đã có một tầng quang mang oánh bạch quấn lấy, khi mũi dao dừng trước khối phỉ thúy, lực cản Lâm Phong trước đó lại xuất hiện, nhưng lại lập tức biến mất, nhìn Ngô Đồng hạ dao chuẩn xác, điêu luyện theo đường nét mà y muốn, Lâm Phong bỗng nhiên hiểu được hắn khuyết thiếu cái gì, quang mang oánh bạch xuất hiện trên dao khắc kia hiển nhiên chính là nhân tố quan trọng nhất.

* Ở đây là phỉ thúy/ ngọc thạch màu trắng đục như gạo nếp

Cả buổi, một người ngồi một người đứng, bộ dáng đều tập trung tất cả tinh thần, mãi cho tới khi Ngô Đồng buông dao xuống, quay đầu nhìn về phía hắn, y không nghĩ tới Lâm Phong thật sự một tiếng cũng không phát ra, chỉ im lặng đứng phía sau: "Cậu muốn trở thành điêu khắc sư?"

Trong lòng Lâm Phong nghĩ đây không phải là câu hỏi vô nghĩa sao, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ xấu hổ: "Đúng!"

"Cậu ngược lại rất thẳng thắn, hôm nay trước quay về đi, ngày mai lại tới đây.

" Ngô Đồng nói xong liền trực tiếp bảo Lâm Phong rời đi.

Đi ra từ lều Ngô đại sư, đã thấy Chu Huân chờ bên ngoài, hiển nhiên Chu Huân là cố ý đứng đây chờ hắn: "Lâm Phong, Ngô đại sư nói với cậu cái gì?"

"Ngô đại sư cho phép tôi ngày mai tiếp tục tới.

" Lâm Phong dè dặt nói xong, liền nhìn Chu Huân, bộ dáng giống như rất sợ y phản đối, Chu Huân cười khẩy một chút nói: "Một khi đã như vậy, thì cậu cứ tới đây cùng Ngô đại sư đi.

"

"Được, tôi nhất định sẽ nghe lời, cam đoan không quấy rầy tới Ngô đại sư.

"

"Vậy thì không thể tốt hơn.

"

Sau khi Lâm Phong rời đi, Chu Huân liền tiến vào trong lều của Ngô Đồng, Ngô Đồng thấy y tiến vào, liền quay đầu tiếp tục làm việc, Chu Huân lại giống như không có cảm giác được Ngô Đồng coi thường, bình tĩnh bước tới: "Không nhìn ra, Ngô đại sư ngươi còn rất vừa ý tên nhóc con này.

"

"Hắn không phải là người ngươi đề cử với ta sao, ta cho rằng hắn là người của ngươi, nếu không phải, vậy nói hắn ngày mai không cần tới nữa.

" Một câu này nói ra khiến sắc mặt của Chu Huân có vẻ khá phấn khích, nhưng rốt cuộc y cũng không dám có ý kiến gì với Ngô Đồng, mấy lời không dễ nghe không thể nói, đám người bọn y còn đang dựa vào Ngô Đồng để kiếm cơm, tự nhiên là không dám mạo phạm người này.

Lúc trước Lâm Phong chưa gặp qua Ngô Đồng, còn cảm thấy người có thể thu nhận loại người như Chu Huân làm đồ đệ hơn phân nửa cũng là cùng một loại, chỉ là sau lần gặp hôm nay, hắn đã nghĩ sai rồi.

Chu Huân bị Ngô Đồng một câu đuổi ra ngoài, trong lòng đang tràn đầy u ám không biết tìm ai phát tiết, lại nhìn thấy Hùng Uy – quản lý trưởng của quặng mỏ đang đi tới.

.