Ninh Khuyết chạy băng băng trong bóng đêm, chạy băng băng trên đường, thỉnh
thoảng nâng cánh tay phải lên quệt máu loãng dưới cằm, chiếc ô đen lớn
thỉnh thoảng va đập lên lưng hắn rung động. Thời gian trôi qua, đôi mắt
sáng rực của hắn càng ngày càng ảm đạm, trán lộ ra ngoài khăn che mặt
ngày càng nhăn hơn, có vẻ hết sức thống khổ.
Tầm mắt của hắn càng ngày càng mơ hồ, ngựa buộc bên cột phố, phường thị hai bên đường, dần dần biến hình vặn vẹo trong mắt, biến thành quái vật giương nanh múa vuốt; hô hấp của hắn càng ngày càng dồn dập, lá phổi bị đè ép tống ra hơi thở nóng bỏng tựa như nham thạch nóng chảy, lúc liều
mạng hít vào lại lạnh buốt như dòng sông băng; bước chân của hắn càng
ngày càng thong thả phù phiếm, thường xuyên vấp phải đá lát nổi trên mặt đất; tư duy của hắn ngày càng hỗn loạn, đến nỗi dần dần lãng quên hoàn
cảnh trước mắt của mình.
Hắn chỉ nhớ rõ bản thân nên chạy, chạy càng xa càng tốt.
Bản năng nào đó khắc sâu tận xương thúc giục hắn chạy về hướng ngõ Lâm
số 47 Lão Bút Trai, đại khái có lẽ chỉ có nhìn thấy tiểu nha đầu đen đen kia, hắn mới có thể cảm thấy an toàn và thỏa đáng, thứ chấp niệm chạy
về nhà này chính là mạnh mẽ đến thế... Mạnh mẽ đến độ có thể chống đỡ
thân thể trọng thương suy yếu của hắn chạy từ nam thành tới đây, mạnh mẽ đến nỗi khiến hắn căn bản không chú ý tới bản thân lúc này đang chạy
trên đường Chu Tước, nơi mà ngày thường vẫn luôn khiến hắn vô cùng cảnh
giác bất an.
Máu tràn ra từ cạnh khăn che mặt có thể bị tay áo lau đi, nhưng còn máu chảy ra từ vô số lỗ kiếm trên người vẫn là thong thả chảy tới chiếc ô
đen lớn, bị mặt ô sền sệt chậm rãi hấp thụ, lại chậm rãi loại bỏ, thong
thả nhỏ lên mặt đất, tràn ra một giọt huyết hoa nho nhỏ, thấm vào trong
kẽ đá.
Bình minh chưa tới, gió bình minh đã nổi lên, thổi cho chiếc xiêm y
không biết của nhà ai đang phơi dưới mái hiên lay động, thổi cho lá cờ
Long Vân cao ngất mây trên đường Chu Tước xa xa bay phất phới, tiếng
bước chân và mùi máu tươi nhàn nhạt hòa lẫn vào nhau trong gió sớm, dần
dần bừng tỉnh sinh mệnh nào đó ẩn giấu ngàn năm trong kẽ đá.
Con đường Chu Tước rộng mở thẳng tắp của thành Trường An Đại Đường đột
nhiên biến thành một tuyến lửa địa ngục vô tận, Ninh Khuyết cảm thấy hai chân phảng phất như đang dẫm lên đá bị nung đỏ cực kì nóng bỏng, mỗi
bước đạp xuống đất, đáy giày bị hơi nóng tràn qua, đám lửa bồng bềnh
bừng cháy nháy mắt lan tràn thiêu hủy máu thịt của hắn, thiêu khô xương
trắng của hắn, dị thường thống khổ.
Hắn vẫn đang mải chạy, đạp hết bước này tới bước khác, mỗi một bước đều cảm giác thống khổ như vậy, mỗi một bước đều cảm thấy chân mình như bị
vô số thanh đao đồng thời băm thành thịt nát.
Đột nhiên thân thể hắn cương tại chỗ, đau đớn ôm ngực!
Hắn cảm giác tựa như có một thanh trường mâu vô hình từ bầu trời đêm
trên cao hạ xuống, phá tan thịt xương phủ tạng của hắn, trực tiếp xuyên
suốt thân hình hắn, hung hăng đóng đinh hắn trên mặt đất!
Sự nóng bỏng thống khổ trên nền đá đường Chu Tước nháy mắt biến mất,
bởi vì nỗi thống khổ từ trong lòng truyền đến đã xé rách hết thảy, hủy
diệt hết thảy những sự thống khổ khác, mọi khổ sở thế gian đều không
đáng nhắc tới.
Ninh Khuyết đau đớn nhướng mày lên, nhìn xuống ngực trống không của
mình, nhìn đường cái đã biến hình thành hành lang gấp khúc nào đó, nhìn
thành Trường An hoàn toàn xa rời thế giới chân thật, phát hiện toàn bộ
sự vật trong mắt hắn đều hiện vô số bóng dáng, toàn là những hình bóng
giả tạo không chân thật, mà thân thể hắn liền đứng giữa hai bên ảo ảnh
thực hư.
Bỗng nhiên, hắn nghe được có người nhẹ nhàng thở dốc bên tai.
Dùng hết sức lực cuối cùng, hắn quay đầu đi, tay rướm máu nhanh chóng
cầm chặt chuôi đao bên thắt lưng, nhưng không nhìn đến tung tích bất kể
người nào, quanh thân vẫn là thế giới biến hình quỷ dị nào đó như cũ.
Sắc mặt trắng bệch như núi tuyết, hắn sững sờ nhìn chung quanh, theo bản năng tìm kiếm nơi có tiếng thở dốc.
Đám ngựa dường như sắp ngã gục bị cột bên lề phố thở dốc, kể ra nỗi
thống khổ và phiền chán khi ngày ngày bị buộc gáy; vải bố ố vàng nơi tửu quán phường thị thở dốc trong gió sớm, kể ra sự không vui lẫn bất an
khi hàng đêm bị tửu quỷ đùa giỡn; cây hòe trong tòa trạch viện nào đó
thở dốc, kể ra bản thân nhìn quá nhiều việc ngấm ngầm xấu xa trong gia
tộc đến sắp héo khô; lá xanh dừng bên dưới con sư tử đá thở dốc, kể ra
nguyên nhân bản thân không hợp thời mà rơi xuống. Sư tử khắc đá thở dốc, đầu gỗ chốn thành lâu thở dốc, mặt đường dưới chân thở dốc, gió sớm thở dốc, hoàng cung xa xa thở dốc, bức tường xám lân cận thở dốc, thành
Trường An thở dốc, toàn bộ thiên địa đều đang thở dốc. Thở dốc như người con gái nũng nịu quyến rũ rên rỉ, ngân nga như tiếng hô uy áp túc mục
của triều đình, dồn dập bất an như gã lữ hành đào vong thở dốc tuyệt
mệnh, đạm mạc tang thương như hơi thở vô tình của lịch sử.
Ninh Khuyết nghe tiếng hít thở truyền đến từ ngõ hẹp lầu trúc bốn
phương tám hướng xung quanh đường cái, cô đơn bất lực đứng giữa ngã tư
đường.
Hắn buông chuôi đao dùng hai tay bịt tai lại, vẫn như cũ không cách nào ngăn cản đủ loại thanh âm thở dốc hít thở xuyên thấu mu bàn tay, cực kỳ rõ ràng mà hữu lực truyền vào trong óc.
Hắn chậm rãi quỳ xuống giữa hắc ám nơi đường cái Chu Tước, sau đó đổ gục xuống.
Chiếc ô đen lớn nằm trên lưng hắn.
Dòng máu tràn qua chiếc ô đen, đượm lên nền đá, chảy vào kẽ đá.
Đá lát bằng phẳng trên đường cái Chu Tước rải rắc vô số giọt huyết hoa
rất nhỏ, từ nam thành hướng thẳng một đường tới phía bắc, huyết hoa nối
liền thành tuyến, mơ hồ gắn thành một tuyến đường cong cùng vũng máu
ngay trước chiếc ô đen.
Nơi huyết tuyến chỉ tới xa xa, chính là bức tranh Chu Tước khắc đá trên đường cái.
...
...
Bức tranh Chu Tước khắc ngay giữa đường xe ngựa, ăn sâu vào đá, chịu
tải dòng chảy ngàn năm của đế quốc Đại Đường, không biết đã nghênh đón
bao nhiêu vị tân quân hăng hái, không biết tiễn bước bao nhiêu vị vua
kiệt xuất tài trí mưu lược nhưng cuối cùng vẫn không thể chiến thắng
thời gian thương lão, hai con ngươi không giận mà uy của nó vĩnh viễn
bình tĩnh như vậy, chưa từng rung động dù chỉ một cái chớp mắt.
Lúc này con ngươi bức tranh Chu Tước vẫn uy nghiêm như trước, nhưng ba
chiếc lông mào hoa mỹ khó có thể so sánh trên đỉnh đầu lại chậm rãi khêu lên chiếc lông bên phải, dường như muốn phá đá mà tiến vào thế giới
chân thật!
Ninh Khuyết ngã dưới chiếc ô đen lớn hôn mê bất tỉnh, căn bản không
biết bức tranh Chu Tước xa xa đã xảy ra biến hóa kỳ dị như thế, càng
không biết có một luồng ý niệm nghiêm nghị hủy diệt bàng bạc phảng phất
đến từ viễn cổ đang bao phủ bản thân.
Máu tươi của hắn chảy xuôi giữa khe đá, cực nông cực mỏng, còn nông còn mỏng hơn cả cực hạn mà nhân loại có thể tưởng tượng, từ giữa đường cái
chảy dài đến phương xa, chảy vào giữa kẽ đá lông chim trang nghiêm phức
tạp trên bức tranh Chu Tước.
Trong màn đêm tĩnh lặng, dòng máu chảy vào kẽ đá lông chim hoa mỹ trên
bức tranh Chu Tước nhanh chóng bị bốc hơi thành sương mù đỏ nhạt, chớp
mắt liền bị lực lượng cực nóng vô hình nào đó trực tiếp tinh lọc thành
vô hình hư không.
Những giọt huyết hoa nho nhỏ phân tán trên đá lát đường cái Chu Tước
cũng bắt đầu bốc hơi, bị tinh lọc, từng đóa biến mất giữa vô hình, dòng
máu cực nông cực mỏng giữa khe đá càng không ngừng bốc hơi biến mất với
tốc độ mắt thường có thể thấy được, cho đến cuối cùng rốt cục đi tới
chiếc ô đen lớn kia, theo máu loãng trực tiếp xâm nhập vào cơ thể Ninh
Khuyết!
Liệt hỏa vô hình, cực nóng vô cảm, hơi thở nóng rực nhìn không tới
phảng phất có thể thiêu đốt hết thảy thế gian, máu loãng trên người Ninh Khuyết nhanh chóng bốc hơi tản mạn vào hư không, thế nhưng quần áo lại
không có chút gì biến hóa.
Cánh tay trần lộ bên ngoài quần áo, gò má trần lộ ngoài khăn che mặt
của hắn bắt đầu cấp tốc đỏ lên, tóc phủ trước trán cấp tốc khô vàng héo
rũ, đầu ngón tay đặt trên nền đá bắt đầu trở nên khô đét bởi vì lượng
nước xói mòn nhanh chóng.
Một mảnh lá xanh bị gió sớm thổi tung bay, dừng trên mu bàn tay hắn,
sau đó lại bị thổi rơi xuống, như trước xanh nhuận đáng mừng. Một con
kiến bị lá rụng quấy nhiễu, bò lên mu bàn tay hắn, sau đó đi xuống từ
bên kia, như trước còn sống. Nhưng nếu không có bất ngờ gì xảy ra, Ninh
Khuyết sẽ bị ngọn lửa huyền diệu vô hình đến từ bức tranh Chu Tước đốt
đến chết ngay sau đó.
Ngay lúc này, một bóng đen bỗng nhiên hạ xuống, nhẹ nhàng một tiếng nghiền chết con kiến nhỏ kia.
Chiếc ô đen lớn bị gió sớm thổi động, khẽ dựng trên thân thể Ninh
Khuyết, tựa như đóa hoa sắcn màu đen khẽ rêu rao. Theo chiếc ô đen rêu
rao, phiến lá xanh nọ nháy mắt đông lạnh thành băng, bị gió bình minh
phất nhẹ một cái tán thành vô số hạt băng vụn.
Một hương vị âm hàn tuyệt đối dần dần tỏa ra từ chiếc ô đen lớn, thong
thả mà không thể ngăn cản, xông vào thân thể nóng bỏng của Ninh Khuyết,
một lát sau, vết đỏ nơi gò má và cánh tay hắn dần dần rút đi, biến về
màu tuyết trắng khi trọng thương lúc trước, tóc phủ trên trán nhanh
chóng biến về ánh đen sáng bóng, đầu ngón tay đặt trên sàn đá cũng phồng lên trở lại.
Bức tranh Chu Tước khắc đá trên đường xa xa kia phảng phất cảm ứng được chút gì, tuy cặp ngươi uy nghiêm túc mục rõ ràng vẫn bình tĩnh như
thường, lại khiến người ta cảm giác như đang nhìn thoáng qua phía Ninh
Khuyết nằm trên đất.
Nháy mắt sau, ba chiếc lông mào hoa mỹ khó có thể so sánh trên đỉnh đầu nó nhất tề dựng đứng lên!
Cơ hồ đồng thời, chiếc ô đen lớn trên người Ninh Khuyết càng rêu rao nhanh thêm vài phần!
...
...
Gió đen thổi mạnh trên cánh đồng hoang vu màu đen, sức gió mạnh mẽ cuồn cuộn hất theo đất cát đen sì tung bay khắp trời đất, thế nên nếu nhìn
lại bằng mắt thường, dường như ánh sáng tỏa ra từ vầng thái dương chói
chang trên trời cao kia đều biến thành màu đen.
Xa xa trên cánh đồng hoang vu có một tòa tuyết sơn màu đen, dưới ánh
mặt trời đen chói chang chiếu rọi đang không ngừng hòa tan, không ngừng
sụp đổ, nước tuyết sau khi hòa tan trộn lẫn đất cát đen sì, phản xạ ánh
mặt trời màu đen, mãnh liệt lan tràn chung quanh.
Tuyết sơn màu đen sắp sửa sụp lở, nó hình thành hồng thủy muốn hủy diệt toàn bộ thế giới, mà ngay thời điểm này, trời đêm quang minh đột nhiên
buông xuống thế gian, buông ra hơi thở lạnh lẽo lại vô cùng ấm áp.
Ninh Khuyết đứng tại điểm nào đó giữa không gian này, sững sờ mà vô
cùng bình tĩnh nhìn ngắm hình ảnh thế giới hủy diệt bao la hùng vĩ trước mắt, hắn không biết đây là nơi nào, nhưng hắn biết đây không phải mơ,
loại cảm giác này rõ ràng mà kiên định, tựa như hắn rõ ràng nhìn thấy
ánh sáng quang minh chiếm cứ hơn nửa bầu trời, lại có thể khẳng định đó
phải là đêm.
Màn đêm quang minh che khuất hơn phân nửa thiên khung, che khuất ánh
mặt trời màu đen mãnh liệt, dần dần chậm lại tốc độ hòa tan sụp đổ của
tuyết sơn, còn hương vị âm hàn phát ra từ bầu trời đêm quang minh thì
bắt đầu một lần nữa ngưng kết hồng thủy tàn sát bừa bãi cánh đồng hoang
vu màu đen, khiến chúng biến thành hắc băng nhảy múa, hắc tuyết không
cam.
Toàn bộ thế giới trọng tố, tòa tuyết sơn màu đen kia thong thả đứng lên sừng sững một lần nữa.
Thiên địa bình tĩnh trở lại, đêm lần nữa hồi phục màu sắc vốn có của
nó, sông băng sông tuyết trên cánh đồng hoang vu không biết đã biến mất
khi nào, phảng phất không có gì biến hóa, lại phảng phất hết thảy đã
biến đổi.
Vầng thái dương ấm áp trên khung trời chiếu rọi thế gian, cảnh xuân
tuyết đọng hòa tan trên ngọn núi tuyết, dòng nước róc rách chảy vào khe
sâu băng tuyết, lọt vào động băng màu lam dưới lòng đất tối tăm, sau đó
biến mất không thấy.
Không biết qua bao nhiêu năm, nơi nào đó cách ngọn núi tuyết trên cánh
đồng hoang vu cực xa, một viên đá vụn nhẹ nhàng run lên, bị đẩy sang một bên, sau đó một dòng chảy phun ra nhỏ giọt, dần dần lan tỏa, chảy xuôi
về phía chân trời.
Bên cạnh dòng nước mọc lên một gốc cỏ nhỏ gầy yếu mà kiên cường.