Tướng Dạ

Quyển 1 - Chương 88: Sự ra đời của một tuyệt tác vô sỉ

Nhìn tờ giấy rơi xuống ngay cạnh chân, gã thiếu niên mập ú tự xưng Trần Bì Bì hơi giật mình, đôi mắt nhỏ như hạt đỗ tương hấp háy mấy cái, khuôn mặt bánh đúc tròn xoe nhăn nhăn thể hiện sự lưỡng lự trong lòng chủ nhân, sau một hồi đấu tranh tư tưởng kịch liệt, rốt cuộc hắn đi tới một quyết định hết sức trọng đại: tên mập khó nhọc hạ tấm thân tròn quay ngồi xuống, dùng năm ngón tay phải đẫy đà như nải chuối mắn nhấc tờ giấy lên như người đói ăn nhấc tảng đá trăm cân rồi ngồi thở dốc.

- Phải làm một gã mập thật là chuyện thảm nhất trên đời.

Trần Bì Bì liếm bờ môi bóng nhẫy u oán lẩm bẩm, hắn cúi đầu nhìn tờ giấy, vô thức đọc thành tiếng:

“Lên lầu lại lên lầu, vừa nãy còn u sầu, giờ thanh thản biết bao. Ta vốn kẻ chặt củi bên hồ Sơ Bích, cớ gì phải thở dài than gió lạnh như đám tao nhân, ta chỉ biết hôm nay thu còn chưa đến”.

- À, thì ra làm một gã mập cũng chưa phải chuyện thảm nhất trên đời nếu gã mập đó là một gã mập thiên tài. – Hắn thương hại nhìn tờ giấy, đoán đây nhất định là sản phẩm của một ma mới trong Thư Viện đang kể lể nỗi khốn khổ trong lòng, Trần Bì Bì lắc đầu nói giọng thông cảm - So với thiên tài kiệt xuất như ta, một người bình thường như ngươi mới thật đáng thương.

Người phàm và thiên tài thuộc hai thế giới hoàn toàn khác nhau, Trần Bì Bì có thể hiểu được sự đau khổ tuyệt vọng trong lòng đối phương, nhưng hoàn toàn không có ý định san sẻ nỗi đau khổ ấy, hắn nhét tờ giấy trở lại giá sách rồi mang cuốn “Bước đầu tìm hiểu tuyết sơn khí hải” bỏ đi.

Đột nhiên hắn xoay người, rút tờ giấy ra đọc lần nữa, nhìn những dòng chữ chi chít, lông mày hắn hơi nhướng lên, kinh ngạc nói:

- Tên này viết chữ không tệ.

Khen xong, Trần Bì Bì lại nhét tờ giấy lên giá sách rồi bỏ đi, nhưng chưa tới bước thứ hai hắn đã quay lại, rút tờ giấy ra đọc thêm một lần nữa, đọc một cách tỉ mỉ rồi thở dài:

- Không phải không tệ, phải nói rằng rất đẹp.

Muốn bỏ đi nhưng rồi cứ quay lại, Trần Bì Bì bỗng nhận ra hành động của mình quả có khác thường, hắn hơi há mồm nhìn những lời tâm tình lưu trên giấy của “con người đáng thương” kia rồi lầm bẩm nói:

- Chẳng lẽ ngay cả ông trời cũng thấy ngươi đáng thương nên đem tờ giấy này đến trước mặt ta để ta dang tay cứu vớt kẻ đáng thương ngươi?

Người ta định làm việc gì đôi khi chỉ cần một cái cớ, cho dù là cái cớ cố tình gán ghép, Trần Bì Bì hoàn toàn không biết điều mình sắp làm có thể thay đổi cả vận mệnh của một con người, hắn chỉ muốn làm gì đó, thế là làm luôn. Từ hành động đó có thể thấy tấm lòng của hắn cũng hào hiệp lắm.

Đi tới ngồi xuống cạnh chiếc bàn đặt bên cửa sổ phía đông, nhờ ánh sao đêm, Trần Bì Bì hăm hở đọc tiếp những lời tâm sự của “kẻ đáng thương”, ngón tay đẫy đà thỉnh thoảng lại gõ gõ lên song cửa, ngoài kia đâu đó văng vẳng tiếng vạc kêu đêm.

“Lên lầu đã mười bảy hôm, hôm nào cũng chuyên cần đọc sách, nhưng không thể nhớ chữ trong lòng, chỉ biết trơ mắt nhìn chúng nối gót bỏ đi, ta đã tỉnh táo, đã mơ màng như trong giấc mộng, nhưng dù tỉnh hay mộng đều không thể giữ chúng lại một lần.

“Nếu những con chữ trên giấy ấy chỉ là mộng ảo, tại sao ta có thể thấy chúng? Nếu chúng là chân thực, tại sao ta không thể nhớ chúng? Nếu chúng là thứ tồn tại giữa ranh giới mộng ảo và chân thực, vậy thứ mực viết ra chúng ấy là thực hay ảo? Trang giấy chứa đựng chúng ấy là thực hay ảo đây?”

Đọc hết, Trần Bì Bì bĩu môi, trên khuôn mặt núng nính lồ lộ thứ cảm xúc của thiên tài khi gặp những suy nghĩ ấu trĩ từ một trí óc tầm thường, thứ cảm xúc của một đứa bé suốt ngày ăn sơn hào hải vị gặp cảnh đứa bé khác lần đầu được thấy món sò huyết nướng vớ vẩn mà luống cuống chẳng biết cách ăn ra sao, lòng hắn bỗng dậy lên cảm xúc kiêu ngạo khó tả.

Trong bóng tối, Trần Bì Bì tiêu sái mài mực, nghiên mực sóng sánh ánh sao, bàn tay đẫy đà nhấc cây bút lông thon nhỏ sư tỷ vẫn dùng hàng ngày lên rồi viết rất nhanh xuống mặt sau tờ giấy, chỉ một loáng đã xong, trái ngược với thân thể cồng kềnh của Trần Bì Bì, những con chữ li ti kín đặc mặt giấy của hắn tuy nhỏ nhưng cực kì gọn gàng vuông vắn.

“Này kẻ đang thương kia, đừng có tin những lời nhảm nhí như nhìn núi không phải là núi, nhìn núi là núi gì gì đó, ông trời già tuy rỗi việc nhưng chưa rảnh rỗi đến mức đánh đố chúng ta bằng những điều vớ vẩn ấy đâu.

“Sự việc tồn tại khách quan thì đương nhiên là chân thực, ví như chữ viết trên cuốn sách này, sự kiêu ngạo trong lòng ta còn chưa chân thực bằng chúng, tuy đã bị thần phù sư giở trò ma quỷ khi viết, nhưng ngươi phải tin rằng chúng có thực, nếu ngay cả lòng ngươi còn không tin, vậy con mắt ngươi sẽ không thể tin.

“Chữ viết tồn tại một cách chân thực khách quan, giấy viết cũng tồn tại chân thực khách quan, cũng giống như khi ánh nắng xuân chiếu lên chữ viết trên trang giấy, đập vào con mắt chẳng biết to hay nhỏ của ngươi, ngươi có thể hiểu hay không hiểu được chúng, à, chắc chắn là không... Không hiểu nên ngươi tự tìm cách giải thích, giải thích một hồi sẽ biến thành mớ bòng bong không có thực.

“Ánh nắng chiếu trên trang giấy là một lần giải thích, mắt ngươi nhìn nó lại là một lần giải thích, ngươi thử tìm cách giải thích tất nhiên là một lần giải thích tiếp theo, mà thường thường giải thích sẽ làm sai lệch sự thật, ngươi giải thích càng nhiều, sự vật càng khác xa so với nguyên bản của nó.

“Nếu ngươi vẫn cảm thấy rối rắm khó hiểu, vậy thiên tài ta đành dùng ví dụ thô bỉ nhất để dễ hình dung: sự vật chân thực khách quan giống một cô em bốc lửa trần như nhộng, việc duy nhất ngươi cần làm là đè nghiến nàng ta ra chứ không phải cố tìm hiểu nàng, cô em trần truồng ấy, bất kể bộ ngực to hay nhỏ, cặp mông tròn hay vểnh, phía dưới rốn là bình nguyên tuyết hay đồng cỏ hay rừng rậm ngút ngàn, tất cả chúng đều là sự thật khách quan của nàng ta, ngươi không cách nào thay đổi được.

“Khi ngươi đã ngắm nàng bằng ánh mắt say mê, đã phí hơi ước đoán xem nàng đẹp đến cỡ nào, đã muốn nâng niu chăm sóc nàng thì những ý nghĩ ấy sẽ biến thành từng món trang phục, mỗi lần ngươi định tìm hiểu nàng là mặc thêm một tầng y phục lên tấm thân mỹ miều ấy, cho đến khi chính ngươi cũng quên mất cặp mông nàng ta tròn trịa ra sao, bộ ngực nàng ta to đến cỡ nào...

“Vậy phải giải quyết nan đề đó ra sao? Rất đơn giản. Hãy nhớ thật kĩ, lần gặp mặt sau, vừa thấy thân hình trần truồng của nàng ta, bất kể nàng ta là thánh nữ nước Đại Hà hay Diệp Hồng Ngư của Tây Lăng Thần Điện thì đừng nghĩ ngợi, đừng hỏi han, đừng tặng hoa cũng đừng đánh đàn tán tỉnh, phải xông thẳng tới đè nghiến nàng ta ra! Đàn bà sinh ra để đàn ông đè ngửa, không phải để tìm hiểu!”

Trút sạch suy nghĩ trong lòng xong, Trần Bì Bì oai vệ ném bút buông giấy, mặt mày hớn hở, đắc chí vô cùng. Từ nhỏ hắn đã được xem là thiên tài vạn người có một nhưng khốn nỗi phải theo bậc đại hiền học tập nên chỉ biết ngoan ngoãn cúi đầu nghe người dạy dỗ, chưa có cơ hội lên mặt dạy dỗ ai bao giờ. Hắn tấm tắc tự khen:

- Lời tuy thô tục nhưng ý tứ thật thanh cao, hy vọng ngươi không bị chúng làm cho tẩu hỏa nhập ma là tốt rồi.

Đợi gió đêm thổi khô hết nét mực, hắn hài lòng đứng dậy, lắc lư quay lại giá sách, ngấn mỡ trên mặt rung rinh theo nhịp bước. Trần Bì Bì kẹp tờ giấy vào lại trong cuốn “Bước đầu tìm hiểu tuyết sơn khí hải”, cũng chẳng thèm quan tâm đến vụ đánh cuộc với Nhị sư huynh nữa.

Lúc trả sách về chỗ, mặt hắn hơi lộ vẻ do dự, nghĩ lại thì hành động giúp đỡ kẻ đáng thương kia đã vi phạm nghiêm trọng quy định của Nhà Sách Cũ, nhưng nhớ đến một câu nói của thầy, tức thì hắn nhét thẳng sách lên giá rồi phất tay áo tiêu sái bỏ đi.

- Luật lệ chẳng qua chỉ là một cái rắm.

.........................

Hàng ngày Ninh Khuyết đều rời Lão Bút Trai từ khi mờ sáng và trở về lúc đã tối mịt, hôm nay tuy hắn tự xuống lầu nhưng lúc xe ngựa đi vào cổng phía nam thành Trường An, trời cũng sắp về khuya.

Chử Do Hiền lo lắng cho sức khỏe của Ninh Khuyết nên đặc biệt chờ hắn cùng đi về, khi hai chiếc xe ngựa trước sau dừng ở Lão Bút Trai, vị công tử con nhà giàu phía đông thành thò đầu ra từ cỗ xe phía sau, nhìn Ninh Khuyết đang bước vào trong cửa hàng bằng ánh mắt khâm phục:

- Không để tâm đến hiềm khích trước đó mà khuyên Tạ Thừa Vận xuống lầu, Ninh Khuyết, ta không ngờ ngươi còn là con người khiêm tốn cao thượng, lấy đức báo oán, khí độ bất phàm...

Ninh Khuyết xoay người, cười:

- Tuy ta rất muốn nghe tiếp xem người có thể nặn ra bao nhiêu từ ngữ tâng bốc trát lên mặt ta, nhưng đành phải nói thật với lòng mình rằng ta khuyên Tạ công tử xuống lầu không phải vì lo lắng cho sức khỏe của hắn, chẳng qua ta muốn chiếm chỗ hắn vẫn ngồi hằng ngày thôi, ở đó có thể phơi nắng được, rất ấm.

- Làm việc tốt còn không muốn nhận lời khen của người khác, cần gì tự bôi bẩn mình như thế, ngươi thật là...

Chử Do Hiền cười rồi lệnh cho gia đinh đánh xe ngựa rời khỏi ngõ bốn bảy.

Ninh Khuyết cũng cười, hắn khua tay áo xùa như xùa vịt rồi bước vào cửa hàng, nhận lấy khăn ấm từ tay Tang Tang ấp lên mặt rồi nằm ườn xuống ghế như người hết hơi.

Từ ngày bắt đầu lên lầu đọc sách, mỗi khi trở về Lão Bút Trai đều có một chiếc khăn ấm đắp lên mặt hắn để xua bớt mệt mỏi, Tang Tang tính toán thời gian cực chuẩn, nhiệt độ khăn luôn được giữ vừa phải bằng nước sôi.

Dưới tấm khăn nghi ngút khói, giọng nói uể oải của Ninh Khuyết cất lên:

- Hôm nay ta vẫn thấy không muốn ăn, làm một bát mì trứng rán đi.

Tang Tang ừ khẽ một tiếng nhưng chưa chịu nhấc chân, nàng đừng nhìn hắn một lúc lâu mới nói:

- Thiếu gia, ngày mai đừng đi nữa.

Đừng thấy Ninh Khuyết vẫn tranh cãi được với bạn học trong Thư Viện, vẫn nói đùa đôi ba câu với Chử Do Hiền mà tưởng hắn còn sức, chỉ hắn và Tang Tang biết sau mấy ngày ngoan cố lên lầu đọc sách, thân thể và tinh thần hắn đã hao mòn và tổn thương một cách đáng sợ. Mỗi ngày về nhà hắn đều yếu ớt tới mức không còn hơi để mở miệng nói chuyện, cộng với những đợt nôn mửa liên tiếp kéo đến khiến hắn phải dùng tất cả ý chí mới gắng gượng nuốt hết bữa ăn.

Nghe Tang Tang nói vậy, dường như hơi nóng từ khăn mặt xộc vào mắt mũi Ninh Khuyết khiến hắn thấy cay cay. Im lặng một lúc lâu Ninh Khuyết mới trả lời bằng giọng pha chút vui vẻ:

- Dạo gần đây vì việc trong Thư Viện mà ta không dẫn ngươi ra ngoài chơi được, vậy thì ngày mai... ngày mai nghỉ học một bữa cũng tốt. À quên, hôm nay ta gặp cô công chúa ngu ngốc nọ, nàng muốn ngươi tới chơi, vậy mai chúng ta cùng đi.

Tang Tang vén tấm khăn đã bắt đầu nguội bớt trên mặt hắn ra, dùng đôi tay nhỏ bé cẩn thận bóp trán cho hắn, nàng ngượng ngùng nói:

- Công chúa điện hạ muốn gặp ta à? Ta cũng vui lắm.

Ninh Khuyết nhắm mắt, cảm giác khó chịu treo lơ lửng quanh trán dường như đang bị mười đầu ngón tay lạnh lẽo xua dần đi, hắn thở ra một hơi đầy thoải mái:

- Nhân tiện, mai làm thịt luôn tên thứ hai trong danh sách.

Bàn tay Tang Tang đang xoa bóp hơi cứng lại, nàng cúi đầu nhìn xuống đôi giày cũ kĩ của mình, rõ ràng chẳng mấy thích thú với chuyện thiếu gia vừa đề cập.