Ninh Khuyết ngẫm lại những gì hắn đã trải qua trong mộng, nói:
- Trong giấc mơ, loại hô hấp liên miên tưởng chừng chẳng bao giờ gián đoạn nhưng rất có quy luật đó cuối cùng biến thành một thứ giống như thực chất, từng giọt từng giọt mang theo cảm giác ấm áp dần dần tụ lại, ôm ấp cơ thể vãn bối vào trong, có điều khi vãn bối đưa tay muốn bắt lấy chúng, dẫu có cố gắng đến đâu cũng không thể chạm được, chỉ còn biết trơ mắt nhìn thứ vật chất dường như còn nhẹ nhàng linh hoạt hơn nước đó cứ thế trôi qua kẽ tay.
Lữ Thanh Thần cố gắng đè nén cảm giác kích động đang dâng trào trong lòng, trầm giọng hỏi:
- Trong giấc mơ, cảm giác của ngươi lớn bằng chừng nào? Không, lớn bằng cái gì? Một chậu nước? Một dòng suối nhỏ, hay một cái ao?
Ninh Khuyết ngẩng đầu, ngơ ngác trả lời:
- Giống như... một vùng biển cả.
Lữ Thanh Thần hơi cứng người rồi ỉu xìu ngồi phệt xuống nệm, lão lặng lẽ rất lâu, khóe môi nở nụ cười tự giễu rồi uể oải lẩm bẩm:
- Cũng đúng, làm sao có thể như thế được?
Từ nét mặt lão, Ninh Khuyết cũng đoán được sự tình dường như không tốt như mình tưởng tượng, nhưng hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, cố gắng hỏi tiếp:
- Lữ tiên sinh, đó có phải là sơ cảnh như ngài từng đề cập không? Thứ vãn bối cảm nhận được có phải là hơi thở của đất trời?
Lão già Lữ Thanh Thần vỗ vỗ vai hắn tỏ vẻ an ủi rồi nhẹ nhàng trả lời:
- Sơ cảnh chính là bước đầu làm quen, hôm nọ ta đã nói với ngươi rồi, ý nó muốn chỉ ý niệm của người tu hành từ tuyết sơn khí hải phát ra ngoài, bắt đầu nhận thấy sự tồn tại của hơi thở đất trời, nói cách khác, đó là tích tắc đầu tiên con người phàm tục mở mắt nhìn thấy một thế giới hoàn toàn mới.
- Thế giới lần đầu tiên nhìn thấy đó sẽ quyết định tiền đồ của người tu hành sau này, bởi lẽ hắn luôn nhìn thấy thứ do tâm hắn cảm nhận được, đó chính là hình chiếu của nguyên khí vạn vật trong tự nhiên phản ánh trong tâm hồn hắn, mà ý niệm do người tu hành có được khi minh tưởng càng thuần tịnh, càng mạnh mẽ bao nhiêu thì phạm vi cảm thụ được nguyên khí càng lớn bấy nhiêu.
Lão già lặng lẽ nhìn Ninh Khuyết rồi nói tiếp:
- Người tu hành nếu tư chất hơi kém, trong lần làm quen đầu tiên đó chỉ cảm nhận được nguyên khí đất trời ở phạm vi rất nhỏ quanh mình, mà hình chiếu trong tâm hồn hắn cũng cỡ một chậu nước thôi, tư chất cao hơn có thể cảm nhận nguyên khí trong phạm vi càng lớn hơn, nhưng cùng lắm cũng bằng cái ao cái đầm nhỏ, nếu hắn cảm nhận được một dòng suối thậm chí một hồ nước, vậy sau này chắc chắn sẽ trở thành nhà tu hành lớn được người đời tôn sùng.
Ninh Khuyết nhíu mày muốn nói gì đó nhưng lão già đã phất tay ngăn lại, lão tiếp lời:
- Hiện nay, số nhân vật đỉnh cao đạt tới cảnh giới tri mệnh vô cùng ít ỏi, trong số đó, tư chất của Nam Tấn Kiếm Thánh Liễu Bạch là đáng sợ nhất. Năm đó, vị kiếm thánh này bước vào sơ cảnh khi chưa đầy sáu tuổi, vừa vào sơ cảnh liền nhìn thấy một dòng sông lớn màu vàng cuồn cuộn chảy. Đó là một thiên tài, thiên tài thực sự! Đó cũng là lý do tại sao hắn chỉ dựa vào một Hoàng Hà kiếm ý trong tay đã đủ tung hoành phương nam, được giới tu hành đương thời đánh giá là kẻ rất có khả năng sẽ đột phá cảnh giới thứ năm!
Thấy một dòng Hoàng Hà đã là người tu hành thuộc hàng mạnh nhất thế giới này, vậy thấy một vùng biển rộng thì sao? Ninh Khuyết lặng lẽ rất lâu, tuy hắn có rất nhiều bí mật nhưng hắn chưa bao giờ tự cho mình thuộc loại thiên tài gì đó, huống chi còn là thiên tài biến thái hơn trăm lần so với thiên tài được người đời công nhận, nhưng sao trong lòng vẫn thấy không cam?
- Có lẽ câu này của vãn bối nghe hơi cuồng vọng, có vẻ không biết chừng mực hoặc thậm chí... tự sướng. - Ninh Khuyết cẩn thận lựa chọn ngôn từ phù hợp rồi cúi đầu chậm rãi nói tiếp - Nhưng liệu có khả năng, vãn bối tất nhiên không thể so sánh với vị Nam Tấn Kiếm Thánh kia, nhưng do minh tưởng được nhiều năm nên khi mới bước vào sơ cảnh thì phạm vi cảm thụ lớn hơn bình thường đôi chút?
- Rộng hơn Hoàng Hà là cái gì? Ta không biết, nhưng chắc chắn đó không thể là biển cả vô biên, bởi vì rộng và biển cả là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Lữ Thanh Thần nhìn Ninh Khuyết đang cúi đầu, lão thở dài rồi tiếp:
- Con trai, con có biết biển cả trong sơ cảnh đại biểu cho điều gì không? Đó chính là nguyên khí của toàn bộ cõi trời đất! Trong tích tắc đầu tiên khi quan sát thế giới hoàn toàn mới này, không kẻ nào có thể nhìn thấy toàn bộ sự vật trong đó, kể cả thánh nhân trong truyền thuyết cũng không.
Lão lại vỗ nhẹ lên bờ vai vững chắc của gã thiếu niên, mỉm cười an ủi:
- Tuy đó chỉ là giấc mơ, nhưng thật là một giấc mơ tuyệt vời!
Ninh Khuyết lặng lẽ rời đi.
Đối với tu hành, lòng hắn sớm đã phai nhạt, nếu không phải do sự nhiệt tình dạy bảo của Lữ Thanh Thần mấy ngày nay thì trong đầu hắn cũng không xuất hiện mấy suy nghĩ linh tinh, tâm trạng hiện nay của Ninh Khuyết đại khái đã tốt hơn khá nhiều, giống như người ta vẫn nói, nếu không có hy vọng tất nhiên sẽ chẳng có thất vọng, nếu ban đầu đã tuyệt vọng thì hy vọng không thể sinh ra.
Cô thị nữ nhỏ Tang Tang bưng chậu nước nóng đến cạnh hắn, nhanh nhẹn nhúng khăn vào nước, vắt khô rồi cầm chiếc khăn còn đang bốc hơi nghi ngút đó lau khuôn mặt uể oải của Ninh Khuyết, nàng hỏi với giọng hiếu kỳ:
- Thiếu gia, đang đêm mà ngươi còn đi hỏi cái gì vậy?
Giọng nói của Ninh Khuyết xuyên qua khăn mặt thoát ra, dường như bị hơi nước trên đó ảnh hướng nên nhẹ đi rất nhiều:
- Ta tới nói với cụ khốt Lữ rằng ta có một bí mật nho nhỏ vốn vẫn giấu lão, nhưng giờ ta tiết lộ cho lão nghe rồi thì liệu lão có thể cho ta biết phải chăng lão đã nhận ra nó từ trước, vì thế mới bỏ công đầu tư vào một thiên tài tu hành ngàn năm có một như ta?
Tang Tang lầm nhẩm lại câu này trong đầu không sót một chữ, có vẻ nó làm nàng choáng váng đầu óc nên phải đưa tay lên day day trán, nàng cầm khăn mặt nhúng xuống nước vò kĩ hai ba lần, vắt khô rồi nhấc chậu nước, xoay lưng giội ra ngoài, xong xuôi mới mở miệng:
- Thiếu gia, lần này có vẻ ngươi đã biến thành ngớ ngẩn rồi.
Đúng thật hệt như một kẻ ngớ ngẩn, Ninh Khuyết xoay người, chống tay nhìn ra ngoài cửa sổ, phía trên cánh đồng hoang, sao trời lấp lánh, hắn vô thức đưa tay lên sờ mặt, tìm mấy mụn trứng cá vốn không hề tồn tại, miệng lầm bẩm:
- Mẹ nó, mới nghịch phi kiếm đã coi là giỏi à? Anh mày còn nghịch Hiên Viên kiếm rồi cơ, các chú làm được không?
Tang Tang thấy hắn lầm bầm mấy câu nghe chẳng hiểu gì hết, y hệt đang mê sảng, không nhịn được phải lắc đầu.
Ninh Khuyết nhỏm dậy, lấy cuốn “Thái thượng cảm ứng thiên” đã sắp nát bươm, hắn không giở ra mà cứ im lặng nhìn lên bìa sách rất lâu, dường như muốn nhìn xuyên vào bên trong xem trong đó rốt cục cất giấu thứ bí mật gì.
- Đem chậu rửa mặt lại đây. - Giọng nói Ninh Khuyết đã bình tĩnh trở lại.
Hắn thổi hỏa tập rồi châm vào một góc cuốn sách, chỉ lát sau, cuốn sách cũ nát vàng ố đã bốc cháy bừng bừng, Ninh Khuyết nhẹ nhàng buông tay, bản “Thái thượng cảm ứng thiên” vốn làm bạn với hắn đã rất nhiều năm cứ thế rơi vào trong chiếc chậu đồng, cháy càng lúc càng nhanh.
Bên cạnh, Tang Tang giật mình nhìn cảnh tượng đó.
Nhìn những trang sách cong đi, uốn lại rồi đen dần, theo ngọn lửa biến thành từng đám tro tàn, cánh tay phải Ninh Khuyết đang chống lên thành cửa sổ hơi ghì xuống, trái tim hắn bỗng nhiên trống vắng, cảm giác giống như một người bạn thân đã nhiều năm chợt đi xa không bao giờ trở lại, hoặc cũng giống giấc mộng thưở thiếu thời bỗng chốc vỡ tan như bong bóng.
- Ta có đúng là loại củi mục hay không? - Hắn hỏi.
Tang Tang lắc đầu.
Ninh Khuyết mỉm cười, nói:
- Không ai bắn tên giỏi hơn ta, không đao của ai ngoan độc hơn ta, không kẻ nào cùng độ tuổi giết người nhiều như ta, ta không phải củi mục, ta là người đốn củi bên hồ Sơ Bích, chỉ có điều không biết dùng phi kiếm làm xiếc mà thôi, ngày sau nếu có cơ hội nhất định sẽ chém bọn chúng như chém lũ mã tặc trên thảo nguyên... Mẹ nó, người tu hành vĩ đại à, cứ vào tay ta thì biết.
Tang Tang nhếch môi, ngây ngô gật gật đầu.
Đây không phải là lời tự an ủi mình sau khi cam chịu số phận mà là quyết tâm của Ninh Khuyết đã trải qua suy nghĩ kĩ càng, trong trận chiến bên đường Bắc Sơn ngày đó, những thị vệ dũng cảm kia chỉ thiếu một chút đã đánh bại được một vị đại kiếm sư rồi, họ làm được tại sao hắn không thể làm được? Trên thế giới này không có kẻ nào vô địch thực sự, những cao nhân ngoài thế tục cuối cùng thì vẫn là người, đã là người thì hắn nhất định có cơ hội chiến thắng.
Thấy khả năng của mình không thể viết ra nổi một tác phẩm đại loại Thanh Lâu Mộng gì đó để đứng vào hàng tân tứ đại danh tác, lưu truyền ngàn thế liền rúc đầu trong núi ba mươi năm, ngày ngày ăn dè uống ít, tay trái ôm đầu đến nỗi tay áo đẫm suy tư rồi tự cho mình chính là Tào Tuyết Cần ư? (*)
Ninh Khuyết chưa bao giờ là loại người như vậy, không thành Tào Tuyết Cần được hắn sẽ thành Kim Dung, không làm hoàng đế được hắn sẽ làm đại gia thư pháp, không làm đại tướng quân được hắn sẽ phấn đấu chức đại học sĩ, nhưng không làm người tu hành được thì phải làm sao bây giờ?
Trên mỗi con đường, những kẻ bộ hành liều mạng đi theo hướng khác với số đông không hẳn đã sai, tuy người bên cạnh họ có thể phải chịu khổ nhưng cuối cùng rất có thể sẽ thu được thành công, còn những kẻ dám có ý chí quyết tâm chọn cho mình một con đường hoàn toàn mới lại càng đáng kính hơn.
Sinh mạng thật là một kẻ khó chiều, để bắt nó quay đầu, so với cứ tiếp tục đi về phía trước theo con đường đã chọn càng phải bỏ ra nhiều lòng dũng cảm.