Buổi học thứ hai, thư viện bố trí dạy môn tính toán, nhưng bầu không khí trong lớp rõ ràng có gì đó khác lạ so với hôm qua, bên dưới, học trò vẫn ngồi trật tự ra vẻ chăm chú nghe giáo viên giảng bài, nhưng tâm hồn đã bay tít đến tận đẩu đâu. Đẩu đâu ở đây là Nhà Sách Cũ. Chắc hẳn hôm qua có rất nhiều người gặp phải tình trạng giống Ninh Khuyết, nó làm người ta sợ hãi, nhưng đồng thời cũng khơi gợi ý chí quyết tâm không cam chịu thất bại của đám học sinh.
Tiếng chuông tan học vang lên, giáo viên môn tính toán phẩy tay áo tuyên bố hết giờ, tức thì lớp học liền nổ tung như cái chợ, cả đám học trò phi vội ra khỏi cửa lao đến hướng ngôi nhà gỗ nằm sâu trong thư viện. Người giáo viên đã quá quen với biểu hiện đó của lũ học sinh mới nên chỉ lắc đầu cười.
Hôm qua Chử Do Hiền không tới Nhà Sách Cũ, nhưng nghe lóm đám bạn học đồn thổi trong ấy kì diệu lắm nên động lòng, quyết thử một phen xem sao, vì thế, hắn chỉ kịp chào vội Ninh Khuyết một câu lấy lệ rồi hối hả chạy ra ngoài. Ngược lại, Ninh Khuyết tỏ ra hết sức thong thả nhàn nhã, sau khi ra khỏi lớp hắn cũng không tới Nhà Sách Cũ ngay mà men theo con đường đá tới nhà ăn.
Gọi suất cơm trưa cho hai người cộng thêm một đùi gà và ba quả trứng trần, Ninh Khuyết ngồi xuống ăn từ tốn, đến lúc chén đĩa trước mặt sạch bong, hắn ngẩng đầu lên nhìn thì phòng ăn cũng sạch bóng người, Ninh Khuyết xoa xoa cái bụng tròn xoe rồi ợ một hơi đầy thỏa mãn.
Ra khỏi nhà ăn, bước đi trên con đường đá cổ kính xanh rêu, Ninh Khuyết cũng chưa vội, hắn đi dạo quanh hồ nước ba vòng cho tiêu bớt thức ăn trong dạ dày, sau đó ngồi xổm xuống cẩn thận rửa tay thật sạch mới bình tĩnh đi về phía Nhà Sách Cũ.
Ninh Khuyết không có tiềm năng tu hành, nhưng có thừa kinh nghiệm chiến đấu, đối mặt với những cuốn sách thần bí trong Nhà Sách Cũ, hắn quyết định vào trận bằng tư thái trên chiến trường, dùng tinh thần ngoan cường kiên trì công phá ngọn núi khổng lồ ngăn trước mặt đến khi bổ tan được nó, vì thế, hắn phải chuẩn bị trạng thái thân thể và tinh thần một cách tốt nhất trước khi lâm trận.
- Tránh đường! Tránh đường mau! Không phải nước nước sôi, người sống, người sống đây!
Trước Nhà Sách Cũ vang lên tiếng quát nhường đường, bốn người trong trang phục nhân viên thư viện của ngày hôm qua lại khiêng một gã học sinh ngất xỉu chạy băng băng, vẻ mặt bọn họ dửng dưng như thể chẳng có chuyện gì xảy ra, luận theo một khía cạnh nào đó, có lẽ hai ngày nay phải khiêng quá nhiều học sinh ra ngoài nên cảm xúc trong họ cũng chai sạn luôn rồi.
Chỉ được một lát mà trước nhà sách đã có đến hàng chục mạng học sinh nằm thẳng cẳng, thư viện đã dự trù trước được tình hình này nên đã sắp xếp sẵn thầy thuốc chuyên môn xử lý, người cầm thuốc an thần, người mang bổ nguyên hoàn lăng xăng chữa trị.
Thấy cảnh đó, Ninh Khuyết chỉ biết lắc đầu cười khổ.
Lên lầu, Ninh Khuyết nhận ra hôm nay số học sinh đến đọc sách ít hơn hôm qua một chút, nhưng phần “thiếu” đó là do bị khiêng ra ngoài chứ không phải sợ khó mà không dám lên, có thể thi đậu vào thư viện thì chẳng ai là hạng kém cỏi vô tích sự, đời nào chịu chấp nhận buông tay đầu hàng ngay sau buổi đầu? Nhưng xem bộ dạng lảo đảo như người say rượu, mặt mũi trắng bệch như tờ giấy của đám học sinh này thì e rằng kẻ khá nhất cũng sắp ra đi sau vài nốt nhạc.
Tiếng ngã nặng nề thỉnh thoảng lại vang lên, thịch thịch thịch thịch, đều đặn y hệt tiếng trái cây chín nẫu rụng xuống đất vườn trong những ngày thu, cạnh những hàng giá sách, hết học sinh này đến học sinh kia thi nhau ngã xuống, hoặc co quắp bất tỉnh nhân sự, hoặc sùi bọt mép trợn mắt lên trời, tình trạng vô cùng thê thảm.
Trong tay Ninh Khuyết vẫn là cuốn “Bước đầu tìm hiểu tuyết sơn khí hải”, hắn rời mắt khỏi đám bạn học bất hạnh, ném tâm tư chú ý đến người xung quanh vào một xó, Ninh Khuyết hít sâu, trang trọng mở sách.
“Đất trời cũng có hô hấp, có hít thở...”
Núi kiến thức cao, núi kiến thức tu hành cao không thấy đỉnh, leo núi khó, leo núi tu hành không thấy tương lai, vì mỗi lần leo lên lại không thể không bắt đầu từ bước đầu tiên, từ điểm thấp nhất. Ninh Khuyết nhớ rất rõ ngày hôm qua, trước khi hôn mê hắn đã đọc cuốn sách này nhưng không thể nhớ nổi mình đã đọc những gì, đọc tới đâu, do đó, hắn chuẩn bị sẵn tinh thần hôm nay và ngày mai, quá trình đọc sách là quá trình lặp đi lặp lại đơn điệu, lúc nào cũng phải bắt đầu ở câu thứ nhất.
Không ngoài dự đoán, chữ viết trên sách bắt đầu mông lung, từng vệt từng vệt mực quyện chặt vào nhau như những giọt mực đặc quánh đọng trên đầu cây bút lông quá no nước, chúng lan tràn, mở rộng bằng một tốc độ khủng khiếp, nhưng Ninh Khuyết vẫn điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra, cứ thế đọc tiếp.
“Người là giống tinh khôn nhất muôn loài, vì thế có thể ngộ ra đạo lý của tự nhiên, dùng ý chí làm lực, đó chính là niệm lực...”
Những con chữ mông lung lại lơ lửng bay khỏi mặt giấy, bắt đầu tạo ra những đợt sóng chấn động ong ong trong đầu hắn, Ninh Khuyết còn cảm nhận thấy những cơn chấn động này không giống như tiếng mái chèo khỏa nước ì oạp mà ào ào như tiếng gió lạnh gào thét trên thảo nguyên, hắn bỗng có cảm giác mình quay về cánh đồng hoang ngoài Vị Thành, điên cuồng chém giết với vô số mã tặc hung hãn.
Ninh Khuyết hít một hơi thật sâu và dài, hắn dứt khoát ngẩng mạnh đầu nghỉ ngơi chốc lát, vì động tác quá mạnh nên đốt sống cổ ngâm ngẩm đau. Để xua tan cảm giác nôn nao khó chịu trong người, Ninh Khuyết cố cưỡng lại sức mê hoặc vô tận từ cuốn sách trong tay, hắn đưa mắt lướt qua những cành cây xanh tươi đầy sức sống mùa xuân ngoài cửa sổ rồi lại quay sang quan sát đám bạn học xung quanh.
Một dáng người nho nhỏ mềm oặt tựa vào giá sách rồi từ từ trượt xuống, đó là Vương Dĩnh ở Lâm Xuyên, rồi ở một góc xa, Tạ Thừa Vận khoanh chân ngồi trên mặt sàn, mắt mở he hé yên lặng nhìn lên cuốn sách đặt trên đùi, đôi mắt tuy vẫn rất sáng, nhưng sắc mặt lại trắng bệch một cách đáng sợ.
- Ôi, tất cả đều đang cố gắng leo lên! – Ninh Khuyết lẩm bẩm, hắn bị sự ngoan cường bất khuất của đám bạn học trẻ tuổi cảm nhiễm nên mỉm cười, đưa ánh mắt xuống trang sách trong tay.
“Niệm lực của con người phát ra từ trong não, tụ lại ở khí hải tuyết sơn, đầy tràn mà ngưng thành sương thành nước, chảy tới lỗ khí mà tán ra bên ngoài cơ thể, giao hòa với hơi thở đất trời bao bọc bản thân...”
Những vết mực lại bồng bềnh bay lên, chấn động ong ong, nhưng đột nhiên, những âm thanh đó chấm dứt, Ninh Khuyết như rơi vào một vùng không gian yên lặng tuyệt đối, hắn ngỡ như mình đang quay về ngõ phố bên đình Xuân Phong, nhưng không còn Triều Tiểu Thụ sát cánh, chỉ có những giọt mưa vô tận từ trên trời trút xuống, đập vào quần áo, vào da thịt, vào mặt mũi hắn, khiến hắn cảm thấy lạnh, lạnh vô cùng.
Sau đó, hắn ngất đi.
.....................................
Sau buổi trưa ngày thứ ba, bên ngoài Nhà Sách Cũ.
- Tránh đường, tránh đường mau! Không phải nước sôi, là người sống, người sống đây!
Bốn nhân viên thư viện khiêng Ninh Khuyết bước thoăn thoắt ra bên ngoài, ném hắn cho mấy thầy thuốc đã chờ sẵn, sau đó lại có người mang hắn ra xe ngựa.
Hôm nay, trên lầu có hai mươi bảy người ngất xỉu.
................................
Ngày thứ tư, sau bữa ăn trưa, bên ngoài Nhà Sách Cũ.
- Tránh đường tránh đường! Không phải nước sôi, là người sống, người sống đây!
Vẫn là bốn nhân viên thư viện, vẫn là Ninh Khuyết bị khiêng, vẫn là mấy thầy thuốc quen thuộc...
Hôm nay, trên lầu có chín người ngất xỉu.
..................................
Buổi chiều ngày thứ năm, bên ngoài Nhà Sách Cũ.
- Tránh đường, là người sống mà dễ bỏng hơn cả nước sôi đây!
Vẫn bốn nhân viên thư viện ấy khiêng Ninh Khuyết, nhưng bước chân của họ đã chậm chạp và giọng hô cũng chẳng còn mấy khí thế. Người thầy thuốc nhìn vào khuôn mặt non choẹt quen thuộc, buông tiếng thở dài.
Hôm nay, trên lầu có bốn người ngất xỉu.
................................
Ngày thứ sáu, bên ngoài Nhà Sách.
- Tránh đường.
Bốn nhân viên thư viện chỉ hô gọn lỏn hai từ rồi quăng một người xuống dưới bóng cây.
................................
Hơi xuân ngày càng nhạt, nhiệt độ ngày càng cao, nhưng trận chiến chống lại Nhà Sách Cũ của học sinh thư viện chưa hề có tiến triển, dấu hiệu một trận thua tan nát ngày càng hiển hiện rõ ràng, trong những ngày sau đó, vì những kí ức kinh hoàng đã ăn sâu vào tận xương tủy nên đại đa số học sinh đã kết luận sách vở trong Nhà Sách Cũ là một thứ sức mạnh hoàn toàn quá tầm, không thể chống lại. Số người bước lên lầu hai ngày một ít.
Sau mỗi tiếng chuông báo hết giờ vang lên, Ninh Khuyết vẫn đều đặn đến nhà ăn đánh chén no nê, đi dạo ba vòng quanh hồ rồi lên lầu, lên lầu, lại lên lầu, sau đó ngất xỉu, ngất xỉu và lại ngất xỉu, lại được khiêng ra, nhưng hắn không hề tỏ ra nóng giận, càng không có dấu hiệu bỏ cuộc, có điều nước da hắn càng ngày càng tái, khuôn mặt càng ngày càng hốc hác, và bước chân, tất nhiên càng ngày càng giống người đang mơ ngủ.
Người ta thấy hắn lên lầu, sau đó được khiêng xuống lầu, chuyện đó đều đặn và chính xác như thể mặt trời mọc và lặn vậy.
.......................................
Vào buổi trưa một ngày nọ, sau khi ăn xong phần cơm đúp với thịt gà cộng thêm một đĩa dạ dày tú hụ và hai cái bánh bao, Ninh Khuyết ra hồ rửa tay rồi thủng thỉnh bước tới địa điểm quen thuộc.
Ấn tượng về Ninh Khuyết của học sinh trong thư viện đã không còn là một siêu sao đỗ top 3 trong kì thi đầu vào, thay vào đó là danh hiệu gã điên của khoa Bính. Khi hắn xuất hiện ngoài cửa Nhà Sách Cũ, học sinh đang đọc sách hoặc ngồi làm việc riêng hai bên cầu tháng đều nhất loạt ngẩng đầu nhìn rồi bàn bán râm ran.
- Ê mày, thằng này điên rồi hả?
- Mày đoán hôm nay nó trụ được trên đó bao lâu?
- Cỡ nửa canh giờ?
- Tao đoán chỉ bằng thời gian uống hết chén trà là bị người ta khiêng xuống.
- Tao lại muốn xem giữa nó và tam công tử nhà họ Tạ ai sẽ phải xuống trước.
- Tam công tử nhà họ Tạ còn có tiềm năng tu hành, thằng này nước mẹ gì?
- Này, theo mày sao nó lại cố gắng như một thằng điên thế hả?
- Tao nghĩ chắc nó muốn ăn theo danh tiếng của Tạ công tử, nếu không còn lý do quái nào để giải thích chứ, hả?
Ninh Khuyết không nghe thấy mấy lời rì rầm đó, hắn nhìn cầu thang trước mặt, tay trái nắm chặt cổ tay phải đang hơi run rẩy, dùng tất cả ý chí trấn áp ý nghĩ muốn quay gót đang trào lên mãnh liệt trong lòng. Hắn hít sâu rồi bước dấn tới. Chỉ mình hắn hiểu tại sao cầu thang lên lầu cứ có vẻ ngày một dài, ngày một dốc đứng, ngày một khó đi như vậy.
Nhìn dáng đi khó nhọc của hắn, nhìn khuôn mặt tái xanh của hắn, ánh mắt đám học sinh xung quanh dần biến thành phức tạp, dù nhiều người nghi ngờ động cơ chân thật của hắn, coi nhẹ sự chấp nhất của hắn, nhưng không kẻ nào không khâm phục ý chí và nghị lực hắn đã thể hiện.
Lên lầu, Ninh Khuyết dùng ống tay áo nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán rồi lặng lẽ bước tới giá sách quen thuộc, hắn rút cuốn sách mỏng tanh đã đọc rất nhiều lần nhưng vẫn chưa thể nhớ nổi một chữ xuống.
Trên này vô cùng vắng vẻ, ngoại trừ hắn chỉ còn duy nhất một học sinh khác còn kiên trì, đó là Tạ Thừa Vận. Tạ công tử vẫn ngồi khoanh chân trong góc xa nhất, mặt tái nhợt như trang giấy mới ra lò, trên đùi, một quyển sách mở sẵn.
Ninh Khuyết biết số má của vị tam công tử nhà họ Tạ này, đối phương được tuyển vào khoa Kỹ Thuật, tất nhiên phải có tiềm năng tu hành, vì thế hắn không hề thấy ngạc nhiên khi thằng cha họ Tạ đó có thể chống đỡ lâu như vậy, nhưng hắn chẳng thể ngờ vì trên lầu hai chỉ còn mình và Tạ Thừa Vận trụ lại đã dẫn tới một trận tranh luận sôi nổi.
Trong mắt rất nhiều học sinh, thậm chí cả giáo viên trong thư viện, đây chính là trận đấu thứ hai của Ninh Khuyết và Tạ Thừa Vận, sau kì thi đầu vào, ai cũng không muốn bị đối phương vượt mặt nên dù khổ sở thế nào thì vẫn phải lên lầu hai chịu đựng.
Ninh Khuyết không biết luồng dư luận này, cũng chẳng biết Tạ Thừa Vận có phải vì thế mà hàng ngày tới đây không, nhưng dù có biết thì hắn cũng chẳng thèm để tâm, vì chỉ hắn mới biết tại sao mỗi ngày đều phải tới đây, dù biết rằng phí công vô ích, dù biết rằng sẽ phải chịu đựng bao nhiêu mệt mỏi, bao nhiêu đau đớn.
Vì hắn thích, và hắn cần phải làm thế, đơn giản là vậy.